Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

354 1333

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

565 4432

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 65

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 22

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 123

Quyển 4 - Hành Trình Đến Yamashiro - Chương 23 – Nguy Cơ Của Lily

Lily không nhìn thấy Momiji ở phía bên kia bức tường gỗ, đây là một cảm giác vô cùng khó chịu, bởi vì đối phương có thể nhìn thấy mình, dù bản thân cô không hề muốn bị cô ta nhìn.

“Buông tay ngươi ra, ai thèm làm nô lệ cho một yêu nữ như ngươi chứ!” Lily cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống, mày hơi nhíu lại, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

“Vậy sao? Vậy, nếu không phải yêu nữ, mà là một người phụ nữ trưởng thành có địa vị có thực lực thì được sao? Ngươi sẽ cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho cô ta, phải không? Tiểu tiện nhân!” Momiji “Bốp!” một tiếng đánh vào mông Lily.

“...Xin, đừng như vậy…”

“Đừng như vậy? Hừ, ý ngươi là, ngươi thà bị ta giết?”

Momiji nhặt lấy thanh Yasutsuna của Lily, lưỡi kiếm lạnh lẽo cứng rắn, nhẹ nhàng vỗ vào eo và mông Lily, “Bị chính danh kiếm của mình đâm xuyên, cảm giác thế nào nhỉ, muốn nếm thử không?”

“Ngươi muốn giết ta, thì cứ ra tay đi.” Lily bị kẹt giữa bức tường gỗ một cách bất đắc dĩ và nhục nhã, mồ hôi trên mặt vẫn chảy ròng ròng, cơ thể nóng rực khó chịu, nhưng trái tim cô vẫn kiên định.

Lily biết mình không thể chết, cô chết rồi, Tiền bối phải làm sao?

Dù cho giới hạn nào bị phá vỡ, bản thân mình cũng không thể chết.

Nhưng, Lily lúc này, tuy tâm trí có chút hỗn loạn, nhưng cảm giác về phương diện tình cảm lại càng thêm nhạy bén.

Cô biết, Momiji sẽ không giết cô.

Muốn giết cô đã sớm có thể ra tay rồi, thậm chí cô cảm thấy, Momiji đối với bí mật của chiếc gương, cũng không đặc biệt hứng thú lắm.

Momiji chính là hứng thú với bản thân cô.

“Con mụ sắc lang biến thái này!” Lily thầm mắng trong lòng. Cô không biết tại sao Momiji lại như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự khao khát mãnh liệt của Momiji muốn chiếm hữu mình, chi phối mình, khiến mình phải phục tùng yêu nữ này.

Cho nên, Momiji sẽ không giết cô.

Momiji chỉ muốn cô phục tùng.

Nhưng lòng tự tôn, sự kiêu hãnh của bản thân, không cho phép mình đồng ý với điều kiện biến thái của yêu nữ này.

Thoạt nhìn Lily bị đối phương hạn chế hành động, còn bị nhìn ngó, nhưng, chỉ cần hiểu rõ giới hạn của đối phương, là có thể tiếp tục chống cự, tiếp tục tranh đấu.

Nếu đối phương thật sự định dùng tính mạng để uy hiếp Lily, có lẽ Lily sẽ đồng ý với điều kiện của đối phương. Bởi vì, chỉ có sống sót, mới có cơ hội phản bại vi thắng!

Tính mạng của Lily không chỉ thuộc về riêng mình, Lily là vì Tiền bối mà chiến đấu trong thế giới Heian đầy rẫy ma quỷ này.

“Ha ha ha, giết ngươi ư?” Giọng nói trưởng thành của Momiji cười khẽ, “Muốn giết ngươi, chị đây đã sớm ra tay rồi, không phải đã nói, không nỡ sao? Ngươi hiểu không? Ngươi bây giờ không có lựa chọn nào khác. Nếu Phúc Xà đã chết, vậy thì Mino này, sau này chủ nhân chính là ta rồi. Ta còn phải cảm ơn ngươi nữa chứ. Còn ngươi, cứ yên tâm làm phu nhân của ta đi, thế nào? Không phải tiểu thiếp đâu nhé, chị sẽ cho cưng làm chính thất luôn, chị sẽ đối tốt với cưng, về mọi mặt… thế nào hả?”

