Truyện được dịch và cập nhật tại: ln.hako.re
----------------------------------------------------------------------------------------------
Khỉ thật, chàng trai đó… cậu ta chắc chắn đã quyết đoán hơn rất nhiều kể từ lần cuối gặp mặt. Liệu có phải là sự chín chắn nhận được qua chế độ luyện tập và các bài huấn luyện thể chất của cậu ta?
Dù vậy, ta vẫn không ngờ được Quốc Gia lại nhúng tay sâu đến vậy vào việc này.
Cho dù ta có muốn ngay lập tức xem xét các vấn đề công việc nội bộ thì Lục Đại Pháp Sư vẫn chịu quyền kiểm soát của Quốc Gia. Nếu như không liên lạc được với Hoàng Đế Chiến Quỷ thì ta không thể điều tra được gì.
Nếu ta có ý định lách qua sự giám sát của Ishtar và tự mình làm việc này, ta sẽ phải cân nhắc những điều có thể ảnh hưởng tới ông ấy …
“Ngài Gaston? Trông ngài dường như không ổn lắm – có chuyện gì vậy ạ?”
Ngắt mạch suy nghĩ của mình, ta nhận ra thư kí của ta, Fuyu, đang đứng trước mặt ta trong khi nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng.
Mặc cho tuổi còn trẻ, con bé là một cô gái tốt với tính cách chỉn chu. Ta đã quyết định đúng khi mời con bé từ Trụ Sở Pochisley ngay khi có cơ hội.
Một năm trước, khi ta lần đầu tiên đưa Fuyu đến đây, các Vệ Binh Ma Thuật đã nghi ngờ sự kiên trì của nó, nhưng với khả năng xử lí hoàn hảo trong việc quản lí thủ tục của mình, con bé đã thay đổi góc nhìn của họ. Đương nhiên là Fuyu còn nhiều chỗ cần cải thiện nhưng nhắc lại lần nữa, con bé vẫn còn rất trẻ.
“Không, không vấn đề gì. Đến giờ chưa, Fuyu?”
“Vâng. Mọi người đều sẵn sàng để huấn luyện. Oh, sau đó xin hãy giám sát cả bài huấn luyện của tôi.”
“Hmph, nếu ta thấy thích.”
“Ngài lúc nào chả nói ‘nếu thích’, xin hãy đừng nói như thế nữa ạ.”
Hmph, có vẻ ta tỏ ra hóm hỉnh không cần thiết rồi. Vấn đề luôn nằm ở các khía cạnh dị thường nhất, giống như những vết nứt nhỏ trong một viên pha lê hoàn mỹ vậy.
Con bé luôn đợi ở sân trước ngay sau khi khóa luyện tập của các Vệ Binh Ma Thuật kết thúc – điều này ta biết rõ, nhưng vấn đề là con bé cứ đợi mãi nếu ta không đến.
Tuy nhiên, bản chất của Fuyu về cơ bản không phải là xấu, tương tự với Natsu.
Nếu con bé không bắt chước ‘thằng nhóc đó’ thì ta có thể dạy dỗ con bé dễ dàng hơn nhiều, nhưng than ôi…
“Hoi hoi hoi! Hỏa Độc!”
“Ta nói rồi, niệm chú như thế là không cần thiết…”
“Nhưng làm thế dễ vẽ vòng phép và khai triển ma thuật hơn nhiều. Thưa ngài, nó như kiểu là hát một giai điệu vậy, nếu ngài hiểu.”
Ta lo sợ không biết Ishtar sẽ nói gì khi thấy cách thi triển ma thuật phổ thông như vậy của một thành viên nhóm Vệ Binh Ma Thuật – nhóm vốn là biểu tượng của sự trang trọng và bộ mặt của chính quyền.
Ta không phủ nhận thi triển như vậy thì dễ dàng hơn bình thường, dù vậy…
Ngh – thực sự đó là điều mà ta phải đồng ý… nhưng, ta đâu được như vậy – không, đợi đã…
Bah, thằng nhóc chết tiệt đó.
