Dù nói là tôi đang không được khỏe, nhưng cũng chưa đến mức không thể tự mình ăn uống.
Cảm giác hơi xấu hổ một chút, nhưng nếu đây là điều mà Shirayuri-senpai mong muốn, và nó xuất phát từ lòng tốt của chị ấy, thì…
“…”
Tôi cố kìm nén chút ngượng ngùng đang dâng lên trong lòng, rồi há miệng ra.
Shirayuri-senpai nhẹ nhàng đút cho tôi món ăn mà chị ấy đã chuẩn bị.
Và khi tôi nuốt trôi món ăn ấy, cùng với cả sự xấu hổ, chị ấy mỉm cười dịu dàng.
“Ăn ngoan lắm, đáng khen lắm đấy nhé.”
Giọng nói ngọt ngào của Shirayuri-senpai vang lên, rồi chị tiếp tục hỏi.
“Còn hương vị thì sao? Hợp khẩu vị chứ?”
“…Ngon lắm, chị ạ.”
Dù cách ăn có hơi ngượng nghịu, nhưng bản thân món ăn thì chẳng có tội tình gì. Thế nên tôi trả lời thật lòng. Shirayuri-senpai nghe vậy thì nở một nụ cười rạng rỡ, trông cứ như vừa trúng số.
“Tốt quá rồi! Vậy để chị đút thêm cho em nhé!”
Nói rồi, chị lại đưa món ăn đến gần miệng tôi, y như lần trước. Tôi, dù vẫn mang cảm giác ngượng ngùng, vẫn ngoan ngoãn há miệng để chị đút cho. Cứ thế, chúng tôi lặp lại hành động này không biết bao nhiêu lần.
Và cuối cùng, tôi đã chén sạch món ăn mà Shirayuri-senpai tỉ mỉ chuẩn bị.
“Xong rồi, giỏi lắm, Ritsu-san!”
Shirayuri-senpai mỉm cười, vỗ về tôi như thể tôi vừa hoàn thành một kỳ tích vĩ đại. Rồi chị tiếp tục, giọng vẫn dịu dàng như gió xuân.
“Sau khi di chuyển và ăn uống thế này, chắc em đã tiêu hao kha khá năng lượng rồi. Vậy nên…”
Chị đặt tay lên đùi mình, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, rồi nói.
“Nào, đặt đầu lên đây và nằm xuống sofa nghỉ ngơi đi nào.”
“!?! C-Cái gì cơ!? Chị, như thế thì… thì em ỷ lại vào chị quá rồi còn gì!”
Tôi hoảng hốt bật ra một tràng, nhưng Shirayuri-senpai chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào má tôi.
“Dù Ritsu-san có ỷ lại vào chị bao nhiêu đi nữa, thì cũng chẳng bao giờ là quá cả. Chị đã nói từ trước rồi, chị muốn em ỷ lại vào chị thật nhiều mà.”
Nói rồi, chị dịu dàng kéo đầu tôi đặt lên đùi mình. Sau đó, chị cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt dịu dàng đến lạ.
“Và mọi điều em ỷ lại, chị sẽ đón nhận và đáp lại hết. Nào, đừng bận tâm đến chị, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi.”
“Shirayuri-senpai…”
Tôi biết, tôi không nên để mình nuông chiều bản thân thế này. Nhưng khi ở bên Shirayuri-senpai, mọi ý nghĩ ấy bỗng trở nên lung lay. Có phải vì chị ấy mang một bầu không khí đặc biệt? Hay vì chị ấy là người dịu dàng đến mức khó tin? Hoặc là… còn lý do nào khác?
Tôi không rõ. Chỉ biết rằng cảm giác này thật dễ chịu. Và trước khi kịp nhận ra, tôi đã nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ…
“!”
Giật mình tỉnh dậy, tôi vội vàng ngồi bật dậy. Shirayuri-senpai vẫn ngồi đó, mỉm cười dịu dàng như mọi khi.
“Chào buổi sáng, Ritsu-san. Em ngủ ngon chứ?”
Nhưng tôi lập tức cảm thấy áy náy, vội vàng cúi đầu.
“E-Em xin lỗi! Em không ngờ mình lại thực sự ngủ quên trên đùi chị như thế…”
“Không sao đâu. Được cho em ngủ trên đùi, lại còn được ngắm khuôn mặt đáng yêu của em khi ngủ, chị hài lòng lắm rồi.”
…Chị ơi, nói thế chỉ khiến em thêm xấu hổ thôi mà! Nhưng sau khi ngủ quên trên đùi chị, tôi còn mặt mũi đâu mà phản đối.
“Bây giờ là mấy giờ rồi hả chị?” Tôi chợt nhớ ra, vội hỏi.
Và câu trả lời của Shirayuri-senpai khiến tôi sốc đến rụng rời.
“Bây giờ là 19:39.”
“19:39… 19 GIỜ!? Cái gì!? Thế là em ngủ mấy tiếng liền rồi sao!?”
“Đúng vậy. Có vẻ đùi chị khiến em hài lòng lắm, chị mừng lắm đó.”
Lại thêm một câu làm tôi đỏ mặt, nhưng giờ không phải lúc để ý chuyện đó! Tôi đã để lại lời nhắn cho An-chan rằng sẽ về lúc 20 giờ. Nếu không về kịp, con bé sẽ lo lắm. Mà giờ có chạy về ngay, cũng chỉ mong là kịp giờ thôi!
“E-Em xin lỗi, em ở lại lâu quá rồi. Em phải về đây!”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi sofa, nhưng câu nói tiếp theo của Shirayuri-senpai khiến tôi khựng lại.
“Em nói gì thế? Ritsu-san không cần phải về nhà nữa đâu.”
“…Hả?”
Tôi ngơ ngác quay lại, và Shirayuri-senpai, với ánh mắt bỗng tối lại nhưng giọng vẫn dịu dàng, nói.
“Không chỉ không cần về, mà Ritsu-san thậm chí không cần phải rời khỏi ngôi nhà này nữa. Chỉ cần ở đây, em sẽ không phải lo lắng về chuyện ăn uống hay tiền bạc. Vậy nên, Ritsu-san… từ giờ trở đi, hãy ở lại đây, sống cùng chị trong ngôi nhà này mãi mãi nhé.”