Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2043

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5417

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 158

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8307

Từ Chương 466 đến Chương 585 - Chương 19 Vẫn chưa kết thúc đâu! Vẫn chưa!

Vạn vật trên thế gian đang bị hút vào trong.

Choi Jeong-Moon đã từng thấy cảnh tượng này. Trong phim. Nhưng cảnh trong bộ phim mà hắn xem không hề bạo lực đến thế. Cảnh tượng hắn thấy là tình huống bị hút vào một cách bất lực trước một sức mạnh không thể kháng cự. Nhưng thực tế lại tàn khốc hơn một chút.

Rắc rắc rắc!

Mặt đất bị bóc lên nguyên vẹn. Gió mạnh và lực hút tác động cùng lúc, khiến cả mặt đất vốn đã được nén chặt sau những trận chiến liên miên cũng không thể chịu nổi mà bị bóc lên.

Cơn gió nhanh chóng ngậm đầy cát và bắt đầu hoành hành. Cứ như một trận bão tuyết được tạo thành từ đất và sỏi đang ập đến.

Gàooooooooo!

Nhưng thứ thực sự lâm vào nguy hiểm không phải là mặt đất.

Lũ ma thú theo bản năng nhận ra rằng chúng không được phép bị hút vào đó. Những con ma thú nằm rạp xuống đất cắm móng vuốt vào nền đất, nghiến chặt răng chống cự.

Nhưng đó là một việc làm vô ích.

Gàooooooooo!

Chúng bị hút vào.

Trước lực hút tác động như thể phớt lờ mọi định luật của thế gian, không có bất cứ thứ gì có thể trở thành điểm tựa. Mặt đất bị lật tung, móng vuốt cắm sâu bị bật ra... Lũ ma thú bay lên không trung.

Những tiếng hét gào thảm thiết vang lên.

Cùng với tiếng gió rít xé tai, tiếng gào thét của lũ ma thú vang dội khắp thế gian một cách dữ dội.

Choi Jeong-Moon thà bịt chặt tai lại còn hơn. Nhưng hắn không thể. Ngay khoảnh khắc hắn bỏ tay ra, cơ thể dường như sẽ bay lên không trung.

Và trong tiếng hét đó, một âm thanh kỳ lạ bắt đầu xen vào.

"A a……."

Tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra từ miệng Choi Jeong-Moon.

Chúng đang ùa tới.

Những con ma thú bay lên trời đang bị hút về phía quả cầu nhỏ mà Yi Ji-Hyuk tạo ra. Do số lượng ma thú quá đông, những con bay lên không trung và bị hút vào bắt đầu quấn lấy nhau.

Rắc rắc! Xoẹt!

Tiếng xương gãy và thịt da nứt toác vang lên một cách rùng rợn.

Những âm thanh như thể xé toạc thanh quản vang lên tứ phía, hoàn toàn không thể phân biệt được đó là tiếng gào thét hay tiếng la hét.

Xoẹt! Rắc rắc!

Lũ ma thú bị ép bẹp như thể bị bỏ vào một chiếc máy ép khổng lồ và nén lại. Dù đã bị thu nhỏ đến kích thước tưởng chừng không thể nén lại được nữa, chúng vẫn không ngừng nhỏ đi. Hơn nữa, hơn nữa!

Choi Jeong-Moon nhắm nghiền mắt.

Lũ ma thú bị biến dạng và hút vào, trông như một đống lốp xe được đan kết lộn xộn. Nghĩ đến việc lũ ma thú đó đã hành hạ con người khổ sở đến mức nào cho đến nay thì đây đáng lẽ phải là một cảnh tượng hả hê, nhưng thực tế điều Choi Jeong-Moon cảm nhận được không phải là sự hả hê mà là sự kinh hoàng.

Hình ảnh những sinh vật không thể chống cự trước một sự tồn tại tuyệt đối, bị biến dạng, bị ép bẹp và hút vào, quyết không phải là cảnh tượng có thể vui vẻ chiêm ngưỡng.

