"Này, Dah-hyun."
"Vâng, anh."
"Lần trước không phải chú mày đã nói là dù chỉ cỡ này thì cũng đáng để thử đối đầu với Yi Ji-Hyuk-ssi một lần sao? Còn bảo là một mình thì tuyệt đối không được, nhưng nếu tập hợp toàn bộ NDF lại thì bây giờ có thể trấn áp được rồi mà?"
"Tôi á?"
"Chú nói thế còn gì."
Kim Dah-Hyun cười khẩy.
"Nói nhảm gì vậy? Tôi có phải kẻ muốn tự sát đâu."
"…Ừ, chắc là anh nghe nhầm rồi."
Yoon Hyuk-kyu siết chặt bàn tay phải đang run rẩy của mình.
'Điên mất thôi, thật đấy.'
Không phải thế.
Cho đến nay, con người tên Yi Ji-Hyuk đối với họ giống như một sự tồn tại dị thường.
Những con quái vật khổng lồ mà bản thân họ tuyệt đối không thể đối đầu, Yi Ji-Hyuk lại đùa giỡn với chúng như thể chúng là đồ chơi. Hắn là một người không thể so sánh được, và cũng không nên so sánh.
Mục tiêu thì quá xa vời, mà để học hỏi thì khoảng cách lại quá lớn. Họ chỉ nghĩ rằng hắn là một người tồn tại bên cạnh nhưng sống ở một thế giới khác.
Thế nhưng…
'Đó cũng là ảo tưởng.'
Họ đã nghe Yi Ji-Hyuk nói nhiều lần. Rằng nếu so với thời kỳ hắn có thể phát huy sức mạnh thực sự của mình, thì bản thân hắn bây giờ còn chẳng bằng rác rưởi.
Họ đã nghĩ một nửa là thật, một nửa là khoác lác.
Bởi vì Yi Ji-Hyuk mà họ đã thấy cho đến nay cũng đã mạnh đến mức họ không thể nào lường được rồi. Không phải là không thể mạnh hơn nữa, nhưng họ không thể tin được lời nói hắn có thể mạnh đến mức tạo ra sự khác biệt rõ rệt như vậy.
Nhưng hôm nay, Yoon Hyuk-kyu phải thừa nhận.
Sức mạnh thực sự của Yi Ji-Hyuk không phải ở đẳng cấp mà anh ta dám tưởng tượng. Thậm chí còn thắc mắc tại sao con người đó lại phải đối phó với họ trong suốt thời gian qua.
'Là người sao? Thật sự ấy?'
Dù có học ma thuật, dù có sống qua bao nhiêu năm tháng, làm sao có thể chấp nhận được việc một cơ thể con người lại có thể tỏa ra sức mạnh khiến cho cả những Quỷ Vương kia cũng trở nên thảm hại được chứ.
"…Trong mắt người đó, chúng ta trông như thế nào nhỉ?"
"Kiến?"
"Kiến mà tụ tập lại thì cũng có thể bắt được một người đấy. Nghe nói ở Amazon cũng có loại kiến như vậy mà."
"Vi sinh vật? Rệp?"
"…Sao nghe khó chịu thế nhỉ."
Yoon Hyuk-kyu nghiến răng.
"Rốt cuộc chúng ta đã làm gì trong suốt thời gian qua chứ? Lúc người đó nhìn chúng ta, chắc hẳn cảm thấy thảm hại đến mức nào?"
"Thôi đi anh."
"Là sự thật mà."
Giọng Yoon Hyuk-kyu tràn đầy uất nghẹn.
"Chúng ta đã lăn lộn cực khổ đến thế, mà kết quả lại là một đẳng cấp còn không chạm nổi gót chân của người đó. Rốt cuộc chúng ta đã làm cái quái gì vậy?"
Kim Dah-Hyun thở dài.
Lời của Yoon Hyuk-kyu có phần quá đà. Nhưng chính anh cũng không thể thoát khỏi suy nghĩ tương tự. Cảm giác như tất cả những nỗ lực họ đã bỏ ra, những nỗi đau họ đã chịu đựng đều bị phủ nhận.
"Không phải vậy đâu."
Ngay lúc đó, giọng nói vang lên từ sau lưng khiến Yoon Hyuk-kyu và Kim Dah-Hyun quay đầu lại.
"Affeldrichae-nim?"
Mái tóc vàng óng bay trong gió, Affeldrichae đứng đó.
"…Không. Ý chúng tôi không phải vậy, không phải là trách Yi Ji-Hyuk-ssi đâu ạ…"
"Các người ghen tị với sức mạnh đó sao?"
"Dạ?"
Affeldrichae hỏi với vẻ mặt vô cảm.
"Tôi hỏi là các người có ghen tị với sức mạnh đó không."
"…"
Yoon Hyuk-kyu gật đầu.
Không thể phủ nhận.
Điều họ cần lúc này là sức mạnh để vượt qua tình huống địa ngục này. Không một thứ gì con người đã tạo dựng nên có thể giải quyết được tình hình hiện tại.
Thế nhưng Yi Ji-Hyuk lại đang một mình đối mặt với cuộc chiến cuối cùng này. Gánh trên vai hy vọng của toàn nhân loại. Vậy thì làm sao mà không ghen tị cho được.
"Vâng, tôi ghen tị. Ghen tị đến phát điên. Nếu tôi cũng có sức mạnh đó, nếu tôi có tài năng và khí chất để sở hữu sức mạnh như vậy thì…"
"Không."
Affeldrichae quả quyết lắc đầu.
"Không là sao ạ?"
"Nếu xét về khía cạnh tài năng và khí chất, có lẽ anh còn là người tốt hơn Yi Ji-Hyuk-ssi gấp mười lần đấy."
"Dạ?"
Yoon Hyuk-kyu nhìn Affeldrichae với vẻ hoàn toàn không thể hiểu nổi. Vậy thì làm sao một người không có cả tài năng lẫn khí chất lại có thể sở hữu được sức mạnh đó chứ.
"Anh biết phương pháp Yi Ji-Hyuk-ssi đã dạy mana cho các người chứ?"
"…Tôi biết chứ. Vì đã trải nghiệm bằng thân xác này đến phát ngấy rồi ạ."
Phải đến mức đó thì Yoon Hyuk-kyu và những người khác mới miễn cưỡng hiểu và vận dụng được thứ gọi là mana. Phải dùng cái phương pháp đáng ghét đó.
"Đó là phương pháp do Yi Ji-Hyuk-ssi tự phát triển. Để sử dụng cho chính cơ thể của mình."
"Cho chính bản thân anh ta ạ?"
"Vì ngài ấy không thể cảm nhận được mana."
Affeldrichae nói với vẻ thương cảm.
"Khác với các người có một hình mẫu là Yi Ji-Hyuk, Yi Ji-Hyuk-ssi đã một mình rơi xuống Berafe với tư cách là người từ thế giới khác. Mana mà người ở đó cảm nhận và sử dụng một cách tự nhiên như hơi thở, đối với Yi Ji-Hyuk-ssi chắc hẳn cảm thấy như là chuyện viển vông."
"…Chắc là vậy ạ."
"Vì vậy, không còn cách nào khác. Phải cảm nhận bằng cơ thể. Nên ngài ấy đã chọn cách nhồi nhét mana vào cơ thể đó. Bất chấp cả nỗi đau như địa ngục."
"Cứ như vậy mà có được sức mạnh đó sao?"
"Không. Thất bại rồi."
Affeldrichae nói một cách lạnh lùng.
"Nếu có thể thành công như vậy thì ngài ấy đã không động đến hắc ma lực. Yi Ji-Hyuk-ssi đã lặp đi lặp lại thí nghiệm đó hơn một trăm năm mới nhận ra rằng phương pháp đó hoàn toàn vô vọng."
"…Bao nhiêu năm ạ?"
"Một trăm năm. Thời gian ở đây và thời gian ở đó không khác nhau, nên một trăm năm là chính xác."
Yoon Hyuk-kyu câm nín.
Một trăm năm, một trăm năm sao…
Con người làm sao có thể chịu đựng nỗi đau chỉ vì một mục tiêu duy nhất trong suốt một trăm năm cơ chứ.
Mà việc đó cuối cùng còn thất bại, nghĩa là đến mana cũng không cảm nhận được, vậy làm sao anh ta có thể liên tục chịu đựng nỗi đau khủng khiếp đó khi còn chẳng cảm nhận được mana chứ.
Làm sao…
"...Với cường độ như chúng tôi ư?"
"Chắc là hơn thế nữa. Vì người thổi mana vào anh ta không ai khác chính là tôi."
"......"
"Đó là một việc không thể hiểu nổi. Trong mắt tôi, nó giống như việc tự thiêu thân mình để hiểu về lửa vậy. Bởi vì hiểu được lửa không có nghĩa là sẽ sử dụng được lửa. Nhưng anh ta vẫn bám lấy nó dù cũng hiểu sự thật đó. Vì anh ta nghĩ rằng nếu không có được mana thì sẽ không bao giờ có thể quay lại thế giới này. Anh ta là một người như vậy đấy."
"......"
"Sức mạnh đó ư?"
Gương mặt Affeldrichae khẽ nhăn lại.
Dù Yoon Hyuk-gyu nghĩ rằng mình đã quan sát Affeldrichae khá nhiều, nhưng đây có vẻ là lần đầu tiên anh thấy cô cau mày như vậy.
"Con người không được phép có sức mạnh đó. Những tồn tại không phải con người cũng vậy. Sức mạnh đó là lĩnh vực đã đạt đến thần tính. Là lĩnh vực mà nếu không phải thần thì không dám bén mảng đến. Anh đã bao giờ nghĩ đến việc một tồn tại có xác thịt phải trải qua bao nhiêu đau đớn để đạt được và sử dụng sức mạnh đó chưa?"
"À, chưa ạ."
Yoon Hyuk-gyu ngậm miệng lại.
"Không biết nói là nỗi đau như thể linh hồn bị xé toạc ra thì anh có hiểu được không. Sức mạnh đó... thứ sức mạnh như vậy, thà không có còn hơn. Đó không phải là sức mạnh mà một con người có thể sở hữu."
