Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 112

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1521

Quyển 3 - Tsukuyomi no Mikoto - Chương 108 - Lấy Lửa

Cuối cùng, Lily và Haihime dìu đỡ nhau đến được miệng núi lửa.

Đó là một ngọn núi hình vòng cung khổng lồ có chu vi gần một ngàn mét. Bên trong quanh năm khói đen cuồn cuộn, sóng nhiệt bốc lên, vô số tia lửa bay lượn trước mắt Lily và Haihime

Cúi đầu nhìn xuống, tim bất giác đập mạnh. Dưới vực sâu vạn trượng là một biển dung nham sắc đỏ. Màu đỏ đó đơn giản đến mức chói mắt, thậm chí có chút siêu thực. Chỉ khi nhìn kỹ, bằng thị lực cường hóa bởi linh lực, Lily và Haihime mới có thể thấy được những đợt sóng nhiệt và bọt khí sôi trào trên bề mặt dung nham. Cho dù là cường giả Hồn Ngọc nếu rơi vào trong dung nham này e rằng cũng sẽ bị hóa hơi trong nháy mắt.

Đây là sức mạnh đến từ đất trời.

So với nó, Lily càng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, một người phụ nữ nhỏ yếu không chút sức chống cự vậy.

Ánh sáng màu đỏ cam từ phía dưới chiếu lên vách đá đen kịt, phản chiếu lên người Lily và Haihime, khiến làn da các cô ánh lên một vẻ đẹp ma mị.

Nhìn ngọn núi lửa như vậy, Haihime thấy khó xử: “Tiểu chủ nhân này, xem ra những ngọn lửa hoang rỉa này hẳn là không đạt được nhiệt độ của Thánh Hỏa cửu phẩm đâu. Bắt buộc phải lấy lửa từ sâu trong miệng núi lửa, phải làm thế nào đây? Cho dù là chúng ta, đi xuống miệng núi lửa chỉ e cũng không thể nào chịu đựng nổi.”

Lily nói: “Chuyện này em đã từng nghĩ qua rồi, cũng đã chuẩn bị vài phương pháp khả thi. Bây giờ xem ra chỉ cần…”

Lily rút nguyền kiếm ra, một luồng oán niệm bốc lên, hóa thành Khuyển Ma.

“A ha, tôi hiểu rồi.” Haihime cũng vung kiếm, phóng ra Bạch Hổ. Bạch Hổ và Khuyển Ma đều là oán niệm. Nếu chỉ là nhiệt độ cao thì không ảnh hưởng gì đến chúng. Dĩ nhiên, nếu trực tiếp nhảy vào trong dung nham đó cũng sẽ bị dao động linh lực của chính bản thân giữa trời đất làm cho hủy diệt trong nháy mắt. Nhưng ít nhất…

Ít nhất thì nhiệt độ cao do dung nham tỏa ra, dù có cao đến mấy cũng không thành vấn đề lớn.

Nếu không phải khoảng cách tác dụng và thời gian duy trì của thể oán niệm có hạn, Lily và Haihime đã có thể đợi ở dưới chân núi rồi.

Khuyển Ma và Bạch Hổ mỗi con ngậm một khúc gỗ Thanh Long cửu phẩm, rồi chạy xuống miệng núi lửa.

Hai con thú thể oán niệm cũng vô cùng cẩn thận. Dù sao nếu sẩy chân trượt xuống dung nham thì chỉ có nước ngưng tụ lại trên nguyền kiếm, làm lại từ đầu.

Khuyển Ma và Bạch Hổ đều đã trăm trận dày dạn, linh hoạt nhanh nhẹn. Hơn một giờ sau đã đến chỗ dung nham, mỗi con đều thu thập được lửa của Núi Phú Sĩ, dùng gỗ cây Thanh Long để mồi lửa, sau đó bắt đầu chạy lên trên.

