"Vậy kỳ thi thế nào rồi?"
"Chắc là không sao đâu ạ."
Erika gật đầu.
"Cả phần viết và thực hành à?"
"Vâng. Phần viết ra đúng những chỗ em đã ôn kỹ, còn thực hành em cũng làm tốt ạ."
Erika, một người khiêm tốn và rụt rè, còn nói như vậy thì chắc không có vấn đề gì.
"Rất tốt. Leonora thì sao?"
"Tôi cũng nghĩ là ổn. Tôi yếu phần viết nhưng cũng làm được, thực hành thì không vấn đề gì."
Leonora cũng ổn à... Mà, hai người họ thi cấp 9. Tôi nghĩ chỉ cần sức khỏe tốt thì sẽ không bao giờ trượt.
"Adele thì sao?"
"Tôi cũng nghĩ không sao... Viết thì không vấn đề, phần thực hành cũng không có sai sót."
Vậy à...
"Thế tại sao cô lại trông mệt mỏi thế? Còn thở dài nữa."
"Là do có vấn đề ngoài chuyện thi..."
Cô ấy có nói lúc nãy.
"Chuyện gì? Augusto đến à?"
Tôi vừa hỏi, Adele liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Sao anh biết?"
"Ể? Hắn đến thật à?"
"Vâng... vào lúc nghỉ trưa..."
Gã đó làm gì không biết...
"Dorothee đâu rồi? Tôi nghĩ có khi hắn sẽ đến nên mới nhờ Dorothee để mắt..."
"A~, chuyện đó..."
Phản ứng này là sao?
"Đã có chuyện gì?"
"Lúc chúng tôi đang ăn trưa, Augusto đã đến. Sau đó có nhiều chuyện xảy ra, Leonora và Dorothee đã buông lời nặng nhẹ với Augusto..."
Ể...
"Dorothee làm gì vậy? Tôi nhờ nó canh chừng để Augusto không lại gần cơ mà."
Tại sao lại tham gia cãi nhau. Vô ích rồi.
"Dorothee không phải linh thú chiến đấu, nhưng tính cách lại rất hiếu chiến..."
Helen lẩm bẩm với vẻ thấm thía.
"Haizz... Leonora tại sao lại như vậy?"
Leonora vui tính nhưng cũng rất hiền lành, tôi không nghĩ cô ấy lại buông lời nặng nhẹ.
"Không, chuyện đó không thể chấp nhận được. Không thể. Một gã đàn ông điển hình chuyên dìm người khác xuống để nâng mình lên. Hơn nữa, đối tượng bị dìm lại là cậu và cả Reet nữa. Tôi chỉ có thể nghĩ hắn đang gây sự thôi."
Chuyện của tôi thì tôi hiểu, nhưng cả Reet nữa à...
"Đến mức đó sao?"
"Ừ. Nghe mà thấy khó chịu. Bữa trưa đang vui vẻ mà."
"Ngay trước bài thi thực hành đầy thử thách, tôi lại gặp chuyện này..."
Tuy không nên nói người khác, nhưng đúng là một kẻ không biết đọc bầu không khí. Hắn ta là người như vậy à?
"Chuyện của tôi thì tôi phần nào hiểu, nhưng hắn cũng nói xấu cả Reet à?"
"Đúng đó. Cái suy nghĩ ngoài Kinh đô ra thì đều là nhà quê."
"Reet cách xa Kinh đô, lại là vùng biên thùy, nhưng tôi nghĩ nơi đó không đến mức gọi là nhà quê... cũng khá sầm uất, nếu so sánh thì cũng thuộc hàng top trong các thị trấn của nước ta rồi."
Lần đầu nhìn thấy tôi cũng có chút ngạc nhiên.
"Quý tộc ở Kinh đô có suy nghĩ như vậy đó."
Hừm...
"Vớ vẩn."
"Đúng là vớ vẩn. Nhưng tôi thích ở đó, tôi đang sống vui vẻ và làm việc cùng các cậu."