_______________________________________________________________________________________
Ugh, ta thậm chí không biết chuyện quái gì đang diễn ra nữa.
Đầu tiên là cậu ta quay lại quá đột ngột và bây giờ là Quỷ Vương sắp hồi sinh?
Thông tin chắc chắn là có ích, nhưng nó đến quá muộn! Nếu cậu ta nói từ hai năm trước, ta có thể đã chuẩn bị sẵn một số thứ theo cách của mình rồi.
Gah, phiền phức thật sự.
Hừm, ngay khi ta nghĩ rằng cuối cùng cậu ta đã trở thành một người nghiêm chỉnh thì hóa ra cậu ta vẫn y như vậy.
"Có chuyện gì tốt xảy ra vậy, ngài Irene?"
“Hyah-!? Cái gì-Trace!? ”
“Sao ngài lại hét lên như vậy? Ngài biết là nó không phù hợp với gương mặt đại diện cho Học Viện Ma Thuật mà, phải không? "
“T-ta biết điều đó! Chỉ là cô làm ta giật mình, thế thôi! ”
Đúng như mọi thứ, Hội đồng Duodecad không có sự chuẩn bị nào cho sự phục sinh của Quỷ Vương.
Nếu phải nói thật với bản thân, có lẽ ta đã quá quen với khoảng thời gian yên bình. Ta thừa nhận nếu Quỷ Vương quay trở lại bây giờ, những người như ta và Gaston sẽ không đủ khả năng để đối đầu với hắn.
Thậm chí kể cả Lục Đại Dũng Sĩ có hợp tác cùng cũng không thay đổi được điều gì.
Theo những gì được ghi nhận, chỉ có ba trường hợp quái vật cấp SS bị đánh bại trong thế kỷ này.
Con Ogre King từ hai năm trước…
Đức Mẹ mà Ishtar của Hắc Đoàn và Lloyd của Bạch Đoàn đã đánh bại cách đây bảy năm…
Và con Rồng Damascus, bị hạ gục dưới nỗ lực hợp tác giữa Bạc Đoàn của Argent với Tangalán và Charlie hơn hai thập kỷ trước.
Trải nghiệm đầu tiên của ta khi chống lại một con quái vật cấp SS không có gì ngoài sự rợn tóc gáy. Nếu phải đối đầu với nó lần nữa, bọn ta chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất ở một mức độ tương đối lớn. Trong trận chiến với Ogre King, hơn năm mươi mạo hiểm giả đã bỏ mạng. Nếu không nhờ Asley hạ gục nó bằng Thủy Long, con số đó sẽ còn cao hơn nhiều… hay đúng hơn, toàn bộ lực lượng thậm chí có thể đã bị xóa sổ.
Điều đó làm ta nhớ lại, ta nghĩ là Asley từng nói rằng cậu ta đã đánh bại một con Chaos Lizard cùng với Pochi? Ta tự hỏi không biết cậu ta đã trải qua kiểu huấn luyện thế nào để có thể chiến đấu và đánh một con quái vật cấp SS chỉ với bản thân và Sử Ma của mình như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của Tūs, Nhà Hiền Triết vùng Viễn Đông… Có phải là cái tên đó không nhỉ?
Với tư cách là một giảng viên, ta không bao giờ nghĩ mình lại rơi vào một tình huống rắc rối như này. Trong kì nghỉ dài tiếp theo, ta nên… ừm, không, theo lịch thì ta vẫn bị kẹt với cuộc họp của Hội Đồng Duodecad, vì vậy… ugh, ta biết không phải lúc để lo lắng về chuyện đó nhưng nếu không thì nó còn khó chịu hơn.
"Oh?"
"Gì vậy, Trace?"
“Vẻ mặt của ngài… nói lên rằng ngài đang muốn được xả hơi một thời gian. Phải vậy không?"
“… Đôi khi khả năng đọc suy nghĩ của cô làm ta sợ đấy.”
