Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

261 2056

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

(Đang ra)

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

Anh sẽ trả đủ lên họ, y hệt như cách chúng đã làm.

12 166

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

100 1059

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

16 71

Web novel - Chương 02: Giáng Chức ★

Khi Zieg rời khỏi phòng, tôi ngước nhìn làn khói trắng lượn lờ trên trần nhà, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ai đó?”

Tôi hỏi, cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông tóc vàng bước vào.

“Thưa trưởng ban, xin phép.”

“Chris à.”

Người bước vào là Christoph, một đệ tử của tôi.

Cậu ta là sư huynh của Zieg, cũng là Nhà Giả Kim Quốc Gia cấp 3.

“Dạ. Trò nghe nói Zieg bị chuyển đến thị trấn Reet?”

Tin tức nhanh nhạy thật.

Nghe từ Zieg à?

Chắc là không, Zieg đâu phải loại người đi kể chuyện với người khác.

“Thằng ngốc đó gây thù chuốc oán khắp nơi.”

“Cậu ta vốn là người như thế mà. Trò cũng quen rồi, nhiều lần chỉ muốn đấm cho cậu ta một trận.”

“Ta cũng vậy.”

Từ nhỏ, Zieg không chỉ xuất sắc mà chính là thiên tài.

Nó coi thường cả Christoph, sư huynh của nó, đôi khi còn cười nhạo cả sư phụ là tôi đây

“Là do Augusto phải không ạ?”

“Ừm.”

“Sao không mặc kệ hắn đi. Mất Zieg là tổn thất lớn. Cậu ta đúng là khó ưa, nhưng tài năng thì không thể chê. Thủ khoa khóa 50 lừng lẫy cơ mà”

Khóa 50 lừng lẫy…

Khóa 50 của trường ma thuật kinh thành được xưng là khóa xuất sắc nhất, quy tụ con cháu các gia tộc ma thuật danh giá, quý tộc, và đệ tử của các bậc thầy.

Nhưng đứng đầu lại là Zieg, một học viên nhận học bổng.

Trong thời gian học tập, nó đã lấy được bằng Nhà Giả Kim Quốc Gia cấp 5, bỏ xa mọi đối thủ.

Dĩ nhiên, với cái tính cách đó, tôi nghe nói nó bị rất nhiều người ghét.

“Nếu chỉ có Augusto thì còn đỡ. Thằng nhóc đó còn dùng cả quan hệ của cha nó để gây áp lực.”

“Cha của Augusto? Hình như là trưởng ban Hiệp hội Ma Thuật, đúng không?”

“Ừ. Họ bảo ta phải điều Zieg đi công tác.”

Zieg, chỉ vì không muốn bị kẻ khác xem thường, đã lấy thêm bằng Nhà Ma Thuật Quốc Gia cấp 5.

Khi nghe đến chuyện đó, tôi chỉ nghĩ nó là đồ ngốc.

“Quá lộ liễu. Chắc họ định gửi cậu ta ra tiền tuyến phía bắc.”

Phía bắc vương quốc này đang trong tình trạng chiến tranh với nước láng giềng.

“Đúng vậy, nên ta đã từ chối.”

Zieg có tài ma thuật, nhưng chưa có kinh nghiệm thực chiến. Một kẻ quen việc bàn giấy như nó thì đánh đấm cái nỗi gì.

Chưa kể, ở phía bắc, với cái tính khó ưa đấy, có khi bị đồng đội giết trước không chừng.

“Giáng chức để bảo vệ Zieg à?”

“Ừ, có điều tất cả đội ở đây đều không cần Zieg, nên kế hoạch điều đi vẫn không đổi.”

Nó bị ghét đến mức đó đấy.

Dù là nhà giả kim xuất sắc nhất trụ sở này.

“Vậy nên sư phụ mới chọn Reet? Không còn nơi nào tốt hơn sao? Reet chỉ là một thị trấn quê mùa ở biên cương thôi mà.”

“Chỗ đó hợp với nó. Một kẻ ngốc chỉ biết nhìn lên đỉnh cao mà không nhìn xuống dưới đất cần thời gian để tỉnh ngộ. Cứ cho nó về vùng quê để làm lại từ đầu đi.”

“Cậu ta sẽ thay đổi chứ? Có lẽ trừ bản thân ra, cậu ta đều xem người khác là đồ vô dụng.”