Leonora lúc nào cũng trông vui vẻ.
"Vậy nên mới buông lời nặng nhẹ à... Tốt nhất không nên chấp nhặt kẻ ngốc."
"Lúc đó mà không nói, hắn sẽ bám lấy Adele mãi. Kiểu người đó mà không cắt đứt dứt khoát sẽ thành kẻ bám đuôi đó."
Đáng sợ thật.
"Adele, nếu có chuyện như vậy cứ nói với Erika. Lutz sẽ giải quyết giúp thôi."
"Đáng lẽ khúc này anh phải nói 'tôi sẽ bảo vệ cô' chứ?"
Giao cho chuyên gia vẫn tốt hơn mà...
"...Không khí, không khí."
Helen ghé tai nói nhỏ khuyên bảo.
"Được rồi! Tôi sẽ cho các người thấy sức mạnh của một nhà ma thuật cấp 5!"
"Ồ! Anh Zieg, ngầu quá!"
"Đúng là người chồng tuyệt vời của chúng ta!"
"Tôi rất mong chờ đó."
Chà, mấy người này say rồi. Ai cũng có tửu lượng yếu...
"Thôi, bỏ qua tên ngốc Augusto, cả ba người đều cảm thấy làm bài tốt là được rồi. Lương cũng tăng, nơi làm việc cũng mới toanh, toàn chuyện tốt."
"Vẫn chưa có kết quả mà."
"Chà, tương lai tươi sáng ghê~"
"Đúng vậy~... À, ngày mai tính sao?"
Adele hỏi.
"Ngày mai tôi muốn hoàn thành phần thân kiếm. Các cô nhân dịp thi xong, cứ tận hưởng Kinh đô đi."
"Hay là làm vậy nhỉ? Erika, đi mua sắm không? Zieg chắc chắn sẽ không đi mua sắm cùng chúng ta đâu, nên ngày mai đi mua sắm là tốt nhất."
"Vâng ạ. Vậy nhờ chị nhé."
Ừm...
"Tôi trông giống người như vậy à?"
Tôi hỏi Leonora.
"Không phải là trông giống, mà là sự thật. Phụ nữ đi mua sắm lâu lắm đó."
Tôi còn không hiểu ý nghĩa của việc đi mua sắm lâu để làm gì. Đi mua sắm nên quyết định trước những thứ cần mua, sau đó cứ mua rồi về thôi mà.
"Ba người cứ vui vẻ nhé. Tôi sẽ chơi đùa với mèo và quạ."
"Bọn tôi sẽ làm vậy. Nhưng cậu phải đi tham quan cùng chúng tôi đấy."
"Cùng đi đi ạ~"
"Cầu vồng ở đài phun nước đẹp lắm nhỉ?"
Chẳng có hứng thú... Nhưng có lẽ đi đâu không quan trọng bằng đi với ai.
"Đi thì đi. Tôi chẳng biết gì về nơi mình sinh ra, biết đâu lại thấy thú vị."
Mở rộng tầm mắt không phải điều gì xấu cả. Lúc trước còn đi câu cá ở biển, một việc mà tôi của ngày xưa tuyệt đối sẽ không làm, cũng rất vui.
Sau đó chúng tôi tiếp tục ăn uống, đến lúc thích hợp thì rời quán, đi bộ về khách sạn. Tuy nhiên, người đi bộ chỉ có tôi và Adele.
"Không ngờ lại say đến mức này..."
"Lại phải hộ tống cô bé này về giường rồi."
Tôi cõng Erika, Adele cõng Leonora. Tuy thấy có lỗi với Adele dáng vẻ yếu ớt, nhưng một mình tôi không thể cõng cả hai người được. Chúng tôi cố gắng về đến khách sạn, lên cầu thang đến tầng ba, trước hết vào phòng Erika, đặt cô bé xuống giường.
"Erika, anh để thuốc giải rượu với nước ở đây, dậy thì nhớ uống đó."
"Vâng ạ~!"
Say rồi...