Tuy nhiên, không may là Bạch Hổ đã bị một tảng đá lớn màu đỏ rực văng ra từ trong dung nham đánh trúng, tan biến mất. Khuyển Ma vận may tốt hơn, mất hơn ba giờ đồng hồ cuối cùng cũng đã ngậm được một chùm lửa đến miệng núi lửa.

Ngọn lửa cửu phẩm đó dù chỉ là một chùm nhỏ thôi, nhưng khi đến gần Lily và Haihime cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt độ tăng lên rất nhiều. Lily thu nó vào không gian trong gương. Thật không thể tin nổi, sau khi khúc gỗ Thanh Long được đặt vào ngọn đèn đá trong không gian trong gương, nhiệt độ của ngọn liền không còn ảnh hưởng mạnh mẽ đến những nơi khác bên trong nữa. Thật đúng là thần kỳ.

Mà khúc gỗ Thanh Long cửu phẩm đó, cho dù không thêm than đá, than cốc hay dầu mỏ bát phẩm trở lên khác, chỉ dùng ngọn lửa của núi Phú Sĩ này mà đốt từ từ cũng đủ cháy suốt ba năm.

Mà Lily lại có rất nhiều gỗ Thanh Long, việc duy trì ngọn lửa không hề khó khăn.

Ngọn lửa của núi Phú Sĩ này muốn duy trì được sức mạnh của nó thì bắt buộc phải dùng vật liệu dễ cháy bát phẩm trở lên để đốt liên tục, nếu không sức mạnh của ngọn lửa sẽ nhanh chóng tiêu tan mất. Còn như than củi bình thường, ném vào trong nháy mắt đã cháy thành tro rồi.

Nhưng ngọn đèn đá cổ xưa không thể tưởng tượng nổi đó lại có thể chịu được nhiệt độ này.

Tuy nói là vậy, Yuki-Onna vẫn không hài lòng mà bay sang một bên khác: “Để ngọn lửa này tránh xa ta ra một chút!”

Lily theo ý muốn không cần suy nghĩ, di chuyển ngọn đèn đá đến thạch thất rộng rãi có tấm bia đá Nguyệt Hoa đã biến thành ba tầng đó.

Lấy được lửa rồi, tất cả nguyên liệu cần thiết để rèn Phá Tà Kiếm Yasutsuna đều đã chuẩn bị đủ cả. Lily cũng không khỏi thở dài. Vốn nghĩ đến núi Phú Sĩ này lấy lửa sẽ không dễ dàng gì, ai đâu ngờ trên đường đi lại trải qua nhiều chuyện đến vậy, thật đúng là gian nan.

Có điều, thu hoạch của Lily cũng vô cùng đáng kể, «Bách Quỷ Dạ Hành Lục» đó có thể nói là bảo vật hiếm có trên đời.

Mà có thể cứu được một người phụ nữ như Haihime ra khỏi xiềng xích của yêu ma, Lily lại càng cảm thấy dù có nguy hiểm hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa cũng đều đáng giá.

Đây là người chị em mới của mình mà!

Vì chị em, có chuyện gì mà không đáng chứ?

Đừng nói là vì nhau mà xả thân, cho dù có nguy cơ rơi vào ma vực, bị xiềng xích trói buộc hay phải chịu cực hình, Lily cũng sẽ không hề có chút sợ hãi nào!

Lấy được ngọn lửa của núi Phú Sĩ, Lily và Haihime xuống núi, tạm thời quay về ngôi miếu trước.

Xuống núi thì lại nhanh hơn không ít.

Lúc quay về đến ngôi miếu, ngay cả Lily cũng cảm thấy chân mềm nhũn. Suốt chặng đường này căn bản ngay cả ngồi cũng không thể ngồi. Lẽ nào lại mặc khố mà ngồi lên những tảng đá nóng bỏng sao? Lại càng không cần nói đến chuyện ngủ nghỉ. Linh lực có thể bổ sung, nhưng sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần là không thể tránh khỏi.