“Ngài muốn nghỉ trong bao lâu, thưa ngài?”
“Nửa… không, một tháng.”
"Đã rõ. Mặc dù ta đang ở thời điểm mà kỳ thi đầu vào được tổ chức thường xuyên, nhưng một giảng viên khác và tôi sẽ thay thế với tư cách là người chấm thi. Nhưng xin hãy nhớ rằng, nếu ngài chấp nhận, ngài sẽ phải giám sát tất cả các kỳ thi còn lại trong nửa cuối của Tháng Thứ Hai.”
"C-cô có chắc là ta có thể nghỉ không?"
Trace khẳng định có thể… bằng cách không nói gì.
Oh, vì tình yêu của ... Ta biết cấp dưới của mình lúc nào cũng làm việc hiệu quả mà. Ta cũng đã vạch sẵn kế hoạch của mình để có thể hành động trong khi có cơ hội. Nhưng trước tiên, ta sẽ chuẩn bị mọi thứ rồi đi đến Regalia.
May mắn thay, đã có một vòng phép dịch chuyển đến Regalia trong trạng thái sẵn sàng, vì vậy ta chỉ việc gọi Hawk ra ngoài sau khi ta đến đó… được rồi!
Cậu chỉ việc đợi thôi, Asley!
_______________________________________________________________________________________
M* nó! Bất kể tôi có luyện tập bao nhiêu thì cái gã đó vẫn luôn ở một đẳng cấp cao hơn nhiều!
Rốt cuộc tôi thiếu cái gì? Tôi cần phải cải thiện khía cạnh nào của bản thân?
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người so với hai năm trước, nhưng hóa ra, nó còn nới rộng hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
Thành thật mà nói, cứ như thể một tia sét đã… đánh ngang cơ thể tôi khi tôi nghe về sự kiện đó vào hai năm trước – anh ta đã tham gia vào một cuộc viễn chinh quy mô lớn với mục đích tiêu diệt một con quái vật cấp SS.
Có tin đồn cho rằng anh ta mới chính là người thực sự hạ gục nó. Khi nghe về điều đó, tôi không thể nào tin được. Đương nhiên là ai cũng như vậy, nhưng rồi Giáo sư Irene đã kể lại câu chuyện đó một cách rõ ràng trong khi nở một nụ cười vui vẻ.
Sau đó, trong trận đấu giao hữu, anh ta đã hạn chế được các chuyển động của Baladd bằng cách sử dụng các ma thuật trung cấp độc nhất của bản thân. Chưa kể đến khả năng thi triển phép nhanh bất thường của anh ta mỗi lần tung chiêu. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười của Giáo sư Irene cũng chính là lúc tin đồn đã trở thành sự thật.
Tiếp đến là sự cố liên quan đến Sắc Thực Quận. Qua những lời giải thích của Haruhana, tôi đã nhận ra toàn bộ nỗ lực của anh ta.
Rồi Bruce-san, tưởng chừng không liên quan, và sau đó là cả Blazer-san và Betty-san cũng hợp tác cùng anh ta.
Và sự cố đó đã khiến cho anh ta bị tống vào ngục. Trong suốt khoảng thời gian đấy, tôi mới biết rằng người đã phát minh ra phép Dịch chuyển không phải ai khác ngoài anh ta.
… Thực lòng, đôi lúc tôi đã nghĩ rằng, với tư cách là một pháp sư, anh ta là kẻ bất khả chiến bại. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng điều đó không phải là vấn đề quan trọng. Không có điều luật nào nói rằng tôi không thể làm được những gì mà anh ta đã làm. Với suy nghĩ đó, tôi đã trải qua một quá trình huấn luyện và học tập điên cuồng, đồng thời nâng hạng mạo hiểm giả của mình lên hạng A, bằng với hạng của anh ấy.
