“Giờ ngươi có gì muốn nói không?” (Bruce)
“Hmph, có gì để nói? Sao mày không mau giết tao đi? Nhanh nào, quý ngài Ngân Lang…” (Maüs)
“Ngưng cái trò ngu ngốc này lại. Ngươi mạnh, nhưng không đời nào ngươi có thể tự mình thu phục một đám thuộc hạ ưu tú như thế. Ngươi nên nhớ là ta cùng nhóm với Blazer - và bọn ta thừa biết nó khó khăn thế nào để có thể tập hợp những cá nhân xuất sắc về một tổ đội. Vì vậy tốt nhất ngươi nên bắt đầu giải thích về mấy cái đường dây mà ngươi từng nhắc đến, để đảm bảo không còn bất cứ băng nhóm nguy hiểm nào xuất hiện quanh thị trấn…” (Bruce)
Bruce tra hỏi Maüs trong khi vẫn giữ lưỡi gươm của mình kề sát cổ hắn.
Maüs bình tĩnh, trừng trừng nhìn về phía Bruce.
Nhưng sau đó-
“GAH-!?” (Maüs)
Betty đâm một nhát kiếm vào cánh tay của Maüs. Điều này khiến tất cả chúng tôi cảm thấy bất ngờ.
Cô có cái nhìn thực sự đáng sợ đấy, Betty.
“Chết sớm hay muộn, chọn đi thứ trộm cướp.” (Betty)
“Uh, anh không nghĩ đe dọa kiểu đấy sẽ hiệu quả đâu…” (Bruce)
Hai năm trước, cũng trong hoàn cảnh tương tự như bây giờ, một cô bé lạ mặt đã xuất hiện và cứu thoát tên thủ lĩnh của băng cướp, nhưng lần này tôi không hề cảm nhận được bất kì sự hiện diện của người nào quanh đây… Khoan đã, không đúng? Tôi không nghĩ là tôi từng cảm nhận được bất cứ ai vào lần trước.
Tôi đoán cô bé đó là một đối tượng khá là khó nhằn khi mà có thể cùng lúc ngăn cả Blazer và Bruce khỏi giết Maüs với khả năng căn giờ hoàn hảo. Có lẽ không có gì gọi là quá thận trọng trong tình huống này cả.
“Hắn sẽ không hé một lời nào bất kể chúng ta có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thế nên chỉ việc xử lí hắn và thế là xong .” (Betty)
“Bọn mày ăn mừng hơi sớm rồi đấy…” (Maüs)
“Gì cơ?” (Bruce)
Nhìn thấy nụ cười ghê rợn của Maüs, Bruce như thể nhớ lại những gì đã diễn ra cách đây hai năm.
Blazer cảnh giác lại tinh thần, nhưng đúng với dự tính một kẻ nào đó, anh ấy không thể phát hiện bất kỳ sự hiện diện nào từ bên ngoài.
Maüs vẫn không ngừng nở nụ cười trên mặt. Hắn chắc chắn rất giỏi trong việc tìm cho mình con đường thoát thân. Trong hoàn cảnh hiện tại, Bruce sẽ không giết Maüs. Nếu có bất kỳ kẻ nào ẩn nấp quanh đó đang lên kế hoạch giải cứu hắn, anh ấy có thể lợi dụng Maüs để dụ kẻ đó ra. Sau tất cả, tùy thuộc vào tình huống, họ có thể sẽ phải đối mặt với cả một lực lượng áp đảo.
Ngay khi suy nghĩ theo hướng đó, chúng tôi gặp lại hiện tượng đã xảy ra vào hai năm trước – Vô số lưỡi dao phóng tới, đáp xuống quanh chân mọi người.
Nhưng đương nhiên không có nghĩa là những gì diễn ra sau đó cũng như trước đây, bởi vì lần này các thành viên nhóm Bạc đã né được toàn bộ chúng. Sau cùng, bọn họ đã mạnh lên rất nhiều trong suốt hai năm qua.
Bruce tránh thành công những lưỡi dao trong khi vẫn giữ thanh gươm của mình trên cổ Maüs, còn tôi niệm phép ngăn chặn chỗ hướng về tôi và Pochi.
Lina cũng không có vấn đề gì trong việc né chúng.