Và điều đó cũng áp dụng cho cả Choi Jeong-Moon.

"Chết tiệt!"

Chân hắn nhấc lên. Dù chưa hoàn toàn bay lên, nhưng cơ thể hắn đang chao đảo như thể có ai đó đang kéo từ trên xuống. Choi Jeong-Moon kinh hãi tìm thứ gì đó để bám vào.

Nhưng ở đây thì bám vào cái gì được chứ.

Sau những trận chiến liên tiếp, xung quanh đã biến thành một nơi như sa mạc. Không thể tìm thấy một cái cây, một gốc cỏ nào. Thứ có thể bám vào cuối cùng là…….

"Anh Choi Jeong-Moon!"

Seo Ah-Young bám chặt lấy Choi Jeong-Moon.

"Bám lấy!"

Họ cũng nhận thức được.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bị hút vào đó.

‘Đã dựng lá chắn rồi mà vẫn đến mức này sao?’

Không, đó là điều hiển nhiên.

Ít ra vì ở trong lá chắn nên Choi Jeong-Moon mới có thể trụ lại. Nhớ lại cảnh lũ ma thú bên ngoài lá chắn bị hút vào mà không thể chống cự, việc Choi Jeong-Moon, người nhẹ hơn chúng gấp nhiều lần, có thể trụ lại đã là một điều kỳ diệu.

Trọng lượng của những con ma thú to hơn cả voi, dù tính ở mức tối thiểu, cũng nhẹ nhàng vượt qua 5 tấn, vậy mà chúng lại bay lượn như những tờ giấy.

Choi Jeong-Moon cố gắng mở đôi mắt vốn đã khó mở vì gió lốc. Mắt cay xè và nước mắt chảy ròng ròng, nhưng hắn không thể nhắm mắt. Hắn thậm chí còn sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt.

Vùuuuuuuuuuuu!

Gió càng lúc càng mạnh hơn.

Như thể muốn hút cạn toàn bộ không khí trên thế gian.

"Khặc!"

Cơ thể bay lên.

"Bám lấy! Bám lấy! Nhanh lên!"

Cơ thể Choi Jeong-Moon bay lên không trung. Và cả cơ thể Seo Ah-Young đang bám lấy hắn cũng đang bay lên.

"Khốn kiếp!"

Lực hút ngày càng mạnh hơn theo thời gian. Các thành viên NDF bện vào nhau. Họ điên cuồng cắm tay xuống đất, bấu chặt lấy mặt đất và kéo chặt lấy nhau.

"Địt mẹ, rốt cuộc là chuyện quái gì thế này!"

Giọng nói tuyệt vọng của Kim Dah-Hyun vang lên xuyên qua cơn gió. Tình hình đã nghiêm trọng đến mức người đó cũng phải phản ứng đầy sợ hãi như vậy.

"Á á á á á á á!"

Choi Jeong-Moon ngẩng phắt đầu lên.

‘Ai?’

Tiếng hét vang lên từ một nơi gần đó. Choi Jeong-Moon, người đã ngẩng đầu xác nhận người bay vút lên trời, cắn chặt môi. Người Beraph cũng bện vào nhau và nằm rạp xuống đất, nhưng họ không thể kéo chặt lấy nhau hoàn toàn như các thành viên NDF.

"Á á á á á á á á!"

"Cứu tôi vớiiii!"

Tiếng hét của những người bị cuốn lên không trung vang vọng. Ngay khi rời khỏi lá chắn đang rung lên bấp bênh, cơ thể con người giãn dài ra như một cây kẹo kéo và ngay lập tức bị hút về phía Yi Ji-Hyuk.

"Khốn kiếp!"

Dù cơ thể Choi Jeong-Moon đã hoàn toàn bay lên không trung và chỉ còn dựa vào tay của Seo Ah-Young, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn khó mà chịu đựng được sự căm ghét bản thân.

Hắn đã an tâm.

Vì người bay lên không trung không phải là người hắn quen biết.