Đó là một điều hiển nhiên.
Trên đời luôn có phản tác dụng. Người sở hữu sức mạnh nhất định phải trả cái giá tương xứng.
Affeldrichae nhìn Yi Ji-Hyuk bằng ánh mắt buồn bã.
'Tại sao Thần lại giáng cho anh ta nỗi đau như thế này?'
Ở Berafe, Yi Ji-Hyuk đã tuyệt vọng trong suốt hàng ngàn năm.
Cuộc đời của anh ta chỉ là một chuỗi tuyệt vọng liên tiếp, không hơn không kém.
Nếu có thể chết, anh ta đã được giải thoát khỏi nỗi đau.
Nhưng Yi Ji-Hyuk không thể chết.
Vì không thể chết nên cũng không thể từ bỏ. Bởi vì nếu từ bỏ, anh ta sẽ chẳng còn lại gì. Nếu mục tiêu trở về đây biến mất, anh ta sẽ phải sống mãi với một bộ não không già đi qua những tháng năm vô tận.
Phải sống mãi ở một nơi không có lấy một người có thể thấu hiểu mình.
Ai có thể hiểu được anh ta chứ.
"Nhưng đó đều là để quay về mà, phải không?"
"Để quay về?"
"...Về thế giới này. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy."
Affeldrichae bật cười.
Nụ cười chế nhạo rõ ràng trên khuôn mặt cô khiến Yoon Hyuk-gyu nhăn mặt.
"Anh có biết thời gian mà Yi Ji-Hyuk-ssi đã trải qua ở nơi đó là bao nhiêu năm không?"
"Chuyện đó thì..."
"Thời gian anh ta ở Berafe chưa đến hai nghìn năm. Nhưng anh ta đã ở Ma giới còn lâu hơn thế. Người sống qua ngần ấy năm tháng sẽ nhận ra một điều. Anh có biết đó là gì không?"
"...Tôi không biết. Vì tôi chưa từng trải qua."
"Sẽ không còn nữa."
"Gì cơ ạ?"
Affeldrichae lặng lẽ lẩm bẩm.
"Sẽ không còn nữa. Sẽ không còn lại gì cả. Những người ta yêu thương, mảnh đất ta muốn quay về, khoảng thời gian ta muốn sống lại ấy, giờ đây dù có vượt qua các chiều không gian cũng không thể trở lại được nữa."
Ánh mắt của Yoon Hyuk-gyu dao động.
"A..."
"Nếu anh ở dị giới hàng ngàn năm, anh có nghĩ rằng khi quay trở lại thế giới này thì mọi thứ vẫn còn y nguyên không? Anh có thể tưởng tượng được Trái Đất của hai nghìn năm sau sẽ trông như thế nào không?"
Yoon Hyuk-gyu nắm chặt tay.
Dị giới có trục thời gian khác biệt. Nhưng trục thời gian đó hầu như không vượt quá 20:1. Cho đến nay, dù Yi Ji-Hyuk đã tìm nơi có trục thời gian bị bóp méo nhiều nhất để huấn luyện họ, thì đó cũng là giới hạn.
Chỉ có Berafe là bị bóp méo một cách đặc biệt kỳ lạ.
"Dù tính ít nhất cũng là một trăm năm, thậm chí là nhiều hơn thế đã trôi qua. Nếu thời gian chảy ngược lại, Trái Đất có thể đã trôi qua hàng vạn năm rồi. Dù có suy nghĩ tích cực thế nào đi nữa, thì cũng không có khả năng nơi này chính là nơi mà Yi Ji-Hyuk-ssi nghĩ đến."
Mọi người đều gật đầu.
"Anh hiểu chưa? Anh ta đã quay về một nơi như vậy đấy. Những kẻ căm ghét anh ta đã cố gắng cản trở anh ta bằng mọi cách. Còn những người yêu thương anh ta thì sao? Họ còn cản trở dữ dội hơn. Vì họ không nghĩ rằng một cái chết vô nghĩa như vậy lại xứng đáng với kết cục của anh ta. Nhưng anh ta đã gạt bỏ sự can ngăn tha thiết của những người xung quanh để quay về thế giới này. Anh ta cũng biết chứ. Rằng dù có quay về thế giới này, thứ mà anh ta có thể tận hưởng chỉ là một cái chết cô độc ở nơi không còn một ai."
Affeldrichae nói với đôi mắt đượm buồn.
"Anh đã nói, nếu là để quay về thế giới này thì có thể chấp nhận được. Bây giờ anh vẫn nghĩ vậy sao?"
"...Không ạ."
Yoon Hyuk-gyu lắc đầu.
Đó hẳn là một chuyện không ai có thể tưởng tượng được. Một người không còn nơi để quay về lại chấp nhận nỗi đau hàng ngàn năm chỉ để được chết.
Đó là một câu chuyện quá đỗi bi thương.
"Tôi biết rõ các anh đã đau đớn thế nào để có được sức mạnh hiện tại. Nhưng đừng vì thế mà nghĩ rằng anh ta đã dễ dàng có được sức mạnh đó. Vì tôi là người đã chứng kiến. Đó là sức mạnh mà thà không có được còn hơn."
Yoon Hyuk-gyu nghiêm trang hẳn lên và ngậm miệng lại.
Có lẽ vì vậy.
Affeldrichae, người đã dồn ép anh đến thảm hại, thở dài một hơi rồi nói.
"Và Yi Ji-Hyuk-ssi có lẽ đã không xem thường các anh đâu."
"Dạ?"
Trước lời nói đột ngột của Affeldrichae, Yun Hyeok-gyu hỏi lại, Affeldrichae quay đầu nhìn Yi Ji-Hyuk.
"Vì trông cậu ấy rất vui."
"Vui ư?"
Affeldrichae lặng lẽ gật đầu.
‘Chưa một lần nào cậu ta cho thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy.’
Là ở Berape.
Chưa một lần nào.
---
Affeldrichae thậm chí còn cảm thấy hơi ghen tị với những người này.
Nếu nói rằng một con rồng biết ghen tị, liệu có ai tin không?
Rồng, với cái tôi vững chắc về bản thân, không thể cảm thấy ghen tị với những sinh vật khác. Nhưng Affeldrichae lúc này lại đang cảm thấy ghen tị.
Điều đó có nghĩa là Affeldrichae không còn có thể duy trì tinh thần giống như một con rồng nữa.
‘Chắc là đang phát điên.’
Thần không thiết kế sinh mệnh mà không có lý do. Việc Thần đã thiết kế có nghĩa là sinh vật đó cần những điều như vậy.
Lý do rồng phải có một cái tôi vững chắc, không bao giờ bị ảnh hưởng bởi xung quanh là rất rõ ràng.
Là vì chúng sống một cuộc đời quá dài.
Lượng thông tin chúng tiếp thu nhiều đến mức quá tải. Lý lẽ của thế gian mà chúng phải thấu hiểu cũng quá nhiều.
Khoảnh khắc bắt đầu bị chi phối bởi cảm xúc và những sinh vật khác, cảm xúc bắt đầu tích tụ. Và đối với chúng, những kẻ sống hàng ngàn năm, cảm xúc cũng giống như thuốc độc.
Có ai có thể căm ghét một người trong hàng ngàn năm không?
Có ai có thể yêu một người trong hàng ngàn năm không?
Cảm xúc trở thành gánh nặng, sự quan tâm trở thành chất độc.
Vì vậy, loài rồng đã dựng lên một bức tường thép xung quanh trái tim mình và tự tách biệt bản thân khỏi những sinh vật khác.
Dù sở hữu sức mạnh có thể lật đổ cả thế giới, chúng vẫn ẩn mình vào nơi hẻo lánh, đào hang và sinh sống. Dành nhiều thời gian để ngủ và không giao du.
Nếu sự cô lập là chất độc đối với con người, thì giao du lại là chất độc đối với loài rồng.
Đó là một tinh thần phải duy trì đến mức như vậy, thế mà.
‘Mình đã đánh mất bản sắc của một con rồng rồi.’
Vết nứt bắt đầu xuất hiện khi cô dành thời gian cùng Yi Ji-Hyuk. Yi Ji-Hyuk là con người. Và hơn bất kỳ con người nào khác, cậu ta là một con người… rung động dữ dội, sống một cách dữ dội.
Việc dõi theo một con người như vậy trong gần một ngàn năm mà không thay đổi là điều không thể. Có lẽ đây là lời nguyền mà Ratrell đã giáng xuống cô.
Vì chính Ratrell đã giao cho cô nhiệm vụ giám sát và trói buộc cậu ta.
Đó là một hình phạt quá tàn khốc.
Cuối cùng, bản sắc rồng của Affeldrichae đã bị phá hủy, và thứ còn lại cho cô bây giờ chỉ là một cái chết thảm thương.
Vì không có lý nào cô có thể tiếp tục sống.
Một sinh vật bị cảm xúc lay động không thể chịu đựng được thời gian. Vì họ không thể vượt qua được sự mất mát.
Nếu Yi Ji-Hyuk cứ thế này mà chết đi, Affeldrichae sẽ ra sao?
Cô sẽ cảm nhận sự trống vắng của cậu trong suốt quãng đời còn lại của mình, và sự thật đó sẽ dần dần ăn mòn Affeldrichae.
Kết quả còn lại là phát điên. Nếu không thì sẽ là cái chết cô độc một mình.
Cả hai đều không phù hợp với một con rồng sống cao ngạo.
Giờ đây cô tuy là rồng, nhưng đã trở thành một tồn tại không thể gọi là rồng được nữa.
Nhưng mà…….
Cô không hối hận.
Người đã trở thành nguyên nhân của tất cả điều đó bây giờ đang gầm lên.
Hãy nhìn ta đây.
Hãy nhìn ta đây.
Cậu ta đang gào thét với cả thế giới rằng hãy nhìn vào sức mạnh này, thứ mà ta đã tìm thấy sau khi lang thang trong nỗi đau vô tận.
‘Một con người đáng thương.’
Affeldrichae không biết phải làm sao với nỗi buồn đang đè nặng lồng ngực.