“Chết tiệt, lại nữa à?” (Bruce)
“Bắt cô chờ lâu rồi, Lala!” ( Maüs)
“Thứ phiền phức…” (Lala)
Tôi đã đoán trước được là cô bé đó sẽ xuất hiện – cô bé với khuôn mặt vô hồn mà tên thủ lĩnh gọi là Lala. Không hề có một chút cảm xúc nào xuất hiện trong giọng nói và biểu cảm của cô.
Nói thật thì cô bé ấy xuất hiện từ chỗ quái nào vậy…? Mà sao cũng được. Điều quan trọng bây giờ là phải đảm bảo không ai trong số họ có thể chạy thoát. Tuy nhiên tốc độ của cô bé này thực sự vượt xa bình thường – tuy chưa đạt tới trình độ của Melchi nhưng hoàn toàn có thể giúp cô trốn thoát nếu không bị kiểm soát.
“Này, dừng lại!” (Asley)
Tôi nắm lấy cánh tay cô bé với mái tóc xanh đấy, dừng hoàn toàn chuyển động của cô trong một khoảnh khắc ngắn. Đôi mắt xanh lục thuần khiết mà tôi cho là ngọc lục bảo ấy, thoáng biểu hiện sự bất ngờ.
Ngay lập tức, lưỡi dao sắc bén dưới giày Lala lộ ra, cô cố tung ra một cú đá móc ngược.
“Hup.”
“Huh-“
“Hup.”
Đúng như tôi nghĩ, cô bé ấy thực sự linh động – kiểu chiến binh chuyên lợi dụng ưu thế về tốc độ. Vô số đòn đánh không thể ước lượng được tung ra liên tục nhưng cô bé vẫn không ngừng cố gắng tấn công tôi. Giữa tôi và cô bé thì theo một cách nào đó, cô bé là người manh hơn.
“Thật nực cười... Một pháp sư có thể bắt kịp tốc độ của Lala!?” ( Maüs)
“Chết tiệt, cậu ta nhanh quá. Điều này có làm cậu nhớ tới lão Argent không Blazer?” (Bruce)
“Lão đấy nhà tôi vẫn nhanh hơn.” (Blazer)
Ồ, thì ra người đứng đầu của Bạc Đoàn nhanh tới vậy à? Điều này làm tôi nhớ lại, Melchi từng kể cô ấy từng gặp Argent trước đây. Dù tôi không ngờ rằng ông ta lại là ông nội của Blazer.
“E hèm, cuối cùng ngươi cũng ngưng cười rồi nhỉ Maüs!” (Blazer)
“Ugh, giờ thì lại có tiếng chó sủa…” (Maüs)
“Không thể thực hiện thêm hành động nào. Từ bỏ giải cứu Maüs và bắt đầu rút lui.” (Lala)
Cuối cùng, Lala thoát khỏi tay tôi, nhảy lùi lại về phía sau để đảm bảo con đường thoát thân cho mình.
“Lala! Điều này không có trong thỏa thuận!! Vác cái xác mày lại đây và cứu tao!!” (Maüs)
“Không thể.” (Lala)
“Cái-“ (Maüs )
Hai từ lạnh lùng phát ra từ miệng của Lala khiến khuôn mặt Maüs tái nhợt, Có vẻ cô bé ấy là sự đảm bảo an toàn duy nhất cho cái mạng của hắn và giờ cái sự đảm bảo đấy đã không còn nữa.
Không bận tâm tới phép cầu lửa phóng ra từ Hornel đã đến ngay cạnh mình, Lala đập nó xuống phía mặt đất, sau đó lợi dụng vụ nổ và khói để đào thoát khỏi phạm vi chiếu sáng bởi phép Nguồn Sáng của chúng tôi.
“Chết tiệt, con nhóc đấy chạy thoát rồi…” (Bruce)
“Nhưng chúng ta vẫn còn…” (Asley)
Bruce nhìn về phía tôi và nở một nụ cười, dường như anh ấy đã nhận ra mục tiêu tôi đang nói đến, sau đó quay người về hướng Maüs.
“Thế bây giờ cảm thấy muốn hợp tác với bọn ta chưa?” (Bruce)
“…K-không…” (Maüs)
Thanh kiếm của Bruce phản chiếu lại ánh sáng từ phép Nguồn Sáng, lấp lóe trong mắt Maüs. Hắn rùng mình, gương mặt đầm đìa mồ hôi vì sợ hãi cái chết sắp đến.