Những người hy sinh không phải là người Trái Đất.

Nỗi căm ghét chính bản thân vì đã cảm thấy an tâm bởi một lý do nhỏ nhặt rằng người hy sinh không phải là người Trái Đất, mà là những người đến từ thế giới khác để giúp đỡ nhân loại, đang khiến Choi Jeong-Moon gần như phát điên.

"Tỉnh táo lại đi!"

Cảm nhận được lực trên tay đang yếu đi, Seo Ah-Young hét lên.

"Chết vô ích đó! Sẽ chết đó! Nắm cho chặt vào! Nếu chết như thế này thì thằng khốn kia còn chẳng biết anh đã chết đâu!"

"Ự!"

Tâm trí bừng tỉnh, Choi Jeong-Moon nắm chặt lấy cánh tay của Seo Ah-Young.

‘Không chết.’

Dù có chết, cũng không chết như thế này. Tuyệt đối! Tuyệt đối sẽ không chết một cách vô nghĩa như vậy.

Cơ thể lơ lửng giữa không trung như thể sắp bị xé toạc. Thực tế, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Seo Ah-Young đã mất hết cảm giác. Máu dồn hết về phía sau khiến cánh tay trắng bệch, đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

"Bao giờ mới kết thúc đây, cái thứ điên rồ này!"

Choi Jeong-Moon bất giác quay đầu lại. Dù biết rằng nhìn về phía trước sẽ dễ dồn sức hơn nhiều, nhưng anh không thể chịu đựng được nếu không quay lại nhìn.

"A..."

"Bảo dùng sức vào cơ mà!"

Sức lực đột nhiên tan biến.

Quang cảnh hiện ra sau lưng không phải là cảnh tượng của nhân gian.

Mọi thứ đều bị hút vào.

Cả ma thú, ma tộc, và thậm chí cả những con quái vật mà Yi Ji-Hyuk đã triệu hồi.

Ùuuuuuuuuu!

Con quái vật khổng lồ tưởng chừng có thể bao trùm cả thế giới đang bay lên về phía quả cầu mà Yi Ji-Hyuk tạo ra. Những cái đầu tựa như mãng xà điên cuồng lắc lư cơ thể, nhưng không thể ngăn được việc bị nhấc bổng lên không trung.

Nó cố gắng ngoạm lấy từng mảng đất để trụ lại, nhưng cả nền đất cũng bị nhổ bật gốc và bay lên không.

Và rồi, nó bắt đầu bị cô đặc lại.

Đó là một hiện tượng kỳ lạ đến mức khó có thể diễn tả bằng từ ‘cô đặc’. Thân thể khổng lồ tựa như cả một hòn đảo được nhấc bổng lên không trung bị kéo dài ra về một điểm và thu hẹp lại.

Một tiếng thét.

Phááááát!

Cơ thể không chịu nổi sự cô đặc quá mức bị xé toạc, phun ra một màn mưa máu, nhưng ngay cả máu vừa phun ra cũng lập tức bị hút vào.

"Á á á á á á á á!"

Cuối cùng, những người Berafe và các năng lực giả không thể trụ lại nổi cũng bị nhấc bổng lên không trung.

"Hỡi Ratrell!"

Cùng với tiếng hét vang dội của Diore XII, tấm khiên trên không trung bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng sữa.

Keng! Keng!

Những người bị nhấc lên không trung không thể xuyên qua tấm khiên và bị bật ngược trở lại. Giống như những quả bóng bị ném xuống đất, họ bị bật nảy vài lần rồi dính chặt vào bức tường của tấm khiên.

"Ư!"

Diore XII nghiến chặt môi.

Ông có cảm giác như mọi thần lực trong cơ thể mình đều đang bị rút cạn. Nhưng trong tình huống có thể lường trước được thảm họa sẽ xảy ra nếu lớp phòng ngự này bị phá vỡ, ông không thể nào than vãn được. Mạng sống của bao nhiêu người đang phụ thuộc vào ông và Binh đoàn Thần thánh.

