Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

261 2056

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

(Đang ra)

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

Anh sẽ trả đủ lên họ, y hệt như cách chúng đã làm.

12 166

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

100 1059

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

(Đang ra)

I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Karasuma Ei

Câu chuyện xoay quanh cuộc tình lãng mạng giữa cặp nhân vật chính và một chút sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội.

16 71

Web novel - Chương 01: Chẳng Trách Mà Tôi Bị Ghét

Tệ thật! 

Tôi đập mạnh tay xuống bàn, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tu ừng ực ly rượu. 

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn gián tiếp tự chế, khung cửa sổ phản chiếu dáng vẻ tiều tụy của tôi. 

"Ngài Zieg... Ngài uống hơi nhiều rồi đấy, không tốt cho sức khỏe đâu." 

Giọng nói đó vang lên từ con mèo đen trong phòng. Nó nhảy phốc lên đùi tôi.

"Helen, ta đã làm gì sai? Tại sao lúc nào ta cũng bị người đời căm hận vậy hả? 

Tôi chỉ đơn giản là làm tốt công việc của mình thôi mà. 

Thế mà tôi lại bị loại khỏi đội chế tạo phi thuyền cho quân đội. 

Việc đó, nói trắng ra, là tôi đã bị đá văng khỏi con đường thăng tiến. 

"Ngài Zieg không sai... Chỉ là do Augusto đã nhúng tay vào thôi." 

Augusto...

Tên quý tộc con nhà quyền thế, kẻ đang tranh giành một suất trong đội chế tạo phi thuyền với tôi. 

Hắn là con thứ của một gia tộc danh giá, nhưng nói về trình độ giả kim, hắn thua tôi xa. 

Tôi là nhà Giả Kim Quốc Gia cấp 3 đấy, còn hắn chỉ lẹt đẹt ở cấp 5. 

Chẳng cần phải bàn cãi.

Tôi xứng đáng được chọn. 

Ấy vậy mà...

"Hắn đem lòng oán hận, dùng quyền lực để chèn ép ta sao...Con mẹ nó!" 

Tôi rót đầy ly rượu đã cạn, ngửa cổ nốc cạn một hơi. 

"Ngài Zieg... Đừng uống nữa mà." 

Helen kêu lên, rồi trèo lên vai tôi. 

Tôi vuốt ve nó. 

"Cả kiếp trước cũng vậy… Kiếp trước, người khác cũng oán hận ta, thậm chí còn giết chết ta." 

Tôi vẫn nhớ những ký ức của kiếp trước. 

Tôi sinh ra và lớn lên ở một đất nước gọi là Nhật Bản. 

Với đầu óc sắc bén, tôi tốt nghiệp đại học hàng đầu, được tuyển vào làm một công ty lớn, băng băng trên con đường thăng tiến. 

Nhưng rồi, một kẻ thua cuộc trên con đường ấy đã oán hận tôi. Cuối cùng, hắn đã đâm chết tôi ngay tại công ty. 

Đến giờ, tôi vẫn thường mơ thấy cảnh tượng ấy, vẫn không thể quên được lưỡi dao lóe sáng cùng đôi mắt đục ngầu của tên đồng nghiệp. 

"Ta biết chứ. Chính cái lũ oán hận ta mới sai. " 

Đúng vậy...

Hiển nhiên rồi. 

Nhưng vì không muốn lặp lại thất bại từ kiếp trước, nên ngoài thuật giả kim, tôi còn học cả ma thuật, đề phòng cho mọi tình huống bất trắc. 

Thế mà lần này, tôi lại một tên quý tộc dùng quyền lực để cản đường tôi. 

Đùa hả trời! 

"Lúc nào cũng vậy, toàn đem những thứ ngoài thực lực ra để cản trở ta. Một lũ vô dụng!" 

Kiếp trước, tôi không sinh ra trong gia đình giàu có. 

Vì thế, tôi đã nỗ lực gấp đôi người khác, dùng tài năng cùng sự cố gắng mà tôi luôn chiến thắng. 

Kiếp này cũng vậy, tôi lại là đứa trẻ mồ côi, sống trong cảnh nghèo đói đến cùng cực. 

Nhưng tôi vẫn chiến thắng. 

Vậy mà giờ đây lại bị một tên quý tộc vô dụng, chỉ biết ỷ vào gia tộc mà chà đạp tôi!

"Helen, ta sai ở đâu? Ta thất bại ở chỗ nào?" 