Dù bản thân là dân thường, là trẻ mồ côi, nhưng khi gặp phải đám quý tộc, nó đều lộ rõ cái thái độ đó.

“Ngay cả như vậy mà nó vẫn không chịu thay đổi, thì đúng là hết thuốc chữa.”

Phải, hết thuốc chữa thật đấy.

◆◇◆

Rời phòng trưởng ban, tôi bước xuống cầu thang, trở về xưởng riêng.

Bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Ư..Ưm… Ngài Zieg? Lệnh điều chuyển vừa rồi… là sao ạ?”

Helen rụt rè hỏi.

“Bị đày ra vùng quê. Giáng chức, là giáng chức đó.”

“Hả…”

“Nói cho hoa mỹ thì, ở đây đã không còn chỗ cho ta, đến một nơi không ai biết mà làm lại từ đầu. Đó là một chút lòng tốt cuối cùng của sư phụ.”

Thực ra đây chính là quyết định đuổi việc.

“Ngài Zieg…”

“Haiz… Cuộc đời thứ hai cũng thất bại.”

Qua hai lần thất bại, cuối cùng tôi cũng hiểu…

Tôi có tính cách quá tệ hại…

Trưởng ban gọi đó là tham vọng, nhưng nói thẳng, tôi chỉ là một con quỷ luôn nghĩ đến việc đạp đổ người khác.

Chả khác gì Augusto.

“Chưa phải thất bại đâu! Ngài Zieg còn trẻ, có thể làm lại được!”

Sư phụ chắc cũng muốn nói điều đó.

“Ta biết. Người ta trưởng thành từ những thất bại… Nhưng sao ta thấy mệt mỏi quá.”

Con đường thăng tiến đã bị cắt đứt.

Tôi sống để làm gì đây?

Không, giờ nghĩ lại, rốt cuộc thăng tiến để làm gì?

Tiền? Gái? Đồ ăn ngon?

Tiền đủ sống là được, gái tôi cũng chẳng cần.

Với một kẻ xuất thân thấp kém như tôi, đồ nào cũng ngon.

Vậy tôi cần gì nhỉ?

“Ngài Zieg?”

“Thôi… đủ rồi.”

“Ngài Zieg!? Không được! Ngài phải kiên cường lên!”

Helen dính chặt lên mặt tôi.

Chẳng thấy gì cả.

“Ta có tìm chết đâu. Cái chết đáng sợ và đau đớn lắm.”

Tôi biết, vì đã trải qua một lần rồi.

Cảm giác cơ thể lạnh dần đi thật kinh hoàng.

“À, thế thì tốt…”

Helen bình tĩnh lại, nhảy xuống bàn, nhưng vẫn lo lắng ngước nhìn tôi. Tôi vuốt ve nó.

Tôi và Helen đã ở bên nhau từ nhỏ.

Không bạn bè, không gia đình.

Chỉ có công việc, chẳng có sở thích tử tế, cũng chẳng có người yêu.

Nhưng tôi vẫn có một thứ quý giá.

Đó là Helen.

“Điều gì quan trọng trong cuộc đời…”

Kiếp trước lẫn kiếp này, ban đầu tôi học hỏi, nỗ lực để sinh tồn.

Giờ tôi đã có đủ tiền để sống rồi.

Vậy còn gì nữa?

“Ngài Zieg?”

Helen đáng yêu nghiêng đầu, nghe tiếng lẩm bẩm của tôi.

“Kiếp đầu thăng tiến thất bại, kiếp thứ hai cũng thế. Thôi thì kỳ vọng vào kiếp thứ ba vậy…”

“Có kiếp thứ ba sao?”

“Ai biết. Dù sao thì, ở kinh đô cũng hết cửa thăng tiến rồi. Chỉ còn cách làm lại ở Reet thôi.”

“Ở Reet, ngài vẫn có thể thăng tiến và sống hạnh phúc!”

Đúng vậy…

Đúng là như thế.

Tôi còn có Helen.

“Helen, ta không muốn thất bại ở Reet.”

“Cứ giao cho tôi! Dù là linh thú không có gì đặc biệt, nhưng tôi vẫn có thể đưa ra lời khuyên!”

Đúng là linh thú tốt.

“Được rồi, ở đây chỉ cảm thấy thêm thảm hại. Thu dọn nhanh thôi.”

“Tôi giúp ngài!”

Chúng tôi gói ghém đồ đạc, cất vào không gian ma thuật.

