Nhỏ Gyaru đã từng bắt nạt tôi, rõ ràng giờ lại đang yêu tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Web novel - Chương 7.5 : Cùng với nhau『Kyoko Tachibana's POV』

Tôi hiện đang đứng đợi ở trạm ga tàu.

Hôm nay trời cũng đổ cơn mưa.

Song ai ai cũng đều mang trên tay mình một chiếc dù cả.

Mỗi chiếc dù đều có nét cá tính riêng.

Còn tôi thì không hẳn là ghét trời mưa lắm vì nó làm thay đổi hoàn toàn đi bầu không khí của cả thành phố đây, và tôi cũng khá thích cái không khí ẩm ướt mà cơn mưa tạo ra nữa.

Chiếc tàu điện hiện đã đến trạm ga.

Những khung cửa sổ đều bị mờ hẳn đi nguyên do là vì có sự khác biệt giữa nhiệt độ của trong và ngoài con tàu.

Ngoài trời tuy đang đổ cơn mưa lạnh lẽo, nhưng trái lại bên trong tàu lại thật ấm áp làm sao là vì con tàu đã chật kín người trong đó.

Song tôi bước chân lên tàu điện.

Chỗ tôi thường đứng là đối diện toa tàu, khu vực gần cửa sổ.

Đó là vị trí cố định của tôi.

Nhưng hôm nay, có một người đang ở nơi ưa thích đó của tôi.

Đó chính là Kato.

Cậu ấy hiện đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, còn tôi thì bước nhanh đến đó mà chẳng thèm suy nghĩ gì.

「Ê, ê nàyyyyy」

Song tôi lại cảm thấy rất phấn khích khi có cuộc hội ngộ bất ngờ này.

“Sao cậu lại ở đây? Xe đạp cậu bị hư à?” Tôi hỏi cậu ấy như vậy mà không thèm chào trước một tiếng.

「À, không phải, trời mưa nên tớ mới đi tàu điện thôi」

「Ra vậy!」

Tôi thấy hào hứng khôn xiết khi mình vừa biết thêm điều mới về cậu Kato này.

「Oh, chào buổi sáng nha」

「Chào buổi sáng」

Cả hai đứa tôi đều bật cười khi nói ra lời chào muộn màng đó.

Song hai đứa cùng nhau đi bộ trên con đường thẳng tắp dẫn đến trường mình.

「Vậy, cứ mỗi khi trời mưa là cậu thường đi bằng tàu hả?」

「Đúng thế」

Tuy đang giả dò giữ bình tĩnh nhưng sự thật là tôi đang lo lắng cả lên.

「Vậy sao cậu không đi bằng tàu điện mỗi ngày luôn nhỉ?」

Tôi nghĩ có lẽ Kato và tôi sẽ cùng nhau bước đến trường nếu cậu ấy cũng đi bằng tàu điện chăng.

Và nếu làm vậy, thì đó sẽ là khoảng thời gian của riêng hai đứa bọn tôi thôi.

「Hmmm」

「Sẽ dễ dàng hơn cho cậu nếu cậu làm vậy đấy」

Tôi cố nói hết mọi thứ mình có thể ra để ép buộc Kato phải đi tàu điện.

「Tớ sẽ cân nhắc」

Ngon lành!

「Yeah, tớ cá chắc với cậu là đi bằng tàu tốt hơn nhiều so với khi cậu lái xe đạp đến trường đó」

Hiệu quả rồi.

Kato dường như là một người rất dễ bị dụ nhỉ.

「Tớ sẽ suy nghĩ về nó」

Được rồi, đối với tôi câu trả lời đó cũng là một dấu hiệu tích cực rồi.

Sau đó bọn tôi cùng đi đến lớp học, và cũng do chỗ ngồi của hai đứa kế bên nhau, nên thành ra cả hai cùng hướng thẳng đến chỗ của mình.

Vì chỗ ngồi của cả hai là cạnh nhau, nên bọn tôi vẫn có thể tiếp tục trò chuyện.

