Tôi gọi điện đến Tổng bộ, tiếng chuông chờ vang lên.
『Hiệp hội Nhà giả kim Tổng bộ xin nghe.』
Tiếng chuông chờ tắt, giọng cô lễ tân lần trước lại vang lên từ ống nghe.
"Tôi là Ziegwald ở Chi nhánh Reet. Nối máy giúp tôi với Trưởng ban Tổng bộ."
『Vâng, tôi hiểu rồi ạ. Xin ngài vui lòng đợi trong giây lát.』
Cô lễ tân nói rồi lập tức chuyển sang nhạc chờ.
"Zieg, có cần đường không~?"
"Tôi thích mật ong hơn."
"Cô Leonora, ngài Zieg đang nghe điện thoại mà!"
Ồn ào thật...
"Không cần đường... A, a lô?"
Tiếng nhạc chờ tắt, tôi lên tiếng.
『Zieg phải không? Đường điếc gì vậy?』
Là Trưởng ban Tổng bộ.
"Chuyện trà nước thôi. Chỗ tôi không có điện thoại nên phải gọi nhờ nhà đồng nghiệp. Điện thoại của chi nhánh cũng cháy mất rồi."
『A, ra là vậy. Cậu cũng mua lấy một cái điện thoại đi chứ? Tiết kiệm cũng đủ rồi phải không.』
"Tôi gọi cho ai bây giờ?"
『...Lúc nào cũng có thể gọi cho ta.』
Thôi khỏi. Đừng có thương hại tôi.
"Chuyện đó không quan trọng. Nghe nói bà đã bảo Trưởng chi nhánh kêu tôi gọi điện phải không?"
『Ừ, dĩ nhiên là chuyện của chi nhánh rồi. Có những kẻ dám làm chuyện tày trời thật.』
"Chắc là do một ông vua vùng quê được đà lấn tới thôi. Vì vậy tôi mới ghét lũ ngốc."
Bình thường người thân cận phải ngăn cản chứ. Đúng là một kẻ ngu điển hình chỉ thích đám nịnh thần vây quanh.
『Cũng phải. Giờ phải phục hồi lại chi nhánh bị cháy, cậu thấy có khả thi không?』
"Không thể. Cháy sạch rồi. Chỉ có cách xây lại thôi."
『Vậy à... Ta sẽ gửi người đến đó, cậu cứ giải thích tình hình cho họ.』
Ai sẽ đến nhỉ?
"Xin hãy nhanh lên một chút. Không có chỗ làm việc là không xong đâu."
『Đằng nào cũng có công việc gì tử tế đâu. Nghỉ ngơi một chút không được à?』
"Không được. Đây là thời điểm quan trọng, công việc vừa mới bắt đầu đi vào quỹ đạo, chúng tôi đang lấy lại niềm tin."
Không hẳn là nói dối, nhưng điều quan trọng hơn, không thể để nguyên hiện trường vụ cháy như thế này mãi.
Dù sao nó cũng ngay sát nhà, chỉ cần mở cửa là thấy ngay. Adele có lẽ mới đến nên chưa để ý, nhưng chắc chắn Erika và Leonora sẽ cảm thấy khó chịu.
『Ồ... Vậy thì phải nhanh thôi. Nhân tiện, có yêu cầu gì không?』
"Bốn người chúng tôi đã bàn bạc, đang làm một bản vẽ về cách bố trí các phòng."
『Xây nhà mới nên hăng hái quá nhỉ...』
Có gì đâu ta.
"Vì chăm sóc tinh thần cho nhân viên đó. Những người gắn bó với nơi này một thời gian, nhìn cảnh đó sẽ phát khóc đấy."
Làm gì có ai khóc đâu, mà kệ…
『Hừm... hiểu rồi. Cứ đưa bản vẽ đó cho người phụ trách.』
"A, cái này nhất định phải có, hãy cho xây tường chống cháy."
『Ừm... được. Ta hiểu mà. Chuyện đó cũng nói lại với người phụ trách đi.』
Tốt.
"Vậy nhờ cả vào bà. À, với lại linh thú của Chris là Dorothee đang ở đây, nhờ bà cho người đón về luôn. Nó nói bay về Kinh đô mệt lắm."
『Dorothee? A... con quạ hay làm loạn của Chris à...』
"Ai làm loạn chứ! Tôi còn thông minh hơn con đại bàng ngu ngốc của bà đó!"
Tai thính thật...
『Hả? Ai là đồ ngu ngốc, con quạ vô duyên kia.』
Giọng nói này là của Karsten, con đại bàng linh thú của Trưởng ban Tổng bộ.
"Là ngươi đó, chính ngươi!"
"Bé Dorothee, tự nhiên bị gì vậy? Đừng vỗ cánh trong nhà chứ, lông bay tùm lum kìa..."
Lông đen của Dorothee rơi xuống sàn.
"A, xin lỗi ạ."
Dorothee mê tóc vàng liền ngoan ngoãn xin lỗi.
"Trưởng ban, đừng có chọc tức linh thú. Bọn chúng không ưa nhau đâu."
『A, đúng rồi nhỉ. Karsten, đi dạo một vòng trên trời đi.』
『Vâng ạ.』
Đồng loại với nhau nên chúng càng không ưa nhau.
