Ngày hôm nay lại bắt đầu và kết thúc như thường lệ, chẳng có gì đặc biệt.
Ít nhất thì đó là những gì tôi cho là thế.
“Nè, cậu có muốn đi Karaoke không? Cũng đã lâu rồi bọn mình chưa hát cùng nhau.”
“Ể? Nhưng mới là thứ hai thôi mà?”
“Thôi nào! Tớ sẽ cho cậu nghe một giọng ca tuyệt hảo để thổi bay những nỗi phiền muộn ngày thứ hai của cậu.”
Một nhóm các thanh thiếu niên, những người có vẻ là thuộc tầng lớp cao trong trường, đang bắt chuyện với đôi bạn thân, một nam và nữ.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, tôi nghe được giọng nói của họ.
“Nào, các cậu, đi đi mà. Lâu rồi tớ chưa nghe bài nhạc anime nào.”
Và đó là cách mà họ tiếp cận nhóm Otaku trong lớp… còn mời cả những thằng như tôi nữa chứ, nhưng chắc là không đâu.
Bọn con trai được tiếp cận thì trở nên phấn khích và cứ thế nhận lời.
May mắn thay, không có vụ bắt nạt nào xảy ra ở lớp chúng tôi cả.
Ít nhất thì tôi chẳng biết vụ nào như thế.
Trong lớp tôi thì có rất nhiều nhóm chơi thân với nhau. Dù rằng có những người nắm giữ vai trò chủ chốt trong từng nhóm, nhưng nhìn chung thì họ vẫn khá hòa hợp.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó là tôi.
Tôi không thuộc về bất cứ nhóm nào và cũng rất ít khi trò chuyện với bạn cùng lớp. Cũng chẳng có người bạn thân nào cả.
Cho tới hiện tại, bọn họ không có vẻ gì để ý đến tôi và cứ thế thảo luận về buổi Karaoke.
“Này, Nanami. Nhóm của cậu cũng đi luôn chứ? Sẽ rất buồn nếu mà cả ba người bọn cậu không đi đó.”
Vào giữa lúc đó, một đứa trong bọn con trai quyết định mời ba người họ.
Cậu ta bỗng trở nên nổi bật so với phần còn lại của cả lớp.
Giọng hơi lấp lửng, có thể thấy rằng cậu ta đang khá lo lắng.
“À, lần này thì không được rồi. Tớ và Nanami có vài việc cần làm, nên là mấy cậu hãy cứ tận hưởng đi nhé.”
Bất chấp sự quyết tâm của cậu ta thì đó vẫn là một lời mời chán ngắt. Cô bạn tóc đen chỉ liếc thoáng qua cậu ta một cái rồi ngay lập tức từ chối với một cái hất tay.
“Sao lại vậy…… đi Karaoke với mọi người thì vui hơn chứ……”
“Nếu như cậu vẫn cố chấp đến vậy thì……”
Cô gái tóc đen nở một nụ cười hăm dọa, khiến cậu ta phải bất giác lùi lại.
“Đ-được rồi. Vậy lần này cả ba cậu sẽ không đi, đã rõ…”
Cô ấy gật đầu hài lòng khi thấy cậu ta rút lại lời mời.
Còn ở phía đằng sau, cô gái tên là Nanami trông có vẻ nhẹ nhõm, hay là do tôi tưởng tượng ra nhỉ?
Cả ba đều trông như đã quá quen tiếp xúc với bọn con trai và họ cũng có cơ thể hở hang đậm chất của Gal nữa.
Ừ, chắc chỉ là do mình tưởng tượng ra thôi.
À mà khoan… tên của cổ là Nanami… đúng không nhỉ?
Tuy không nhớ chính xác lắm nhưng tôi có cảm giác rằng mình đã nghe đến cái tên ấy trước đây rồi.
Ừ thì, cũng chẳng phải việc của mình, tôi nghĩ như thế trong khi rời khỏi lớp học.
Tôi vẫn có thể nghe thấy trong lớp họ bàn bạc về quán Karaoke nào tốt nhất, nhưng tâm trí tôi thì đã toàn tâm vào cái game mà mình sẽ chơi khi về tới nhà.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất giữa việc có bạn cùng lớp và bạn bên ngoài.
Đó ấy là có thể chơi game online cùng với những người bạn trực tuyến của mình.
Tôi ưu tiên việc đó nhất.
Chỉ đơn giản là thế.
Vậy nên vụ việc Karaoke của bọn bạn cùng lớp và nhóm Gal có nói về điều gì đó, đã nhanh chóng tan biến khỏi tâm trí tôi.
Tôi biết rằng mình với bọn họ sẽ chẳng có mối liên hệ gì với nhau và sau này vẫn sẽ vậy – Đặc biệt là với ba cô gái nổi bật ấy, những người có lẽ còn chẳng thèm quan tâm đến tôi.
Cho tới ngày hôm ấy, đó là những gì tôi nghĩ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng các cô gái này, những người mà tôi cho là mình sẽ không dính dáng gì với nhau, lại… không, chỉ mỗi cô ấy.
Tôi không hề biết rằng mình với cổ lại gắn bó sâu sắc đến như vậy, và rất nhiều thứ sẽ thay đổi quanh tôi.
Dù cho nó có là tốt hay xấu, thì lúc này tôi vẫn chưa thể biết được.