Hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi khi phải di chuyển khá nhiều nguyên do là tôi đã bị ép phải chơi bóng rổ.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.
Và cũng vì vậy nên chắc ngày mai tôi sẽ bị đau cơ rồi đây.
Như mọi khi, tôi hướng thẳng đến phòng gym sau giờ tan học.
Tôi mở cánh cửa phòng gym ra và thấy rằng chẳng có ai ở quanh đây cả.
Song tôi nhìn lại gần hơn và phát hiện tên Kato đang nằm say giấc trên tấm thảm thường dùng trong giờ thể dục.
Có lẽ là cậu ta mệt do học thể dục.
Tôi thật im lặng lại gần để cố không đánh thức cậu ta.
Khuôn mặt khi ngủ của cậu ta cũng đáng yêu đấy chứ.
Tôi thấy rất thích thú khi được ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của Kato như thế này, một khuôn mặt mà tôi không thường được thấy lắm.
Tôi chợt ý nghĩ vẽ bậy lên mặt cậu ta.
Trong khi đang nghĩ vậy, cánh cửa phòng gym lại mở ra.
Đó là Rina và đám bạn của nhỏ.
「[Kyoko, nghe tớ này, vừa nãy… Hả? Ai thế?」
「Uh, tớ nghĩ đó là Kato đang say ngủ ấy mà」
「Cái giề? Thiệt hả?」
Rồi đám Rina tới vây quanh Kato đang nằm say ngủ.
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này rồi đây.
「Trong lúc cậu ta còn đang ngủ say sưa, hãy xem bên trong cặp cậu ta có gì đi」
Rina nói vậy và bắt đầu đến mở cặp Kato ra.
Ở giữa phòng gym, đám Rina đang lục lọi cả chiếc cặp của Kato lên.
Tôi cũng khá tò mò nữa, nên tôi quyết chỉ đứng xem họ ở một bên.
「Có chuyện quái gì với cái hộp đựng bút này vậy hả, hắn ta có phải học sinh cấp 3 thật không vậy?」
Bọn họ luôn nói những gì mình muốn.
「Đây là gì? Hình như là một bức vẽ」
Dường như Rina đã tìm thấy gì đó.
Một từ giấy như cuốn sổ phác thảo để phát họa bối cảnh và mọi người trên đó.
Một số bức vẽ có hình như thể một người phụ nữ đang khỏa thân thường được khắc họa trên những tác phẩm điêu khắc hay nghệ thuật của nước La Mã.
「Nghiêm túc đấy à? Bọn họ đều khỏa thân hết trơn, đúng là gớm ghiếc mà」
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng cử động ở tấm thảm kia.
Có vẻ như Kato đã thức giấc rồi.
「Đây là của cậu à?」
Song Rina lại hỏi Kato, trong khi đang giữ lấy bức vẽ đó trên tay mình.
Kato trông như thể đã nhìn thứ gì đó mình chính bản thân cậu ta còn không muốn thấy.
「Ừ, nhưng…」
「Eh~ Nghiêm túc đấy à, buồn cười thật đấy」
「Cậu là tác giả của thứ này à? Cậu chỉ đang lãng phí thì giờ thôi, nên dừng lại giùm cái đi」
Sau đó Rina ném những bức tranh ấy xuống sàn nhà và bắt đầu dẫm đạp lên chúng trong khi nở nụ cười.
Tiếng cười của cậu ấy như vang vọng cả căn phòng thể dục.
Còn tôi thì không thể cười nổi.
「Và còn bức vẽ này nữa, đây là Kyoko, phỏng?」
Song Rina chìa ra bức vẽ nhỏ đang cầm cho Kato xem.
Bức vẽ đó khá giống tôi, với mái tóc đen láy dài, cùng mắt một mí, và cặp tai nghe.
「Không phải, cậu nhầm rồi」
Đó không phải tôi, mặc dù bức vẽ ấy thật sự rất giống tôi.
「Kyoko ới, cậu xé thứ này luôn đi]
Rina đưa bức vẽ ấy cho tôi.
Rồi tôi nhìn vào bức vẽ mà mình vừa nhận lấy.
Mình biết mà, nó thật sự rất giống mình.
Này Kato, đó là tôi phải không? Tôi nhìn vào cậu ta như muốn nói trực tiếp điều đó với cậu ta.
Nhưng tại sao cậu ta lại chối bỏ nó?
Hay tại vì do cậu ta thấy ngại? Hay là do cậu ta thật sự ghét tôi?
Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.
「Kyoko này, cậu đang làm gì thế, mau mau xé nó đi chứ」
Rina thúc giục tôi.
Có lẽ Rina và mấy đứa kia sẽ tẩy chay tôi nếu tôi không xé bức vẽ này ở đây mất.
Đúng là tôi có lo cho Kato, nhưng đám Rina cũng là những người bạn quan trọng của tôi nữa.
Bên cạnh đó, nếu tôi chỉ xé ít nhất là một bức thôi, thì hẳn bọn họ sẽ cười phá lên và bọn tôi vẫn có thể là bạn.
Đó là cảm xúc của tôi hiện giờ, nhưng có vẻ như đó chỉ là cái cớ để ngụy biện cho việc tôi sẽ xé rách nó thôi.
Tôi nắm ở chính giữa tờ giấy và mạnh bạo xé rách nó đi.
Bức vẽ đã mượt mà bị xé làm đôi, rồi rơi xuống sàn nhà.
Một lúc sau, khi tờ giấy còn đang bay lơ lửng trên không khí, tôi đã nhìn thấy mặt của Kato.
Tôi biết khuôn mặt đó, tôi nhận ra rằng đó là bức vẽ mà đáng lẽ ra tôi không nên xé nó.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Nó đã bị xé làm hai và rơi xuống sàn nhà.
「A-hahaha! Cậu định làm quái gì với bức tranh tởm lợn đó vậy hả?」
Chỉ có duy tôi là người thấy hối hận vì điều mình vừa làm.
Rina lại tới xé bức vẽ ấy thành nhiều mảnh còn nhỏ hơn, và cả mọi người trừ tôi và Kato đều cười nhạo trước cảnh tượng đó.
“Mấy người điên hết cả rồi”. Kato lẩm bẩm.
「……Huuuuuh?」
Căn phòng thể dục trở nên hoàn toàn im ắng và có một luồng khí lạnh giá bao quanh Rina.
Kato chộp lấy cặp của cậu ta và chạy lao ra khỏi phòng gym.
Tất cả những gì tôi có thể làm là chỉ biết đứng nhìn.
Tôi tự hỏi rằng mình có phải là một trong những người trong câu nói “Mấy người điên hết cả rồi” của Kato vừa thốt ra hay không.
**************************************
TN : Dịch bộ này nản thật sự luôn ấy, tuy mỗi chap đều khá ngắn chỉ vỏn vẹn 500 từ với câu cú cũng dễ hiểu, nhưng bù lại tôi thấy thằng main cứ kiểu gì ấy. Cho nên chắc đến khoảng chap 10 mà ở main chưa có sự thay đổi nào đáng kể thì tôi xin drop nhá, hoặc mấy ông muốn tôi tiếp tục thì cứ cmt ở dưới nhé.