Tôi, Minazuki Haruto, đã phải trải qua nhiều sự bất hạnh trong một thời gian dài.
Chả việc gì tôi làm mà suôn sẻ cả, thậm chí lòng tốt của tôi thường xuyên bị đáp trả lại bằng ác ý.
Đặc biệt là khi nói đến phụ nữ, gần như 100% là hành động của tôi sẽ phản tác dụng.
Trên thực tế, cô gái mà tôi đã nghĩ là mình đã từng giúp lại vu khống tôi, và những hành động của tôi mà tôi nghĩ là chu đáo, tử tế với người khác thì lại làm họ cảm thấy vô cùng khó chịu. Mặc dù tôi đã cố gắng làm theo lời dạy cuối của người mẹ quá cố và đối xử tử tế với tất cả mọi người xung quanh, tôi lại thường xuyên bị bắt nạt và lừa dối.
Hơn nữa, những người họ hàng mà nhận nuôi tôi ngược đãi tôi, tôi còn bị những kẻ bám đuôi quấy rầy, và chưa bao giờ là tôi không gặp rắc rối liên quan đến phụ nữ.
Tôi gặp nhiều vấn đề với phụ nữ đến nỗi tôi nghĩ như thể mình được sinh ra dưới sao chổi vậy.
Đặc biệt là gần đây, tôi lại phải suy nghĩ về rất nhiều thứ.
Ở trường, ở nơi làm việc và cả trong cuộc sống gia đình của tôi.
Vậy nên điều tôi muốn nói là--
"Này, Haruto. Chúng ta chia tay nhé."
--Có vẻ như tôi không có chút may mắn với phụ nữ.
Cô gái đang đứng trước mặt tôi...Hinamori Asuka, cô ấy là bạn thuở nhỏ và cũng là bạn gái của tôi.
Chúng tôi đã ở bên nhau từ lúc mẹ tôi còn sống, ngoại trừ khoảng ba năm tôi ở bên người phụ nữ ác quỷ đó. Trước khi tôi vào năm thứ hai trung học, Asuka đã thú nhận tình cảm của mình với tôi, khi thấy cô ấy có vẻ tuyệt vọng như nào và vì bản thân tôi cũng có tình cảm với cô ấy, tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy và chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Tuy nhiên sau đó, mọi thứ lại trở nên khó khăn hơn nhiều.
Rõ ràng là cô ấy và tôi không hợp nhau, không chỉ về mặt ngoại hình mà còn cả về các mối quan hệ cá nhân của chúng tôi.
Vì thế, tôi phải chú ý đến việc cải thiện ngoại hình của mình cho phù hợp với Asuka, và tôi cũng đã học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Tôi nghĩ rằng mình đã làm mọi thứ có thể để Asuka cảm thấy vui vẻ vì cô ấy hẹn hò với tôi, nhưng... có vẻ như hành động của tôi lại phản tác dụng một lần nữa.
Lúc đó, tôi có thể thấy thái độ của cô ấy rất chân thành khi tỏ tình với tôi, nhưng chỉ sau khoảng ba tháng thì cô ấy đã muốn chia tay tôi. Và hơn thế nữa, cô ấy đã yêu một chàng trai khác... Tôi cảm thấy như mình đã hoàn toàn bị lừa dối.
Người ta thường hay nói rằng phụ nữ rất dễ lật mặt và đóng kịch vì mục đích của mình, tôi không thể đồng ý hơn nữa .
‘Chỉ là’
Tôi đã có linh cảm không hay về điều đó ngay từ lúc nhận được cuộc gọi trong giờ nghỉ trưa.
Tôi cảm thấy dạo này mình dành ít thời gian cho Asuka hơn so với khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò. Ngoài ra, ngay cả khi tôi rủ cô ấy đi chơi, tần suất cô ấy lịch sự từ chối tôi ngày càng nhiều.
Hơn nữa, có những lúc cô ấy còn tỏ ra xa cách lạ thường, vì vậy không khó để tưởng tượng rằng đã có một số thay đổi trong tình cảm của cô ấy.
Khi đó, tôi được gọi đến sau giờ học với một tin nhắn khoa trương rằng, "Em có điều quan trọng muốn nói với anh."
Tất nhiên, tôi sẽ ngay lập tức cảnh giác và tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất.
Vì vậy, khi tôi đối mặt với cô ấy, cô ấy bắt đầu nói.
"Tớ đã yêu người khác rồi."
Thậm chí còn không nhìn tôi, cô ấy tiếp tục nói trong khi hướng mắt ra phía quang cảnh từ trên sân thượng.
"Vậy nên em đoán là em không thể hẹn hò với Haruto được nữa."