"Không có gì cao cả hơn việc cứu mạng sống! Hãy bảo vệ những tạo vật của Ratrell!"

"Ngợi ca Ratrell!"

Các tu sĩ hét lên và cùng nhau giải phóng thần lực.

‘Không đủ!’

Gương mặt của Diore XII bắt đầu méo mó.

Đến cả việc này cũng không làm được sao?

Họ không có ý định tiêu diệt sự tồn tại mang tên Yi Ji-Hyuk. Họ chỉ đang chống lại hiện tượng mà hắn tạo ra. Đây không phải là một cuộc tấn công thực sự, họ chỉ muốn giữ lại những người đang bị hút vào, nhưng nếu ngay cả việc đó cũng không làm được... thì rốt cuộc họ có thể làm được gì chứ?

Cảm giác bất lực.

Một cảm giác bất lực không thể diễn tả bắt đầu bao trùm lấy ông.

‘Thần không phải là toàn năng.’

Nhưng...

Nếu đã biết rằng sẽ phải đến vùng đất dị giới xa xôi này để chết như một con sâu bọ, thì tại sao Người lại gửi họ đến thế giới này? Chắc chắn Người cũng biết rõ rằng họ không thể ngăn cản được.

Một âm thanh tựa như đức tin đang rạn nứt vang lên.

Gràààààààààà!

Và thứ níu giữ lại đức tin đang rạn nứt của ông không phải là giọng nói của Ratrell, mà là tiếng gầm của những con rồng.

Ùuuuuuuuuuuung!

Trọng Lực Đảo Ngược được triển khai trên diện rộng. Không, phải nói là Trọng Lực mới đúng, không phải Đảo Ngược. Bởi vì nơi mà trọng lực của chúng hướng đến là mặt đất.

Khi những con rồng tập hợp sức mạnh để tăng cường trọng lực, những người đang lơ lửng đã ổn định hơn một chút, và những người đang dính chặt vào tấm khiên như một bầy zombie cũng bắt đầu từ từ hạ xuống. Trong không gian nơi trọng lực, vô trọng lực và phản trọng lực hỗn loạn một cách tùy tiện, con người đang trôi nổi như thể đang nhảy múa lên xuống.

"Vẫn chưa được!"

Diore XII cắn mạnh vào đôi môi đã bị ông cắn đến mức không còn chỗ nào lành lặn.

Không phải. Vẫn chưa phải lúc.

Vẫn chưa phải lúc để chìm đắm trong tuyệt vọng.

Nơi đây hội tụ mọi ý chí. Cả con người và những sinh vật không phải con người, chẳng phải tất cả đều đến đây với một ý chí duy nhất là bảo vệ thế giới hay sao? Với tư cách là người có thể coi là đại diện cho người Berafe, nếu ông nghi ngờ ý muốn của thần và buông mình vào tuyệt vọng, thì làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục đó?

Nhận ra rằng thứ mà mình suýt nữa đã hủy hoại không phải là đức tin mà là ý chí của con người, Diore XII cất cao giọng.

"Hãy gạt bỏ đức tin sang một bên!"

Các tu sĩ mở to mắt nhìn Diore XII.

"Hãy phá bỏ bức tường của đức tin! Hãy xóa bỏ ranh giới giữa tín đồ và người ngoại đạo, và tập hợp ý chí thành một! Chúng ta sẽ không chết ở đây! Chúng ta sẽ tiếp nối tương lai tại đây!"

Cùng với lời tuyên bố của Diore XII, các tu sĩ của các giáo phái khác cũng cất cao giọng.

Họ cũng biết. Họ biết Diore XII đang nói về điều gì.

Các giáo đoàn vẫn luôn đối đầu với nhau. Nhưng sự tồn tại của Tọa Hủy Diệt đã khiến các giáo đoàn thù địch phải liên minh, và nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó hắn có thể quay trở lại đã giúp họ duy trì mối liên kết dù là lỏng lẻo.

