Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

261 2056

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

(Đang ra)

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

Anh sẽ trả đủ lên họ, y hệt như cách chúng đã làm.

12 166

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

100 1059

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

16 70

Web novel - Chương 03: Đến Nơi

“Phi thuyền sắp đến Reet. Quý khách xuống tại đây xin vui lòng chuẩn bị hành lý.”

Nghe tiếng thông báo từ loa, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy biển, rừng, và những cánh đồng trải dài bất tận.

“Thiên nhiên thật phong phú.”

“Tuyệt quá. Tôi thích phong cảnh như thế này.”

Nói mới nhớ, kiếp trước, có đồng nghiệp từng nói về chuyện mong muốn được về quê sống.

Lúc đó, tôi đáp: “Ở quê có gì hay, giống như bị đi đày thôi.”

Giờ nghĩ lại, đó là lời xúc phạm những người ở quê, phủ nhận mơ ước của người ta.

Khác gì tự mình rước lấy sự chán ghét.

Đã thế, kẻ nói ra lời đó giờ lại bị đày đến đây, đúng là muốn cười cũng cười không nổi.

“Ở quê để làm gì nhỉ?”

“Thế tôi hỏi ngược lại, ở thành phố để làm gì?”

… Hử?

“Ừ thì… Với một kẻ không sở thích, không bạn bè như ta, chắc cũng chả khác gì mấy.”

Ở đâu cũng thế.

“Từ giờ chúng ta hãy cố gắng nhé. Đầu tiên là xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp ở nơi làm việc mới.”

“Ta biết rồi. Vụ Augusto đã đành, nhưng mà chuyện của Adele thì đúng là không thể chấp nhận được.”

Nếu Adele không đến tiễn, có lẽ cả đời tôi cũng không nhận ra cô ấy.

Tôi không có ý định đi họp lớp, nhưng dám chắc họ sẽ tổ chức một buổi nói xấu tôi hoành tráng cho mà xem.

“Còn nữa, ngài Zieg nên để cho tâm mình thư thái một chút. ”

“Thư thái là sao?”

“Ngài Zieg rất nghiêm túc, lại có xu hướng nghiện công việc. Ngài nên quý trọng cuộc sống cá nhân hơn. Cứ thế này, ngài sẽ không thể kết hôn, rồi chết trong cô đơn đấy.”

Kết hôn à…

“Chẳng cần đâu. Ta có ngươi là đủ rồi.”

Chỉ cần ngươi là được.

“Ngài Zieg… Tôi vui lắm, nhưng đừng nói mấy lời buồn thảm như thế.”

“Rồi, rồi. Quý trọng cuộc sống cá nhân, đúng không? Đâu nhất thiết phải là phụ nữ. Ra biển bắt cá về cho ngươi ăn vậy.”

Tôi sẽ chế một ma cụ để làm chuyện đó.

“Ôi! Tuyệt vời!”

Helen ngước nhìn tôi, rạng rỡ.

Cô nhóc này đáng yêu làm sao.

Kiếp trước, tôi từng nghe nói nuôi mèo sẽ làm lỡ duyên, chắc là vậy thật.

Tôi chẳng cần ai ngoài cô nhóc này.

Tôi vuốt ve Helen, lúc này phi thuyền bắt đầu hạ cánh, từ từ đáp xuống.

Khi phi thuyền dừng hẳn, tôi đứng dậy, rời khỏi khoang thuyền.

Băng qua cây cầu nối từ phi thuyền vào bến, qua cổng, tôi bước vào trung tâm thị trấn.

“Nhộn nhịp hơn ta nghĩ.”

Nghe nói đây là vùng biên giới, tôi tưởng chỉ là một thị trấn quê mùa, nhưng nơi này khá phát triển.

Không hoa lệ như kinh thành, nhưng yên bình. 

Đường sá được lát đá tử tế, các tòa nhà tuy cũ kỹ nhưng cao tầng, mang lại cảm giác hiện đại.

Thế giới này không phát triển vượt bậc như Nhật Bản hiện đại.

Nhưng cũng khá gần với hiện đại rồi, có phi thuyền, tàu hỏa, điện thoại, và nhiều thứ khác.

Tuy nhiên, tất cả đều dựa trên ma thuật, chứ không phải khoa học.

Chính xác hơn, chính thuật giả kim đã phát triển những thứ đó.

“Đây có khác gì thành phố đâu.”

“Ừ. Được rồi, ta sẽ bắt đầu lại từ đây. Việc tuyệt đối phải làm đầu tiên chính là không bị đồng nghiệp ghét bỏ.”

Điểm này mới là quan trọng nhất.

“Ngài nói đúng.”

“Nhờ vào ngươi cả đấy, Helen.”

Nó là chỗ dựa duy nhất của tôi.