“Sao không nói về mấy cái đường dây của các ngươi nhỉ?” (Bruce)
“T-tao không thể nói bất cứ điều gì! Tao thực sự không thể!” (Maüs )
‘Sao không?” (Bruce)
“Nếu tao nói bất cứ thứ gì… Tao sẽ chết mất!” (Maüs )
Tôi đã nghĩ rằng Bruce chỉ việc đi vào vấn đề chính và đe dọa thẳng mặt hắn sẽ khiến hắn khai ra thông tin nhưng có vẻ không dễ dàng như vậy.
Lina vẫn chưa quen với tình huống này, em ấy dõi theo Bruce bất kể chi tiết.
Pochi mài nhọn bộ vuốt của mình trong khi đứng phía sau Bruce, nhưng vì Maüs đang bị giữ ở vị trí khiến hắn quay mặt với Bruce nên hắn không thể nhìn thấy những chiếc móng vuốt mà cô ấy rất tự hào.
Và ánh mắt của chúng tôi va vào nhau…Yeah, yeah, móng vuốt đẹp đấy, đồ chó ngốc nghếch.
“…Tốt thôi, kết thúc chuyện này nhanh nào.’ (Bruce)
“L-làm ơn…tha tao…” (Maüs)
“Tạm biệt” (Bruce)
“T-tao hiểu rồi! Tao nói!” (Maüs)
Đó hoàn toàn là ý định giết người thực sự. Tôi đoán kể cả Maüs cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc phải nói ra khi đối mặt với nó.
Bruce dừng lưỡi kiếm của mình ngay trước mũi Maüs – gã đàn ông mất hoàn toàn sức sống, trông như già đi cả thập kỉ ngay khi kên lên một tiếng rên rỉ.
“Ishtar…của Hắc Đoàn.” ( Maüs)
Ba thành viên của nhóm Bạc không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng vẻ kinh hoàng thì hiện rõ trên mặt các học viên của Học Viện Ma Thuật.
Và sau đó, nó đã xảy ra.
Maüs hét lên một tiếng trước khi đầu hắn bay ra khỏi cổ như trái cây bị hái khỏi cành.
Bruce, đứng ngay trước mặt Maüs, khuôn mặt anh nhuộm đầy máu của tên cướp.
“KYAH-!!” (Lina)
“CÁI- !?” (Idéa)
Lina và Idéa hét lên. Hornel và Egd bối rối trước sự việc xảy ra đột ngột, ngay cả Blazer và Betty cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Đó là một ma thuật nguyên bản cổ điển, đơn giản, được kích hoạt bằng cách niệm chú những từ ngữ đặc trưng… Bộc Phá Nguyền. Thi triển một phép mạnh như vậy, hẳn người niệm chú phải sở hữu một lượng lớn phúc năng… rốt cuộc có thực sự là Ishtar đằng sau tất cả? Theo những gì đã được công khai từ trước, chỉ có Gaston và Hoàng Đế Chiến Quỷ Vaas mới có thể sử dụng ma thuật nguyên bản, tuy vậy…
Ngac nhiên thay, giữa bầu không khí chết lặng này, người giữ bình tĩnh nhất lại là Bruce, mặc dù phải dính trực tiếp đông máu phun ra từ Maüs.
“Gah, chết tiết… Tôi đang có kế hoạch uống một chầu tối nay… đây là thứ cuối cùng mà tôi muốn bị dính phải…” (Bruce)
“Ôi, Bruce, tôi biết là anh thích axit trong dạ dày tôi hơn bất cứ thứ gì mà.” (Pochi)
Và sao ngươi cứ phải cố bô bô về cái đống axit của ngươi vậy Pochi.
“Pah… Tuyệt đấy…” (Bruce)
“Có vẻ mấy người lại tự mình dính vào cái âm mưu nào đấy thì phải ?” (Irene)
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Không ai khác chính là Irene, trông vẫn nghiêm nghị như mọi khi, đang khoanh tay đứng đó.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay đi trong khi lầm bầm một cách đầy tự phụ. Sao lúc nào gặp tôi thì cô ấy cũng tức giận điều gì đó nhỉ?