“Ngươi, ngươi bị thần kinh à? Một người đàn bà mà muốn ta làm phu nhân của ngươi? Con mụ già nhà ngươi là đồ biến thái sao?”

Momiji nghe Lily mắng chửi cũng không tức giận, ánh mắt đưa tình quyến rũ và dịu dàng, lại lộ ra vài phần vẻ trêu tức: “Nói những lời như vậy, thật đáng bị trừng phạt mà. Con gái ngoan không nên nói dối đâu, ngươi còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa?”

“Ngươi nghĩ với danh tiếng hiện tại của ngươi, những tin đồn thị phi ngươi gây ra ở Đông Quốc không lan truyền ra ngoài sao? Ngươi thích phụ nữ đúng không? Ồ không, nói đúng hơn là ngươi thích được phụ nữ theo đuổi, được phụ nữ cưng chiều, thậm chí là, bị phụ nữ bắt nạt! Ngươi tự mình tỏ ra đạo mạo nghiêm chỉnh, vẻ ngoài thanh thuần cũng như không chủ động bày tỏ gì cả, thực ra, trong lòng vẫn luôn mong đợi, có người nhiệt tình, lộ liễu, xấu xa chủ động tấn công yêu vật như ngươi, có phải không hả?” (Lói đúng qua không cãi được)

Momiji nâng cằm Lily lên, ngón tay cái cứ thế ấn mạnh vào miệng Lily, bên trong mềm mại ẩm ướt khó tin.

“Ưm ưm!” Lily cố gắng đẩy ngón tay cái của Momiji ra, quay đầu đi, “Không… không đúng!”

“Đáng yêu thật đấy, ngươi đồ yêu nữ biến thái.” Thái độ của Lily vô cùng kiên quyết bướng bỉnh, thật sự không có chút biểu cảm đáng yêu nào.

“Hừ, sự kiên cường của một người phụ nữ như ngươi, không phải là điểm đáng yêu nhất sao? Ta cũng không mong ngươi lập tức khuất phục ta đâu, bởi vì, ngươi vẫn chưa được nếm trải những kỹ năng giường chiếu của ta mà.” Momiji kề sát mặt vào gốc cổ Lily, hít một hơi thật sâu: “Ừm, hương vị e lệ của thiếu nữ, thật tuyệt vời làm sao….”

“Ai e lệ chứ! Đừng có ngửi nữa!”

Đúng lúc này, cầu thang truyền đến tiếng ồn ào.

Momiji thấy Lily phản ứng căng thẳng, “Có người đến rồi kìa. Nếu để họ lên đây, nhìn thấy nữ samurai số một Đông Quốc bộ dạng này, ngươi nói danh tiếng sau này của ngươi, biết làm sao đây? Đều là những gã đàn ông thô lỗ đó nha, ta cũng không muốn để họ nhìn thấy ngươi đâu. Nhưng, đây dù sao cũng là cơ thể của ngươi, ngươi tự mình không biết xấu hổ, ta cũng không ngăn cản được phải không? Ngươi nói xem? Muốn Đại tỷ giúp cưng chặn họ lại không?” Momiji vuốt ve cằm Lily, nghịch ngợm mái tóc cô, rồi lại vỗ nhẹ mấy cái lên gò má trắng nõn của Lily, như thể hoàn toàn không xem Lily là một người phụ nữ trưởng thành, có lòng tự trọng vậy.

“Gọi ta một tiếng chủ nhân, rồi cầu xin ta, ta sẽ ngăn họ lại cho, thấy sao?”

Lily quả thực rất căng thẳng, không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng, cô càng không muốn khuất phục trước người đàn bà này!

Bị đám binh lính, samurai đó nhìn thấy, cố nhiên là nhục nhã, nhưng, nếu bản thân mình chủ động gọi Momiji là chủ nhân, hướng cô ta khuất phục, dù cô ta là phụ nữ, điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngay cả trái tim mình cũng đã mềm yếu, đây là điều tuyệt đối không thể!

Dù cơ thể thua, trái tim cũng không thể thua!