Cậu là người bị kéo đến Berape không vì lý do gì và phải gánh chịu nỗi đau mà con người không thể chịu đựng nổi.
Tiếng gầm của cậu đối với Affeldrichae nghe như tiếng khóc của một đứa trẻ. Tiếng khóc của một đứa trẻ không biết phải làm gì, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể khóc mà thôi.
Yi Ji-Hyuk lúc này đang có tâm trạng gì?
Sẽ không có ai biết rõ kết cục của trận chiến này hơn cậu ta.
Không phải để không chết, mà là để chết một cách có giá trị hơn, giờ đây cậu đang chịu đựng nỗi đau xé nát linh hồn.
Nếu cô vẫn còn là con người của ngày xưa, có lẽ bây giờ cô đã không thể hiểu được trái tim của Yi Ji-Hyuk, tâm trạng của cậu, hay tại sao cậu lại làm đến mức này.
Bởi vì nếu dù chọn bất kỳ lựa chọn nào cũng phải đối mặt với kết cục chính đáng là cái chết, thì việc chọn một cái chết bớt đau đớn và bớt mệt mỏi hơn là điều hiển nhiên. Vì đó là lối suy nghĩ của loài rồng.
Nếu là cô của quá khứ, người không hiểu được khái niệm rằng một sinh vật không sống một mình mà sống bằng cách giao lưu với các sinh vật khác và hoàn thiện bản thân thông qua người khác.
Nhưng bây giờ thì không.
Bây giờ…….
Điều tốt đẹp khi đến thế giới này ư?
‘Vì đã có thể nhìn thấy.’
Dáng vẻ tươi cười của cậu.
Nụ cười mà cậu chưa từng cho cô thấy, nụ cười không bao giờ có thể thấy ở Berape, cậu của thế giới này đang nở nụ cười ấy.
‘Dù có hơi nhẫn tâm một chút.’
Phần mà cô không thể lấp đầy đã được những người ở thế giới này lấp đầy. Sự thật đó khiến cô vừa ghen tị, vừa đau lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui.
Vì cậu xứng đáng với điều đó.
Vì Yi Ji-Hyuk, người đã phải chịu đựng đau khổ suốt một thời gian dài như vậy, ít nhất trong khoảnh khắc cuối cùng cũng phải được mỉm cười.
Dù có tiếc nuối và xót xa rằng người mang lại nụ cười ấy cho cậu không phải là cô mà là những người khác…….
‘Vậy cậu có hạnh phúc hơn một chút không?’
Cô không thể hỏi được.
Bởi vì dù câu trả lời là có hay không, cô cũng sẽ đau lòng.
Nhưng mà…….
Không chỉ đơn thuần là ghen tị.
Bất kể ai nói gì đi nữa, sự thật rằng cô là người hiểu Yi Ji-Hyuk rõ nhất và đã dõi theo cậu lâu hơn bất kỳ ai khác sẽ không bao giờ thay đổi. Ngay cả trong khoảng cách sâu thẳm giữa Dragon và con người, những sinh vật không bao giờ có thể thấu hiểu nhau.
Affeldrichae mỉm cười.
Cả cậu ấy và cả cô...
Đều đã qua cái giai đoạn có thể duy trì bản ngã một mình. Không thể sống một cách bình thường được nữa. Nếu sống sót, họ sẽ phải đối mặt với địa ngục trần gian, và dù có chết, họ cũng sẽ không thể chết một cách thanh thản.
Vì vậy...
'Mình sẽ không để cậu đi một mình đâu.'
Bởi vì như thế thì cô đơn lắm.
Chừng đó chắc cũng không sao.
Ngay cả khi cái chết cô độc và cao ngạo là cái chết phù hợp nhất với con người mang tên Yi Ji-Hyuk, thì cô cũng có tư cách làm tổn hại một chút đến sự cao ngạo đó.
Đó là phần thưởng duy nhất mà cô, người đã dõi theo Yi Ji-Hyuk suốt một ngàn năm, có thể nhận được.
'Cho nên...'
Hình ảnh của Yi Ji-Hyuk khắc sâu vào mắt cô một cách đau đớn.
Trong khi người khác chỉ thấy ma khí tỏa ra từ Yi Ji-Hyuk, thì trong mắt cô, đó là máu chảy ra từ một cơ thể đang vỡ vụn và sụp đổ.
Luôn luôn là như vậy.
Con người đó.
Đứng hiên ngang ở phía trước, nhưng đằng sau lại đổ máu nhiều hơn bất kỳ ai và đau khổ hơn bất kỳ ai.
Giá như cậu ấy thể hiện ra một chút thì tốt biết mấy.
Chỉ một chút thôi.
Vậy nên...
"Cố lên nhé."
---
Yi Ji-Hyuk bất giác khẽ quay đầu lại.
Hình như vừa có tiếng gì đó?
Trong mắt cậu hiện ra hình ảnh Affeldrichae đang chắp hai tay từ phía xa.
"Khึ."
Yi Ji-Hyuk bật cười.
'Chẳng hợp gì cả.'
Cầu nguyện là quyền lợi và đặc quyền của con người, những sinh vật yếu đuối buộc phải phó mặc việc của mình cho kẻ khác. Thân là Dragon mà lại đi cầu nguyện.
'Đúng là con thằn lằn ngốc nghếch.'
Một con thằn lằn ngốc nghếch và ngu xuẩn.
Một tồn tại hoàn hảo nhất, tự thân đã trọn vẹn, tự thân đã đường hoàng.
Dragon Lord của Berafe.
Vậy mà một người phụ nữ như thế lại đang chắp tay cầu nguyện một cách khó coi. Lại còn giống như con người nữa chứ.
'Thần linh chẳng giúp được gì đâu.'
Nếu có điều muốn làm, phải tự mình thực hiện. Nếu có thứ mình muốn, phải tự mình giành lấy dù cho có phải bò lê hay cắn xé.
Đó là cách sống của Yi Ji-Hyuk. Affeldrichae, người biết rõ điều đó hơn ai hết, lại đi cầu nguyện, là vì cô đã nhận ra sự bất lực của mình, hay là vì...
"Khึkhึkhึkhึ."
Khó coi thật.
Khó coi quá đi.
Không phải cô ấy, mà là chính cậu.
Con người được đánh giá bởi cách họ đã sống, nhưng được hoàn thiện bởi cách họ đã chết.
Phải chăng cái chết của cậu trông thảm hại đến mức khiến cô ấy phải trở nên tha thiết như vậy sao?
Yi Ji-Hyuk nắm chặt tay lại.
Kèm theo tiếng rắc, xương ngón tay và móng tay gãy nát, da thịt rách toạc và máu tuôn ra. Nhưng rồi, như một lời nói dối, cơ thể cậu lại đang hồi phục.
"Đúng là con thằn lằn ngốc nghếch."
Hãy nhìn cho kỹ đây.
Xem ta sẽ bắn lên tràng pháo hoa rực rỡ cuối cùng như thế nào.
Tràng pháo hoa này sẽ không chỉ dừng lại ở việc chúc phúc cho Trái Đất này. Nó sẽ vang vọng khắp Berafe và vượt qua tất cả các chiều không gian khác.
Đây sẽ là một cái chết vô cùng lộng lẫy.
Cả thế gian rồi sẽ chúc phúc cho cậu.
Họ sẽ reo hò vì thế giới được bảo vệ bằng cái chết của cậu.
Nhưng...
'Ta biết mà, đồ ngốc.'
Ở nơi đó, không có Yi Ji-Hyuk.
Trong thế giới mà cậu phải bảo vệ, trong thế giới mà cậu sẽ bảo vệ, Yi Ji-Hyuk không tồn tại. Sự vắng mặt của cậu đã trở thành điều kiện tuyệt đối để bảo vệ thế giới này.
Nhưng thế thì đã sao chứ.
Ai rồi cũng sẽ chết.
Khi thoát khỏi lẽ tự nhiên đó, nỗi đau mà Yi Ji-Hyuk phải chịu đựng lớn đến nhường nào.
Vì vậy, không có gì phải sợ hãi cái chết. Vì ai cũng sẽ chết cả.
Chỉ là...
Liệu bây giờ cô ấy có thể hiểu được không?
Rằng hiện thực về sự vắng mặt của một 존재 khác đôi khi còn đau đớn hơn cả cái chết của chính mình.
Cô ấy, một Dragon...
Liệu có thể chấp nhận cái chết của Yi Ji-Hyuk chỉ đơn thuần như sự vắng mặt của một 존재 không?
'Đúng là con thằn lằn ngốc nghếch.'
Tự rước họa vào thân.
Cả cô và Yi Ji-Hyuk đều đang tự mình gánh chịu những nỗi đau không cần phải trải qua, và theo đuổi những thứ không cần phải theo đuổi. Giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa đêm hè.
"Kkikikiki."
Vừa cảm thấy mâu thuẫn với chính thái độ của mình, người đã sống để chết nhưng giờ đây lại khao khát sự sống mãnh liệt hơn bao giờ hết, Yi Ji-Hyuk vừa nhìn về phía những con ma thú ở phía trước.
'Vẫn chưa phải lúc để chìm đắm trong cảm xúc.'
Bởi vì thời gian dành cho cậu không còn nhiều.
Nếu không thể tránh khỏi cái chết, chẳng phải nên bùng cháy thật rực rỡ trong khoảng thời gian cuối cùng còn lại hay sao.
"Nhìn cho kỹ đây, con thằn lằn ngốc nghếch này."
Đây là sức mạnh mà cậu có được khi đã chịu đựng địa ngục đó.
Vừa vô dụng, lại vừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì...
---
Uuuuuung!
Tay phải của cậu giơ lên không trung.
"Grưưưưưư."
Một cơn đau không thể so sánh được với trước đây đang chi phối cơ thể cậu. Nhưng không sao cả. Vì cậu đã quen với nỗi đau đến phát ngán rồi.
Ma khí phun ra từ đầu ngón tay bay lên không trung rồi tụ lại.
Choi Jeong-Moon quỳ sụp xuống tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng mà Yi Ji-Hyuk đang tạo ra.