““Giáo sự Irene!”” (Lina)
“Ta chỉ đến đây để trông chừng vì thấy có vẻ nguy hiểm nhưng xem ra có vài thứ thú vị hơn ta tưởng. Maüs của băng Tếu Hồ lại được Ishtar đứng ra hậu thuẫn… Ta cho rằng nếu là Hắc Quân Đoàn thì không phải là không thể xảy ra.” (Irene)
“C-cô đang nói về cái gì vậy…?” (Midors)
Midors ngay lập tức đặt ra câu hỏi, nhưng Irene chưa kịp trả lời thì cả hai đã bị Bruce cắt ngang.
“Này, trước khi nói chuyện thì sao chúng ta không quay về Guild trước nhỉ? Tôi muốn rửa sạch mình càng nhanh càng tốt…” (Bruce)
“Ơ-anh không muốn axit của tôi nữa à?” (Pochi)
Sao ngươi lại kết thúc cuộc trò chuyện bằng cái chủ đề đó lần nữa vây?
Sau khi giải quyết tất cả mọi việc, chúng tôi chôn cất các thi thể thành viên băng Tếu Hồ và hướng thẳng về Belianea.
Tôi lo rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra nếu tôi bị đội bảo an của Beilanea bắt gặp, nhưng Betty nói rằng tôi chỉ cần tạm thời bỏ kính ra là được. Tôi tin là mình đã trở nên khá là đầy đặn so với lúc rời đi, và cũng đã được một thời gian khá lâu rồi nên tôi đoán mọi chuyện có lẽ sẽ ổn thôi.
Trên đường tới Guild mạo hiểm, Bruce tách ra khỏi nhóm để lo việc của mình, và Egd trước khi rời đi cũng thông báo với Lina là phải quay lại trước giờ giới nghiêm.
============================================================
Khi đến Guild, Một Duncan Đỏ Lừ – đôi mắt như thể đỏ lên vì giận dữ- ngay lập tức tóm lấy bộ ba Hornel, Midors và Idéa rồi lôi đi. Rốt cuộc lần này họ đã làm cái quái gì vậy?
Hội khá là vắng vẻ vào thời điểm này trong đêm, chỉ có một vài mạo hiểm giả xung quanh. Tôi nhận ra một vài gương mặt thân quen trong bọn họ nhưng số còn lại thì không.
Và trong đó có một người đặc biệt quen thuộc – một cô gái trẻ đẹp, tóc đen, đang gục mặt phía bên trái xuống chiếc bàn tròn trong khi ngủ gật.”
“K-khoan, chẳng phải đó là… Haruhana à?” (Asley)
Trước lời thì thầm của tôi, Lina khẽ gật đầu đáp lại còn Betty thì bật cười.
“Cái gì cơ? Cậu quên mất khuôn mặt cô ấy rồi à Asley?” (Betty)
Trong khi hỏi tôi điều đó, cô ấy ngồi xuống một cái bàn khác với cái của Haruhana.
“Không, không phải thế… chỉ là có chút ngạc nhiên thôi. Thế còn Nastu và Fuyu?” (Asley)
“Natsu đang ở nhà. Còn Fuyu thì đã rời đi để theo học Sir Gaston.” (Blazer)
“Whoa, Blazer… thật đấy à?” (Asley)
“Mấy người sẽ đánh thức Haruhana đấy. Nhỏ tiếng thôi” (Betty)
Tôi hơi hoảng hốt khi nghe Betty chỉ ra, điều đó làm cho Lina cười khúc khích. Kết quả là một lần nữa, vài giọt lệ từ mắt em ấy lại chảy ra.
Và Pochi ném tôi cái nhìn lên án khá là tổn thương. Này, đừng có nhìn ta như thế. Cứ thế đi rồi không còn đồ ăn nhẹ cho ngươi nữa đâu.
…Giờ đừng có nhìn ta với ánh mắt cún con đi lạc!
“Cậu thấy đấy, ngài Gaston đã tình cờ đến thăm ngôi nhà đấy một lần. Kĩ năng quản lí của con bé đã lọt vào mắt ngài ý, cho nên ngài ý đã mời con bé đi cùng ngay lúc đó.” (Blazer)
“Nếu ông ta muốn một người quản lí thì chẳng phải em ấy còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm để bắt đầu-” (Asley)
“Chính Gaston tự mình huấn luyện con bé.” (Irene)
Irene lên tiếng để củng cố thêm câu chuyện.