"Ngài Zieg không làm gì sai, cũng chẳng thất bại. Kẻ sai là đối phương. " 

Hừm…

Linh thú của tôi rất đáng yêu và thông minh, nhưng nó chỉ biết khen ngợi tôi thôi…

Nói thật đi. Ta cần coi đây là thất bại để tiến lên. " 

Chỉ biết than vãn thì kẻ vô dụng cũng làm được.

Quan trọng là phải biến thất bại này thành kinh nghiệm cho lần tới. 

“N-nhưng.” 

"Nói đi." 

“Ngài Zieg rất thông minh, kết hợp với kiến thức từ kiếp trước, ngài chắc chắn là nhà giả kim xuất sắc nhất vương quốc. Ma lực của ngài cao thâm, tài năng ma thuật xuất sắc. Ở tuổi 22, ngài đã đạt danh hiệu Nhà Giả Kim Quốc Gia cấp 3 và Nhà Ma Thuật Quốc Gia cấp 5. Trong lịch sử lâu đời của vương quốc, chỉ mình ngài làm được điều đó." 

Tất nhiên rồi. 

"Ta khác với lũ vô dụng ngoài kia. Ta có tài năng, là kẻ sinh ra để đứng trên đỉnh cao." 

Tôi tốt nghiệp thủ khoa ở học viện ma thuật hàng đầu vương quốc, là người trẻ nhất trong lịch sử đạt danh hiệu Nhà Giả Kim Quốc Gia. 

Ta chính là tinh hoa, là người đàn ông có một tương lai rực rỡ. 

"Đó mới chính là vấn đề... Ngài luôn vô thức coi thường người khác, không hề có tinh thần hợp tác. Ngài nghiêm khắc với bản thân, nhưng cũng khắc nghiệt với người khác. Cho nên ngài sẽ bị nhiều người căm ghét, thất bại trên con đường sự nghiệp cũng là điều hiển nhiên. Tôi chỉ là một con mèo, nên chẳng bận tâm, nhưng dù thế nào, ngài cũng nên đối xử với người khác dịu dàng hơn một chút." 

Ê, nói thẳng quá rồi đấy. 

"Ngươi lại nghĩ về ta như vậy sao…" 

Tôi cũng chẳng thể phản bác. 

"Chứ sao nữa... Ngài thử đối xử dịu dàng với mọi người xung quanh một chút. Giống như cách ngài hay vuốt ve tôi ấy." 

"Tại vì ngươi dễ thương." 

Linh thú mà tôi đã lập khế ước từ nhỏ. 

Nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nó bên cạnh, lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. 

"Người khác cũng có điều dễ thương mà." 

"Không hề dễ thương. Con người thật xấu xí. Lột đi lớp vỏ bên ngoài, họ chỉ là những con quỷ đầy dục vọng, chỉ biết nghĩ cách đè đầu cưỡi cổ kẻ khác." 

………………

Helen lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ, giờ đây giống như một tấm gương. 

Trong đó, phản chiếu hình ảnh một con quỷ bị ám ảnh bởi dục vọng thăng tiến. 

"Khụ! Ta biết! Ta biết chứ... Con quỷ đó chính là ta, phải không? Xấu xí, chỉ biết nghĩ đến danh vọng… Bị người ta căm ghét là đáng đời. 

Một kẻ chẳng thể nào làm bạn với bất kỳ ai. 

Làm đồng nghiệp, chắc còn tồi tệ hơn nữa. 

Chắc hẳn mọi người đều nghĩ về tôi như vậy. 

"Ngài Zieg, đúng là ngài đã bị loại khỏi đội chế tạo phi thuyền, nhưng điều đó không có nghĩa con đường thăng tiến của ngài hoàn toàn chấm dứt. Vẫn còn những con đường khác. Từ giờ trở đi, hãy nghiêm túc nhìn lại bản thân, học cách quan tâm đến người khác. Nếu cứ tiếp tục thế này, ngài sẽ độc thân cả đời mất." 

Tôi chẳng bận tâm chuyện độc thân, nhưng tôi biết cứ như bây giờ thì không ổn chút nào. 

Thất bại đến hai lần, làm sao tôi không nhận ra chứ. 

"Quan tâm đến người khác… Làm thế nào đây?" 

"Ngài thật là một con quái vật đáng thương…" 

Tôi không biết... Quan tâm ư, tôi không biết gì cả. 

"Haiz... Được rồi. Ta sẽ thử.“

"Tôi sẽ giúp ngài. Một con mèo luôn được yêu thương, thấu hiểu trái tim con người, sẽ chỉ dẫn cho ngài." 