Lily và Haihime nằm sóng vai trong phòng, để Yumi lần lượt xoa bóp cơ thể cho cả hai thả lỏng. Vì quá mệt mỏi nên đều không kịp thay quần áo, cứ mặc nguyên bộ đồ đã mặc lúc lên núi lửa đó để Yumi xoa bóp.

Sau đó là tắm rửa, rồi đi ngủ.

Lily ngủ một giấc thật ngon. Dù sao thì cơ thể cũng vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Sau khi thức dậy cũng đã hoàn toàn hồi phục rồi.

Lúc này, bầu trời u ám màu xám tro, trong miếu có một lớp tuyết đọng không dày lắm.

Lily một thân Nakafurisode màu trắng viền xanh biếc vẽ cảnh núi non hoa mai trắng, chân vẫn đi đôi guốc gỗ làm bằng gỗ cửu phẩm đó, bước ra khỏi miếu thờ.

Nhìn thấy trong sân miếu cũng có không ít dân làng đang thu dọn hành trang. Sau khi nhánh Kagami-Onna đã ổn định chỗ ở, nghe nói Lily cũng là một Kagami-Onna thật sự, họ lại càng thêm kính trọng cô. Dù sao thì gương của Haihime đã vỡ rồi, Lily là người phụ nữ duy nhất ở Đông Quốc được biết đến còn sở hữu một chiếc gương cổ nguyên vẹn, tự nhiên được xem là lãnh tụ.

Haihime một thân Iromuji gấm xanh, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng màu xanh lam nhạt cổ lông trắng, vừa vặn gặp Lily.

“Chị Haihime, sắp phải rời khỏi nơi này rồi, trong lòng chị có còn lưu luyến gì không?”

Haihime nhìn khung cảnh trong miếu: “Đối với cảnh vật, nói không có tình cảm cũng là giả dối, nhưng cũng không sâu đậm đến vậy. Khung cảnh này đã cùng tôi trải qua những tháng ngày đêm đêm bi thương và nhục nhã. Rời đi rồi có lẽ lại càng là chuyện tốt.”

“Vậy thì em yên tâm rồi. Chỉ là đình viện bên trong Thung lũng Hoa Anh Đào vẫn còn đang xây dựng, chỉ e là không có điều kiện tốt như ở đây đâu đấy.” Lily nói.

Haihime nắm lấy tay Lily nói: “Có thể ở cùng tiểu chủ nhân, cho dù mỗi ngày đều phải màn trời chiếu đất cũng còn tốt hơn là cẩm y mỹ vị ở những nơi khác.”

“Chị Haihime…” Lily cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay Haihime, trong lòng cũng thấy cảm động.

Ngày hôm đó, dân làng thu dọn xong hành trang rồi cùng Lily, Haihime, Yumi rời khỏi ngôi miếu này, men theo con đường của Vô Tận Sơn tiến về phía thung lũng bí mật trong núi rừng giữa Kai và Shinano, Thung lũng Hoa Anh Đào.

Những Kunoichi đeo mặt nạ mèo trắng của Itsura có một bộ phận không muốn rời khỏi đây, bèn để các cô ta cùng những yêu ma khác ở lại. Chỉ e rằng từ nay ngôi miếu này sẽ trở thành một ngôi miếu hoang phế có yêu ma ẩn hiện. Hy vọng sẽ không có thư sinh đáng thương nào đi ngang qua đây rồi vào ngủ qua đêm.

Đi theo Lily và những người khác chỉ có khoảng hơn ba mươi thành viên Itsura.

Suốt chặng đường này có Haihime ở đó. Cô ta đã ra lệnh cho Itsura mở đường trước, loan báo lời cảnh cáo của Haihime. Lũ yêu ma nghe nói Amanojaku cũng đã bị Kagami-Onna đó giết chết rồi, đâu còn dám hiện thân nữa. Chỉ là nghe nói Haihime từ nay sẽ rời khỏi Vô Tận Sơn, trong lòng cũng thầm vui mừng.