Mái tóc dài màu nâu của Asuka được nhuộm một màu bí ẩn dưới ánh hoàng hôn, và những lời cô ấy thốt ra từ vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp của mình cứ như những lời ngon ngọt của nữ thần.
…Chà, tuy vậy thì những thứ đang được thốt ra bây giờ chẳng khác gì mấy câu nhảm nhí mà ai cũng biết từ một người phụ nữ dối trá.
"Tớ hiểu rồi."
Còn tôi, người đã phải nghe những lời thú nhận nhảm nhí của cô ấy...
"...Haa."
--Lại nữa rồi nhỉ.
Thật kỳ lạ, những điều cô ấy vừa nói lại khiến tôi cảm thấy vô cùng hợp lý.
Đồng thời, tôi có thể thấy những ngày tháng bên cô ấy đang dần phai nhạt đi.
Ngay từ đầu đã có điều gì đó rất kỳ lạ.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng ở trường, trong khi tôi, mặc dù nghe có vẻ lạ khi tự nói ra, là hình mẫu của trung bình thằng hướng nội, không nổi bật hay làm quá.
Tôi không có ai để gọi là bạn, và tôi không là thành viên câu lạc bộ nào vì về cơ bản tôi làm một công việc bán thời gian sau giờ học. Tôi luôn đạt mức trung bình về thể thao và điểm số, vì vậy tôi chắc chắn không có nhiều cô gái thấy một chàng trai như tôi hấp dẫn.
... Có một số cô gái, khá là kỳ lạ, cũng có liên quan đến tôi và sau đó bắt đầu đi chơi với tôi theo những cách kỳ lạ, nhưng họ là ngoại lệ.
Và rồi một cô gái nổi tiếng như vậy, Asuka, thú nhận tình cảm của cô ấy với tôi.
--Ừ, nghĩ lại thì tôi không thể không cảm thấy có điều gì đó uẩn khúc đằng sau chuyện này.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại hẹn hò với tôi, ngay cả khi đó chỉ là một mối quan hệ tạm bợ, nhưng tôi đoán cô ấy không thực sự coi trọng nó.
Rất có thể cô ấy đang làm vậy để đuổi mấy đàn ông đeo bám hay đại loại thế?
Mặc dù người bạn thuở nhỏ của tôi thi thoảng có những nhận xét ngớ ngẩn như vậy, nhưng có vẻ như mấy đứa con trai thường xuyên thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy.
"...Tớ hiểu rồi, cảm ơn vì mọi chuyện. Tớ hy vọng tình yêu của Asuka sẽ đơm hoa kết trái."
Bây giờ tôi không còn hữu dụng với cô ấy nữa, tất cả những gì tôi có thể làm là bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô ấy vì đã chịu đựng tôi, dù chỉ là tạm thời, và ủng hộ cô ấy trong mối quan hệ tình cảm tương lai của cô ấy.
"Ơ, hả... chỉ thế thôi à?"
"Hửm? Ừ, đúng thế, sao vậy..."
Tại sao cô ấy lại có biểu cảm như thể mọi thứ đều là sai lầm vậy?
Có lẽ tôi lại làm điều gì đó sai trái chăng?
Mặc dù nghĩ thế, tôi vẫn không thể nghĩ ra lý do nào khiến Asuka có thể có biểu cảm đó trên mặt.
"(Bên cạnh đó, chẳng lẽ không còn cách nào để cô ấy nói chia tay mình một cách bình thường à?)"
Không phải là tôi không cảm thấy gì cả, nhưng việc tức giận hay gọi cô ấy là kẻ phản bội sẽ không thay đổi được thực tế là mọi việc đã xảy ra.
Nếu điều đó có thể thay đổi điều gì đó thì có lẽ sẽ đáng để hành động đấy, nhưng việc tôi bị từ chối một cách rõ ràng như vậy có nghĩa là không có cơ hội nào cho tô nữa rồii.
Vì vậy, thật ngu ngốc khi lãng phí công sức vào một điều vô nghĩa như thế.
Và bên cạnh đó... đâu đó trong trái tim tôi, tôi luôn nghĩ về khả năng có thể sẽ bị phản bội bởi phụ nữ một lần nữa.
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy ít đau đớn hơn tôi nghĩ.
Dù thế nào đi nữa, điều đó không quan trọng với tôi vì tôi sẽ không liên quan đến cô ấy nữa.
"Ồ, quên mất. Còn một điều nữa."
Đúng vậy, tôi không nên quên điều này.
"V-vâng! Haruto là của tớ m-"
"Tớ sẽ tránh xa Asuka - không, Hinamori-san từ giờ trở đi."