Một con mèo lại am hiểu lòng người hơn tôi…

Đáng thương thay...

◆◇◆

Sáng hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ vì say rượu, liền uống thuốc giải rượu tự chế rồi đi làm, tại trụ sở của Hiệp hội nhà Giả Kim. 

Bước vào tòa nhà trụ sở, tôi đi về phía cầu thang để lên xưởng riêng ở tầng ba. 

"Anh Ziegwald, cho tôi hỏi chút được không?" 

Đang bước đi, bỗng cô gái tóc đỏ ở quầy tiếp tân lên tiếng gọi tôi. 

"Chuyện gì?" 

"Ngài Zieg, bài học số một. Lời nói lịch sự rất quan trọng." 

Helen thì thầm trên vai tôi. 

"Ta... ta biết rồi." 

Tôi hít một hơi, bước về phía quầy tiếp tân. 

"Chào hỏi cũng quan trọng không kém." 

Rồi, rồi. 

"Chào buổi sáng. Có chuyện gì không?" 

Làm theo lời Helen, tôi chú ý chào hỏi và dùng lời lẽ lịch sự. 

"Hả? À, vâng… Trưởng ban muốn gặp anh… Nhưng anh bị làm sao vậy?" 

Cô gái ở quầy tiếp tân ngạc nhiên. 

“Sao là sao?” 

“Thì, anh có bao giờ chào hỏi đâu.” 

Hả? Thật á? 

Tôi đã làm việc ở đây ba năm rồi đấy…

"Hôm qua, con mèo của tôi bảo tôi cư xử rất khó ưa. Có phải vậy không? " 

Nghe tôi hỏi, cô gái ở quầy tiếp tân im lặng, mặt không chút biểu cảm. 

"Ngài Zieg, ngài hiểu ra rồi phải không?" 

Ừm...

Tôi bị ghét kinh khủng…

“Ta sai ở đâu?" 

Tôi thì thầm với Helen. 

"Phớt lờ lời chào, ra vẻ xem thường người khác, và tệ nhất, anh vẫn chưa biết tên tôi, đúng không?" 

Tôi hỏi Helen, nhưng cô gái ở quầy tiếp tân trả lời…

………………

Tôi thầm nghĩ, tên của một cô tiếp tân thì cần gì phải nhớ…

Không, tôi hiểu rồi. 

Đây chính là vấn đề của tôi. 

"Haiz... Trưởng ban muốn gặp anh. Xin hãy đến phòng Trưởng ban ngay bây giờ" 

Cô tiếp tân chỉ tay về phía cầu thang, tôi lủi thủi bước đi. 

“Có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi.” 

Tôi, bị ghét còn hơn cả tưởng tượng. 

"Không sao đâu… Ngài Zieg còn có tôi mà! " 

Helen, tâm hồn của ngươi vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi sao? 

Tôi bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng trưởng ban ở tầng 5, rồi gõ cửa. 

"Tôi là Ziegwald Alexander." 

"Vào đi." 

Một giọng nữ vang lên từ trong phòng. Tôi mở cửa bước vào. 

Trong phòng là một phụ nữ tóc đen đang ngồi, khuỷu tay chống trên bàn. 

“Chào buổi sáng, trưởng ban.” 

“Ừ, chào cậu.” 

“Cô tiếp tân bảo tôi đến đây. Có chuyện gì vậy?” 

"Có chuyện gì, à… Bị loại khỏi đội chế tạo phi thuyền của quân đội mà trông cậu vẫn thảnh thơi nhỉ." 

Tôi nào có thảnh thơi. 

Tôi vẫn còn sốc lắm chứ. 

Nhưng có chuyện còn tệ hơn thế. 

“Chắc là do năng lực của tôi không đủ.” 

“Đúng vậy. Cậu là kẻ vô dụng.” 

Phập. 

“Tôi xin lỗi vì đã không đáp ứng kỳ vọng.” 

Dù lòng đau nhói nhưng tôi vẫn phải cúi đầu. 

Chính trưởng ban là người đã tiến cử tôi. 

"Haiz...Chuyện Augusto nhúng tay vào, cậu có biết không?” 

"Tôi có thể đoán được. Hắn ta chỉ có mỗi cái sĩ diện là hạng nhất " 

“Đúng vậy... Thôi, chuyện cũng đã xảy ra, tôi muốn cậu hãy lấy đó làm kinh nghiệm. Đó là điều tôi muốn nói." 

Hả? 

"Có chuyện gì vậy?" 

