Khi chúng tôi về đến chi nhánh và bước lên cầu thang, Leonora và Adele đã quay lại từ lúc nào.
"Ồ, nhanh thật đấy."
"Chúng tôi vừa về tới."
Tôi và Erika chào hai người họ rồi ngồi vào bàn.
"A, mừng mọi người đã về~"
"Mừng hai người về. Tôi đang định pha cà phê, anh có uống không?"
Adele hỏi.
"Cho tôi một ly."
"A, để em giúp."
Erika nói rồi đứng dậy, cùng Adele chuẩn bị cà phê.
"Leonora, yêu cầu của tòa thị chính là gì vậy?"
"Ừm, chuyện đó thì... Trước hết, nghe yêu cầu bên anh trước được không?"
Có chuyện gì rồi đây...
"Bên này không có gì to tát. 100 hộp thuốc mỡ hồi phục. Thời hạn một tháng, phí yêu cầu 30 vạn El."
"Hừm... Thuốc mỡ hồi phục là gì ấy nhỉ?"
Nãy thì Erika hỏi, ít nhất cũng phải biết mấy cái đó chứ.
"Adele biết không?"
Tôi hỏi Adele đang chuẩn bị cà phê cùng Erika.
"Vâng, tôi biết chứ. Là thuốc hồi phục dạng mang theo người phải không? Nhà tôi là binh gia nên vật đó không thể thiếu. Tôi cũng từng làm theo lời cha dặn rồi."
Con nhà quân nhân có khác.
"Đúng đúng, chính nó. Mà, cũng không có gì ghê gớm. Nguyên liệu có dùng ma lực thảo, nhưng nghe nói bên đó sẽ chuẩn bị."
"Tốt quá. Vậy bên anh có vẻ ổn."
Leonora gật đầu, Adele đặt tách cà phê lên bàn Leonora, còn Erika đặt lên bàn tôi.
“Cảm ơn.”
"Không có gì đâu ạ. Bên tòa thị chính thế nào ạ? Có vẻ rắc rối thì phải?"
Erika cũng đoán được qua vẻ mặt của Leonora.
“Cũng… khó nói…”
"Nhiều chuyện lắm..."
Leonora và Adele nhìn nhau.
"Chuyện gì?"
"Ừm, đầu tiên, lần trước Zieg dùng ma thuật dập tắt đám cháy nhà kho đúng không? Nghe nói thị trưởng sẽ trao tặng giấy khen đó."
Hả?
“Không cần.”
Vừa không ra tiền, lại chỉ thêm rác nhà.
"Tôi cũng nghĩ cậu sẽ nói vậy, nhưng nhận sẽ tốt hơn chứ?"
“Đúng vậy. Về vụ hỏa hoạn tôi không rõ, nhưng đó là một hành động rất đáng tuyên dương, tôi vô cùng tự hào về điều đó.:
Hừm…
"Helen, ngươi thấy sao?"
“Đây là việc ngài đã làm để nâng cao danh tiếng chi nhánh, nên nhận sẽ tốt hơn. Tiện thể, ngài thử quảng bá thêm một chút xem sao?"
Ra là vậy.
“Gây ấn tượng tốt với thị trưởng cũng là một ý hay.”
"Đúng vậy đó ạ. Cứ nói xạo là đã hết lòng vì thị trấn này đi."
"Biết rồi."
Nói xạo thì dễ thôi.
Cứ nói những điều mà Erika có lẽ sẽ nói là được.
"Zieg, cậu đi nhận được không? Chú Rubert nhờ tôi nói cậu đi đó."
"Đi thì đi. Khi nào?"
"Chú ấy nói cuối tuần này được thì tốt."
Sao cũng được.
"Hiểu rồi. Tôi sẽ đi."
"Nhờ cậu nhé. Rồi, tiếp theo, về phần yêu cầu sẽ có hai loại."
Hai loại?
Không phải là hai yêu cầu à?
"Yêu cầu khẩn cấp à?"
“Thực ra không hẳn là yêu cầu khẩn cấp, nhưng tôi nghĩ nó cần được ưu tiên. Tòa thị chính đã gửi yêu cầu phục hồi nhà kho bị cháy và sửa chữa vật liệu cho chúng ta.”
A, kiểu đó à.
"Là loại mà tòa thị chính sẽ hỗ trợ một nửa chi phí phục hồi phải không."
