Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2036

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 157

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8304

Web Novel - Chương 94: Lễ Hội Mùa Hè

──── Đã gần cuối tháng Tám, cái nóng oi ả dần nhường chỗ cho những cơn gió mát lành.

Hôm nay là lễ hội mùa hè, và tôi đang đứng gần cổng khu hội chợ, chờ mọi người đến.

“──── Sorakaze~! Để cậu đợi lâu rồi~!”

“Xin lỗi, tụi tớ tốn kha khá thời gian để mặc yukata hơn dự tính…”

“Lần đầu mặc yukata, đúng là khó thật! Cứ loay hoay mãi!”

“Tớ cũng từng nghĩ vậy lúc mới mặc lần đầu…!”

Những giọng nói rộn ràng vang lên, và ngay lập tức, tôi ngẩng đầu.

Trước mắt tôi là Hiyose, rực rỡ trong bộ yukata cam tươi tắn.

Shirayuri-senpai, thanh lịch với yukata trắng điểm hoa văn tinh tế.

An-chan, dễ thương hết nấc trong yukata hồng phấn.

Và Hiiragi, cuốn hút với yukata xanh navy trầm tĩnh.

Không kìm được, tôi buột miệng:

“Mọi người… đẹp quá.”

“Ể…!”

“Cảm ơn em, Ritsu-kun. Yukata của em cũng hợp lắm đấy, trông rất bảnh!”

“Vậy… vậy sao?”

“Ừ! Onii-chan, trông cool ngầu luôn…!”

“Tớ cũng… thấy cậu ngầu lắm, Sorakaze.”

“Cảm… cảm ơn mọi người!”

Thế là cả đám bắt đầu khen qua khen lại yukata của nhau, hóa ra thành một buổi tâng bốc tập thể. Rồi chúng tôi cùng nhau tiến vào khu lễ hội.

“Lần đầu chị tham gia lễ hội mùa hè, không ngờ đông người thế này!”

“Tớ cũng lâu rồi không đi, nhưng lễ hội mùa hè đúng là lúc nào cũng tấp nập!”

“Đúng đó! Khu này đông xịn luôn, nhưng bù lại có cả tá quầy hàng, chỉ cần xếp hàng một tí là tha hồ vui!”

“Những chỗ em đi với Onii-chan hồi trước khác chỗ này, nên em học được nhiều thứ ghê…!”

Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện vừa dạo quanh khu hội chợ, và chẳng mấy chốc đã lao vào các quầy trò chơi.

──── **Bắn súng hơi**.

“Ớ!? Hiiragi-san, cậu bắn siêu quá trời luôn hả!?”

“Nắm được cách chơi thì nó cũng chẳng khác gì THE・FPS đâu.”

“Đỉnh thật…!”

“Ánh mắt lúc nãy của cậu, như một thợ săn sẵn sàng hạ gục con mồi… Cú bắn chuẩn xác như xạ thủ!”

“Ừ thật… ánh mắt đó đúng kiểu thợ săn!”

“Sorakaze, lát nữa nói chuyện với tớ một chút nhé.”

“Sao tự nhiên gọi mỗi tớ!?”

──── **Vớt bóng cao su**.

“A, lưới rách rồi~!”

“…Tch, của tớ cũng thế.”

Một lúc sau, lưới của An-chan và Hiiragi cũng “hy sinh”. Nhưng rồi…

“Thì ra là vậy… Trò này chị chơi lần đầu, nhưng chỉ cần nắm được cách điều chỉnh lực là muốn vớt bao nhiêu cũng được!”

Shirayuri-senpai, như thể nhắm đến kỷ lục thế giới, liên tục vớt bóng không ngừng nghỉ. Mặt ông chủ quầy ngày càng xanh lè, chắc tưởng sắp phá sản. Nhưng tụi tôi đến đây để vui là chính, không phải để “càn quét” bóng, nên chỉ giữ lại vài quả cho mỗi người, còn lại trả hết để người khác còn chơi.

Tiếp đó, chúng tôi ăn kẹo bông gòn, táo kẹo, rồi tiếp tục lượn lờ. Đến khi phần chính của lễ hội – màn bắn pháo hoa – sắp bắt đầu, cả nhóm kéo nhau ra khu vực ngắm pháo.

“Lễ hội mùa hè với mọi người vui xỉu luôn~! Sang năm lại cùng đi nữa nha~!”

Hiyose reo lên, giọng hào hứng. Shirayuri-senpai mỉm cười dịu dàng:

“Ừ, chị cũng vậy. Lần đầu đi lễ hội mà vui thế này, sang năm nhất định phải đi cùng mọi người nữa.”

“Tớ cũng thế…!”

“Đi nữa nhé!”

“Còn Ritsu-kun, em nghĩ sao?”

Câu hỏi của Shirayuri-senpai khiến cả đám đồng loạt quay sang nhìn tôi.

“Tất nhiên, sang năm tớ nhất định sẽ cùng mọi người──”

Nhưng rồi tôi dừng lại, hít một hơi, và nói tiếp:

“Không chỉ sang năm. Cả năm sau nữa, và năm sau sau nữa. Không chỉ ở lễ hội mùa hè, mà tớ muốn cùng mọi người đi khắp nơi, trải qua thật nhiều khoảnh khắc. Và tớ muốn trở thành một phiên bản của chính mình mà có thể tự hào đứng bên mọi người, mãi mãi.”

“Ritsu-kun…!”

“Sorakaze…!”

“Onii-chan…!”

“Sorakaze…”

Mọi người đồng thanh gọi tên tôi, rồi cùng lúc lao vào ôm chặt lấy tôi.

“Cùng nhau mãi nhé, Sorakaze! Hứa rồi đó…!”

“Ở bên nhau mãi nhé, Ritsu-kun… Chị sẽ làm em hạnh phúc, bằng mọi giá.”

“Mãi mãi bên nhau, Onii-chan… Trước đây, bây giờ, và mãi mãi sau này…!”

“Giờ có muốn rời xa cũng muộn rồi… Tớ sẽ không buông cậu ra đâu, tuyệt đối không!”

Nghe những lời ấy, tôi không kìm được mà nở nụ cười. Tôi siết chặt vòng tay ôm mọi người──và ngay khoảnh khắc ấy, pháo hoa vụt bay lên, nhuộm sáng cả bầu trời bằng những tia sáng rực rỡ.

Ánh sáng pháo hoa có thể sẽ sớm tan biến.

Nhưng cảm xúc này của tôi… sẽ không bao giờ lụi tắt.