Hinamori-san có vẻ bối rối trước lời nói của tôi.
"--Ơ khoan, t-tại sao!?"
"Tại sao á? Cậu có người mình thích mà, đúng không?"
"Ừ, nhưng..."
"Ờm, cậu biết cậu ta sẽ nghĩ gì nếu thấy cậu thân mật với một đứa con trai khác mà."
"Điều đó..."
"Rõ ràng là nó chẳng có gì tốt đẹp cả. Hơn nữa, có khả năng là sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, sẽ có một số hiểu lầm kỳ lạ... và tớ không muốn dính líu vào bất kỳ vấn đề nào giữa đàn ông và phụ nữ nữa."
"――"
Tôi vừa nói một điều hoàn toàn hiển nhiên, vậy tại sao cô ấy lại trông như thể sắp khóc vậy?
Có lẽ cô ấy nghĩ rằng ngay cả sau khi chia tay, mối quan hệ bạn bè thuở nhỏ của bọn tôi vẫn sẽ tiếp diễn như chưa hề có gì xảy ra?
Nếu tôi chỉ là bạn thuở nhỏ, điều đó có thể xảy ra, nhưng có một người bạn trai cũ ở gần thì quả thật nó là một bãi mìn ngầm thôi. Kể cả khi đó chỉ là một tạm thời, không người đàn ông nào sẽ vui khi bạn gái họ có một tên bạn trai cũ ở gần, trong tầm mắt, và người sẽ xuất hiện nếu có chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh đó, ngay sau khi chịu một sự phản bội ích kỷ như vậy, tôi sẽ thấy khó chịu khi phải đối xử với cô ấy theo cách mà tôi đã từng khi chúng tôi là bạn thuở nhỏ.
Tôi không phải là người nhân từ đến vậy.
"Vậy nhé."
…Chẳng còn lý do gì để tiếp tục cuộc trò chuyện này nhỉ?
"Được rồi, sau chuyện này tớ có một ca làm thêm nên tớ đi đây."
"A"
Tôi quay lưng lại với Hinamori-san, người vẫn có vẻ muốn nói điều gì đó, và rời khỏi sân thượng.
--------Góc nhìn của Hinamori Asuka--------
Trên sân thượng, sau khi bóng hình Haruto biến mất, tôi nhớ lại cách anh ấy đã hành động trước đó và trở nên vô cùng bàng hoàng.
"M-mình phải làm gì đây?! Chuyện này không được phép xảy ra!!"
Gần đây, Haruto trở nên đẹp trai hơn bao giờ hết, và tôi cảm thấy ngại khi nhìn trực tiếp vào anh ấy, vì vậy tôi đã hành động khá kỳ lạ.
Tôi chỉ cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng tôi cũng tự hỏi liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi đang đối xử lạnh lùng với anh ấy không.
Nhưng Haruto hiểu, và tôi cảm thấy anh ấy vẫn yêu tôi, vì vậy tôi không bận tâm đến nó nhiều, nhưng... trong vài tuần qua, Haruto không hề rủ tôi đi chơi hay gì cả.
Cảm thấy sợ hãi, tôi đã tham khảo ý kiến của bạn bè.
Sau đó, bạn tôi nói với tôi rằng chúng tôi có thể đang trong giai đoạn khủng hoảng trong mối quan hệ của mình, và cần có một điều gì đó lớnxảy ra để chúng tôi có thể xác nhận được tình yêu sâu sắc của mình dành cho nhau.
Vì vậy, tôi đã nghĩ ra kế hoạch này.
May mắn thay, tôi được nhiều chàng trai yêu thích, vì vậy tôi lợi dụng điều đó và nói dối anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi đã tìm thấy một người mà tôi thích và yêu cầu anh ấy chia tay với tôi.
Tất nhiên, người duy nhất tôi thích là Haruto. Tôi không muốn bất kỳ ai khác chạm vào mình, và tôi không muốn nói dối và nói rằng tôi thích một người khác.
Nhưng tôi đã nói dối vì tôi nghĩ rằng bọn tôi có thể xác nhận tình yêu của mình dành cho nhau và điều đó sẽ khiến anh ấy càng yêu tôi hơn nữa...
"Không sao đâu... ừ, không sẽ sao đâu mà. Em chắc Haruto sẽ hiểu nếu em giải thích rõ ràng thôi."
Mặc dù tôi tự nhủ rằng sẽ không sao, nhưng giọng tôi lại phát ra đầy đau đớn.
"Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại... và vẫn là người yêu với nhau."
Tôi chắc rằng hy vọng trong lòng mình sẽ đến được với Haruto.