Từ nay, Vô Tận Sơn lại sắp bước vào thời đại vô chủ, lũ yêu ma sẽ lại mỗi bên chiếm cứ địa bàn, một cuộc tranh đấu phân chia lại phạm vi thế lực và thứ bậc giữa các yêu ma e rằng lại sắp bắt đầu ở Vô Tận Sơn rồi.

Lily và dân làng cứ thế tiến về phía trước. Tuy không có yêu ma lợi hại nào xâm nhiễu, nhưng một vài tiểu yêu ma núi rừng không biết sống chết mò ra ăn thịt người vẫn có, đều bị Itsura dễ dàng đánh lui.

Nhưng sự vất vả suốt chặng đường này lại chỉ có dân làng tự mình gánh chịu.

Vào ngày thứ bảy đi trong núi.

Trưởng làng đã rời khỏi nhân thế.

Nhưng biết được tộc nhân của mình có thể có được một nơi nương náu yên ổn, biết được sự truyền thừa của Kagami-Onna vẫn chưa bị cắt đứt, bà cũng mỉm cười phút lâm chung.

Mọi người chôn cất trưởng làng, đích thân Lily và Haihime đọc lời điếu.

Lily bây giờ thân phận cỡ nào chứ? Là cường giả chỉ sau Chúa công Kamakura ở Đông Quốc, đại danh một phương. Đây e rằng là một vinh dự mà trước kia trưởng làng không dám tưởng tượng nổi.

Do dẫn theo dân làng, lại thêm tuyết lớn, chặng đường này cũng rất chậm chạp. Dưới tình huống không gặp phải kẻ địch nào cũng đã đi suốt hơn một tháng trời mới xem như ra khỏi được Vô Tận Sơn, đến được xứ Kai.

Lúc đi qua thành Tsutsujigasaki của xứ Kai, gặp phải kỵ binh nhà Takeda hỏi han, rồi được Takeda mời vào trong thành ở lại nghỉ ngơi mấy ngày. Lily cũng đã gặp mặt Takeda, bày tỏ sự cảm ơn về việc tặng thung lũng lúc trước đó, tiện thể cũng tặng cho Takeda mấy bộ áo giáp cấp sáu. Takeda vô cùng vui mừng. Lily liền nhân cơ hội để Takeda Tsunenobu ký vào văn thư tặng thung lũng.

Takeda tự nhiên không để tâm đến cái thung lũng hoang vu ở rìa lãnh địa đó. Đôi với ông, việc được một Lily trí dũng song toàn cứu giúp, đã bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc.

Lily ra khỏi thiên thủ các của Takeda thì lại gặp Itagaki Nobuyoshi.

Lily nhận lời mời đến phủ đệ của Itagaki, cùng ông uống trà.

“Huynh Itagaki, đêm đó ở thành Tsutsujigasaki, cũng nhờ cả vào huynh đã truyền tin.”

“Đâu có, tôi chỉ làm theo lương tâm và tín nghĩa của mình thôi. Tiểu thư Kagami nay ghé phủ của tôi uống một chén trà, tôi đã vô cùng vinh hạnh rồi. Tôi lại càng phải cảm ơn tiểu thư Kagami vì đã cứu chủ công nhà tôi, việc này còn quan trọng hơn cả việc cứu danh tiếng của ngài ấy nữa.”

Lily lặng lẽ hành lễ.

“Chỉ là, tiểu thư Kagami, về chuyện ngày đó để lộ tin tức, tiểu thư Minamoto no Shimizu cũng đã từng đến thăm tôi, chỉ là tôi thật sự không điều tra thêm được gì nữa…”

“Huynh Itagaki không cần để tâm đâu. À phải rồi, Huynh Itagaki đã gặp chị Shimizu sao?” Lily thản nhiên nói. Cô của hiện tại thật sự không sợ những thủ đoạn tiểu nhân này.

