Chúng tôi cùng Erika vừa đi vừa ngắm phố xá.
Không sầm uất như kinh đô, nhưng đông người và nhộn nhịp hơn tôi tưởng.
“Erika, cô là nhà giả kim à?”
“Vâng. Năm ngoái, em đã đậu cấp 10.”
Ồ… Trông trẻ vậy mà đã vượt qua kỳ thi quốc gia siêu khó, thật đáng nể.
“Cô xuất sắc lắm, Erika.”
“Không, không có gì đâu… À, anh đừng gọi cô nữa, cứ gọi em là được.”
Hử?
“Helen, trường hợp này nên làm thế nào?”
Tôi hỏi Helen cho chắc.
“Hả? Cứ làm như cô ấy nói là được mà.”
Cũng đúng…
“Cô nhóc này là Helen à?”
Erika nhìn Helen trên vai tôi, hỏi.
“Ừ. Linh thú của tôi, Helen.”
Nhân tiện, cái tên này lấy từ Helen Keller.
“Ôi, đáng yêu quá!”
Ồ… Không hổ là người vượt qua kỳ thi quốc gia siêu khó, đúng là có mắt nhìn.
“Ừm.”
Tôi nhấc Helen khỏi vai, đưa cho Erika.
Erika giơ hai tay đón lấy.
“Em là Helen. Rất vui được gặp chị.”
Helen tự giới thiệu, khiến Erika càng cười rạng rỡ.
“Rất vui được gặp em! Chị nghe nói anh Ziegwald có một linh thú mèo đen đi cùng.”
Ra vậy.
Thảo nào em ấy lại so sánh mặt tôi với tờ giấy.
“Ziegwald dài dòng quá, cứ gọi tôi là Zieg.”
Mọi người đều gọi thế.
“Dạ, được rồi. Nhưng anh Zieg vừa là nhà giả kim, vừa là nhà ma thuật, đúng không?”
Chỉ nhà ma thuật mới có linh thú.
Nhà giả kim không nuôi linh thú, sợ chúng làm đổ đồ đạc.
Dù con bé nhà tôi chưa bao giờ làm thế.
“Sư phụ tôi giỏi cả hai, nên tôi học cả hai.”
Tất nhiên, tôi đang nói về trưởng ban.
Bà ấy cũng có linh thú, một con đại bàng, nhưng vì con bé nhà tôi sợ hãi nên nó hiếm khi xuất hiện.
“Thật tuyệt. Em nghe nói anh là một nhà giả kim xuất sắc, vậy mà còn lấy được bằng nhà ma thuật quốc gia. Thật đáng ngưỡng mộ.”
Erika trả Helen lại, mỉm cười khen ngợi.
Một nụ cười không hề có chút mỉa mai.
Cô gái này thật tốt.
“Không, không có gì. Em cũng là nhà giả kim quốc gia, đúng không? Ở tuổi này mà làm được thế là giỏi lắm. Em bao nhiêu tuổi?”
“Cảm ơn anh. Năm nay em 20.”
Quả nhiên là còn trẻ…
Chắc chắn là rất giỏi.
“Em không nghĩ đến việc lên kinh đô sao? Với tài năng này, em có thể thăng tiến đấy.”
… Không như tôi, em ấy còn có nhân cách hoàn hảo nữa.
“Dạ không, em sinh ra ở đây, nên em muốn cống hiến cho thị trấn này. Không phải em không muốn đến kinh đô, chỉ là em muốn làm cho quê hương mình tốt đẹp hơn thôi.”
Hừm…
“Này, Helen… Ta và cô gái này cùng là loài người sao?”
Khác biệt quá rõ ràng.
Làm quê hương tốt đẹp hơn? Kể cả kiếp trước, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
“Ngài Zieg, chị Erika là tấm gương tốt. Đây mới là THIỆN. Hãy để tâm hồn của ngài được thanh tẩy.”
Cuối cùng vẫn phải bị “thanh tẩy” à…
“À, đúng rồi. Erika, em biết khách sạn Side không?”
“Dạ, khách sạn ở phía tây thị trấn đúng không? Anh định nghỉ ở đó tối nay à?”
“Ừ, một người quen… không, một người bạn tặng tôi phiếu ưu đãi.”
Adele nói cô ấy là bạn tôi, vậy chắc là bạn thật rồi.
Người bạn đầu tiên trong đời tôi…
Dù tôi đã đối xử tệ với cô ấy…
“Ồ~ Anh có người bạn tốt nhỉ.”
Đúng thế...
“Ừm.”
Sau đó, Erika vừa đi vừa giới thiệu về thị trấn.
Dù là vùng biên giới, nhưng nơi đây có biển có rừng, nên thực phẩm và tài nguyên rất dồi dào.
Người dân đa phần ôn hòa, một nơi lý tưởng để sinh sống.
Đang nghe Erika giải thích, tôi thấy em ấy dừng lại trước một tòa nhà.
Biển hiệu ghi: Hiệp hội Giả Kim - Chi nhánh Reet.
“Đây là chi nhánh.”
Tòa nhà chi nhánh chỉ cao ba tầng, nhỏ hơn nhiều so với trụ sở ở kinh đô, cả về chiều ngang lẫn chiều cao.