Bầu trời nhuốm màu đen.
Thế giới nhuốm màu đen.
Những luồng ma khí đặc quánh như hắc ín, theo cơ thể Yi Ji-Hyuk bay lên không trung rồi quện vào nhau.
Mây.
Đó là mây.
Nhưng không thể đơn giản gọi nó là mây đen được.
Không phải màu đen, mà là bóng tối.
Cứ như thể một vực thẳm không đáy, nơi mà cả ánh sáng, bóng tối hay bất cứ thứ gì khác đều không thể thoát ra, đã mở ra trên bầu trời.
Chuyển động.
Bóng tối khổng lồ bao trùm bầu trời đang chuyển động, bùng cháy và nổ tung.
Đó là một cảnh tượng quá đỗi áp đảo.
Mỗi khi đám mây ma khí trôi nổi trên bầu trời cựa quậy, cơ thể của Choi Jeong-Moon lại giật nảy. Và cả thế gian đang run rẩy trong nỗi sợ hãi đó.
Dường như có tiếng gào thét vang vọng bên tai.
Thế gian đang gào thét vì không thể chịu đựng nổi sức mạnh kinh hoàng ấy.
"Lẽ nào truyền thuyết không hề có một lời dối trá nào sao?"
Tiếng rên rỉ của Dioreh đệ XII truyền đến tai anh.
Cùng lúc đó…
Bàn tay của Yi Ji-Hyuk từ từ hạ xuống.
Rất chậm rãi.
Nhưng chắc chắn.
Khi cử chỉ như đang tuyên án diệt vong cho thế gian của hắn hướng xuống, đám ám vân của tuyệt vọng lơ lửng trên không trung bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Đám mây ma khí dị thường tựa như sẽ hủy diệt mọi thứ trên đời đang ập xuống bầy ma thú và các Quỷ vương.
Tuyệt vọng giáng xuống từ bầu trời.
---
Xẹt.
Mọi chuyện bắt đầu bằng một tia lửa điện rất nhỏ.
Đám mây ma khí đang cuộn trào chợt ngừng chuyển động trong giây lát, rồi cùng với tia lửa điện lóe lên, nó bắt đầu hạ xuống.
Chầm chậm, rất chầm chậm.
Hoàn toàn không nhanh chút nào.
Với khí thế tựa như sẽ thiêu rụi tất cả mọi thứ trên đời, đám mây hắc ám đen kịt từ từ hạ xuống, xuống nữa.
Mọi chuyển động đều dừng lại.
Ngay cả bầy ma thú đang kịch liệt giao chiến và va chạm, ngay cả những con golem chỉ thực hiện mệnh lệnh đã được định sẵn như máy móc…
Và ngay cả các Quỷ vương lừng lẫy cũng phải ngừng tay, ngẩng đầu nhìn tuyệt vọng đang rơi xuống phía họ.
Ngay cả những kẻ không cảm nhận được sức mạnh đó cũng có thể trực cảm được đám mây kia chứa đựng sự tuyệt vọng to lớn đến nhường nào.
Xèoooooẹt!
Nó cuộn trào.
Đám mây vốn đã ngừng chuyển động như thể đứng yên trong khoảnh khắc, bắt đầu từ từ vặn vẹo khi hướng xuống dưới.
Càng lúc càng dữ dội!
Cuối cùng, vào thời điểm sắp chạm đất, nó đã mang hình dạng của một cơn bão đen đang cuồng nộ.
Đó là tuyệt vọng, là diệt vong.
"Đúng như lời tiên tri."
Choi Jeong-Moon nhớ lại một lời tiên tri đã qua từ rất lâu.
Đại vương của nỗi kinh hoàng sẽ giáng thế từ bầu trời.
Không biết Nostradamus có phải đã nói câu đó sau khi chứng kiến cảnh tượng này hay không, nhưng liệu có lời nào thích hợp hơn để mô tả khung cảnh hiện tại chứ.
Tuyệt vọng giáng lâm bao trùm lấy bầy ma thú.
Một cái tên khác của tuyệt vọng là bình đẳng.
Đám mây quá đỗi khổng lồ không cho chúng một cơ hội nào để trốn thoát. Đây không phải là thứ có thể tránh được bằng cách di chuyển thân mình. Và nó cũng không phân biệt đồng minh hay kẻ địch.
Hướng về phía bầy ma thú đang hỗn loạn.
Hướng về phía bầy ma thú thậm chí còn không thể chạy trốn mà chỉ biết đứng chết trân.
Tuyệt vọng rơi xuống một cách bình đẳng.
Xèoooooooo.
Đám mây từ từ đáp xuống rồi bắt đầu càn quét xung quanh một cách điên cuồng.
Choi Jeong-Moon nghĩ rằng nó thật chói mắt.
Bóng tối không thể nào chói mắt được. Bất cứ ai biết dù chỉ một chút về vật lý cũng sẽ cười nhạo lời nhận xét này.
Nhưng nó thực sự chói mắt.
Bóng tối bao trùm lấy bầy ma thú chói lòa đến mức làm người ta liên tưởng đến cụm từ phi lý ‘bóng tối rực rỡ’.
Và thứ còn lại ở nơi bóng tối chói lòa ấy giáng xuống không phải là tuyệt vọng, cũng không phải là kinh hoàng.
Là sự tiêu biến.
Nó nuốt chửng.
Bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ.
Không tồn tại nỗi đau đớn hay kinh hoàng đến mức phải run rẩy trong tuyệt vọng. Bóng tối ban tặng sự tiêu biến công bằng cho tất cả những gì nó nuốt chửng.
Bóng tối dày đặc biến sự tồn tại của mọi thứ nó chạm vào trở về với hư vô, tựa như có thể hút đi cả linh hồn.
Trên mặt đất vốn tĩnh lặng tràn ngập tuyệt vọng, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Và rồi âm thanh ấy dần lớn hơn, biến thành một tiếng gầm bao trùm cả thế gian.
Cùng với tiếng gầm, bóng tối cuộn trào như thể đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Bóng tối bập bùng như ngọn lửa, cuộn xoáy như sóng dữ.
Đó là một cảnh tượng chưa từng có trên đời.
Và…
Bóng tối đang giãy giụa, tự phình to và thiêu đốt chính mình, chợt bắt đầu lắng xuống rồi tắt dần như một ảo ảnh.
"A..."
Choi Jeong-Moon mở to mắt.
Thứ còn lại nơi bóng tối tan đi không phải là ánh sáng.
Là hư vô.
Nơi đó không còn lại bất cứ thứ gì.
Trên mặt đất bị cắt phăng phẳng lặng như một tấm gương, không thể tìm thấy dù chỉ một chút tàn dư của sự hủy diệt. Nó chỉ đơn giản là biến mất, như thể vốn dĩ nơi đó đã như vậy.
Và sự thật đó càng khiến những người chứng kiến phải rùng mình.
Giá như nơi đó còn sót lại tàn dư của bầy ma thú đang rên rỉ, thì họ đã không cảm thấy cái cảm giác khó chịu đến lạnh sống lưng này.
Rốt cuộc phải cần một sức mạnh lớn đến mức nào mới có thể tạo ra kết quả như vậy?
Nín thở.
Rồi thu mình lại.
Sùng bái.
Choi Jeong-Moon đã hiểu tại sao con người lại hạ thấp tư thế khi đối mặt với Thần linh.
Đó không phải là sự kính sợ đối với đấng tôn nghiêm.
Đó là biểu hiện của nỗi sợ hãi nguyên thủy đối với một đấng siêu việt mà bản thân không tài nào chống lại được.
‘Mọi chuyện bắt đầu như thế này đây.’
Thứ gọi là đức tin ấy.
Nỗi sợ hãi đối với dị tích được cho là ảo ảnh, và sự kính sợ, sùng bái đối với người đã gây ra dị tích đó.
Phải chăng ngày xưa, những bậc tiên tri hay những người được gọi là hóa thân của Thần cũng đã truyền bá về Thần của mình ra thế gian theo cách này?
‘Chắc là không.’
Cảnh tượng lọt vào mắt anh lúc này quá đỗi cực đoan và bạo lực để có thể gọi là một dị tích của Thần. Dù rằng, Thần cũng có khi rất bạo lực, đến mức dùng hỏa ngục và dung nham để hủy diệt thành phố, hay nhấn chìm thế gian trong đại hồng thủy để tàn sát tất cả.
Sự bạo lực diễn ra dưới hình thức tai ương, và sự bạo lực diễn ra dưới hình thức dị năng, mang lại cảm giác khác nhau khi tiếp nhận.
Nếu như vế trước được chấp nhận như một hình thái khác của thần thánh, thì cái này, phải nói sao nhỉ…
‘Thôi bỏ đi.’
Việc phân tích và giải thích cũng chỉ là vô ích. Nếu có thể giải thích, thì đó đã không phải là dị năng, không phải là dị tích. Chính vì không thể giải thích bằng tri thức và khoa học của con người, nên nó mới được gọi là dị tích.
Và phản ứng của những người chứng kiến phép màu đó đã phân cực rõ rệt.
"…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Seo Ah-Young rên rỉ.
Không phải là không biết. Sức mạnh của Yi Ji-Hyuk đã cướp đi mọi thứ hữu hình.
Nhưng phải chấp nhận cảnh tượng này như thế nào đây?
Seo Ah-Young nhìn Yi Ji-Hyuk với ánh mắt kinh hãi. Ngay lúc này, Yi Ji-Hyuk còn đáng sợ và xa lạ hơn cả Ma Vương.
Phản ứng của những người khác cũng không khác mấy.
Những người vừa thoát khỏi sự kinh ngạc và ngưỡng mộ nhất thời, đang run rẩy nhìn Yi Ji-Hyuk.
'Cũng phải thôi.'
Choi Jeong-Moon liếm môi.
Vốn dĩ, tâm trạng của con người khi nhìn vào thần thánh, một nửa là kính sợ, một nửa là kinh hãi. Nỗi sợ hãi rằng một người có sức mạnh tuyệt đối đang theo dõi mình, và cuối cùng sẽ phán xét tội lỗi của mình. Đó là phần lớn của đức tin.
