Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

565 4432

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 65

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 22

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 123

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1379

Quyển 3 - Tsukuyomi no Mikoto - Chương 106 - Chuyện Tình Đêm Khuya Của Haihime Và Lily

Tiêu đề bait đó, đúng là: Chuyện trò đêm khuya của Haihime và Lily <(")

“Đúng rồi, chủ nhân, nghe nói nếu bản thể của yêu ma được vẽ trên cuộn tranh ở gần đó thì sẽ không thể triệu hồi được hình ảnh trong tranh ra đâu.”

Kagura suy nghĩ một chút rồi lại nói.

“Ừm.” Lily gật đầu, cuộn cuộn trục đó lại, nhẹ nhàng vuốt ve trục cuốn to dày, cũng tỏ vẻ vô cùng yêu thích.

“Có điều, «Bách Quỷ Lục» này tuy uy năng kỳ lạ và không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng là một món đồ đốt tiền. Triệu hồi một lần Yêu Miêu đã cần bốn viên Magatama, mà cuộn cổ thư này cho dù có thể vẽ được một trăm yêu ma, thật sự muốn tạo ra một lần Bách Quỷ Dạ Hành thì phải tiêu hao bao nhiêu Magatama chứ?” Lily thầm nghĩ.

“Kagura, em cũng vất vả rồi. Cất giữ những bảo vật này cho tốt, sau đó hãy nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Lily nói.

“Vâng, thưa Chủ nhân.”

Ý thức Lily quay trở lại thế giới bên ngoài, nhìn thấy người đang che ô cho mình là Yumi.

Cô không biết Yumi đã thay Yuki-Onna từ lúc nào.

Còn Haihime đang đứng giữa trời tuyết, hai tay chắp trước người, dường như đã thay một bộ y phục khác, lần này lại mặc một bộ kimono màu tím nhạt vô cùng trang nhã.

Cô ta cúi người thật sâu chào Lily.

Lily và Haihime cùng nhau đi dọc theo hành lang miếu thờ giữa trời tuyết.

“Vậy thì việc lấy lửa xin nhờ Haihime Đại nhân dẫn đường nhé.” Lily nói.

“Xin, xin đừng gọi tôi như vậy nữa. Tôi, trước mặt tiểu thư Lily không có tư cách đó. Ngọn lửa của núi Phú Sĩ, nếu tiểu thư muốn lấy, tôi lúc nào cũng có thể dẫn cô đi.”

Lily và Haihime đến phòng ngủ của cô ta. Từ ngoài cửa có thể nhìn thấy cảnh tuyết trong sân đình, nơi này không bị trận chiến phá hủy.

“Tộc nhân của tôi đều đã được sắp xếp tạm thời ở lại trong miếu thờ rồi, xin tiểu thư yên tâm. Đợi thời tiết tốt hơn, tôi sẽ đưa họ đến các tỉnh Kanto. Nơi đó ắt sẽ tìm được một mảnh đất phù hợp cho họ sinh sống. Tuy yêu ma ở Vô Tận Sơn này đều đã quy phục tôi, nhưng tôi cho rằng tộc nhân cũng không thể cứ thế sống giữa núi yêu ma được.” Haihime nói.

Lily khẽ gật đầu.

Lúc này, Yoriko đó bước vào, tay ôm những cuốn sách võ kỹ cổ xưa.

Haihime đưa những cuốn sách này cho Lily.

“…Không phải đây là sách gia truyền của tộc cô sao? Tôi đã xem qua, đã vô cùng cảm kích rồi. Nhưng tại sao lại muốn đưa cho tôi?” Lily hỏi.

Haihime nhìn Yoriko, nói: “Yoriko, cô về trước đi, cùng tộc nhân nghỉ ngơi nhé.”

“Vâng.” Yoriko có chút không nỡ nhìn Lily một cái rồi cũng cáo lui.

Haihime thấy Yoriko rời đi và đóng cửa lại, rồi xoay người đối mặt với Lily, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Lily: “Tiểu thư Lily, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô giúp tôi giết con ác quỷ đó, tôi sẽ đem tất cả của mình cho cô.”