“Ừm, cô ấy dường như không định quay về Kamakura nữa, nói là muốn đến Owari. Luôn cho người ta cảm giác hành tung bất định, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.”

Lily gật đầu. Lúc đó bản thân cũng đang mang trọng trách nguy hiểm, không hề kiên quyết giữ chị Shimizu lại. Nhưng bây giờ mình đã có Thung lũng Hoa Anh Đào rồi, nếu có thể cũng muốn để chị Shimizu cùng mình đến ở trong cốc, chị em cùng chăm sóc lẫn nhau, bản thân cũng yên tâm hơn chút. Đi lại ở thế giới Heian này thật sự khắp nơi chỉ toàn là nguy hiểm.

“À phải rồi, tiểu thư Kagami, cô, gần đây cô có, có tin tức gì của tiểu thư Uesugi không?” Itagaki dường như cuối cùng cũng vào được chủ đề chính.

Lily đại khái biết Itagaki thích Uesugi Rei. Có điều chuyện này cũng không phải là chuyện cô có thể can thiệp vào. Chỉ là với sự cao ngạo của chị Uesugi thì thật sự không xứng đôi. Về điểm này bản thân Itagaki cũng biết, cho nên chưa bao giờ có lời nói hay hành động vượt quá giới hạn, chỉ là đặc biệt quan tâm đến Uesugi mà thôi.

Đối với tình cảm chính trực này của người đàn ông này, Lily cũng vô cùng tôn trọng.

“Chị Uesugi ư?” Nói đến đây, chị Uesugi cũng không biết đã đi phiêu lưu ở đâu rồi. Lần này thời gian cũng hơi lâu rồi, lâu như vậy mà không có tin tức gì. Có điều, có lẽ người ta đã quay về Kamakura hoặc Echigo rồi cũng nên. Dù sao thì chính mình mới là người ở Vô Tận Sơn lâu như vậy, tin tức cũng bị tắc nghẽn.

Itagaki thấy Lily dường như đang trầm tư, lại nói thêm: “Tiểu thư Uesugi đạp trăng đuổi gió, dũng mãnh hào sảng còn hơn cả nam nhi, thiên phú tu hành cũng vượt xa tôi. Theo lý mà nói thì Itagaki tôi không cần phải lo lắng. Nhưng gần đây cô ấy lại đi khá gần với đám người Minamoto no Kenki, Taira no Seina, lại khiến tôi không thể không lo lắng.”

Itagaki mới hai mươi mấy tuổi mà trông như một người đàn ông trưởng thành bốn năm mươi tuổi từng trải, gương mặt cũng ủ dột không vui.

“Taira no Seina?” Đây là lần đầu tiên Lily nghe nói đến người này.

“A, cô ta là thiên kim của Taira no Kagemori, thủ lĩnh nhà Taira ở Đông Quốc. Taira no Seina, Minamoto no Kenki mấy người này chỉ giỏi khoác lác, mộng tưởng trời cao, chân còn chưa vững ấy thế nhưng lại không có bao nhiêu thực lực thật sự, lại cứ luôn muốn làm nên đại sự kinh thiên động địa. Hạng công tử tiểu thư nhà giàu này tôi vốn lười không thèm quản, nhưng tiểu thư Uesugi lại qua lại với bọn họ thật sự khiến người ta lo lắng.”

“Ừm, không giấu gì Huynh Itagaki, thời gian này tôi vẫn luôn phiêu lưu bên ngoài, cũng đã lâu không gặp chị ấy rồi. Lần này tôi quay về cũng sẽ dò hỏi tin tức của chị ấy. Nếu có tin tức gì, tôi cũng sẽ cho Kunoichi báo cho Huynh Itagaki một tiếng.” Tin tức tình báo ở Kamakura tương đối nhiều, không giống như thành Tsutsujigasaki trên núi này, đặc biệt là vào mùa đông núi bị phong tỏa lớn, vô cùng bế tắc.