Nếu chỉ là người đứng xem thì chẳng có gì phải sợ hãi, cũng chẳng có gì phải kinh hãi. Việc không tuân theo tín ngưỡng và không làm theo ý muốn của người đó, những bất lợi ập đến khiến họ tin vào tín ngưỡng.
Người thì gọi đó là địa ngục, người thì gọi đó là kiếp sau.
Và bây giờ, Yi Ji-Hyuk đang kéo nỗi kinh hoàng của sự phán xét đó vào thực tại. Không phải là kiếp sau hay địa ngục xa vời, mà là sự phán xét tuyệt đối ngay trước mắt, ai có thể giữ được bình tĩnh?
Lúc đó, ma khí bao quanh cơ thể Yi Ji-Hyuk chợt dịu lại.
Đôi mắt ngập tràn huyết khí đỏ ngầu của Yi Ji-Hyuk liếc nhìn về phía sau.
'A…'
Choi Jeong-Moon thoáng chốc cảm thấy chấn động. Khoảnh khắc cảm thấy ánh mắt của Yi Ji-Hyuk xuyên thấu qua mình, cơ thể anh ta cứng đờ như đá.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát ý và ác ý của Yi Ji-Hyuk, anh ta phải đối mặt với nội tâm không thể trốn tránh, giống như một đứa trẻ đối mặt với cơn giận dữ của cha mẹ.
Ánh mắt Yi Ji-Hyuk lướt qua họ.
Choi Jeong-Moon lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, cảm thấy tim mình như rớt xuống.
'Lẽ nào…'
Lý do Yi Ji-Hyuk không sử dụng sức mạnh đó cho đến bây giờ là gì nhỉ?
Đúng vậy, Ma tộc hóa.
Càng sử dụng sức mạnh, anh ta càng đánh mất bản thân mình như một con người, và cuối cùng sẽ trở thành ma tộc.
Ý nghĩa của ánh mắt đó là…
'Không, không được.'
Vẫn chưa, vẫn chưa…
Khoảnh khắc Choi Jeong-Moon có những tưởng tượng tồi tệ nhất rằng Yi Ji-Hyuk sẽ trở thành ma tộc và quét sạch họ, đôi môi Yi Ji-Hyuk từ từ hé mở.
Rất chậm rãi.
Và rồi, một âm thanh trầm đục và rùng rợn vang lên.
"Huuuuuuuu."
Tiếng thở khẽ.
Giống như một tiếng thở dài, cũng giống như một hơi thở sâu để kiềm chế bản thân, sau khi tiếng thở đó kết thúc, Yi Ji-Hyuk bắt đầu nói, đôi mắt bắn ra những tia sáng đỏ ngầu.
"Làm gì đấy?"
"…Hả?"
Giọng nói của Yi Ji-Hyuk không khác gì so với những gì Choi Jeong-Moon biết. Nghe thấy giọng nói chứa đựng đủ loại bực bội trên đời, anh ta cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.
"Không! Hỏi làm cái gì đấy! Làm đến mức này rồi thì cũng phải tự biết nhìn thời cơ mà xông vào chứ!"
"Hả?"
"Tôi phải vừa tank, vừa buff, vừa gây sát thương à? Ứng? Tôi phải làm tất cả một mình chắc? Những người còn lại thì đứng sau xem à? Hay là tôi phải rang bắp cho mấy người ăn?"
"…Không, không phải vậy……."
Ngay cả Choi Jeong-Moon cũng bối rối và bắt đầu lắp bắp.
Đây là tình huống gì vậy?
Nhưng Yi Ji-Hyuk vẫn vô tư buông lời cay đắng.
"Người ta phải có liêm sỉ chứ. Ở đằng trước tôi làm loạn lên thế này, không nghĩ đến chuyện giúp đỡ mà chỉ đứng nhìn rồi cười à? Trời đất ơi. Ôi, mẹ ơi. Con đang tin tưởng những con người này là đồng đội của con mà chiến đấu đây."
Có thể nói là…….
Cảm giác như đang mơ thì đột ngột bị kéo mạnh về thực tại.
'Đúng là cái thứ người đó mà.'
Thần thánh cái con khỉ.
Nếu là thần thì phải có phẩm cách chứ. Chỉ mạnh thôi thì là lưu manh chứ là cái gì.
Choi Jeong-Moon chợt nhận ra rằng người đàn ông trước mặt họ là Yi Ji-Hyuk, và bật ra một tiếng cười chua chát.
'Phải rồi.'
Yi Ji-Hyuk không phải đột nhiên mạnh lên. Vốn dĩ Yi Ji-Hyuk đã là người đạt đến cảnh giới này rồi. Một người như vậy lại cùng họ đùa giỡn, cười nói và sống cùng cho đến tận bây giờ.
Yi Ji-Hyuk đang là đối tượng của sự sợ hãi ở nơi này, và Yi Ji-Hyuk đang bị mắng vì chơi game trong văn phòng của anh ta, là cùng một người.
Yi Ji-Hyuk không thay đổi.
Chỉ là những người đang nhìn anh ta đang nhìn Yi Ji-Hyuk theo một cách khác mà thôi. Khi nhận ra sự thật đó, lòng anh ta trở nên thoải mái hơn.
"Không phải là sợ cản trở nên mới lùi về phía sau sao?"
"Vâng. Ngụy biện hay đấy."
Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi.
"Nếu chơi đủ rồi thì giờ làm việc đi chứ? Hay là tôi thực sự triệu hồi bắp rang bơ cho mấy người ăn?"
"Xin kiếu."
Choi Jeong-Moon cười toe toét rồi nhìn xung quanh.
"Nghe thấy cả rồi chứ?"
"À, thì……."
"Vâng. Tất nhiên rồi."
Những tiếng đáp lại khe khẽ vang lên.
Sau đó, Yi Ji-Hyuk ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.
"Còn mấy ông đang thực sự ngồi rang bắp ăn ở đằng kia nữa, làm việc đi chứ? Đứng từ xa nhìn thôi thấy ngứa mắt muốn chết, thực sự đang chơi đấy à? Ấn có một cái nút bằng ngón tay thôi mà khó khăn lắm à?"
Không biết Christopher đang xem trên màn hình có nghe thấy không, nhưng Yi Ji-Hyuk đã dồn hết tâm tư chân thành, giơ ngón giữa lên rồi quay đầu lại.
"Làm một người thôi! Làm một người thôi! Còn lại để tôi lo! Lũ ăn hại này!"
Khi Yi Ji-Hyuk bắt đầu tập hợp mana lại bằng cả hai tay, Choi Jeong-Moon hét lên.
"Không muốn bị chửi thêm nữa thì tấn công!"
"Uaaaaa! Đồ chết tiệt!"
"Cái gì thế này! Cái gì thế này! Đến cái tình huống này rồi mà vẫn ra cái thể loại này!"
Các thành viên NDF vừa thổn thức vừa bắt đầu xông lên phía trước.
"Đừng, đừng tụt lại phía sau! Chạy đi!"
"Vì Latrell!"
"Vì Berafe!"
Khi các thành viên NDF và những người có năng lực bắt đầu xông lên, quân đội của Berafe đang dừng lại cũng bắt đầu lao tới. Rồng và các dị tộc khác cũng bừng tỉnh, phun lửa về phía lũ ma thú.
Lũ ma thú điên cuồng lao vun vút qua khoảng trống, và những con Iron Golem vừa giẫm đạp lên chúng vừa lạch bạch tiến về phía trước.
‘Phải ghi nhớ.’
Affeldrichae khắc ghi cảnh tượng đó vào đôi mắt mình.
Sự hợp tác của toàn nhân loại và mọi sinh vật, điều chưa từng có trước đây và có lẽ sẽ không bao giờ có lại, đang diễn ra tại nơi này.
Và tất cả đều xoay quanh Yi Ji-Hyuk.
Có lẽ…
Cảnh tượng này chính là điều mà Yi Ji-Hyuk hằng mong mỏi và khao khát.
Có phải vì thế không?
Bóng lưng của Yi Ji-Hyuk, so với lúc trước, trông có vẻ phấn chấn hơn một chút.
Chỉ một chút thôi.
Và ngay khoảnh khắc đó…
Barbatos từ từ nâng cơ thể nặng nề của mình lên.
---
"Thật đáng kinh ngạc."
Bị đẩy lùi.
Lực lượng mà hắn dẫn theo đang bị đẩy lùi.
Hắn đã nghĩ đây là chuyện không thể nào xảy ra. Trong lịch sử dài đằng đẵng của Ma Giới, việc xâm chiếm các chiều không gian khác diễn ra thường xuyên, và lần nào họ cũng giành được thắng lợi hoàn toàn.
Nhưng bây giờ, nhìn một cách khách quan, họ đang bị đẩy lùi.
Bởi con người.
Và bởi những kẻ ủng hộ con người.
"Không được phá vỡ đội hình!"
Các hiệp sĩ đoàn, vốn đã từng bị ma thú và Quỷ Vương tấn công một lần, đã đưa ra đối sách bằng cách tập hợp lại chặt chẽ hơn. Thần lực tỏa ra xung quanh họ chẳng khác nào khắc tinh của ma lực.
Họ dùng thần lực để đẩy lùi, làm suy yếu những viên đạn ma lực đang đổ xuống, rồi dùng sức phòng thủ của cơ thể và áo giáp để chống đỡ. Ngay khi chạm vào kết giới thần lực trắng xóa mà họ tỏa ra, những viên đạn ma lực đen kịt đã dần mất đi uy lực.
Và rồi, xung phong!
"Uhahahahahat!"
Những hiệp sĩ mất hết lý trí, mắt trợn ngược, lao hết sức về phía những con ma thú to lớn gấp hàng chục lần mình. Lực xung kích khi một hiệp sĩ hợp nhất với ngựa, dùng thần lực lao tới, không phải là thứ mà ngay cả một con ma thú có lớp vỏ cứng rắn nhất cũng có thể dễ dàng chịu đựng được.
ẦMMMMMMMM!