Thì ra đấy là cách mọi chuyện đã diễn ra. Khiến cho một trong số các Lục Đại Pháp Sư để ý trực tiếp, Fuyu chắc hẳn phải khá là ấn tượng. Hơn nữa, có thể đối phó với lão già ý trong khi vẫn đang bận rộn với công việc của mình đã cho thấy em ấy đáng được ghi nhận rồi.
“Điều này thật tuyệt vời…” (Asley)
“Tạ ơn vì điều đó, có vẻ gần đây ông ta cũng đang cảm thây trẻ trung và năng động như trước. Ta nghe nói ông ta mới tự mình xử lí một con quái vật cấp S mấy hôm trước.” (Irene)
“Điều đó… cũng thật tuyệt vời.” (Asley)
“Vây, nói cho ta, Asley. Cậu đã ở đâu và làm gì? Ta đã cố liên lạc với cậu thường xuyên nhưng chẳng bao giờ kết nối được cả…” (Irene)
“Thường xuyên…?” (Asley)
“… …” (Irene)
Một Irene đỏ lừ xuất hiện. Không chỉ trên đôi mắt của cô ấy mà còn trên cả khuôn mặt của cô ấy nữa. Cô ấy bị cảm lạnh à?
Xem ra tôi phải nhớ luộc vài lá gan Hầu Miêu cho cô ý rồi. Thứ đó khá là tốt với cảm lạnh thông thường.
“Ahahahaha, anh vẫn như trước đây vậy, Asley!” (Lina)
Lina cuối cùng cũng hoàn toàn bật cười… mặc dù bây giờ em ý đã trở thành N.G.Ừ.Ờ.I.L.Ớ.N nhưng đôi nét ngây thơ của trẻ con vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt em ý
Và thực sự - em ấy đã trở nên thật xinh đẹp.
“Asley? Má cậu có vẻ đỏ lên đấy, cậu biết không?” (Betty)
“Huh, thật à?” (Asley)
Ngay khi Betty nói tôi như vậy, gương mặt của Lina cũng hơi ửng đỏ.
Có vẻ như mọi người dễ bị cảm lạnh vào thời điểm này trong năm ở Beilanea. Không biết gan Hầu Miêu có còn bán tại chợ không?
“Dù sao thì, tôi cũng khá là tò mò. Cậu đã làm gì trong suốt hai năm qua vậy? Cậu trở nên mạnh khỏe một cách đáng kinh ngạc cho nên tôi đã nghĩ cậu có thế đã luyện tập để trở thành một chiến binh nhưng… chắc chắn cậu phải làm nhiều hơn thế.” (Betty)
“Cô nói chính xác rồi đấy.” (Asley)
“Oh, xong xuôi rồi à Bruce?” (Blazer)
“Ừ - Tôi nghĩ chưa hoàn toàn sạch lắm, nhưng cậu bạn của chúng ta chỉ vừa mới trở về mà, mấy cậu biết đấy. Đương nhiên tôi phải khẩn trương rồi.” (Bruce)
“Heh, chuẩn đấy.” (Blazer)
Blazer gật đầu trước tuyên bố của Bruce.
Điều này làm tôi thực sự thấy nhói trong tim đấy. Có lẽ tôi nên cho họ một phát rạch thật đẹp với bộ móng vuốt đầy tự hào của Pochi.
“Cậu thực sự trưởng thành và có dáng người cân đối đấy anh bạn. Trên đường về đây, các bước di chuyển của cậu kín đáo một cách tự nhiên. Bên cạnh đó, thứ ma thuật mà cậu sử dụng…”
“Ma thuật gì cơ?” (Irene)
“Chà, nó… Cái đó gọi là gì nhỉ? Tôi nghĩ Asley nói gì đó về Thi Triển Phân Tách ?”
“Thi Triển Phân Tách…?” (Irene)
“Giáo sư Irene, Sir Asley đã thi triển sáu phép Hồi Phục cùng một lúc.” (Lina)
“C-Cậu Đang Đùa Phải Không!? Tôi chưa từng nghe đến việc thi triển nhiều phép cùng một lúc trong khi nó đang trong trạng thái hồi chiêu cả!” (Irene)
Uh, ma’am… cô vừa đánh thức Haruhana dậy rồi đấy.