“Như vậy thì xin cảm ơn tiểu thư Kagami.”

“Huynh Itagaki khách sáo rồi.”

“À phải rồi, nếu, nếu tiểu thư Kagami gặp được tiểu thư Uesugi, xin hãy giúp tôi khuyên cô ấy vẫn nên giữ chút khoảng cách với hạng người như Minamoto no Kenki, Taira no Seina, để tránh… Haiz, thôi không nói nữa. Còn một chuyện nữa, tiểu thư Kagami giờ đây địa vị phi thường, lại còn tỏ tường chính đạo, trọng nghĩa khinh thân, xin hãy giúp tôi nhắc nhở tiểu thư Uesugi một chút… Dĩ nhiên tôi biết tôi không có tư cách này, nhưng đây đều là tấm lòng thành của tôi.”

“Huynh Itagaki, có lời gì huynh cứ nói thẳng đi.”

“Tôi nghe được một vài lời đồn không hay về tiểu thư Uesugi, nói rằng cô ấy thích phụ nữ. Chuyện riêng tư này vốn không phải là chuyện tôi có thể xen vào. Nhưng dù sao cô ấy cũng là gia chủ của nhà Uesugi, gánh vác trách nhiệm nối dõi huyết mạch nhà Uesugi. Nếu cô ấy không có con nối dõi, vậy thì nhà Uesugi sau này tất sẽ loạn. Vẫn hy vọng cô ấy có thể quay đầu là bờ. Nam nhi nhiệt huyết đường đường chính chính của Đông Quốc cũng có không ít, lẽ nào cô ấy một người cũng không vừa mắt? Cứ nhất quyết phải theo đuổi nữ sắc sao?” Itagaki nói, cũng có chút buồn bực không cam lòng.

“Ngài Itagaki.” Lily nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống:

“Những chuyện này thuộc về chuyện riêng tư. Ngài Itagaki để một cô gái như tôi chuyển lời như vậy cho chị Uesugi thật sự có chút bất tiện. Đại nhân nếu thật sự lo lắng thì vẫn nên tự mình nói với cô ấy thì hơn. Tôi còn nhiều việc gấp, xin cáo từ trước.”

Lily đứng dậy. Itagaki có vẻ hơi bất ngờ, không biết tại sao Lily lại không vui.

Có điều, Lily vẫn giữ phong độ, hành lễ với Itagaki xong mới lịch sự rời đi.

Một đoàn người từ biệt thành Tsutsujigasaki, tiếp tục đi về phía bắc, xuyên qua núi rừng, tiến về Thung lũng Hoa Anh Đào. Nơi đây đều là lãnh địa nhà Takeda, có sự chiếu cố của Takeda tự nhiên là đi lại không bị cản trở.

Trên đường đi, những lời sau đó của Itagaki khiến Lily không thể không để tâm. Lời nói có hơi vượt quá giới hạn, nhưng cũng là một tấm lòng tốt.

Nhưng điều Lily thật sự lo lắng chính là hai người mà Itagaki đã nhắc đến trước đó: Minamoto no Kenki và Taira no Seina. Con nhà giàu có, vọng tưởng xa vời, trong thời thế hiện tại vốn đã vô cùng nguy hiểm rồi. Lily lo lắng chị Uesugi qua lại với bọn họ sẽ bị liên lụy. Nhưng mình đã nghe Yoriko nói ở hang động dưới lòng đất rằng Minamoto no Kenki đã chết vì trọng thương khi rơi xuống đó. Vậy Minamoto no Kenki hiện tại lại là ai? Hay chỉ đơn thuần là trùng tên?

Dưới tình hình lúc đó, bản thân cũng không hỏi thêm nhiều về chuyện này. Nhưng bây giờ nghe nói chị Uesugi lại thường xuyên ở cùng với Minamoto no Kenki và bọn họ, lại thêm đã lâu không có tin tức gì của chị Uesugi, không khỏi cảm thấy càng thêm lo lắng.