Bọn tôi, sau một lúc ôm nhau thắm thiết, chẳng hiểu sao lại tự nhiên buông nhau ra mà chẳng cần phải bàn bạc gì trước.
Mà, khoan đã…
“X-xin lỗi chị! Em, em tự nhiên lại đi ôm Shirayuri-senpai như thế…!”
Nghĩ lại thì, tôi vừa làm một chuyện tày đình. Nhận ra điều đó, tôi vội vàng rối rít xin lỗi. Shirayuri-senpai khẽ lắc đầu, má ửng hồng, đáp lại:
“Không sao đâu. Chị… chị thực sự rất vui, nên em đừng bận tâm nhé.”
“V-vậy sao…?”
“Ừ.”
Chị ấy tiếp tục, giọng pha chút áy náy:
“Chị mới là người phải xin lỗi. Dù Ritsu-kun đã nói muốn về nhà, chị lại cứ cố giữ em lại. Thật sự xin lỗi em.”
“Không, không sao đâu! Thật mà, chị đừng để tâm! Em biết chị làm vậy vì lo cho em mà, Shirayuri-senpai.”
“Ritsu-kun…”
Shirayuri-senpai nhìn tôi, ánh mắt mơ màng, như thể đang chìm vào một cảm xúc khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được điều gì đó trong ánh nhìn của chị. Nó mãnh liệt hơn, sâu sắc hơn trước đây, dù tôi chẳng thể gọi tên chính xác.
Trong lúc tôi còn đang mải mê cảm nhận, Shirayuri-senpai, má vẫn hồng, khẽ lên tiếng:
“Ritsu-kun… vừa nãy, em có nói sẽ dần dần dựa vào chị nhiều hơn, đúng không?”
“Ừ…! Đúng, đúng vậy.”
Nghe chị nhắc lại, tôi hơi ngượng, nhưng chẳng hề hối hận. Gật đầu xác nhận, tôi thấy Shirayuri-senpai đặt tay lên ngực, giọng chân thành:
“Vậy thì, từ giờ, bất cứ chuyện gì em cần, cứ nói với chị. Chỉ cần Ritsu-kun vui, chị sẵn sàng làm mọi thứ.”
“C-cảm ơn chị…”
Tôi đáp, lòng hơi hồi hộp trước bầu không khí ngọt ngào toát ra từ chị. Nhưng Shirayuri-senpai vẫn chưa dừng lại. Chị tiến gần hơn, giọng nhẹ nhàng:
“Dù vậy, như chính em đã nói, Ritsu-kun dường như chưa quen với việc dựa dẫm vào người khác. Thế nên, thay vì chỉ bảo em hãy dựa vào chị…”
Chị đưa tay chạm vào má tôi, giọng ngọt như mật:
“…chị sẽ trực tiếp chiều chuộng em, Ritsu-kun ạ.”
“?!”
Bàn tay chị mát lạnh khiến tôi giật mình, tim đập thình thịch. Giọng nói ngọt ngào ấy làm tôi không kìm được mà bật ra một tiếng kêu nho nhỏ. Shirayuri-senpai mỉm cười dịu dàng, rồi từ từ rút tay khỏi mặt tôi.
Bất chợt, tôi buột miệng nói ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu:
“Shirayuri-senpai, nếu chị cần gì, cứ nói với em nhé. Em biết mình chẳng làm được gì to tát, nhưng em sẽ cố hết sức để giúp chị.”
“! Ritsu-kun… cảm ơn em.”
Nhìn Shirayuri-senpai nở nụ cười rạng rỡ, khóe miệng tôi cũng bất giác nhếch lên.
---
Sau đó, cả hai rời khỏi tòa tháp sang chảnh, lên chiếc limousine bóng loáng. Shirayuri-senpai đưa tôi về tận nhà. Khi tôi bước xuống xe trước cổng, chị nói:
“Ritsu-kun, hôm nay thực sự đã làm phiền em.”
“Không, em mới là người phải xin lỗi… À, mà…”
“Có chuyện gì sao…?”
Thật ra, chuyện này nói hay không cũng chẳng sao. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại muốn nói. Nhìn Shirayuri-senpai, tôi mỉm cười:
“Shirayuri-senpai lúc nào cũng xinh đẹp, nhưng khi buộc tóc một bên thế này, trông chị lại có nét trưởng thành khác hẳn. Thật sự rất tuyệt.”
“!?”
“Thế thôi. Em vào đây!”
Nói xong, tôi quay lưng, mở khóa cửa và bước vào nhà.
…Hoàn toàn không hay biết rằng, ngay phía sau, có một người con gái đang nhìn theo tôi, tình cảm trong lòng ngày càng mãnh liệt.
“Ôi… Ritsu-kun, Ritsu-kun. Nếu em không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào chị, chị cũng chẳng ép nữa… Nhưng hôm nay, cảm xúc này, và cả mong muốn được thấy em hạnh phúc, lại càng mãnh liệt hơn. Phải rồi, lần này, không phải bất cứ điều gì khác, mà chính chị, chính con người chị, sẽ khiến em…”