Cũng phải thôi.
Nhưng sao trông có vẻ hơi… tiêu điều.
“Cảm ơn em đã dẫn đường. Trưởng chi nhánh có ở đây không?”
“Dạ, trưởng chi nhánh đang ở phòng làm việc.”
“Tôi muốn chào hỏi.”
“Dạ, được. Mời anh vào.”
Nghe Erika nói vậy, tôi bước vào bên trong. Tầng một giống trụ sở, có quầy tiếp tân và ghế sofa cho khách chờ.
Nhưng chẳng có một bóng người.
Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ.
Ở kinh thành, kể cả ngày nghỉ, quầy tiếp tân vẫn có người trực. Nhưng đây là vùng quê…
“Phòng trưởng chi nhánh ở đâu?”
“Dạ, kia ạ.”
Erika chỉ tay vào một cánh cửa trong khu vực quầy tiếp tân.
“Tầng một?”
Ở trụ sở, phòng trưởng ban nằm trên tầng năm, tầng cao nhất.
“Dạ. Tầng hai là xưởng làm việc, tầng ba là kho chứa nguyên liệu.”
“Hừm.”
Chắc mỗi chi nhánh có cách sắp xếp riêng.
“Mời anh đi lối này.”
Erika nói, bước về phía quầy tiếp tân, chúng tôi đi theo sau.
Đến trước cửa, Erika gõ nhẹ.
“Thưa trưởng chi nhánh, anh Ziegwald đến chào hỏi.”
“À, mời vào.”
Từ trong phòng vọng ra tiếng nói của một người đàn ông, Erika mở cửa và bước vào.
Chúng tôi theo sau em ấy, bước vào phòng. Trong phòng, sau bàn làm việc là một người đàn ông vạm vỡ, khoảng 40 tuổi.
Ông có mái tóc đen xen lẫn tóc bạc, cả bộ râu cũng vậy.
Thành thật mà nói, trông ông giống quân nhân hơn là dân văn phòng.
“Thưa trưởng chi nhánh, đây là anh Ziegwald Alexander.”
Trong lúc, tôi đang cảm thấy kỳ lạ về ông ấy, Erika đã giới thiệu tôi.
“Chào ông. Tôi là Ziegwald Alexander. Từ mai, tôi sẽ làm việc ở đây.”
Tôi cúi đầu chào ông ấy.
“Ừm! Tôi là Werner. Nếu cần gọi cả họ, Werner von Langheim.”
Quý tộc à…
Tôi nghĩ ông ấy không giống nhà giả kim, có lẽ là quan chức cấp cao được điều chuyển về đây.
Kiếp trước lẫn kiếp này, chuyện đó không hiếm. Tôi không có ý kiến.
Đó là quyết định của cấp trên, chỉ cần không cản trở tôi là được.
Dù thỉnh thoảng, cũng có vài kẻ cản trở rất kinh khủng.
“Thưa trưởng chi nhánh, anh Zieg còn là nhà ma thuật nữa ạ.”
Erika nói với Werner, nụ cười vẫn rạng rỡ.
“Tôi biết. Hồ sơ gửi đến đây đầy đủ. Đúng là tinh anh hàng thật giá thật nhỉ.”
Werner nhìn một tờ giấy.
Chắc là lý lịch của tôi.
“Thật ạ?”
“Anh là người trẻ nhất lịch sử đạt bằng Nhà Giả Kim Quốc Gia, lại là người nhanh nhất được thăng lên cấp 3. Hơn nữa, còn có bằng Nhà Ma Thuật Quốc Gia cấp 5.”
“Ôi… Em và anh có cùng là loài người không vậy?.”
Tôi cũng cảm thấy thế.
Nhưng theo nghĩa ánh sáng và bóng tối.
Tôi là bóng tối…
“Nhưng mà, bị giáng chức sao… Có vẻ nhân cách không tốt lắm.”
“Hả? Em thấy anh ấy rất tử tế mà.”
Cảm ơn em, Erika…
Tôi muốn khóc luôn đây này.
Ê mà trưởng chi nhánh, ông nói thế trước mặt tôi luôn á?
“Ừ, trong này viết vậy. ‘Đánh cậu ấy cũng được, miễn là uốn nắn lại bản tính cho cậu ấy, họ viết thế.”
Chắc là trưởng ban rồi…
“B-Bạo lực không tốt đâu ạ!”
“Ta biết. Nhưng trưởng ban mà viết thế này, đúng là đáng sợ…”
Trưởng chi nhánh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Trưởng ban là sư phụ tôi. Bà ấy còn là người giám hộ. Tôi là trẻ mồ côi.”
“Ra vậy. Thế thì có thể hiểu. Đây đúng là lời của một người vừa làm thầy, vừa làm cha mẹ.”
Werner ném tờ giấy vào thùng rác.
“Ở trụ sở chính, tôi đã mắc rất nhiều sai lầm.”
“Vậy à… Thôi, mấy chuyện đó cũng thường xảy ra mà. Từ ngày mai, chúng tôi phải trông cậy vào cậu đấy.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Tôi cúi đầu lần nữa.