Còn tôi, tôi thấy rất đỗi vui mừng khi Kato và tôi cùng ngối kế nhau.

Nếu không còn được ngồi cạnh nhau như vậy nữa, thì bọn tôi sẽ mất đi cơ hội thân thiết nhau hơn mất.

「Sắp tới kỳ thi rồi đó」

Vào ngày kia tôi đã kèm dạy cậu ấy cho bài kiểm tra Toán, nhưng tôi thì lại muốn có một buổi học khác trong lớp nơi mà chỉ có riêng hai bọn tôi cơ.

「Đã đến thời điểm đó trong năm rồi à?」

Kato trông ngạc nhiên cả ra như thể cậu chỉ nhớ mỗi điều đó.

「Oh, mà nhân tiện, lần sau sẽ có sự thay đổi chỗ ngồi đó」

Gượm đã, bọn tôi sẽ phải chuyển chỗ hả? Nói dối thôi, phải không?

Nếu đổi chỗ ngồi, có thể tôi và Kato sẽ không được ngồi cạnh nhau nữa và bọn tôi sẽ không được chuyện trò như lúc này đang làm được.

「Tớ hiểu rồi, nhưng chuyện đó chưa được quyết định đâu nhỉ?」

「Tớ chỉ mới nghe được từ một tên con trai trong lớp mình nói thôi」

「Ra vậy…」

Do đang khá sốc nên thành ra tôi chả nói được gì cả.

Thật là buồn khi nghĩ rằng khoảng thời gian tôi và Kato ở cạnh nhau sắp sửa kết thúc chỉ trong vỏn vẹn vài ngày nữa.

Tôi ước mình có thể trò chuyện với cậu ấy nhiều điều hơn nữa.

Song suy nghĩ của tôi bị gián đoạn do tiếng chuông reng lên báo hiệu tiết học giờ đã bắt đầu.

Giờ tan học, Kato đang hướng thẳng đến câu lạc bộ của cậu ấy.

Kể từ lúc được tuyên bố là chân sai vặt độc quyền của tôi, giờ đây cậu ấy có thể đường hoàng đi sinh hoạt câu lạc bộ sau khi tan học rồi.

Nhưng thỉnh thoảng Kato vẫn phải vác mặt tới phòng thể dục bởi do đám Rina sẽ bắt đầu nghi ngờ, nếu Kato không chịu lộ mặt ra dù chỉ trong chốc lát.

Nhưng kể từ khi Kato dần sinh hoạt câu lạc bộ, cơ hội bọn tôi nói chuyện với đã thấp hơn trước.

Và nếu còn bị chuyển chỗ nữa, thì khoảng thời gian chuyện trò của hai đứa tôi sẽ chẳng còn nữa mất.

Tôi không thích như vậy.

Hiện tôi vẫn chưa rời trường mà chỉ đang đứng lặng ở cổng trường được một lúc lâu.

Tôi nghĩ rằng nếu Kato thấy tôi, có lẽ cậu ấy sẽ đến gọi và bắt chuyện với tôi chăng.

Và như thể suy nghĩ ấy của tôi đã truyền đạt qua cậu ấy.

「Sao cậu vẫn còn ở đây?」

Tôi nghe được giọng nói mà mình luôn muốn nghe.

「Tớ đang trú mưa ấy mà」

Song cậu ấy lại lầm bầm vài cái với những cử chỉ tay có mục đích.

「Vậy dù cậu đâu?」

「Tớ để quên rồi」

Hiển nhiên, là nói xạo thôi vì tôi đã cố tình để nó lại trong lớp mà.

Rồi tôi lén nhìn Kato.

…Hẳn cậu sẽ không bỏ tớ lại đâu nhỉ?

「Ah, liệu ai đó có thể cho tớ đi chung dù được hông ta?」

Thực chất câu đó là tôi cố nói với Kato, nhưng lại giả đò là tự nói một mình.