Lily biết, trên con đường phiêu lưu dài đằng đẵng này, ai có thể đảm bảo không gặp nguy hiểm chứ? Cơ thể của con gái, có lẽ dễ bị chinh phục hơn, nhưng trái tim kiên cường của một chàng trai, tuyệt đối sẽ không bị chinh phục!

Tuyệt đối!

“Ngươi đem ta so sánh với những cô gái tầm thường chịu khuất phục trước sự nhục nhã, ngươi đã sai rồi!” Lily cười lạnh nói.

“Hừ, cứ tiếp tục bướng bỉnh đi. Thực ra ta biết, ngươi rất yếu đuối (trên giường)! Ngươi sở dĩ vẫn còn mạnh miệng trước mặt chị đây, chẳng qua là vì ngươi còn có thể nói được mà thôi. Đại tỷ đâu có ý định chỉ dựa vào tranh luận với ngươi mà khiến ngươi khuất phục! Ngươi thích bị người khác nhìn, vậy được thôi, Đại tỷ đây sẽ để bọn họ đều nhìn thấy bộ dạng cưng cầu xin tha thứ dưới kĩ năng của chị!”

Đúng lúc này, âm thanh bên dưới đã thay đổi, từng tên samurai bắt đầu hô giết vang trời, rồi đến tiếng kiếm kiếm giao tranh.

“Hửm?” Lúc này vẻ mặt Momiji cũng thay đổi.

“Cộp! Cộp! Cộp!” Truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn lên lầu.

Dường như có ai đó đã lên lầu, xông vào trong phòng.

Lily cảm thấy một ánh mắt trong phòng đang nhìn về phía sau lưng mình, không khỏi cảm thấy một trận xấu hổ. Bị Momiji nhìn đã đủ mất mặt rồi, lại bị một người không biết là ai nữa nhìn thấy bộ dạng này của mình.

“Lily!” Trong phòng truyền đến giọng nói giống như của Shimizu.

Chị Shimizu!

Khoảnh khắc này, Lily cảm giác như mình sắp khóc đến nơi, vừa vui mừng lại vừa thấy xấu hổ. Tại sao, chị Shimizu chỉ nhìn phía sau thôi mà cũng biết là mình…

Một vệt kiếm quang đen kịt lóe lên trên đầu Lily, tấm ván gỗ bị chém nát. Lily cảm thấy eo mình trống rỗng, ngã xuống dưới, lại được một cánh tay thon mềm đỡ lấy eo mình.

Toàn bộ bức tường gỗ vỡ vụn rơi xuống, phía bên kia tường hiện ra bóng dáng Momiji.

Shimizu một tay ôm Lily về phía mình, thanh Shizukana Take trong tay chỉa vào Momiji.

“Ngươi chính là Hồng Diệp Thú sao! Ngươi dám bắt nạt em gái ta! Ta sẽ giết ngươi!” Toàn thân Shimizu run rẩy, oán niệm đen kịt u ám tỏa ra xung quanh.

Lily lại không cảm thấy tăm tối, ngược lại cảm thấy an tâm và ấm áp.

“Chị Shimizu cẩn thận, người đàn bà đó, rất…”

Yêu khí Vĩnh Tục cường đại của Momiji cũng tỏa ra, “Ha ha ha ha ha, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ngươi có thực lực đó không?”

Đối mặt với căn phòng rung chuyển, sắc mặt Shimizu cũng ngưng trọng.

Lily cảm thấy, Shimizu sau khi trải qua kiếp nạn đó, trở thành Nguyền kiếm cơ, sau đó một mình tu hành, thực lực cũng tiến bộ vượt bậc, không còn trở ngại nào nữa!

Shimizu lúc này cũng đã đạt đến thực lực Hồn Ngọc Sơ kỳ!

Shimizu vốn có thực lực Thức Hồn Lục đến Thất Giai, Nguyền kiếm cơ đột phá Hồn Ngọc, không có gì quá khó khăn.

Tuy nhiên, thực lực của Momiji đã đạt đến cảnh giới Vĩnh Tục. Kiếm pháp thần bí mà Shimizu nắm giữ, dù có thể tăng sức mạnh lên khoảng bảy lần, nhưng vẫn yếu hơn Momiji không ít.

“Ngươi lại là ai? Dám làm phiền chuyện tốt của ta và Lily?” Momiji hỏi.