"Haizz... Adele, đổi người."
"Nhờ anh."
Đặt Erika xuống xong, tôi nhận lấy Leonora rồi cõng lên. Sau đó, hai chúng tôi đến phòng Leonora bên cạnh, đặt cô ấy xuống giường.
"Nhớ uống thuốc với nước đó."
"Biết rồi~!"
Mấy người này, tinh thần cao thật...
"Haizz..."
Lại thở dài, tôi cùng Adele ra khỏi phòng.
"Tửu lượng yếu vậy mà sao uống nhiều thế nhỉ?"
"Chắc tại vui quá thôi."
Vẫn chưa có kết quả đậu mà. Mà khoan, hay lúc tôi đãi ở khách sạn Side khi họ đậu, cũng sẽ thành ra thế này à?
"Chỉ là cấp 9 thôi mà..."
"Cấp 9 nói vậy thôi chứ cũng là cấp 9 đó. Quan trọng nhất, đó là kết quả có được nhờ tin tưởng vào anh mà."
Đã nói là chưa có kết quả mà... Không, nếu họ tự tin đến vậy thì chắc là đậu rồi.
"Adele không say à?"
"Tôi không yếu như hai người họ đâu. Hình như Erika chỉ uống có hai ly rượu vang nhẹ thôi đó."
Leonora đã yếu, Erika còn yếu hơn... Mà, ý thức vẫn còn, vẫn cười, chắc không sao.
"Phù... Adele, cô nghĩ sao về Augusto?"
"Không nghĩ gì cả. Nhưng chuyện hôm nay thì không chấp nhận được. Thấy đồng nghiệp bị người khác nói xấu một cách ác ý, tôi cũng thấy bực. Leonora nổi giận cũng phải thôi."
Tôi hiểu. Chuyện của tôi thì sao cũng được, thật ra cũng có phần lỗi của mình nên đành chịu, nhưng bị nói xấu về Reet tôi cũng thấy bực. Không biết có phải do vùng đất hay không, nhưng ở đó có nhiều người hiền hòa, tốt bụng như Erika, là một thị trấn rất dễ sống.
"Adele, nếu có chuyện gì đó khiến tôi phải quay về Kinh đô, cô có ở lại Reet không?"
"Anh hỏi một câu khó trả lời thật."
Cũng phải... Dù gì cũng là quan hệ thầy trò.
"Thôi, xin lỗi. Cứ quên đi."
"Câu hỏi đó, tuyệt đối đừng hỏi Erika và Leonora. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng..."
Nghĩ gì, à...
"Leonora thì không nói, chứ với Erika rất khó mở lời, nên tôi sẽ không hỏi. Với lại, quay về đây, nhìn thấy Tổng bộ, tôi chẳng có chút cảm giác nào muốn trở lại."
Vừa bận rộn, lại vừa bị kẻ lạ làm phiền...
"Vậy thì tốt quá rồi. Hay là anh ghé tai hai người đang ngủ kia thì thầm những lời đó đi? Biết đâu lại có chuyện hay đó?"
Cô này cũng say rồi...
"Nói lúc tỉnh táo chẳng phải tốt hơn sao. Cô cũng đi ngủ đi. Mai còn đi mua sắm với hai người họ nữa mà?"
Có thể sẽ hơi mệt, nhưng họ cũng không uống nhiều, lại có thuốc nên chắc không sao.
"Ừ nhỉ... Anh Zieg, một lần nữa cảm ơn anh đã mời tôi. Kết quả thì chưa có, nhưng tôi cảm thấy mình đã làm tốt. Nhờ có anh mà tôi đã làm được đến mức này, đến được một nơi làm việc tốt. Sau này cũng nhờ anh giúp đỡ. Vậy, chúc ngủ ngon."
Adele nói một cách tao nhã rồi vào phòng mình.
"Ừ. Ngủ ngon."
Tôi đáp lời rồi cũng vào phòng. Sau đó, tôi đi tắm rồi nhanh chóng đi ngủ.