Và họ cảm nhận được rằng, ngay chính lúc này là thời điểm mà họ phải phá bỏ cả ranh giới giáo đoàn và tôn giáo để hợp nhất sức mạnh của mình.

Ngay trước mặt kẻ địch hùng mạnh kia.

"Hộc!"

Và Choi Jeong-Moon, người vừa mượn lực đó để đáp xuống đất, siết chặt đôi chân đang run rẩy bần bật và mở miệng.

"Vẫn chưa kết thúc đâu! Vẫn chưa!"

Tiếng hét như hộc máu của anh ta vang vọng khắp nơi.

---

"Hửm?"

Yi Ji-Hyuk nghiêng đầu.

'Chuyện lạ thật.'

Dĩ nhiên, hắn đang rất hài lòng với cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Cảm giác như mọi thứ trên đời đều khuất phục dưới ý chí của hắn. Dù sự khuất phục đó không phải là điều chúng mong muốn.

Ý chí của hắn cũng quá mức bạo lực và vật lý để có thể gọi đơn thuần là ý chí.

Dù sao đi nữa, vạn vật trên thế gian đang quy phục dưới ý chí của hắn. Các Quỷ Vương cũng phải cúi đầu, ma tộc và ma thú thì hoàn toàn bất lực.

Nhưng mà...

'Loài người đang chống cự sao?'

Ánh mắt Yi Ji-Hyuk lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Dĩ nhiên, người ta thường nói, loài người càng đoàn kết thì càng mạnh mẽ.

Nhưng Yi Ji-Hyuk nghĩ rằng không có lời nào sáo rỗng hơn thế. Sinh vật nào cũng vậy, tập hợp lại thì sẽ mạnh hơn. Đó không phải là đặc tính của riêng loài người. Ngược lại, con người là giống loài hễ tụ tập lại là chia rẽ và tự ăn mòn lẫn nhau.

Loài người là một chủng tộc chẳng có điểm mạnh nào đặc biệt đến mức phải tự hào về một câu nói hiển nhiên như "đoàn kết tạo nên sức mạnh".

Vậy mà giờ đây, những con người đó đang kháng cự trước ý chí của hắn.

Dù cho có sự hậu thuẫn từ sức mạnh của rồng và các dị tộc, không thể phủ nhận sự thật rằng những kẻ đang chặn đứng sức mạnh của hắn lúc này chính là con người.

'Thú vị thật.'

Dù xuất thân là con người, Yi Ji-Hyuk vẫn cho rằng kẻ yếu ớt nhất ở đây chính là loài người. Lý do họ có thể chống chọi trước mối đe dọa từ ma tộc và ma thú là vì Yi Ji-Hyuk đã đứng ra chỉ huy họ.

Nhưng giờ đây, loài người đang nói với Yi Ji-Hyuk rằng.

Đó không phải là sức mạnh của ngươi.

Đó là sức mạnh của loài người.

"Thú vị thật."

Vừa hỗn xược lại vừa hấp dẫn. Được chứng kiến cảnh tượng những khuôn mặt loài người, những kẻ sẽ dùng sức mạnh đoàn kết đó để đối đầu với hắn, chìm trong tuyệt vọng sẽ là một thú vui không gì sánh bằng.

Hơn nữa...

Đó là việc hắn có thể làm ngay bây giờ.

Uuuuuuuuuung!

Lực hút tác động từ quả cầu bắt đầu gia tăng.

Hút vào.

Quả cầu do hắn tạo ra đang hút tất cả mọi thứ trừ hắn. Đó là một lực hút mà chỉ Yi Ji-Hyuk, một ma đạo sư thông thạo về không gian và chiều không gian hơn bất kỳ ai trên đời, mới có thể tạo ra.

Và mọi thứ bị quả cầu hút vào đều biến thành khí và được Yi Ji-Hyuk hấp thụ.

Mạnh lên, ngay cả trong khoảnh khắc này.