Một con người và một ma thú va chạm, nhưng thật vô lý khi một tiếng nổ lớn lại vang lên. Các hiệp sĩ không chút do dự đâm thanh trường kiếm tụ đầy hào quang trắng xóa vào con ma thú bị văng ra sau.
Máu xanh văng tung tóe khắp nơi.
"Kuhahaha!"
Tiếng hét điên cuồng còn chưa kịp lan ra, một âm thanh sắc lẻm vút lên, rồi ether và ma thuật đủ màu sắc đâm sầm vào phía trước người hiệp sĩ.
"Bắn! Bắn chết mẹ nó đi!"
Cùng với tiếng hét lớn của ai đó, ether đổ xuống như mưa. Ngọn lửa băng giá bùng cháy, sấm sét lạnh lẽo bao trùm cả trời đất. Sau đó…
Cùng với tiếng nổ như xé toạc không khí, bom từ trên đầu trút xuống như mưa.
Ầm! ẦMM! ẦMM!
Nơi máy bay ném bom lướt qua, khói đen cùng với lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt.
Như thể đang tô điểm cho mặt đất đen kịt bằng những màu sắc khác, vô số máy bay ném bom liên tục thả bom xuống đầu lũ ma thú.
ẦMMMMMMMM!
Không chỉ có vậy.
Những quả pháo bay tới với tốc độ vượt âm thanh cũng đang xé nát thân thể lũ ma thú. Hầu hết các quả pháo đều tập trung vào các Quỷ Vương, nhưng mỗi khi mục tiêu thay đổi, những con ma thú khổng lồ lại bất lực biến thành một đống thịt bầy nhầy.
Sau đó, những con ma thú dưới quyền Yi Ji-Hyuk lao vào nơi mà ngọn lửa vừa càn quét qua.
Kaaaaaaa!
Grààààààààààààà!
Lũ ma thú không màng đến thân mình, lao tới vồ lấy những con ma thú đã ngã gục và cắn xé một cách ngấu nghiến. Những con ma thú bị xé nát đến mức không thể tái sinh dần mất đi sức mạnh và tắt thở.
Uỳnhhhhhhh!
Những con Iron Golem cũng đang giẫm đạp và đánh đập lũ ma thú.
‘Thật là những sinh vật đáng kinh ngạc.’
Nếu tách riêng từng cá thể, chúng thậm chí không thể địch lại một con ma thú. Thế nhưng chỉ bằng cách tập hợp lại như vậy, chúng không chỉ đẩy lùi được ma thú mà còn cả Quỷ Vương.
Hắn không phải chưa từng thấy những chủng tộc mà sức mạnh tăng lên khi cá thể trở thành tập thể, nhưng những sinh vật gọi là con người này đang dễ dàng vượt qua sức mạnh tổng hợp của một tập thể mà Barbatos từng biết.
Và kẻ trở thành trung tâm của tất cả, dù ai nói gì đi nữa, chính là Yi Ji-Hyuk.
‘Cứ như thể vai trò này đã được ban cho hắn vậy.’
Thần có tồn tại.
Chỉ là, không tồn tại một vị thần sở hữu sức mạnh tuyệt đối như ai đó vẫn nghĩ.
Barbatos đã phá hủy, đánh sập và nuốt chửng vô số thế giới nơi có thần tồn tại. Vì vậy, hắn không cần phải tôn trọng sự tồn tại gọi là thần.
Nhưng ngay lúc này, Barbatos cảm nhận được một dòng chảy của ý chí tuyệt đối không thể gọi tên là 'thần'.
Quá trình Yi Ji-Hyuk bị đẩy đến Berafe và đứng trước mặt hắn vào lúc này quá giả tạo. Nói rằng nó được tạo ra bởi sự trùng hợp của những ngẫu nhiên thì chẳng phải là quá tinh xảo hay sao?
"Khặc khặc khặc khặc."
Barbatos cất tiếng cười cay độc.
‘Nếu vậy thì điều đó cũng có ý nghĩa của nó.’
Việc phá vỡ ý chí tuyệt đối đang cố gắng ngăn chặn hắn và Ma Giới, rồi贯彻 ý chí của mình cũng sẽ rất thú vị. Bởi hắn là một tồn tại có thể phủ nhận thần tính của họ mà không cần phải nhắc đến tên thần.
Có lẽ Barbatos còn là một tồn tại vượt trên cả thần.
Bởi hắn có thể phá hủy mọi thứ mà thần tạo ra.
Bởi hắn sở hữu năng lực đủ để vô số thần linh của Berafe phải dốc toàn lực ngăn cản hắn đến, đủ để họ không dám phủ nhận sự tồn tại của hắn mà chỉ có thể dốc toàn lực ngăn chặn sự giáng lâm của hắn.
Giữa một tồn tại mang danh Thần nhưng bất lực và một tồn tại tuy không phải Thần nhưng có thể hủy diệt vạn vật, kẻ nào ưu việt hơn?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Thế nhưng lúc này, Barbatos lại không hề thảnh thơi như vậy.
Chúng đang ập đến.
Con người, và ý chí của con người.
Dù có cả rồng và dị tộc xen lẫn, nhưng kẻ đang giữ vị trí trung tâm của đám đông kia, dù ai nói ngả nói nghiêng, vẫn là con người. Và cú đột kích mù quáng của những con người đó đang làm Barbatos rung chuyển.
"Khึkhึkhึkhึ."
Một trải nghiệm thật phấn khích.
Đã bao lâu rồi hắn mới lại cảm nhận được cảm xúc này.
Từ khi tự ý thức được sự tồn tại của bản thân, hắn chưa từng một lần trải qua cơn khủng hoảng đến mức bị phủ nhận sự tồn tại. Hắn thậm chí còn hiếm khi cảm nhận được có kẻ nào đó lao đến với ý định lấy mạng mình như lúc này.
Giữa vòng xoáy cảm xúc lạ lẫm, Barbatos lặng lẽ nhìn Yi Ji-Hyuk, kẻ đang ở trung tâm của tất cả.
Barbatos đưa lưỡi ra, chậm rãi liếm môi.
‘Đúng là khiến người ta thèm thuồng mà.’
Giờ thì sân khấu đã được dựng lên.
Không cần phải nhẫn nhịn thêm nữa, cũng chẳng cần phải câu giờ thêm nữa. Vì khoảnh khắc mà hắn mong chờ cuối cùng cũng đã đến.
ẦMMMMMMMM! ẦMMMMMMMMMMMM!
Bom đạn trút xuống từ trên đầu. Mặt đất xung quanh trồi lên, và một luồng nhiệt dữ dội bao trùm toàn thân hắn. Đứng giữa trung tâm của ngọn lửa, Barbatos nhìn thấy Bạch Ngân Kỵ Sĩ Đoàn đang lao về phía mình.
"Đừng có mà đắc ý quá."
Barbatos nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Chẳng phải đây chính là cảnh tượng lũ thỏ tưởng mình lên tinh thần là có thể bắt được sư tử hay sao.
‘Lũ bất tài.’
Nhìn những Quỷ Vương đang chùn bước trước khí thế đó, hắn không thể xua đi suy nghĩ rằng chúng thật thảm hại. Sao những kẻ mang danh Quỷ Vương lại có thể tỏ ra bộ dạng như vậy chứ.
Thà nói, Yi Ji-Hyuk ở phía đối diện còn giống Quỷ Vương hơn chúng gấp bội.
Không, hẳn phải là Quỷ Vương rồi.
Một tồn tại mang tên Yi Ji-Hyuk, sau khi đã phục hồi phần lớn quyền năng của mình, xứng đáng với danh hiệu Quỷ Vương hơn bất kỳ Quỷ Vương nào khác ngoại trừ Barbatos. Hắn không thể không thừa nhận.
Nhưng…
Khuôn mặt Barbatos méo mó một cách kỳ dị.
"Nhưng điều đó cũng ngạo mạn không kém."
Nếu Yi Ji-Hyuk là Quỷ Vương của các Quỷ Vương, thì Barbatos là một tồn tại vượt trên cả Quỷ Vương. Nếu trên đời này có ai đó xứng đáng được gọi là Ma Thần, thì đó chỉ có thể là một, và duy nhất một mình Barbatos mà thôi. Vậy thì làm sao hắn có thể nhìn kẻ chống lại mình bằng một khuôn mặt khoan dung được chứ.
ẦMMMMMMMM!
Đạn pháo và bom mìn trút xuống xung quanh cơ thể Barbatos. Vòng xoáy lửa bao trùm xung quanh hắn nuốt chửng cả bầu không khí, như thể biến nơi đây thành một thế giới khác.
"Khึkhึkhึkhึ."
Giữa ngọn lửa dữ dội, Barbatos nở một nụ cười tàn độc.
Cứ chống cự đi.
Chống cự thêm nữa đi.
Vì như thế thì cái vị của sự khuất phục mới càng thêm đậm đà.
Chính lúc đó.
ÙUUUUUUUUUU.
Dường như toàn bộ mana trên thế giới đang bị hút về phía trước. Dù mana vốn không có lực vật lý, nhưng cảnh tượng nó bị hút vào lại tạo ra ảo giác như thể một cơn bão khổng lồ đang nổi lên.
Mắt Barbatos mở to.
‘Rốt cuộc hắn định làm trò gì?’
Ai là chủ thể đang hút mana thì quá rõ ràng rồi. Ở đây lúc này, ngoài Yi Ji-Hyuk ra thì không có tồn tại nào có thể điều khiển lượng mana lớn đến như vậy.
Nhưng có một điều lạ.
Yi Ji-Hyuk hiện đang được cung cấp hắc ma lực tùy ý thông qua ấn ký đã đóng vào lõi Ma giới. Vậy thì có cần thiết phải hút một lượng mana thông thường lớn đến như vậy không?
Thắc mắc nhanh chóng được giải đáp.
"...Yi Ji-Hyuk?"
Xung quanh cơ thể Yi Ji-Hyuk tràn ngập một vòng xoáy mana.
Màu đen và màu trắng, và cả màu trong suốt.
Ba loại khí tức khác nhau đan xen vào nhau, dao động một cách đầy phá hoại.
‘Hắc ma lực, mana, và… đó là khí tức của con người sao?’