Haihime cúi đầu, trán gần như chạm xuống chiếu tatami, mặt hơi ửng hồng, nhưng giọng điệu lại không hề có ý đùa cợt: “Tôi là một người đàn bà vô dụng. Tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm, cuối cùng không những không thể báo thù, không thể bảo vệ tộc nhân, mà còn suýt chút nữa khiến tôi, thậm chí cả kỳ vọng của mẹ cũng bị sỉ nhục. Nếu không phải là tiểu thư Lily đây, bây giờ tôi nhất định đang sống những ngày còn đau khổ hơn cả cái chết. Mà tôi trước kia lại còn đối xử với cô như vậy. Tôi biết một người đàn bà như tôi không có tư cách hầu hạ cô. Nhưng hiện tại tôi vẫn có thể khống chế một vài yêu ma ở Vô Tận Sơn, tôi nghĩ có lẽ tôi vẫn còn giá trị lợi dụng đối với cô.”

“Haihime, xin đừng nói gì về giá trị lợi dụng cả. Tôi ra tay là vì không thể chịu đựng nổi sự ty liệt tàn nhẫn của Amanojaku, chứ không hề muốn đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cô cả.”

“Thế nhưng, tiểu thư Lily, lời hứa chính là lời hứa. Hơn nữa, thù của mẹ đã báo, tộc nhân cũng đã an toàn rồi. Tôi… không biết sau này nên sống thế nào nữa, dường như cả người đều trống rỗng vậy. Cứ để tôi đi theo cô nhé. Nếu cô chê bai thân phận từng trung thành với yêu ma của tôi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô, vậy thì tôi ngấm ngầm phục tùng cô cũng được.” Haihime không chút do dự, dường như mang theo vài phần cầu khẩn mà nói.

“Danh dự hay không danh dự gì chứ, Lily tôi nào có để tâm. Nếu Haihime không chê bai, sau này chúng ta cứ xưng danh chị em là được rồi.” Lily lịch sự nói.

“Không, không, tôi không có tư cách đó. Xin hãy để tôi làm gia thần của cô. Tôi, tôi muốn cô làm chủ nhân của tôi…”

“Tiểu thư Lily, tôi, tôi thật sự không biết sau này phải làm sao nữa. Tôi đã làm trái ý Đông Quốc, phạm phải bao nhiêu tội lỗi như vậy, không có cách nào cùng tộc nhân quay về Đông Quốc được. Hơn nữa, sau những hiểu lầm như vậy, cho dù có sống cùng nhau cũng sẽ có chút ngăn cách. Tôi vẫn quen sống ở trong núi sâu này hơn.”

Lily đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Haihime, tâm tư của cô tôi có thể hiểu được phần nào. Chỉ là nếu cô cứ tiếp tục ở đây, bây giờ nhìn có vẻ an toàn, nhưng Amanojaku mà tôi đã giết dường như mang theo bảo vật vô cùng phi thường, vượt xa thực lực mà hắn có thể có được. Tôi lo lắng thế lực đứng sau Amanojaku sẽ đến tìm thù, lúc đó phải làm sao?”

“Phải nhỉ…” Lily nói không phải không có lý. Haihime cũng bắt đầu lo lắng. Vạn nhất những thành viên đã trưởng thành của Kim Giác Quỷ Tộc, thậm chí là cha của Amanojaku thật sự đến mặt đất này, chắc chắn sẽ bắt mình tra khảo trước tiên. Vừa nghĩ đến đây, cô ta cũng run rẩy.

“Haihime, tôi có một đề nghị. Đám yêu ma này cứ mặc kệ bọn chúng đi. Cô hãy dẫn những kunoichi mà cô cảm thấy đáng tin cậy, cùng với tộc nhân của cô, tất cả đến lãnh địa của tôi đi.” Lily nói.