Chỉ cần hít thở thôi, Yi Ji-Hyuk đã mạnh lên theo cấp số nhân. Đến mức hắn còn lo rằng cơ thể sẽ không thể tiêu hóa nổi luồng khí hấp thụ vào và nổ tung mất.

Uuuuuuuuuung!

Quả cầu cộng hưởng bắt đầu phát ra sức mạnh dữ dội hơn nữa.

Xoàaaaaaaaaaaaaaa!

Cùng lúc đó, gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Chỉ riêng sức gió, không cần tác động của lực hút, đã khiến mặt đất bị lột lên. Đại địa bắt đầu nứt toác.

Dung nham phun trào từ bên dưới những vết nứt sâu hoắm của đại địa. Cùng với khói cay nồng, thế giới ngày càng chìm sâu vào bóng tối.

Nếu có ngày tận thế, hẳn nó sẽ trông như thế này.

"Nếu chịu được thì cứ thử chịu đựng xem sao."

Yi Ji-Hyuk đưa quả cầu lên trên đầu. Những ma thú và ma tộc bị hút vào quấn lấy nhau, tạo thành một hoa văn trừu tượng. Một sự hỗn loạn không hề có trật tự.

Bên dưới đó, Yi Ji-Hyuk phá lên cười điên dại như một ác quỷ.

Tấm khiên được vá víu một cách gượng ép lại bắt đầu rung chuyển. Cảm thấy cơ thể như đang bay lên, Choi Jeong-Moon cười khan.

'Rốt cuộc phải cho thấy đến mức nào thì mày mới vừa lòng hả?'

Đã thấy quá đủ rồi.

Thực sự quá đủ rồi.

"Vậy nên biết điều một chút đi, tên khốn kiếp chết tiệt này."

Choi Jeong-Moon hét vào chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay.

"Anh có nghe không?"

"Dĩ nhiên. Nếu như anh nghe được lời tôi, Mr. Choi."

Christopher vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Nói chính xác hơn, sự bình tĩnh của ông ta đang được duy trì một cách cưỡng ép. Người ta nói khi một người quá sốc, họ lại trở nên lạnh lùng hơn, và câu nói đó thật đúng. Sau khi đã kinh ngạc đến tột cùng, lý trí trở nên lạnh như băng.

"Bắn đi."

"Không thể. Không nhắm được."

Việc bắn trúng mục tiêu trong cơn gió mạnh kia là hoàn toàn không thể. Trước lực hút áp đảo đó, hệ thống dẫn đường hay đẩy cũng đều vô dụng.

"Không cần nhắm đâu."

"Gì cơ?"

"Vì nó sẽ tự bị hút vào thôi. Cứ nhắm đại khái về hướng này rồi bắn là được. Bây giờ thứ đó là mục tiêu lớn nhất trong lịch sử, dù có bắn ra sau lưng thì đạn cũng tự động hình thành cụm điểm rơi thôi."

Christopher siết chặt nắm đấm.

'Không sai chút nào.'

Vì đang quan sát từ xa nên không thể nắm bắt tình hình chính xác, nhưng có một điều chắc chắn là Yi Ji-Hyuk đang hút mọi thứ xung quanh. Nếu vậy thì không cần nhắm. Chỉ cần thả xuống gần đó là nó sẽ tự động bị hút vào.

"Loại nào?"

"Anh còn hỏi một điều hiển nhiên như vậy."

"Có ổn không?"

"Phải làm thôi."

"Tôi hiểu rồi. Sẽ bắn ngay bây giờ."

"Nhanh lên đi. Sắp không trụ nổi nữa rồi."

Christopher không cần xác nhận xem đường truyền đã ngắt hay chưa mà hét lên.

"Bắn tên lửa hạt nhân!"

"Bao nhiêu quả?"

"Bắn hết tất cả những gì có thể!"

"...Thiệt hại xung quanh sẽ rất lớn đấy ạ."