"Chú Rubert cũng nói vậy. Tôi cũng không hiểu rõ lắm."
Chưa có kinh nghiệm với loại yêu cầu này à.
“Tòa thị chính sẽ hỗ trợ một phần chi phí cho các vụ tai nạn như hỏa hoạn. Nếu hiệp hội có yêu cầu, tòa thị chính sẽ chịu một nửa chi phí đó.”
Nhưng để được duyệt cũng có vài điều kiện.
Một trong số đó là người làm đơn không gây tội.
Nói cách khác, tòa thị chính hoặc quân đội đang xem vụ cháy này là do có kẻ phóng hỏa.
"Ồ... Ra là vậy."
"Còn loại kia là gì?"
"Yêu cầu bình thường. Ừm, 50 viên hỏa diệu thạch và 50 viên thủy diệu thạch."
Hỏa diệu thạch, thủy diệu thạch…
"Để tôi đoán nhé? Hỏa diệu thạch là để bù vào số bị cháy trong nhà kho, còn thủy diệu thạch là để phòng cháy chữa cháy sau này, đúng không?"
"Ồ, đúng rồi! Zieg giỏi quá!"
“Cảm ơn.”
Lại là cái chiến thuật khen lấy khen để trong cuốn sách đó đây mà.
“Như Zieg đã nói, hỏa diệu thạch dùng để bù vào số bị cháy ở nhà kho, sẽ giao cho tòa thị chính. Thủy diệu thạch được dùng để rút kinh nghiệm từ vụ cháy trước. Thị trấn gần biển và sông nên có nhiều nước, nhưng nhà kho lại xa cả hai nguồn nước, gây chậm trễ ứng phó. Những nơi tương tự còn nhiều, nên họ sẽ phân phát thủy diệu thạch.”
Nếu có thủy diệu thạch, những đám cháy mới bùng phát có thể xử lý ngay mà không cần đến nhà ma thuật.
"Hiểu rồi. Thời hạn thì sao?"
"Bên vụ cháy cần phải bàn bạc thêm. Thủy diệu thạch cần gấp. Hỏa diệu thạch thì một tháng."
Thủy diệu thạch cần gấp cũng dễ hiểu.
"Ừm... Hơi nhiều nhỉ."
"À số thỏi kim loại với gạch lần trước nhận từ tòa thị chính vẫn chưa xong nữa."
Có lẽ tôi hơi quá tay trong việc quảng bá rồi.
"Chỗ đó thế nào rồi?"
"Thỏi kim loại xong được 38 cái, còn 12 cái. Gạch thì xong 40 viên, còn 10 viên."
Giờ tính sao đây...
"Adele, cô làm được thỏi kim loại với gạch không?"
"Hồi thực tập ở trường ma thuật đã làm qua rồi mà?"
Đúng là có làm rồi...
"Hỏi cho chắc thôi. Trong công việc thì sao?"
“Tôi chưa được giao việc gì nhiều nên chưa làm. Mà ở đó chắc cũng không có việc nào như làm gạch hay thỏi kim loại đâu nhỉ. Nếu có thì chắc chỉ cần bấm nút thôi chứ gì.:
Đúng là vậy.
“Cả nhóm, ai từng làm hỏa diệu thạch, thủy diệu thạch thì giơ tay.”
Dĩ nhiên, không ai giơ tay cả.
"Em chưa làm bao giờ ạ."
"Tôi cũng chưa."
"Dĩ nhiên là chưa rồi."
Ba người họ cùng lắc đầu.
"Mà, cũng phải thôi... Toàn là đồ cấp 7, cấp 6 cả."
Phải dùng phép cường hóa nên mới khó.
Nếu có máy móc ở Kinh đô, chỉ cần một nút bấm là xong.
"Cậu dạy thì tôi làm."
“Hỏa diệu thạch làm sai là nổ.”
“…Thủy diệu thạch đi.”
Cái đó sẽ bị ướt sũng.
À mà nhà cũng gần, về thay đồ được.
“Trước tiên, hãy hoàn thành việc với số gạch và kim loại còn lại. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc cách phân chia công việc.”
Cách dễ nhất là tôi làm phần khó, còn ba cô nàng kia làm phần dễ.
Nhưng để họ trưởng thành hơn thì cũng nên giao việc cho họ.
Hừm…