“Ể? Nhưng như vậy sẽ làm liên lụy đến cô phải không? Dù sao thì Chúa công Kamakura…”

Lily lắc đầu: “Chúa công Kamakura sẽ không biết đâu. Tôi ở giữa Kai và Shinano có một thung lũng, nơi đó phong cảnh tươi đẹp lại vô cùng kín đáo, tên là Thung lũng Hoa Anh đào, gồm nội cốc và ngoại cốc. Cứ để tộc nhân của cô sống ở ngoại cốc, khai khẩn ruộng đất, hạt giống các thứ tôi sẽ để phu nhân Kotoka cung cấp. Còn cô thì cùng chúng ta sống ở nội cốc, như vậy thế nào? Yumi cô ấy cũng sẽ ở cùng chúng ta đó, cô ấy hẳn không muốn xa cách cô đâu, phải không?”

“Ể? Thật sao? Trên đời này thật sự có một nơi như vậy ư?” Haihime nhìn Lily cũng có vài phần kích động và hướng vãng.

“Thật đó.” Mắt Lily sáng lên, gật đầu.

Ánh mắt Haihime lóe lên, dường như cũng đã nhìn thấy hy vọng. Sức sống cả về thể chất lẫn tinh thần của cô ấy cũng vì hy vọng này mà từ từ hồi phục.

Dần dần, Haihime dường như lại một lần nữa tỏa ra vẻ quyến rũ đó. Cô ấy dựa sang một bên, bất giác cởi bỏ vạt áo mình, duỗi một bên đôi chân dài thon đẹp ra, để lộ ra từ trong bộ kimono. Mái tóc dài như mây màu xanh nước biển của cô ta xõa sang một bên.

“Vậy thì Haihime xin làm phiền chủ nhân nhiều rồi.”

“Ể? Haihime, chị tuổi lớn hơn tôi nhiều như vậy, đừng gọi là chủ nhân nữa được không?”

Haihime lại mềm mại dựa tới, trực tiếp nằm sấp lên đùi Lily: “Chủ nhân chê tôi tuổi lớn sao? Haihime tôi không chỉ tuổi lớn mà còn… có phải rất thất bại không?”

“Đừng, đừng nói vậy. Mà chị không định dùng lại tên Keiko sao?”

“Không cần đâu. Tôi muốn mỗi phút mỗi giây đều phải nhắc nhở bản thân, ở trước mặt chủ nhân, tôi chính là kẻ thất bại, chủ nhân mới là người chiến thắng.” Haihime ôm lấy eo Lily, mặt áp vào bụng dưới của cô nói.

Áp sát như vậy, Lily không có cảm giác gì là không thể.

Hơi thở của cô cũng có chút gấp gáp.

“Được, được rồi, tôi biết rồi. Haihime, chị đứng dậy trước đi.”

Lily nửa đẩy nửa đỡ dìu Haihime đứng dậy.

“Chủ nhân, Haihime có một chuyện muốn hỏi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Ừm hừm, Chủ nhân đã nhận được bảo vật của Amanojaku, có nhìn thấy một chiếc chìa khóa nào không ạ?”

“Chìa khóa?”

“Chính là một chiếc chìa khóa đồng vàng nhỏ.”

Lily không mấy để ý: “Là chìa khóa của kho báu nào sao?”

“Kho báu ư? Theo một ý nghĩa nào đó thì cũng có thể nói là vậy đó.” Haihime có chút quyến rũ đáp lời.

Thế là Lily hỏi Kagura.

“Chủ nhân, quả thực có một chiếc chìa khóa. Vì sau khi giám định phát hiện không có gì đặc biệt nên đang định ngày mai vứt đi đó.” Kagura nói trong không gian trong gương.

“Ể? Đừng, vậy đưa cho ta trước đi.” Lily nói.

Chiếc chìa khóa này dĩ nhiên không phải bảo vật lục phẩm gì cả, chỉ là một chiếc chìa khóa chắc chắn làm bằng đồng vàng tứ phẩm mà thôi. Nhưng Lily đã phát hiện ra cách đưa những thứ dưới lục phẩm vào không gian trong gương, đó chính là để Thức thần mang theo bên mình. Ví dụ như váy Kagura đã mặc qua, nội y bó sát, v.v… những thứ này dĩ nhiên không thể nào là bảo vật lục phẩm được, nhưng khi vào không gian trong gương cũng không hề bị lột sạch. Điều này mới khiến Lily nghĩ ra cách đó.