「Vậy nếu cậu muốn, tớ có thể sẻ chia dù với cậu không?」

「Thiệt hả? Cảm ơn cậu nhen」

Tôi thấy rất vui sướng khi cậu ấy bị lừa dễ như vậy.

Rồi hai đứa bọn tôi cùn hướng thẳng đến nhà ga, cùng chung dưới một chiếc dù.

Song tôi lại không thể ngừng khiến con tim mình đang đập thình thịch cả lên, dù cho tôi là người đầu têu toàn bộ chuyện này.

Kato kéo chiếc dù lại gần tôi và cố điều chỉnh tốc độ sao cho cùng với tôi nữa.

Cậu ấy tử tế ghê.

「Cậu bị ướt hả?」

「À, không sao tớ ổn mà」

「…」

「…」

Nguyên do bởi sự phấn khích cứ rộn ràng trong lồng ngực mà tôi chẳng thể thốt ra được bất cứ lời nào.

Khi ở trong lớp tôi toàn nói những gì mình muốn thôi nhưng có vẻ môi trường lạ kì này đã như chặn họng tôi.

Cứ tiếp diễn như thế này thì không ổn, vì sẽ thật lãng phí biết bao khi cuối cùng chúng tôi cũng có cơ hội để trò chuyện cơ mà.

「Chính xác là cậu thường làm gì trong câu lạc bộ mỹ thuật?」

「Chà, tớ thường hay cải thiện kỹ năng vẽ vời hay tô màu gì đó ấy mà」

「Hmmm… Sẽ thế nào nếu tớ gia nhập câu lạc bộ của cậu đó nhỉ」

Nếu tôi cũng gia nhập vào câu lạc bộ mỹ thuật, tôi sẽ có thêm nhiều cơ hội để được trò chuyện với Kato.

「Thiệt hả?」

「Tớ không được à?」

「Không, hoàn toàn ổn mà」

「Nhưng cậu từng hoàn thành bức vẽ hay bản phác họa nào trước đây chưa?」

「Tớ chưa」

Tôi thấy có chút bực bội khi nghĩ rằng Kato đang cố ngăn tôi vào câu lạc bộ của cậu ấy.

「Thôi đừng lo, tớ sẽ thử hỏi chủ tịch câu lạc bộ vào lần sau」

Sau vài phút cuối cùng bọn tôi đã đến được trạm dừng ga, chuyến tàu cũng chỉ vừa mới ga thôi, nên hai đứa tôi bước vào trong.

Hai đứa vẫn chọn chỗ đứng gần cửa như sáng nay.

“Vậy, cái vụ sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi là thật à”. Kato nói.

Thầy lớp tôi cũng đã nhắc đến chuyện đó vào tiết chủ nhiệm hôm nay.

「Yeah, có vẻ là vậy…」

「Thế có lẽ tớ sẽ phải rời xa Tachibana rồi nhỉ」

Song những lời ấy đánh mạnh vào tôi.

Sao cậu lại nói vậy chứ?

Rồi tôi cúi gằm xuống và im lặng hẳn đi.

「Chà, tớ chắc là bọn mình sẽ có thêm nhiều cơ hội để trò chuyện với nhau trong tương lai thôi mà」

Tôi còn không nghe được những gì Kato đang nói nữa.

Cú sốc ban nãy lớn đến độ tôi khó có thể bình thường trở lại được.

Và trạm dừng chân mà Kato cần xuống đang đến gần.

「Chà, hẹn cậu ngày mai nhé」

Nhanh hết mức có thể, tôi với tay chụp lấy tay áo Kato.

「?」

Kato nhìn trông có vẻ bối rối do chuyện bất chợt này nhưng tôi không quan tâm đến điều đó nữa.

「Ừm, này, cậu có chuyện gì hả?」

Rồi tiếng thông báo vang lên và cánh cửa cũng dần đóng lại.

Song Kato nhìn tôi với vẻ mặt lo âu hiện trong đôi mắt ấy.

Sau đó, lấy hết dũng khí của mình, tôi cất tiếng nói.

「Nè, tụi mình đi đâu đó đi」