"Không có thời gian giải thích đâu. Cứ bắn đi! Ngay lập tức!"

"..."

Viên phụ tá thở dài và nhập chương trình vũ khí hạt nhân.

'Thật là một việc điên rồ.'

Kể cả khi thành công, tất cả những người xung quanh đó đều sẽ chết. Và nếu không bắt được Yi Ji-Hyuk, kết quả đã quá rõ ràng. Mặc dù không biết Choi Jeong-Moon và Christopher đang nghĩ gì.

Nhưng chương trình phóng hạt nhân đã thoát khỏi sự kiểm soát của Nhà Trắng và được chuyển giao cho họ, và anh không có quyền từ chối mệnh lệnh của Christopher.

'Cũng không thể từ chối được.'

Nếu không thể tin người đó, thì trên đời này làm gì tồn tại người nào đáng tin cậy.

"Đã chuẩn bị xong."

"Phóng đi."

"……."

"Tôi bảo phóng đi."

"Ngài hãy nhấn đi ạ."

"Gì?"

"Việc này tôi không thể làm bằng tay mình được. Xin ngài hãy nhấn đi ạ."

Christopher bật dậy khỏi chỗ ngồi. Rồi ông tiến đến chỗ của phụ tá và lườm anh ta bằng ánh mắt sắc lẻm.

"Đây có thể là nút quyết định sự diệt vong của nhân loại. Đây không phải là kháng lệnh, mà là tôi không đủ can đảm để nhấn cái nút này."

"Tôi hiểu."

Christopher thở dài một hơi.

Ngay khi định nhấn nút, ông có thể cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đang ập xuống mình. Nghĩ đến sức nặng mà chiếc nút này mang lại thì đó là điều đương nhiên. Nếu có thể dễ dàng nhấn chiếc nút này thì đó không phải là người nữa.

'May mà đây không phải là nút phóng tên lửa thật.'

Nếu là nút phóng tên lửa thật sự, chỉ có thể mở bằng chìa khóa của Tổng thống và Phó tổng thống, có lẽ ông đã ngạt thở vì áp lực rồi. Vì tình hình không cho phép tuân thủ quy trình đó, họ đã vô hiệu hóa tất cả các chương trình và thiết lập để có thể phóng hạt nhân chỉ bằng một nút Enter.

'Không, ngược lại có khi thế này còn căng thẳng hơn.'

Chỉ nghĩ đến việc hàng chục quả bom hạt nhân sẽ bay đi chỉ với một cái nút vô tri vô giác kia cũng đủ khiến trước mắt tối sầm lại.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Christopher nghiến chặt răng.

'Tin tưởng.'

Tin vào phán đoán của người ở hiện trường. Đó là nguyên tắc lâu năm mà Christopher đã tuân thủ. Christopher cắn chặt môi và nhấn mạnh nút Enter.

---

Liệu có thể hiểu được câu nói rơi lên trời không.

Xoẹtttt!

Đó là một trải nghiệm kỳ lạ.

Việc trọng lực thay đổi là một điều khó có thể trải nghiệm được đối với một con người đang sống. Mặc dù có một số ít người đã trải nghiệm trạng thái không trọng lực, nhưng đây cũng không phải là không trọng lực.

Cảm giác mặt đất đảo lộn bất chợt. Rơi lên trời, rơi sang ngang, rồi lại bị ném xuống đất.

"Chết tiệt!"

Choi Jeong-Moon siết chặt bàn tay đang nắm đến mức máu không thể lưu thông.

Khi Đảo Nghịch Trọng Lực do bầy rồng dốc toàn lực triển khai và lực hút của Yi Ji-Hyuk va vào nhau, bên trong màng chắn bị đảo lộn và rung chuyển như thể đang ở trong một chiếc máy lắc khổng lồ.

Thực tế thì trên dưới không hề đảo ngược, nhưng cảm giác phương hướng rơi thay đổi trong từng khoảnh khắc gần với "bị đảo lộn" hơn là "bị kéo đi".