"Vậy nhờ bà cho người đưa Dorothee về nhé. Mà, Chris đâu rồi?"
Dorothee ở trước mặt Chris rất ngoan ngoãn, nên gã đó đến là được.
『Nó đi công tác, vẫn chưa về. Nếu Dorothee ở đó, để ta gửi người của ta qua...』
Người của bà? Đồng môn của tôi à?
"Ai cũng được, nhưng xin hãy cử người làm được việc. Mấy kẻ lằng nhằng chỉ tốn thời gian."
『Ừm... dù sao hoàn cảnh cũng đặc biệt. Hiểu rồi. Với lại này, cậu qua đây một chuyến được không?』
Hả?
"Tại sao? Thuyên chuyển về Kinh đô ạ?"
『Làm gì có chuyện đó. Chẳng phải chính cậu đã nói sẽ cố gắng cho đến khi Chi nhánh Reet ổn định sao.』
Tôi có nói nhưng nó cháy mất rồi.
"Vậy có việc gì?"
『Nhận một công việc giúp ta.』
"Việc gì? Xin hãy giao việc nào làm nhanh nhanh được không?"
『Thật ra, Điện hạ có nhờ làm một thanh kiếm ma thuật. Ta chỉ rành làm trượng, kiếm không phải sở thích nên ta không biết làm.』
Kiếm ma thuật?
"Điện hạ cần kiếm ma thuật sao? Để làm gì nữa vậy?"
『Cậu đã làm một thanh kiếm ma thuật cho ông của Adele còn gì.』
Hả?
"Không, ông của Adele tôi còn chưa từng gặp, tên tuổi mặt mũi ra sao cũng không biết..."
『A... lần trước cậu có nhận yêu cầu làm kiếm ma thuật từ vị Đại tá của quân đội Reet phải không?』
Có. Yêu cầu giống như để xin lỗi cho vụ bất chính của tên Thiếu tá.
"Có nhận. Tôi đã làm một thanh kiếm ma thuật lửa hạng A."
『Hạng A à...』
"Tôi muốn nâng cao danh tiếng. Với lại, tôi rất giỏi làm kiếm ma thuật."
Trông cũng ngầu nữa.
『Thanh kiếm ma thuật kia đã được tặng cho Nguyên soái quân đội, và đó chính là ông của Adele. 』
Ể?
"Ông của Adele lại là người chức lớn đến vậy sao? Tôi nghe nói chỉ là quý tộc vùng quê, không có gì to tát?"
『Trong quân đội không bàn đến thân phận. Kẻ mạnh sẽ được thăng tiến.』
Ồ... Adele nhát gan đến mức không dám chạm vào cá, mà tính cách vẫn mạnh mẽ như vậy, là do dòng máu của ông à?
"Vậy tại sao Điện hạ lại...? Ngài ấy cũng muốn có một thanh sao?"
『Ông của Adele có vẻ rất thích thanh kiếm ma thuật cậu làm, nên đã đi khoe khắp nơi. Chuyện đó đến tai Điện hạ.』
Cả hai đều như trẻ con. Không phải học sinh tiểu học chứ.
"Vớ vẩn thật. Rồi ngài ấy yêu cầu sư phụ của tôi là Trưởng ban Tổng bộ làm một thanh kiếm ma thuật tốt hơn à?"
『Đúng vậy đó. Kiểu như sư phụ thì đương nhiên phải làm được. Chẳng hiểu kiểu gì.』
Đúng là không hiểu thật. Nhà giả kim cũng có cá tính và sở thích riêng.
Ví dụ, Erika giỏi làm gạch và thỏi kim loại, Leonora thích làm thuốc.
Cứ như vậy, nhà giả kim đều có lĩnh vực chuyên môn của mình. Càng lên cao điều đó càng thể hiện rõ rệt.
"Bảo tôi giúp à?"
『Nhờ cậu đó. Ta cũng giỏi cường hóa, nhưng kiếm ma thuật thì chưa từng chạm vào.』
Trưởng ban Tổng bộ chắc là người như vậy rồi.
Đao kiếm thường là sở thích của đàn ông.
"Khi nào? Hiện tại tôi không thể rời đi được đâu?"
『Cuối tuần sau có kỳ thi Nhà giả kim quốc gia phải không. Lúc đó đến đây đi. Đằng nào đệ tử của cậu cũng đi thi mà?』
A, lúc đó à.
"Bỏ trống chi nhánh có được không vậy?"
『Làm gì còn chi nhánh nữa.』
Cũng phải, nhưng người này đúng là không quan tâm cảm nhận của người khác.
"Cũng được, nhưng tôi chỉ đi 2, 3 ngày rồi về thôi."
『Ồ, làm phiền cậu quá. Làm trong 2, 3 ngày giúp ta nhé.』
Định bắt mình làm hết đây mà... 2, 3 ngày có xong nổi không? Rồi chất lượng có ổn không?
"Tôi sẽ nhận phí gia công đấy nhé."
『Ta cho cậu máy chiết xuất với máy phân giải. Loại tốt hơn mấy cái bị cháy.』
Ồ. Vậy thì tốt.
"Chốt đơn."
『Rồi đó. Vậy, nhờ cậu nhé.』
Trưởng ban Tổng bộ nói rồi cúp máy.