Chúng ta giờ đã ngang hàng nhau… tôi đã nghĩ như vậy, và đương nhiên điều đó chưa từng xảy ra. Nếu tôi không ngừng lao đầu vào chiến trận nhiều như vậy, tôi nghĩ rằng mình sẽ cần phải thay thế cái cơ thể này mất - và ngay cả như thế cũng không thể nào đủ được.
Đó là lý do tại sao tôi đã tiến xa đến mức này với Midors và Idéa, và sẽ tiếp tục như vậy.
Nhưng lại một lần nữa… cái Thi Triển Phân Tách đó là thế quái nào vậy?
“Này, Hornel. Cậu vẫn ổn chứ ?"
"Bah, xem ra hôm nay hai ta không cần phải thể hiện rồi."
Xung quanh chúng tôi là vô số xác chết của mấy con Murder Tiger – loại quái vật mà chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn khi phải đối phó vào hai năm trước.
… Tôi có vẻ hơi ‘cháy’ quá mức.
“Xin lỗi… có thể tôi đã làm quá tay.”
“Này, tôi có phàn nàn điều gì đâu…”
“Phấn khích khi mà người bạn cùng lớp ‘thân yêu’ của chúng ta quay trở về là điều bình thường, nhưng hãy cố gắng đừng để nó cản trở trận chiến thực sự, được chứ?”
Idéa, hơi bực tức, đưa ra lời cảnh báo cho tôi.
Tôi biết điều đó. Tất nhiên, tôi biết điều đó, nhưng… Chà, không - tôi sẽ không bào chữa cho việc để cảm xúc lấn át bản thân, e rằng tôi còn không đủ tư cách làm một mạo hiểm giả.
Cách đây ít lâu, Blazer-san từng nói với tôi rằng tôi nên để cho cảm xúc của mình thể hiện nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, những lời cằn nhằn thường xuyên của Idéa… huh?
"N-này, mấy cậu có nghe thấy không?"
"Huh?"
"Nhìn tôi có giống nghe thấy cái gì không?"
Midors và Idéa có thể nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm tiếng gió, nhưng tôi chắc chắn rằng đã nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt và mờ nhạt nào đó.
Nó đâu rồi?
“N-này, Hornel, anh bạn… Cậu đang tìm kiếm gì bên dưới xác của con Murder Tiger-uh, huh?”
"Chờ đã, đó chẳng phải là ..."
“-Grrrr….”
Những gì tôi phát hiện ra từ xác chết của một con Murder Tiger cụ thể là… một con Murder Tiger con mới sinh.
Nó vẫn là một mối đe dọa mặc dù có kích thước nhỏ, nhưng không giống như cha mẹ của nó - anh chàng nhỏ bé này thực sự yếu ớt và sợ hãi.
Tôi lúng túng không biết nên làm gì khi nghe thấy hai người phía sau bảo tôi chạy đi.
"Cẩn thận, anh bạn - nó còn nhỏ nhưng nó vẫn là Hạng D!"
“Hornel, nhanh tránh xa ra…!”
“……”
Và ngay lúc đó, tôi nảy ra một ý tưởng - không biết tôi đã nghĩ ra điều đó kiểu gì nhưng đó thực sự là một ý tưởng.
Trong tương lai, rất có thể khi nhớ lại lúc này, tôi sẽ lấy lí do vì đã chứng kiến cái cách mà anh chàng nhỏ bé kia tuyệt vọng bám víu vào cuộc sống của mình, theo cách khác, nghĩ nó giống như “bây giờ chưa phải là lúc tôi có thể sánh được với ‘gã đó’ vậy”
Con Murder Tiger con này đã gặp chúng tôi trong hoàn cảnh không thể lường trước được.
Rất có thể nó sẽ trở thành một mối đe dọa nghiêm trọng trong tương lai nếu mọi thứ diễn ra tự nhiên, nhưng hiện tại thì nó không phải.
Có lẽ tôi thật ngây thơ khi nghĩ như vậy… đúng thế, giống như 'gã đó'.
