Sau khi ăn tối xong với Anzu, tôi rời phòng khách, leo cầu thang lên tầng hai và bước vào phòng mình.
Thường thì lúc bước vào phòng đã gần 22 giờ, đó là chuyện bình thường dạo gần đây. Nhưng hôm nay, đồng hồ thậm chí còn chưa điểm 20 giờ.
Nói thật, vào những lúc rảnh rỗi thế này, đáng lẽ tôi nên học bài mới đúng...
Nhưng nhờ chăm chỉ “cày cuốc” mà giờ này tôi vẫn còn dư dả thời gian. Học hành cũng đang khá ổn, thế nên tôi bật máy chơi game, cầm chặt tay cầm và đeo tai nghe lên.
“Dù sắp có bài kiểm tra, nhưng phải thư giãn chút chứ, đúng không?”
Cơ thể quan trọng, nhưng tinh thần cũng quan trọng không kém – đó là triết lý của tôi. Vậy nên, tôi đăng nhập vào một tựa game.
Tựa game có tên “THE·FPS”, đúng như cái tên, là một game bắn súng góc nhìn thứ nhất. Có cả chế độ battle royale lẫn đấu đội ít người, và nhờ độ hoàn thiện cao, đây có lẽ là game FPS hot nhất hiện nay.
Rồi, khi tôi đang định kiểm tra trạng thái đăng nhập của một người với thao tác quen thuộc, thì đột nhiên có ai đó tham gia vào đội trong game...
“Tớ đã nói từ trước rồi, nếu cứ để đội ở trạng thái ai cũng vào được, cậu sẽ không kịp nhận ra khi có người nhảy vào đâu. Lần sau khóa đội lại đi, không là tiếng động cứ thế truyền qua đấy!”
Một giọng nói trong trẻo, bình tĩnh vang lên qua tai nghe.
Chủ nhân của giọng nói này là Hiiragi Yukine.
Cô ấy học cùng trường với tôi và Yose, khác lớp nhưng cũng là học sinh năm hai. Nhưng Yukine không phải kiểu nữ sinh bình thường.
Cô ấy là một game thủ chuyên nghiệp chính hiệu, có cả tá nhà tài trợ dù mới chỉ là học sinh năm hai, và trình độ được xếp vào hàng top thế giới.
Chưa hết, Yukine không chỉ giỏi chơi game...
Dù giờ chỉ giao tiếp qua màn hình nên tôi không thấy được, nhưng Yukine còn sở hữu ngoại hình cực kỳ nổi bật. Tóc xanh lam rực rỡ dài ngang vai, luôn đeo tai nghe quanh cổ, và dưới áo đồng phục lúc nào cũng là một chiếc hoodie. Vóc dáng thì... khỏi bàn, đỉnh của chóp!
“Sao tự nhiên im lặng thế? Hay là không nghe được giọng tớ?”
“À, xin lỗi. Nghe được mà.”
Tôi đang mải nghĩ vẩn vơ thì Yukine lên tiếng, khiến tôi vội xua tan mớ suy nghĩ và đáp lại.
“May quá. Tớ còn lo cậu không biết tớ vào, tự dưng làm mấy chuyện kỳ quái một mình. Nghe được là yên tâm rồi!”
“...Chuyện kỳ quái?”
“Thì, chuyện kỳ quái mà con trai hay làm một mình trong phòng riêng, chỉ có một thứ thôi, đúng không?”
“Chuyện kỳ quái mà con trai làm một mình trong phò—?!”
Hiểu ra ý cô ấy, tôi suýt sặc, vội ngắt lời rồi hét lên:
“Tớ làm gì có chuyện đó chứ!”
“Không có là thế nào? Tớ mà biết Sorakaze ngày nào cũng làm chuyện đó, tớ chả ngạc nhiên hay thất vọng đâu.”
“Này nhé, hôm nay tớ mới có thời gian rảnh để chơi game từ sớm thế này. Bình thường tớ làm thêm tới khuya, lại còn phải học cho kỳ kiểm tra giữa kỳ nữa. Làm gì có thời gian mà làm mấy chuyện đó!”