Dọn dẹp thêm một chút, tôi đến quầy tiếp tân thông báo chuyện nghỉ việc, cũng như xin lỗi vì những phiền hà trước đây, rồi về nhà.

Về đến nhà, tôi tiếp tục thu xếp hành lý, báo với chủ nhà hủy hợp đồng cho thuê.

Việc chuẩn bị rời khỏi kinh đô diễn ra nhanh chóng. Lúc ấy, tôi chợt nghĩ: “À, hóa ra chẳng có ai để mình chào tạm biệt cả.” Điều đó khiến tôi có chút chạnh lòng.

Xong xuôi mọi thứ, tôi cất hành lý vào không gian ma thuật, cùng Helen đến sân bay, mua vé.

Rồi ngồi trên ghế dài, chờ giờ lên phi thuyền.

“Zieg.”

Nghe có tiếng gọi tên mình, tôi quay lại. Thì ra là cô tiếp tân của Hiệp hội Giả Kim.

Cô mặc thường phục, nên thoạt đầu không nhận ra, nhớ lại chuyện ngày cuối ở trụ sở, tôi đã nhận ra cô.

“Chào cô. Hôm nay cô nghỉ à?”

Cô ấy làm gì ở đây?

“Ừ. Tiện đường, tôi đến tiễn anh.”

Hử? Tiễn tôi?

“Sao lại thế?”

“Tiễn đồng nghiệp thôi mà, cần lý do sao?”

Ồ, với tôi thì cần đấy...

“Cảm ơn cô.”

“Zieg, anh nghĩ đến chỗ ở khi đến Reet chưa?”

“Chưa, đến nơi rồi tính. Chắc sẽ ở khách sạn một thời gian.”

Hoặc ngủ luôn ở xưởng làm việc.

Dù là vùng biên giới, chắc cũng có xưởng riêng chứ.

“Vậy à. Anh cầm cái này đi.”

Cô gái đưa tôi một tấm vé. Nhìn kỹ, hóa ra là phiếu ưu đãi khách sạn.

“Đây là cái gì?”

“Là phiếu ưu đãi của một khách sạn ở Reet. Năm ngoái, tôi đến thăm bạn, có ở lại đó và được tặng cái này. Tôi cho anh.”

“Cảm ơn cô… ưm…”

Hóa ra tôi vẫn chưa hỏi tên cô…

“Haiz... Hay là tôi tự giới thiệu nhé? Chắc anh sẽ cảm thấy hối hận đấy.”

“Đừng... Xin lỗi, làm ơn cho tôi biết tên cô”

Sau này còn phải viết thư cảm ơn nữa.

“Tôi là Adele. Adele von Yodel.”

“…”

Chết tiệt…

Tên này nghe quen lắm…

Thảo nào cô ấy nói thế…

“Cô… là bạn học à? Tôi thực sự rất xin lỗi…”

Hơn nữa, còn là tiểu thư quý tộc…

Tôi đúng là quá vô tâm rồi.

“Đúng vậy. Adele đây, người đã học cùng lớp với anh suốt ba năm ở trường ma thuật. Giờ anh hiểu tại sao tôi ghét anh rồi chứ?”

Hiểu chứ, hiểu quá đi chứ.

Cùng học một trường, cùng làm đồng nghiệp, vậy mà tôi còn không nhớ nổi mặt hay tên cô ấy. Hết sức tệ hại.

Đã thế còn chẳng thèm chào hỏi…

“Tôi thực sự rất xin lỗi.”

“Đừng quên sự hối lỗi này. Hãy nhớ, anh là thủ khoa của khóa chúng ta, là đại diện cho cả khóa. Chúc anh thành công ở thị trấn Reet, bạn tôi. Tạm biệt.”

Adele duyên dáng rời đi.

“Tạm biệt…”

“Cô ấy tốt kinh khủng… Ngài đang làm gì thế hả…”

Cô ấy còn chủ động đến tiễn tôi, tặng cả quà chia tay.

“Đến Reet, ta sẽ viết thư cảm ơn và xin lỗi.”

“Đó là điều nên làm.”

Khi chúng tôi đang mải nhìn theo bóng lưng Adele khuất dần, giờ bay đã đến. Tôi và Helen lên phi thuyền.

Chiếc phi thuyền cất cánh, đưa chúng tôi rời xa Kinh đô, nơi tôi đã sống suốt 22 năm kể từ khi chuyển sinh.