──── Hai năm sau.
Tôi, Hiyose Akari và Hiiragi Yukine giờ đã là sinh viên năm nhất đại học.
Shirayuri-senpai thì lên năm hai.
Còn An-chan, em ấy đã trở thành học sinh cuối cấp ba.
Tôi, Akari, Yukine và Shirayuri-senpai cùng học một trường đại học.
An-chan thì sang năm cũng sẽ thi vào đây.
Nghe nói trường đại học mà Shirayuri-senpai đang học có ngưỡng đầu vào siêu cao, nhưng nhờ cả đám chúng tôi cùng nhau kèm cặp Akari học hành, và trên hết là nhờ động lực bùng cháy của cậu ấy, giờ đây giấc mơ cùng học một trường đã thành hiện thực.
Trong suốt hai năm qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi lớn lao, và tôi muốn nhìn lại một chút về chúng.
---
Đầu tiên là Akari. So với hồi cấp ba, cậu ấy giờ còn nổi tiếng hơn xưa.
Giờ đây, Akari đã trở thành một siêu mẫu đình đám, bước ra đường là thấy ngay mặt cậu ấy trên bìa tạp chí ở tiệm sách. Chưa hết, poster của cậu ấy còn xuất hiện khắp mọi nơi, đúng kiểu “nổi như cồn”!
Nhân tiện, hình như Akari kiên quyết nói “không” với mấy shoot hình hở hang như đồ bơi. Mới đây thôi, cậu ấy còn thì thầm với tôi: “Tớ chỉ để mỗi mình Sorakaze thấy tớ trong bộ dạng đó thôi nhé!”
Trời ơi, nghe xong tôi ngại muốn chết, nhưng mà được cô bạn gái siêu đáng yêu nói thế, làm sao mà không vui cho được… Thật ra thì, tôi khoái lắm!
---
Tiếp theo là Shirayuri-senpai. Chị ấy giờ đã là người thừa kế chính thức của Tập đoàn Shirayuri, bận rộn với những thứ mà tôi chả tài nào hiểu nổi.
Như hồi cấp ba, chị ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ ở đại học. Mới gần đây, chị ấy công bố một bài luận mà người ta bảo là “chả giống sinh viên chút nào”, khiến cả trường lẫn dư luận ngoài kia phải xôn xao.
---
Tới lượt An-chan. Em ấy giờ là một nữ diễn viên tuổi teen siêu hot, tới mức hiếm có ngày nào không thấy mặt trên tivi.
Không chỉ nhờ ngoại hình hay tài năng bẩm sinh, mà thành công của An-chan còn được hậu thuẫn bởi sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Kỹ năng diễn xuất vốn đã đỉnh nay còn đỉnh hơn xưa.
À, chuyện này hơi giống Akari, nhưng nghe đâu An-chan cũng từ chối nhận vai có cảnh yêu đương. Em ấy từng nói với tôi: “Người mà em yêu nhất, dù là ngoài đời hay lúc làm việc, mãi mãi chỉ có Onii-chan thôi!”
Nghe câu đó, tôi vừa ngượng vừa xúc động. Thú thật, tôi mừng lắm.
---
Còn Yukine thì vẫn là một pro-gamer cừ khôi. Hồi cấp ba, cậu ấy đã siêu rồi, nhưng giờ thì danh tiếng đã vang xa toàn cầu.
Chúng tôi vẫn thường chơi game cùng nhau, nhưng sức mạnh của Yukine giờ đã ở một đẳng cấp khác, chả bì được với hồi xưa. Mới hôm nọ, sau khi chơi game xong, trong lúc hai đứa đang chill cùng nhau buổi tối, Yukine bỗng bảo: “Tớ thích game thật, nhưng không ngờ lại có ngày yêu một người còn hơn cả game thế này.”
Nghe xong, tôi thực sự hạnh phúc muốn nổ tung.
---
Cuối cùng là tôi. Hiện tại, tôi vừa học đại học, vừa đi làm thêm, đồng thời tự học thêm vài thứ để có thể hỗ trợ mọi người nếu họ cần.
Mối quan hệ giữa tôi và các cô gái, có lẽ qua những câu chuyện vừa kể, các cậu cũng phần nào hình dung được.
---
“Sorakaze~! Bánh kỷ niệm hai năm hẹn hò tớ lấy về rồi đây~!”
Trong suốt hai năm qua, có những thứ chẳng bao giờ thay đổi. Không, phải nói là tình cảm và mối quan hệ của chúng tôi càng ngày càng bền chặt hơn.
Hôm nay chính là kỷ niệm hai năm tôi bắt đầu hẹn hò với mọi người.
“Cảm ơn cậu nhé,” tôi đáp, rồi cùng Akari trở về phòng khách, nơi mọi người đang tụ tập.
Mỗi người lần lượt lên tiếng:
“Vậy là đã hai năm trôi qua rồi nhỉ,” Shirayuri-senpai trầm ngâm.
“Đúng đó! Nhanh kinh khủng!” Akari hào hứng.
“Vui quá nên cứ ngỡ mới một cái chớp mắt thôi,” Yukine cười.
“Thật sự là thế!” An-chan gật đầu lia lịa.
“Giờ thì tụi mình ở gần, có muốn Sorakaze cố quá tụi mình cũng ngăn được. Nhưng hồi đó đúng là nguy hiểm thật!” Akari tiếp lời.
“Đúng luôn! Có lần em nói thế nào Onii-chan cũng không chịu nghe!” An-chan phụng phịu.
“Đó cũng là một phần sức hút của Ritsu-kun, nhưng với những người yêu thương Ritsu-san như chúng ta, không khỏi lo lắng,” Shirayuri-senpai dịu dàng nói.
“Dù sao thì giờ tụi mình tuyệt đối không để cậu ấy gắng gượng nữa đâu!” Yukine tuyên bố.
---
Từ ngày ấy… tôi thực sự được mọi người nâng niu, che chở.
Nhưng tôi biết, đó không chỉ là sự tử tế đơn thuần, mà là một tình yêu to lớn, sâu đậm. Và tôi cũng vậy, với tình cảm dành cho mọi người, tôi muốn trở thành chỗ dựa cho họ từ nay về sau… đúng thế, với────
“Hiyose… Shirayuri-senpai… An-chan… Yukine──── anh yêu các em.”
Một tình yêu tràn đầy, không gì ngăn nổi.
“Ư! Tớ cũng yêu Sorakaze lắm luôn!!” Akari reo lên.
“Chị cũng yêu em, Ritsu-kun,” Shirayuri-senpai mỉm cười.
“Em cũng yêu Onii-chan nhất trên đời!” An-chan nhảy nhót.
“Tớ cũng yêu cậu… Sorakaze,” Yukine khẽ nói, ánh mắt dịu dàng.
Nghe những lời ấy, tôi không khỏi mỉm cười, trái tim ấm áp. Chúng tôi sẽ còn tiếp tục kỷ niệm nhiều ngày nữa, và mỗi lần như thế, tình cảm này sẽ chỉ càng lớn thêm.
Tình yêu ấy, ngay lúc này, vẫn đang không ngừng lớn dần…