“Minamoto no Shimizu.”

Momiji kia trên dưới đánh giá Shimizu: “A, ta từng nghe nói về ngươi. Thật không hiểu tại sao, cùng là mỹ nhân, khi ta nhìn ngươi lại chẳng có chút cảm giác nào. Chỉ muốn, ban cho ngươi cái chết thôi!”

Đột nhiên trong tay Momiji hội tụ một luồng linh lực, vài chiếc lá đỏ bay múa, một ngọn lửa màu đỏ hình người từ trong tay bốc lên, ngọn lửa đó, hóa thành một thanh katana bằng linh lực lấp lánh màu lá phong đỏ rực. Cô ta cầm thanh linh kiếm này, đột nhiên tăng tốc, lao về phía Shimizu!

Shimizu một tay đẩy Lily ra sau lưng, hai tay cầm kiếm nghênh đón.

“Keng---!” Tiếng kiếm kêu giòn tan, Shimizu và Momiji song kiếm giao phong trong nháy mắt Shimizu đã bị đánh bay ra ngoài, quần áo trên người xuất hiện vài vết rách, trên cánh tay bị rạch một vết máu.

“Chị Shimizu!” Lily lo lắng vô cùng, cô cố gắng khống chế cơ thể lăn một vòng, nhặt lấy kiếm và ô của mình.

Momiji kia tiếp tục đuổi theo giết Shimizu. Shimizu tuy trong lòng vô cùng căm hận Momiji, những xúc tu khổng lồ bằng oán niệm đen kịt mạnh mẽ theo nhịp vung của Shizukana Take quất về phía Momiji, nhưng thanh linh kiếm rất có thể không phải vũ khí chính của Momiji kia lại dễ dàng vung lên đánh bật kiếm của Shimizu. Shimizu đối phó vô cùng chật vật.

“Vèo---!” Lily ném chiếc Ô Hoa Anh Đào về phía Momiji!

“Bốp!” Bị Momiji một kiếm đánh văng.

Lily theo đó đuổi sát tới, động tác có chút mất tự nhiên chém một kiếm về phía Momiji, lại bị Momiji né được, ống tay áo dài đánh mạnh một cái vào ngực cô.

Lily ngã về phía sau đập vào người Shimizu, hai người cùng ngã xuống đất.

Shimizu thực ra đã một tay ôm lấy Lily, “Người đàn bà này mạnh quá!”

Đột nhiên, oán niệm đen kịt của Shimizu như hòa tan vào không khí, hóa thành hắc sương. Trong nháy mắt, đuốc lửa tắt ngấm, cả căn phòng bị sương mù đen đặc bao phủ, tối đen như mực.

“Cái gì!?” Làn hắc sương đột ngột xuất hiện này cũng khiến Momiji kinh ngạc, nhất thời đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Trong lòng Lily lại có thể cảm nhận chính xác vị trí của ô và gương, cô vươn tay ra, chiếc Ô Hoa Anh Đào bay trở lại tay mình.

“Chúng ta đi thôi!” Shimizu ôm Lily định lùi về phía đài ngắm cảnh.

“Đợi đã…” Lily lại kéo Shimizu sang bên cạnh hai bước, mò mẫm nắm lấy chiếc Gương Cổ của Ouchi Koreyoshi đánh rơi.

“Em thật là… đến lúc nào rồi còn tham lam nữa!” Shimizu cũng tức đến không chịu nổi, một tay kéo mạnh cánh tay mềm mại của Lily, xoay người bỏ chạy, đến đài ngắm cảnh, kéo Lily nhảy một cái, nhảy xuống Thiên Thủ Các cao trăm mét.

Momiji kia phóng thích linh lực dò xét, lại phát hiện, sương mù đen hình thành từ oán niệm này bản thân ẩn chứa linh lực thuộc tính bóng đêm của Shimizu, tạo thành sự nhiễu loạn mạnh mẽ đối với việc dò xét dao động. Momiji tuy mạnh, nhưng dao động lại không thể xuyên qua được sương mù đen của Shimizu.

“Cái gì? Hắc Nguyền kiếm cơ!” Momiji nhíu mày: “Bị lừa rồi!"