Tuy nhiên, nếu cứ để cậu bạn này ở đây thì cuối cùng cậu ta sẽ trở nên nguy hiểm theo cách này hay cách khác.
"Này, cậu đang làm gì ở đó đấy?"
“… Tôi chọn nó.”
"Tức là sao?"
Khi tôi bước vào năm học thứ ba, Giáo sư Irene đã dạy tất cả chúng tôi một phép cam kết.
Các học sinh sau đó đã từng cảm thấy bất an khi đưa phép đó vào sử dụng, nhưng sau nửa năm, ngày càng nhiều người trong chúng tôi thấy được hiệu quả của nó.
Tuy nhiên, tôi đã quá bận rộn để thực sự thử sử dụng nó.
Lina, mặt khác… cô ấy đã thực hiện thành công ngay từ năm đầu tiên của mình.
“Vòng phép này…”
“Chờ đã, Hornel… Cậu nghiêm túc đấy à? Giáo sư Irene nói rằng nó sẽ không quá khó miễn là nó không phải là một con quái vật con, nhưng lần này… ugh, tất nhiên là cậu không nghe ”.
“Được rồi, đừng di chuyển, anh bạn nhỏ…”
Đối diện với vòng phép trên không là con Murder Tiger.
Trước khi tôi để ý thì thái độ đe dọa của anh bạn này đã giảm xuống. Nó hiểu theo bản năng rằng tôi không có ý định giết nó sao?
“Bây giờ thì…” Ta đưa ra khế ước này với ngươi. Ngươi có nguyện sẽ trung thành với tư cách là Sử Ma của ta không? '”
“……”
Sự im lặng kéo dài. Tôi hy vọng tôi đã không đọc nhầm từ nào.
Phép khế ước đã hoạt động. Nội dung của khế ước đã được truyền trực tiếp vào tâm trí của con Murder Tiger, giúp nó hiểu được ý nghĩa truyền đạt.
Nhưng nếu nó rời đi dù chỉ một bước, quá trình lập khế ước sẽ bị hủy bỏ.
Và trong trường hợp đó xảy ra, tôi phải làm gì? Giết nó? Hay để nó trốn thoát?
Khi tôi suy nghĩ về điều đó, thời gian cứ trôi và sự im lặng ngày càng kéo dài.
Tôi nhìn cậu bạn nhỏ bé kia, và nó nhìn lại tôi. Tôi cảm thấy rằng đó là cách mà nó đánh giá người trước mặt.
Đây là lựa chọn sẽ quyết định tương lai của nó. Khi nhận ra điều này, tôi đã thể hiện nụ cười tự mãn của mình - sau đó tôi cảm thấy không khí xung quanh có sự xáo trộn.
"GARRR !!"
Vì chỉ coi nó là một chú hổ con đơn thuần nên tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gầm nặng nề của nó, đặc trưng của một con Murder Tiger thông thường.
Nó rất mạnh, đúng như những gì tôi mong đợi từ một quái vật-ít-nhất-là-hạng B điển hình.
Hơn nữa… chỉ có mình tôi, hay là khi gầm lên, nó cũng đang cười?
Dù sao đi nữa, bây giờ tôi biết rằng cậu bạn này đã thừa nhận tôi.
“Đây, khế ước giữa ta và ngươi sẽ được niêm phong bằng một mối liên kết thép. Cầu cho mối ràng buộc không thể phá vỡ này từ các thời đại quá khứ kết dính lời thề trung thành ở hiện tại và mãi bền vững với tương lai của chúng ta… Tại đây, tôi cầu khẩn sự dẫn chứng của Thánh Thần và Khế Uớc Lưu Trữ! ”
“Cậu đã làm được nó, anh bạn…”
“Gah… Tôi sẽ không giúp gì nếu cậu gặp khó khăn trong khi chăm sóc Sử Ma của mình đâu.”
Nhờ câu nói của Idéa, tôi nhớ ra điều cuối cùng cần phải làm.
“Được rồi - kể từ bây giờ, tên của ngươi sẽ là Maïga.