"Tên Augusto đó có vẻ rất ghét cậu. Tôi đã thử đề xuất cậu, người bây giờ khá rảnh rỗi, vào các đội khác nhưng đều bị từ chối. " 

Ể? 

“Tất cả sao?” 

Trưởng ban có biết ở trụ sở này có bao nhiêu đội không? 

Nhẹ nhàng cũng phải hơn 100 đội đấy. 

"Đúng vậy. Augusto đã gây áp lực. " 

“Vậy sao…” 

Hắn dám làm đến mức đó ư…

"Nhưng này, Zieg… Đúng là gia tộc của hắn ta rất quyền lực, đủ để gây nên áp lực. Tuy nhiên, những thứ đó nếu muốn cũng có thể phản kháng lại. Đây là tổng hành dinh của các nhà Giả Kim Quốc Gia đấy. " 

Tôi biết... Tôi biết rõ điều đó chứ. 

"Thôi, tôi không đáng để có sự phản kháng đó đâu." 

"Cậu rất thông minh.Thật sự rất thông minh. Vậy tôi sẽ nói thẳng. Cậu nói đúng." 

Biết ngay mà. 

"Tất cả là do năng lực của tôi quá kém... Xin lỗi vì đã gây ra phiền phức." 

"Đúng vậy. Tôi từng đánh giá cậu rất cao. Từ nhỏ, cậu đã rất xuất sắc, nghĩ ra những thứ không ai ngờ tới và biến chúng thành hiện thực. Tôi vốn nghĩ, lòng cầu tiến của cậu, hay gọi là tham lam cũng được, rất đáng ngưỡng mộ. Trong số các đệ tử của ta, không có ai sánh bằng cậu. " 

Tôi là một cô nhi, từ nhỏ được trưởng ban phát hiện, nhận làm đồ đệ. 

Nhờ bà, một đứa trẻ mồ côi, xuất thân bình dân như tôi mới được theo học trường ma pháp ở kinh thành rồi vào làm việc ở đây. 

Tất cả là nhờ trưởng ban tiến cử. 

“Ngài khen tôi quá lời rồi.” 

"Đúng là quá lời thật. Một người có tư cách Nhà Giả Kim Quốc Gia cấp 3 mà bị hơn trăm đội từ chối thẳng mặt, đúng là đáng nể. Cậu thật biết cách bôi tro trát trấu lên mặt ta." 

“Tôi xin lỗi” 

Tôi chẳng tìm được lời nào để đáp lại. 

Bà đã dạy tôi thuật giả kim và ma thuật, tiến cử tôi. 

Thậm chí còn đứng ra bảo lãnh cho các khoản học bổng. Bà chính là ân sư, là người giám hộ của tôi. 

"Haiz... Đáng lẽ ta nên dạy cậu cách làm người trước khi dạy ma thuật hay thuật giả kim. Giờ thì muộn rồi.” 

Ây da, đúng là hết hy vọng thật rồi. 

“Tôi thực sự xin lỗi.” 

"Thôi, đủ rồi, đồ ngốc. Đây, công việc tiếp theo của cậu." 

Trưởng ban lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn. Tôi bước tới một bước, cầm tờ giấy lên. 

Tôi đọc quyết định điều chuyển ghi trên đó. 

Ra vậy…

Chuyển đến thị trấn Reet… Chà. 

"Ngài Zieg, Reet ở đâu vậy?" 

Helen, đang nhìn tờ lệnh cùng tôi, thắc mắc. 

"Là một thị trấn ở phía Nam." 

Tôi nhớ tên mọi thị trấn ở vương quốc. 

Nên tôi hiểu ý nghĩa của lệnh điều chuyển này. 

"Đó là một thị trấn tốt. Bình yên, lại gần biển… Dù cách đây khá xa.” 

Trưởng ban lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rồi nói. 

“Sao lại là nơi đó?” 

"Nghe nói ở đó thiếu nhà giả kim." 

“Vậy sao…” 

“Chi phí đi lại tôi sẽ lo liệu, cậu có thể dùng phi thuyền.” 

Tuyệt vời. 

Chỗ đó rất xa, chi phí chuyển nhà chắc cũng không rẻ. 

“Thời hạn bao lâu vậy?” 

"Trong giấy có ghi không?" 

"Không có..." 

Cột thời hạn để trống. 

"Vậy thì cậu hiểu rồi đó… Làm lại từ đầu đi, đệ tử ngốc. " 

Trưởng ban vẫy tay đuổi tôi đi. 

“Xin phép.” 

Tôi cúi đầu, rời phòng, bước xuống cầu thang, đi về xưởng riêng của mình.