“Cứ giao cho tôi!”

“Tốt. Đi chào hỏi mọi người nào.”

Tôi chính thức làm việc từ ngày mai.

Nếu là trước đây, ngày mai tôi mới đến. Nhưng tôi đã muốn thay đổi, nên sẽ đi chào hỏi trước.

À, thật ra là vì Helen bảo tôi làm vậy...

“Chi nhánh ở đâu nhỉ?”

“Ta biết địa chỉ, nhưng…”

Không có bản đồ, đành chịu.

Chắc đâu đó có bảng chỉ dẫn.

Nghĩ vậy, tôi bước đi, rồi chợt thấy một cô gái ở góc đường.

Bình thường, tôi chẳng thèm để ý, cứ thế mà phớt lờ.

Nhưng cô gái đó lại nhìn chằm chằm vào tôi, vừa nhìn vừa so sánh khuôn mặt tôi với tờ giấy trên tay.

“Người quen à?”

Helen cũng nhận ra, hỏi tôi.

“Ưm… Ta chẳng có người quen nào ở đây cả…”

Nhưng sau chuyện Adele, tôi không dám chắc.

Có khi tôi quên.

Tôi chưa từng đến thị trấn này, nhưng học viên ở trường ma thuật đến từ khắp mọi nơi, nên cũng có khả năng là bạn học cùng khóa.

Nghĩ vậy, tôi nhìn kỹ cô gái đó.

Cô có mái tóc bạc dài ngang vai, cài một chiếc kẹp tóc hình bông hoa.

Cô không cao, chắc chỉ khoảng 155cm.

Dáng người mảnh mai, nhưng vẫn có những đường cong nữ tính.

Khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, khá là dễ thương.

“Không quen.”

Cô ta là ai?

Hay là người ta chào mời gì đó?

“Thật không đấy? Ngài Zieg từng có tiền án rồi nhé!”

Biết rồi, biết rồi.

Nhưng lần này tôi không biết thiệt.

Trên phi thuyền, tôi đã xem danh sách tốt nghiệp của trường ma thuật, cố gắng nhớ mặt từng người, nên chắc chắn không nhầm được.

À, nhân tiện lúc đó tôi mới nhớ, Adele không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn cùng nhóm thực hành nữa.

Tôi từng cảm thấy tổn thương vì bị ghét, nhưng hóa ra tôi còn tổn thương Adele nhiều hơn.

“Ưm… Thôi, cứ tạm thời lơ cô ta đã.”

“Ngài Zieg…”

Giọng Helen đầy thất vọng, hay là tôi lại làm sai rồi. Đúng lúc đó, cô gái tiến về phía tôi.

Không thể phớt lờ được nữa, tôi đứng yên chờ đợi.

“Xin hỏi, anh có phải là Ziegwald Alexander không?”

Cô ta biết tôi?

“Cô là ai?”

Biến đi.

“Ngài Zieg!? Ngài có nghe tôi nói không!?”

Tôi còn chưa nói “biến đi” ra miệng mà…

“Xin lỗi. Có thể làm lại lần nữa không?”

“Hả? À, được ạ.”

Cô gái gật đầu, rồi chẳng hiểu sao lại lùi ra xa.

Cách vài mét, cô quay lại, tiến đến gần.

“Xin hỏi, anh có phải là Ziegwald Alexander không?”

… Hả?

Làm lại từ đoạn đó luôn?

“… Vâng, tôi là Ziegwald. Xin lỗi, không biết chúng ta đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”

Helen trên vai tôi gật đầu hài lòng.

“Không, tôi là Erika, thuộc chi nhánh Hiệp hội Giả Kim ở Reet. Tôi đến đón anh.”

Hóa ra là đồng nghiệp…

May mà làm lại…

“Cảm ơn cô. Nhưng ngày mai tôi mới bắt đầu làm việc mà?”

“Tôi nghe nói anh đến từ kinh đô, sợ anh không quen thuộc thị trấn này, nên tôi muốn dẫn anh đi một vòng.”

Erika mỉm cười rạng rỡ.

Rồi đột nhiên, mọi thứ xung quanh Erika bắt đầu méo mó.

“Ôi… Helen, sao hình ảnh trước mặt ta méo mó hết rồi.”

“Ngài Zieg!? Kiên cường lên! Đừng để bị đồng hóa!”

Đây là sự khác biệt về nhân cách sao…

Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện như thế…

“C-Có sao không? Anh không khỏe à? Có phải do đi đường dài không?”

“K-Không, không sao. Xin lỗi, cô có thể dẫn tôi đến chi nhánh không? Tôi muốn chào hỏi Trưởng chi nhánh.”

“Vâng, lối này.”

Erika cười tươi, gật đầu, rồi bước đi. Chúng tôi theo sau cô ấy.