Sử dụng đồng thời ba loại khí tức ư?
"Khึkhึkhึkhึ."
Rốt cuộc tên người kia phải làm hắn kinh ngạc đến mức nào mới thỏa mãn đây.
Một con người có thể thản nhiên làm những việc mà ngay cả ma tộc cũng không thể làm được.
Vấn đề không nằm ở sức mạnh hay năng lực của hắn, mà chính ý tưởng đột phá của hắn đang khiến Barbatos phải bối rối.
Các loại khí tức khác nhau không thể hòa trộn. Vậy mà không phải hai, mà là tận ba loại khí tức cùng lúc, ngoài tên điên đó ra thì còn ai có thể nghĩ đến việc này chứ.
‘Vừa đột phá đến tàn nhẫn, vừa hợp lý một cách đáng sợ.’
Cưỡng ép tạo ra một hiện tượng không thể xảy ra một cách tự nhiên, rồi dùng phản lực sinh ra từ đó để tấn công, đó là một trong những logic cơ bản của ma thuật. Bởi vì ma thuật, nói cho cùng, chính là sự phân tách và dung hợp.
Yi Ji-Hyuk chỉ đang triển khai logic ma thuật đó vượt ra khỏi cả phạm vi của mana. Đó là một việc vô cùng lý trí, nhưng chỉ riêng việc có thể nảy ra ý tưởng đó đã không giống người bình thường rồi.
Ba loại khí tức nhận kích thích từ nhau và nổi điên lên. Những luồng khí tức tưởng chừng như không thể kiểm soát lại đang từ từ di chuyển theo cái vẫy tay của Yi Ji-Hyuk.
Giống như đang dần thuần hóa một con ngựa hoang căm ghét con người, mana, hắc ma lực và cả ether đang được dẫn dắt theo những đầu ngón tay tinh tế.
Nhưng đó cũng chỉ là trong chốc lát.
ẦMMMMMMMMMMMMMMM!
Trong khoảnh khắc, ba luồng khí tức quấn lấy nhau như những con rắn, rồi biến thành hình dạng chín con rồng khổng lồ, bắt đầu bay vút lên trời.
Gió nổi lên, bão gầm thét.
Có lẽ do luồng khí tức khổng lồ đó mà bầu trời đang dần chuyển sang màu đen kịt.
Như thể con rồng trong truyền thuyết có khả năng điều khiển mưa bão đã hiện thân.
"Thật đáng kinh ngạc."
Barbatos phá lên cười điên dại.
"Đáng kinh ngạc! Thật đáng kinh ngạc! Vậy thì hãy cho ta xem thêm nữa đi! Thêm nữa đi, Yi Ji-Hyuk!"
Chín luồng khí tưởng chừng đang tùy ý thêu dệt nên bầu trời, rồi bỗng chốc đồng loạt quay đầu hướng về phía Barbatos.
Từ miệng Yi Ji-Hyuk bật ra một tiếng gầm lớn. Cùng với tiếng gầm, máu phun ra như thác nước.
"Chết đi!"
Chín luồng khí bắt đầu lao về phía Barbatos một cách dữ dội.
Hình ảnh những con rồng khổng lồ đang lao tới bao vây lấy mình.
Không, thay vì gọi là rồng, có lẽ nên gọi chúng là những con rắn khổng lồ, hoặc những cột nước khổng lồ thì đúng hơn, Barbatos nhìn cảnh đó mà bật ra một nụ cười trống rỗng.
Đây không phải là cảnh tượng vượt ngoài cả sức tưởng tượng hay sao?
"Một món quà tuyệt vời đấy."
Rồng, rắn và bóng tối bao trùm lấy hắn. Những luồng khí bay đến từ bốn phương tám hướng đồng thời lao về phía Barbatos như những cái đầu của một con Hydra khổng lồ.
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!
Ba loại khí vốn đang gắng gượng duy trì sự cân bằng đã quấn vào nhau, gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa.
Cơn bão năng lượng như muốn lật tung mặt đất, xuyên thủng bầu trời và xé toạc cả cánh cổng không gian đã tàn nhẫn giày vò thế giới vật chất yếu ớt. Ánh sáng biến mất tăm hơi, ngay cả bóng tối cũng nín thở.
Sức mạnh hủy diệt có thể đánh sập cả thế giới đã không thương tiếc xé nát thân xác của Barbatos.
---
Đen, trắng... và giờ là màu trong suốt đã nhuốm sắc đỏ, ba loại khí quấn lấy nhau. Chín luồng khí vút lên trời cao đã tạo ra một cơn lốc khi nuốt chửng Barbatos.
Thăng thiên.
Những luồng khí mang hình thù gớm ghiếc tựa như hàng chục, hàng trăm con rắn quấn vào nhau, cứ thế vút lên trời cao, rồi lại lên cao nữa.
'Thật khổng lồ.'
Choi Jeong-Moon nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt cứng đờ.
Thế giới đang bị xuyên thủng.
Những luồng khí đang vút lên trời lúc này là phản lực của những luồng khí đang giáng xuống. Vậy thì ở dưới kia, những luồng khí khổng lồ đến mức nào đang tác động chứ?
Choi Jeong-Moon cười một cách cay đắng.
'Đúng là có ý định khoan thủng đến tận lõi Trái Đất mà.'
Trong quá khứ, Mana do Yi Ji-Hyuk bắn ra đã từng tạo ra một cái hố khổng lồ trên mặt đất. Nhìn cái hố không thấy đáy đó, Choi Jeong-Moon đã từng nghĩ rằng không biết chừng có ngày nó sẽ đào đến tận lớp Manti thật.
Nhưng chuyện này không chỉ dừng lại ở mức độ đó.
Không phải nói đùa, đây thực sự là mức độ khiến người ta phải lo lắng cho sự an nguy của Trái Đất. Nỗi lo lắng rằng để bắt một Barbatos mà có thể sẽ thổi bay cả thế giới bỗng ập đến.
"Thật là..."
Tiếng rên rỉ của Seo Ah-Young lọt vào tai anh.
"Tên điên đó định đi đến đâu chứ?"
Giọng của Seo Ah-Young cũng đã mất hồn.
Mà sao lại không chứ? Bản thân cô cũng là một người có năng lực, và cũng là người đã theo dõi kẻ mang tên Yi Ji-Hyuk này trong một thời gian dài.
Ngay cả trong mắt của một Seo Ah-Young như vậy, sức mạnh mà Yi Ji-Hyuk đang thể hiện lúc này cũng đủ khiến người ta phải chửi thề.
'Dù có tưởng tượng đến đâu thì hắn ta cũng thực sự cho thấy điều vượt xa hơn thế.'
Họ cũng đã từng học được từ Yi Ji-Hyuk phương pháp trộn lẫn Ether và Mana để tăng cường sức công phá. Nhờ đó mà sức chiến đấu của NDF cũng đã tăng lên một cách vượt bậc.
Nhưng để thuần thục được phương pháp đó, họ đã phải tốn bao nhiêu thời gian chứ?
"Ba loại cơ à, điên thật..."
Seo Ah-Young nhìn Yi Ji-Hyuk với vẻ mặt kinh hãi.
Chỉ việc trộn lẫn hai loại khí cũng đã đi kèm với nỗi đau xé nát thân thể. Hơn nữa, nếu trộn lẫn một lượng khí vượt quá giới hạn nhất định thì cơ thể có thể sẽ nổ tung, nên phải cẩn thận pha trộn một lượng rất nhỏ.
Chỉ vậy thôi đã không phải là chuyện thường, vậy mà hắn lại trộn lẫn đến ba loại năng lượng với lượng lớn như thế để tăng cường sức công phá. Cho dù có gây ra phản ứng phân hạch hạt nhân trong cơ thể thì cũng không nguy hiểm bằng thế này.
'Thằng khốn điên.'
Seo Ah-Young vận nhãn lực nhìn Yi Ji-Hyuk đang cười điên cuồng giữa vòng xoáy của các luồng khí. Hắn ta không còn tỉnh táo nữa rồi.
Con người là sinh vật luôn biết đạp phanh vào giây phút cuối cùng. Khoảnh khắc nghĩ rằng cơ thể mình sắp bị phá hủy, bản năng sẽ kìm hãm bản thân lại trước cả khi lý trí kịp lên tiếng.
Nhưng con người này lại không có phanh.
Đó là loại người mà khi lái xe thấy chướng ngại vật trước mặt, thay vì đạp phanh thì lại nhấn ga tăng tốc để vượt qua.
'Làm thế sẽ chết đấy!'
So với Quỷ Vương đang bị tấn công, Yi Ji-Hyuk, người đang tấn công, lại đáng lo hơn. Ngay từ đầu nếu không biết thì thôi đi, đằng này chẳng phải cô đã biết rõ đòn tấn công đó ẩn chứa mối nguy hiểm lớn đến mức nào rồi sao.
Đó đúng là một đòn đánh thiêu đốt cả linh hồn.
Và uy lực của đòn đánh đó thật khủng khiếp.
Thế giới rung chuyển, và linh hồn của Seo Ah-Young, người đang chứng kiến, cũng run rẩy.
'Không thể sống sót ở đó được.'
Đối phương dù có là Quỷ Vương, dù có là Barbatos đi chăng nữa... chỉ cần không phải là kẻ bất tử mà là một tồn tại có thể bị giết chết, thì việc sống sót trước sức mạnh khổng lồ đó là điều không thể.
Tuyệt đối.
Đây không phải là niềm tin, mà là một sự chắc chắn.
Seo Ah-Young nắm chặt tay và trừng mắt.
Nhưng...
Cô không biết.
Lý do tại sao một tồn tại lại được gọi là Quỷ Vương.
Quỷ Vương được gọi là Quỷ Vương vì chúng là những tồn tại vượt qua mọi lẽ thường. Mọi lẽ thường mà cô biết đều bị phủ nhận dưới cái tên Barbatos.
Ngay khoảnh khắc này.
XÈOOOOOOOO!
Nghe như tiếng tia laser được bắn ra.
Không, thực ra không cần phải thêm từ 'như'. Vì đó chính xác là một tia laser.
