Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

55 105

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

19 80

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

201 674

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

420 8137

Web Novel - Chương 63: À… Ưm!

Có gì đó hơi kỳ kỳ ở Shirayuri-senpai, nhưng mà…

Chợt chị ấy giật mình, như thể vừa tỉnh mộng.

Rồi vội vàng rời khỏi người tôi, cái người mà nãy giờ chị ấy cứ áp sát.

“Cậu… có sao không…?”

Tôi tò mò hỏi, thấy lạ lùng trước loạt hành động vừa rồi của Shirayuri-senpai.

Chị ấy, hiếm hoi lắm mới thấy luống cuống thế này, đáp:

“Kh-không, không có gì đâu! Ritsu-san đang không khỏe, vậy mà chị lại đi làm mấy chuyện… vô liêm sỉ thế này…”

Shirayuri-senpai lẩm bẩm gì đó, giọng nhỏ xíu. Rồi, như thể không muốn để không khí chùng xuống dù chỉ một giây, chị vội nói tiếp:

“Ritsu-san, cậu có đói bụng không?”

“Đói… ừm, nghĩ lại thì, chắc là hơi đói thật.”

Giờ đã là chiều tà, thường thì tầm này tôi đã bắt đầu ăn tối rồi.

Đang mải nghĩ ngợi, tôi thấy Shirayuri-senpai chắp hai tay lại, mắt sáng rực:

“Nếu vậy, để chị ngay bây giờ vào bếp nấu cho Ritsu-san một bữa ra trò!”

“Hả!?”

Shirayuri-senpai mà nấu ăn cho *tôi* á?

Đề nghị này đúng là siêu cảm động, siêu hấp dẫn.

Nhưng mà, cảm động thì cảm động, chứ có đồng ý được đâu mà đồng ý!

Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy:

“Kh-không được đâu! Làm sao em dám để Shirayuri-senpai làm chuyện đó────”

Nói chuyện hàng ngày thế này, đôi khi tôi quên mất, nhưng mà…

Shirayuri-senpai đứng trước mặt tôi đây là ái nữ duy nhất của Tập đoàn Shirayuri danh giá!

Tương lai, chị ấy sẽ là người điều khiển không chỉ vài tỷ, mà hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ, thậm chí có khi cả ngàn tỷ! (Tôi không rõ chi tiết, nhưng chắc chắn là con số khủng khiếp lắm.)

Để một người như vậy nấu ăn cho *tôi*? Làm sao mà dám chứ!

Tôi định mở miệng từ chối tiếp, nhưng Shirayuri-senpai đã ngắt lời:

“Cậu quên lời hứa rồi sao? Từ giờ, chị sẽ chăm sóc Ritsu-san theo cách chị muốn, và Ritsu-san sẽ phải để chị nuông chiều thật nhiều… Nếu ngay cả chuyện nấu ăn mà chị còn không được làm, thì sau này chị biết làm gì cho cậu nữa!”

Chị ấy nói tiếp, giọng dịu dàng:

“Hơn nữa, từ lâu, mỗi lần cùng ăn trưa với Ritsu-san trên sân thượng, chị đã luôn nghĩ… một ngày nào đó, chị muốn tự tay nấu cho cậu một bữa thật ngon.”

“Vậy… thật sao…?”

“Ừm, thật mà.”

Shirayuri-senpai mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.

Nếu chị ấy lo lắng cho tôi, tôi còn thấy áy náy. Nhưng nếu đây là mong muốn của chính chị ấy, rằng chị thực sự muốn nấu ăn cho tôi…

“Được rồi… nếu vậy, em xin nhờ chị.”

Chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Tôi đáp thế, và Shirayuri-senpai, mặt mày rạng rỡ, đứng bật dậy khỏi sofa:

“Tuyệt! Vậy Ritsu-san cứ nghỉ ngơi trên sofa này đi nhé. Nếu cần, cậu cứ nằm xuống thoải mái!”

“Cảm ơn chị.”

Hôm nay, trong vài tiếng sắp tới, khi tôi còn ở đây, không biết tôi sẽ phải nói “cảm ơn” với Shirayuri-senpai bao nhiêu lần nữa.

Nhưng mà, nói cảm ơn thì có bao giờ là thừa đâu, đúng không?

---

Trong lúc Shirayuri-senpai bận rộn trong bếp, tôi ngồi nhìn cảnh vật qua bức tường kính.

Càng nhìn, càng thấy mình đang ở một nơi xa xỉ đến mức khó tin.

“Xin lỗi vì để cậu đợi nhé!”

Một lúc sau, giọng Shirayuri-senpai vang lên.

Tôi quay lại theo hướng giọng nói, và…

“Ối…!”

Đứng đó không phải Shirayuri-senpai với mái tóc trắng dài thẳng mượt như tuyết rơi.

Mà là một Shirayuri-senpai hoàn toàn khác!

Tóc chị buộc gọn thành đuôi ngựa, chắc để tiện nấu nướng. Trên người là chiếc tạp dề xinh xắn, để lộ phần cổ trắng ngần hơn bình thường. Tay chị bưng khay đồ ăn và bộ bát đĩa, trông vừa dịu dàng vừa… quyến rũ lạ lùng.

“Chị đã chọn nguyên liệu tốt cho sức khỏe và cân chỉnh khẩu phần cẩn thận, nên chắc chắn sẽ ngon miệng… Ritsu-san? Cậu sao thế…?”

Tôi trố mắt nhìn Shirayuri-senpai, suýt nữa thì hét lên vì bất ngờ.

Chị ấy hỏi, giọng lo lắng. Tôi vội trấn tĩnh:

“Kh-không, em ổn mà!”

“Thật chứ…?”

Shirayuri-senpai giờ đây toát lên một vibe trưởng thành, khác hẳn bình thường.

Tôi cố giữ bình tĩnh, trong khi chị đặt khay đồ ăn và bát đĩa lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Vậy thì, em xin phép ăn đây!”

Tôi định với lấy bộ bát đĩa chị chuẩn bị, nhưng đúng lúc đó…

Chẳng hiểu sao, Shirayuri-senpai đột nhiên cầm lấy cái muỗng đặt trước mặt tôi.

Chị múc một miếng đồ ăn từ đĩa của tôi, rồi… đưa thẳng đến trước miệng tôi, nói:

“Ritsu-san, để chị đút cho cậu ăn. Há miệng ra nào.”

“…Hả? …HẢ!?”

Đút… đút ăn á!?

“Kh-không, không cần đâu! Em tự ăn được mà, chị không cần────”

“Không được!” Shirayuri-senpai cắt lời, giọng kiên quyết. “Ritsu-san đang không khỏe, nên để chị đút cho cậu!”

Chắc là vì lo cho tôi, chị ấy nói đầy mạnh mẽ.

Rồi, má chị ửng hồng, giọng bỗng chuyển sang tông ngọt ngào xen lẫn chút u ám, giống như cái giọng tôi từng nghe ở cửa ra vào:

“Đúng thế… Ritsu-san chẳng cần làm gì cả. Ngay cả việc ăn, chị cũng sẽ đút cho cậu. Vậy nên, Ritsu-san, làm ơn há miệng ra đi… À… ưm!”