“...Ừ, đúng rồi. Xin lỗi nhé.”
Biết hoàn cảnh của tôi, Yukine nói bằng giọng bình tĩnh nhưng pha chút áy náy.
“Không phải chuyện gì to tát, đừng nghiêm trọng hóa thế.”
Vì hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt, những câu đùa kiểu này dễ bị hiểu lầm thành chuyện nghiêm túc. Thế nên tôi vội trấn an cô ấy. Sau một thoáng im lặng, Yukine nói tiếp:
“Mà này, Sorakaze chỉ có mỗi tớ là bạn chơi game, nên lo gì chuyện có người nhảy vào đội, đúng không?”
“Đừng có nói thừa! Xung quanh tớ chỉ có mình cậu chơi game, thì biết làm sao? ...Xấu hổ lắm à?”
“Không, tớ cũng vậy thôi. Ngoài mấy buổi luyện tập chuyên nghiệp, tớ chỉ chơi game riêng tư với mỗi Sorakaze. Thậm chí...”
“...Yukine?”
Không thấy biểu cảm qua màn hình, nhưng Yukine đột nhiên im bặt, khiến tôi tò mò gọi tên cô ấy. Rồi cô ấy đáp:
“Không có gì. Thôi, chơi 2v2 luôn đi!”
“Được thôi. Nhưng lâu rồi tớ chưa chơi, nếu có chết sớm thì—”
“Yên tâm. Nếu có kẻ nào dám tấn công Sorakaze, tớ sẽ xử hết bọn chúng thay cậu!”
“Ừ, cảm ơn.”
Dù biết cô ấy nói về game, nhưng giọng Yukine bình tĩnh mà đầy tự tin thế này, nghe cứ như thật, hơi rùng mình!
Vậy là tôi và Yukine bắt đầu trận 2v2. Yukine thì khỏi nói, mạnh kinh khủng. Còn trình độ của tôi... theo Yukine là “hơi trên trung bình một chút”.
Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng với một người gần như chưa từng chơi game nhiều như tôi, thế là đáng tự hào lắm rồi. Nhất là khi tôi chỉ mới học chơi game này từ Yukine cách đây một năm, khi cả hai còn học cùng lớp.
“Chết tiệt...”
Có lẽ vì lâu không chơi, cảm giác của tôi hơi chậm, để thua một trận đấu mà trước đây tôi chắc chắn thắng. Tôi rơi vào trạng thái gần chết... nhưng rồi:
“Yên tâm.”
Giọng Yukine vẫn bình tĩnh vang lên.
Chỉ trong tích tắc, cô ấy hạ gục cả hai kẻ địch, và màn hình hiển thị chiến thắng của đội chúng tôi.
“Xin lỗi, Yukine.”
“Tớ cũng không để ý hỗ trợ cậu, đừng xin lỗi. Thôi, chơi tiếp với tớ đi!”
“Ừ, vậy tiếp tục nào.”
“Ừ!”
Sau đó, tôi và Yukine chơi thêm khoảng một tiếng. Cả hai không phải kiểu người ồn ào khi chơi game, nên không khí khá yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng tung vài câu chọc ghẹo như vừa nãy.
Những khoảnh khắc như thế, với tôi, thật sự rất thoải mái.
“Đã 21 giờ rồi à.”
“Ừ, hôm nay dừng ở đây nhé?”
“Tâm trạng thì muốn chơi tiếp, nhưng còn phải học cho kỳ kiểm tra giữa kỳ... Thôi, hôm nay dừng vậy.”
“Ừ, được.”
“Vậy hẹn lần—”
Định nói lời tạm biệt, nhưng Yukine ngắt lời tôi:
“Đợi đã.”
“Sao thế?”
“Dạo này không gặp trực tiếp, nên tớ muốn hỏi. Cậu khỏe không? Lại làm quá sức à?”
“...”