Mà lấy ra từ bên trong lại không hề có giới hạn về độ hiếm.

Thế là Lily lấy chiếc chìa khóa này ra, huơ huơ trước mắt Haihime: “Là cái này phải không?”

“A, chủ nhân đáng ghét… thật xấu tính, lại còn cố ý hỏi tôi nữa chứ.” Haihime ngoảnh mặt đi, đỏ mặt dùng tay che má nói.

“Ể? Chuyện này, một chiếc chìa khóa thôi mà, có gì mà phải ngượng chứ?” Lily nghi hoặc hỏi.

Haihime đó bèn đứng dậy, đối mặt với Lily, rồi tốc váy mình lên.

Nửa thân dưới trắng ngọc ấm áp đó đang mặc một sợi dây lưng da hình chữ T màu đen vô cùng khuất nhục.

“Vậy, vậy thì xin mời chủ nhân giúp tôi mở… Hay là, chủ nhân muốn tiếp tục giữ chiếc chìa khóa này, ra lệnh cho tôi tiếp tục mặc cái này…”

Giọng nói của Haihime tràn đầy sự trưởng thành, và chất giọng trầm ấm đầy quyến rũ của sự phục tùng.

Một mùi hương phụ nữ khiến Lily có chút mê đắm hòa quyện với mùi da thuộc cũng tỏa ra.

Lily chú ý đến chiếc khóa ở giữa sợi dây lưng da.

“Không, không, dĩ nhiên là không rồi. Tôi không có yêu cầu kỳ quái như vậy đâu. Chị tự mình mở ra không được sao?”

Haihime lại ưỡn ẹo vòng eo trước mắt Lily nói: “Lẽ nào chủ nhân không cảm thấy, để chủ nhân giúp tôi mở ra sẽ có ý nghĩa hơn sao?”

“Được rồi, tôi biết rồi. Cứ để tôi giúp chị mở ra vậy.”

Lily cũng muốn sớm giải trừ xiềng xích cho Haihime nên cũng không còn e dè nữa. Ngón tay thon dài của cô vịn lấy hông Haihime, một tay cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa phía trước dây lưng da của Haihime.

“Ư…A… vào rồi…” Mặt Haihime đỏ bừng, toàn thân run rẩy, vì giành được tự do mà kích động phát ra tiếng reo vui mừng.

“Thật không hiểu nổi, chị Haihime, giành được tự do lại khiến chị khoan khoái đến vậy sao?” Tay Lily vòng ra sau lưng đỡ lấy cặp mông nóng rẫy của Haihime, cắm chìa khóa vào hết cỡ, rồi xoay tới xoay lui bên trong.

“Ừm, a… Tự do, các thứ, là khoan khoái nhất rồi. Đây là tự do chủ nhân ban cho tôi mà… A—!”

Haihime hét lên một tiếng chói tai, ổ khóa “cạch” một tiếng mở ra.

Lily ngoảnh mặt đi, một tay vịn lấy Haihime, một tay giúp cô cởi bỏ xiềng xích khuất nhục đó. Giờ phút này, Haihime đã được tự do.

Cơ thể cô ấy mềm nhũn, ngã vào người Lily. Lily đang quỳ ngồi đành phải ôm lấy cô ta vào lòng.

“Cảm ơn chủ nhân.” Tay Haihime nắm lấy vạt áo Lily, tỏa ra vẻ quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ trưởng thành sau khi đã phục tùng. Bàn tay đó cũng thăm dò đưa vào trong ngực Lily.

“Không, không cần phải cảm ơn như vậy đâu.” Lily cũng vô cùng căng thẳng, cô nắm lấy tay Haihime: “Chị Haihime, hôm nay mọi người đều đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, hay là nghỉ ngơi sớm chút nhé? Ngày mai chị đi cùng em đến núi Phú Sĩ lấy lửa, được không?”

“…Vâng, thưa tiểu chủ nhân.” Ánh mắt Haihime long lanh nước, nói với vẻ hơi trống rỗng cô đơn.