Một luồng sáng đen kịt rò rỉ ra từ bên trong vòng xoáy của những luồng khí đang cuộn trào. Cùng lúc đó, luồng sáng ấy xuyên qua mọi thứ chạm phải nó.
"Ơ...?"
Những người chứng kiến cảnh tượng luồng sáng lướt qua cơ thể mình đã kinh ngạc nhìn xuống.
Rõ ràng có cảm giác như có thứ gì đó xuyên qua, nhưng lại chẳng có gì thay đổi cả...
Ngay lúc đó, biến cố đã xảy ra.
"Ơ... ơ? Ơ?"
Nứt ra.
Nơi ánh đen lướt qua nứt toác ra một cách quá ư là tự nhiên. Có thể nói là hoàn mỹ đến mức đáng kinh ngạc.
Nhưng không thể chỉ biết có cảm thán, vì thứ nứt ra đó không gì khác chính là da thịt của mình.
Soạt.
Phần da thịt bị cắt ngọt lịm không hề rỉ máu. Nó chỉ trượt xuống như băng tan theo hướng bị cắt.
Tộp.
Đó là một cảnh tượng quái dị.
Mọi thứ ở nơi ánh đen quét qua đều nứt toác. Vạch chia quá rõ ràng khiến người ta có cảm giác thế giới này bị xé làm đôi.
Con người, ma thú, golem...
Tất cả những thứ ở nơi đường kẻ lướt qua đều nứt ra và đổ sụp xuống.
Tộp, tộp, tộp.
Và rồi máu phụt ra.
Do chấn động khi rơi xuống đất, mặt cắt ngọt lịm bắt đầu ướt đẫm như thể vật thể đóng băng vừa được rã đông. Và cùng lúc đó...
Ào ào ào!
Máu phun trào.
Như đài phun nước đồng loạt phun nước, máu từ mặt cắt phun lên dữ dội.
"Khưưưư..."
"Áaaaaaa!"
Eo bị cắt, cổ lìa đầu.
Những kẻ còn thoi thóp lăn lóc trên đất vẫn chưa hiểu chuyện gì, kinh hãi nhìn phần thân dưới vẫn còn đứng vững trên mặt đất. Có những kẻ bật cười vô nghĩa khi nhìn cánh tay mình bị cắt lìa đang lăn lóc trước mặt.
Không nỡ nhìn.
Một cảnh tượng thảm khốc không nỡ nhìn đang diễn ra.
"Đây..."
Bàn tay Choi Jeong-Moon run lẩy bẩy.
Chỉ một chiêu.
Chỉ một lần.
Chính một lần đó đã đảo ngược hoàn toàn thế trận.
Mọi thứ chạm vào vùng ánh đen do Barbatos phát ra đều bị cắt ngọt.
'Lại chênh lệch đến mức này sao?'
Những thành quả mà bọn họ đã dốc toàn lực, dồn hết mọi thứ vào mới có được, Barbatos đã lật ngược lại chỉ bằng một đòn tấn công.
Điều khiến Choi Jeong-Moon thất vọng hơn cả là bản năng mách bảo rằng đây không phải là toàn lực của Barbatos.
'Chẳng lẽ?'
Đồng tử của Choi Jeong-Moon rung động.
Liệu Barbatos có chỉ đơn thuần là tấn công mà không suy nghĩ gì không?
Chắc chắn là không.
Vậy thì đòn tấn công của Barbatos nhắm vào điều gì?
"Yi Ji-Hyuk!"
Choi Jeong-Moon gào lên.
Trong mắt anh ta, thân thể của Yi Ji-Hyuk bị cắt lìa từ eo trở xuống. Máu dồn lên đầu quá nhiều, các mao mạch trong mắt nứt vỡ.
"Bình tĩnh đi!"
"Thả tôi ra! Cái này!"
"Tôi bảo bình tĩnh cơ mà! Anh ta chưa chết!"
Seo Ah-Young giữ chặt Choi Jeong-Moon.
"Nhìn cho kỹ đi!"
"..."
Lúc này Choi Jeong-Moon mới thấy phần thân trên bị cắt lìa của Yi Ji-Hyuk không rơi xuống đất mà lơ lửng bên trên.
"Cái kia là cái gì nữa vậy?"
Một cảnh tượng quái dị đến kỳ lạ.
"Ưm..."
Yi Ji-Hyuk nhấc cơ thể lên rồi gắn phần thân dưới vào eo mình. Ngay sau đó, thứ gì đó ngọ nguậy và cơ thể tự liền lại.
"..."
Choi Jeong-Moon câm lặng nhìn cảnh tượng đó.
"Đừng có mà làm quá lên chỉ vì nhìn thấy vẻ bề ngoài. Bên trong cơ thể cậu ta chả khác gì một quả bom hạt nhân đang phát nổ theo thời gian thực, cái eo bị cắt có đáng là bao."
"Không... phải..."
Haizz, ít ra cũng phải đánh nhau cho ra dáng người chứ.
Khuôn mặt ngơ ngác của Choi Jeong-Moon lại trở nên cứng đờ. Yi Ji-Hyuk còn sống là điều may mắn, nhưng việc Barbatos phản công thì không hề thay đổi.
'Hắn đã sống sót ở đó sao.'
Choi Jeong-Moon nhìn chằm chằm vào nơi bụi đất đang lắng xuống với vẻ mặt căng thẳng. Chính là nơi Barbatos đã đứng.
"Ư..."
Choi Jeong-Moon nuốt khan khi nhìn thấy hình dáng của Barbatos lộ ra sau khi bụi đất lắng xuống.
Một thứ gì đó được cho là Barbatos đang lơ lửng trên không trung phía trên miệng hố khổng lồ khoét sâu như vực thẳm và há cái miệng đen ngòm.
Nếu hỏi vì sao lại là 'thứ gì đó được cho là Barbatos' chứ không phải 'Barbatos', thì chỉ có thể chỉ vào cảnh tượng đó mà thôi.
Bởi vì một thứ gì đó cháy đen, tan chảy gần một nửa và khó có thể đoán được hình dạng ban đầu đang lơ lửng ở đó.
Lý do để cho rằng đó là Barbatos là vì nếu không phải Barbatos thì không thể duy trì được hình dáng như vậy trong đòn tấn công khủng khiếp đó.
"Tiêu diệt được rồi sao?"
"Không!"
Seo Ah-Young lạnh lùng đáp lại sự ồn ào của Choi Jeong-Moon.
Cảm nhận được.
Sức mạnh khổng lồ vô song phát ra từ hình dạng méo mó đó. Vẻ ngoài có thể thế nào không biết, nhưng theo cô thấy, Barbatos không hề mất đi chút sức mạnh nào.
'Trong đòn tấn công khủng khiếp đó mà.'
Chuyện này không còn có thể gọi là chiến đấu hay chiến tranh nữa rồi.
Thứ gì đó vượt quá lẽ thường của họ đang diễn ra ngay trước mắt.
"Cái kia?"
Đôi mắt của Choi Jeong-Moon rung động.
Hình dạng méo mó ngọ nguậy rồi bắt đầu tái tạo lại hình dạng ban đầu.
"Đúng là đang quay phim kinh dị."
Yi Ji-Hyuk thì bị cắt eo mà hồi phục như thể chỉ bị bầm tím, Barbatos thì dù bộ dạng thảm hại như thế vẫn có thể khôi phục lại hình dạng ban đầu trong nháy mắt.
Đó là những sự tồn tại mà Choi Jeong-Moon không thể nào hiểu được bằng kiến thức thông thường.
Có lẽ cuộc chiến này chỉ là hình ảnh bọn họ vô nghĩa lấp đầy khoảng trống giữa những sự tồn tại vĩ đại là Yi Ji-Hyuk và Barbatos.
Rắc rắc!
Cơ thể vặn vẹo một cách kỳ dị của Barbatos đã khôi phục hoàn toàn hình dạng ban đầu.
"Hừm..."
Barbatos vặn cổ vài lần rồi mở miệng.
"Màn chào hỏi nồng nhiệt đấy."
Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi.
Ngươi sướng nhỉ, dù bị đập cho tan nát ra thế kia cũng chẳng cần mặc lại quần áo. Có lúc ta lại thấy ghen tị với cái lũ man di không thèm mặc cả quần lót đấy.
Yi Ji-Hyuk thở dài khi nhìn xuống chiếc áo bị cắt phăng một cách gọn gàng của mình.
"Cái áo này, đắt tiền lắm đấy?"
"Ta sẽ bồi thường."
"Chỗ sản xuất không còn nữa rồi, cái tên Ma tộc khốn kiếp này."
Barbatos nhếch mép cười.
"Ngươi vẫn còn ung dung nhỉ. Dù sự thật là ngươi chẳng còn lại gì ngoài vẻ ngoài huênh hoang đó."
"..."
"Đó là đòn tất sát của ngươi. Một đòn dồn nén tất cả những gì ngươi có thể làm. Không phải sao? Lũ ngu ngốc thường sẽ không tấn công cho đến khi không khí lên đến cao trào. Nhưng ngươi thì biết. Nếu không dồn dập tấn công khi có thể, thì cuối cùng sẽ chẳng có cơ hội nào để ra đòn cả."
"Là khen à?"
"Là khen đấy. Dĩ nhiên là khen rồi."
Barbatos nhe răng.
"Mặc dù bây giờ ngươi đã dốc hết sức lực và chỉ còn lại cái vỏ rỗng, nhưng trong tất cả các chủng tộc, người duy nhất có thể dồn ta đến mức này chỉ có một mình ngươi. Ta xin bày tỏ lòng kính trọng."
Vẻ mặt Yi Ji-Hyuk hơi cứng lại.
"Như một phần thưởng... ta sẽ cho ngươi thấy."
Từ sau lưng Barbatos, ma khí bắt đầu cuồn cuộn trào ra.
"Dáng vẻ khi ta dốc toàn lực. Tốt nhất là ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. Vì chính ta cũng không biết, sức mạnh của ta khi dốc toàn lực sẽ đến mức nào đâu."
Ma khí bắt đầu bắn vọt lên trời như một ngọn thác.