Hôm nay đúng là ngày hay bị hỏi về sức khỏe. Không phải phiền, mà ngược lại, tôi rất trân trọng sự quan tâm này. Nhưng tôi không muốn làm Yukine lo lắng. Hơn nữa, sau khi Yose, đàn chị Shirayuri và Anzu hôm nay đều lo lắng đến mức muốn hỗ trợ cuộc sống của tôi, tôi càng phải cẩn thận để không khiến Yukine hiểu lầm. Thế nên tôi đáp:
“Tớ ổn, không làm quá sức đâu.”
“Vậy à... Nhưng nếu ổn, sao sắc mặt cậu tệ thế?”
“Hả!?”
Hỏng rồi, chuyện sắc mặt thì làm sao mà biện minh—khoan đã.
“Qua màn hình làm sao cậu thấy sắc mặt tớ được!”
“Ừ thì đúng, nhưng cậu không phủ nhận ngay, chắc chắn là đang làm quá sức đến mức sắc mặt tệ thật, đúng không?”
“C-Cái đó...”
Tôi ấp úng, và chỉ nhận được sự im lặng. Không muốn không khí trở nên gượng gạo, tôi đành thành thật:
“Thật ra, đúng là tớ không khỏe lắm... Hôm nay, một người quen lo lắng cho sức khỏe của tớ, đến mức nói muốn hỗ trợ cuộc sống của tớ. Tớ nhớ lại chuyện đó nên mới giấu, xin lỗi.”
Nghe vậy, Yukine im lặng một lúc rồi nói bằng giọng bình tĩnh:
“Ra là vậy... Thế Sorakaze trả lời sao với lời đề nghị đó?”
“Tất nhiên là từ chối! Với hoàn cảnh của tớ, làm sao tớ để người khác phải gánh vác được.”
“Vậy à... Nhưng nếu đối phương không thấy phiền thì sao?”
Không hiểu sao cô ấy lại nhấn mạnh điểm này, nhưng tôi gật đầu theo thói quen dù qua màn hình, rồi đáp:
“Dĩ nhiên. Dù họ không thấy phiền, thì vẫn là gánh nặng cho họ.”
Yukine lại im lặng một lúc. Tôi tò mò hỏi:
“Yukine nghĩ sao về chuyện này?”
“Tớ á?”
“Ừ, tớ muốn nghe ý kiến khách quan từ một Yukine luôn bình tĩnh.”
“Tớ thì...”
Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi phá vỡ sự im lặng:
“Tớ đồng ý với Sorakaze.”
“Thật à!”
Quả nhiên, hỏi ý kiến từ Yukine luôn lý trí là lựa chọn đúng!
“Ừ. Nếu sau này có rắc rối gì liên quan đến chuyện này, cứ nói với tớ. Tớ luôn sẵn sàng nghe Sorakaze tâm sự.”
“Thật hả? Cảm ơn nhiều!”
“Nhưng tớ cũng lo cho sức khỏe của cậu, nên nhớ giữ gìn đấy.”
“Ừ, tớ biết rồi... Gặp lại sau nhé, Yukine. Ngủ ngon.”
“Ừ... Gặp lại, Sorakaze. Ngủ ngon.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đăng xuất và tắt máy chơi game.
Người bạn chơi game của tôi, Hiiragi Yukine, là một trong bốn cô gái xinh đẹp và nổi bật mà tôi quen biết. Như hôm nay, cô ấy thường rất bình tĩnh, nhưng không hề khô khan, mà rất vui khi ở bên.
Sau đó, tôi học thêm một tiếng cho kỳ kiểm tra giữa kỳ, rồi đi tắm. Trong lúc đó, tôi nghĩ về việc nếu Yose, đàn chị Shirayuri hay Anzu tiếp tục đề nghị hỗ trợ tôi, tôi sẽ xử lý ra sao, rồi chìm vào giấc ngủ.
---
Nhưng tôi đâu ngờ rằng, còn một người khác, rất gần tôi, cũng có suy nghĩ giống ba người kia.
Và cả bốn người họ, kể cả người đó, đang âm thầm muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ với tôi... Nhưng lúc này, tôi hoàn toàn không hay biết.