"Đừng bỏ cuộc!"

Diore XII cất cao giọng.

"Khoảnh khắc bỏ cuộc là tất cả sẽ chết! Hãy giải phóng thần lực với tâm thế một mình ta chết cũng không sao! Đừng sợ hãi. Dù các ngươi có chết thì đó cũng không phải là cái chết. Đấng Latrel sẽ đón nhận các ngươi!"

"Tử vì đạo!"

"Tử vì đạo!"

Trông họ như những kẻ cuồng tín điên rồ, nhưng vào lúc này, họ lại đáng tin cậy hơn bao giờ hết. Và cũng nhờ họ mà nhóm Choi Jeong-Moon vẫn còn sống.

Ở đây có vô số kẻ sở hữu sức mạnh vượt xa họ. Dù một tu sĩ có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh bằng một con ma thú kia.

Nhưng Quỷ Vương không biết. Ma tộc không biết. Và ma thú cũng không biết.

Bản thân chúng không hề có khái niệm sử dụng sức mạnh của mình để cứu đồng đội. Nếu con ma thú bên cạnh bay lên trời, chúng sẽ đạp con ma thú đó để chui xuống đất.

'Lũ Quỷ Vương.'

Nếu các tu sĩ và bầy rồng có thể làm được, thì chắc chắn các Quỷ Vương cũng có thể. Nhưng thay vì dùng sức mạnh để bảo vệ xung quanh, các Quỷ Vương lại chọn cách thu mình lại, tiết kiệm sức mạnh.

"Trong tình thế đó mà còn mạnh lên được hả, lũ khốn ngu ngốc này!"

Choi Jeong-Moon hét đến rách cả cổ họng.

Hiện thực lúc này, phải trông chờ vào cuộc chiến khó hiểu của các Quỷ Vương thật nghiệt ngã, nhưng không còn cách nào khác. Để đối phó với Yi Ji-Hyuk kia, cần có sự hợp tác của các Quỷ Vương.

Choi Jeong-Moon quay đầu lại.

Ở đó có Affeldrichae đang nhìn Yi Ji-Hyuk bằng đôi mắt vô cảm.

"Tôi cần sự giúp đỡ."

"Tôi không có gì có thể làm được cả."

"Không. Đây là việc chỉ cô mới có thể làm được."

"Tôi không biết anh muốn gì ở tôi, nhưng hãy thôi đi. Tôi không giúp anh đâu."

"Vâng. Tôi biết cô có mưu đồ khác. Nhưng đây không phải là cần sức mạnh của cô. Cái cần là mối quan hệ của cô."

"…Ý anh là gì?"

"Hãy gọi bầy rồng đến."

"Chắc anh cũng biết là bây giờ họ không có thời gian đâu. Tôi không muốn hạ thấp đồng tộc của mình, nhưng họ đã đến giới hạn chỉ với việc chống lại hiện tượng mà kẻ đó tạo ra rồi."

"Vâng, tôi biết! Nhưng chắc cô có thể truyền đạt lời của tôi chứ."

Đôi mắt Affeldrichae nhuốm màu nghi hoặc.

"Anh định làm gì?"

"Định sống sót."

Sau khi nhìn thẳng vào mắt Choi Jeong-Moon, Affeldrichae gật đầu.

"Nói đi."

"Không, ý tôi là……."

"Tôi hiểu rồi. Chính anh mới là người đang quên thì phải. Trí thông minh của loài rồng không thấp đến mức không hiểu được lời các người nói đâu. Tôi đã kết nối thần giao cách cảm với những con rồng khác rồi, cứ nói với tôi là được. Tôi sẽ tự phiên dịch luôn cho."

Choi Jeong-Moon gật đầu rồi mở miệng.

"Xin thưa với các Dragon-nim bận trăm công nghìn việc……."

Cái này, có vẻ như giọng điệu của mình đang trở nên hơi kỳ lạ... nhưng, chắc cũng không sao. Vì bọn họ cũng sẽ không nghe được sắc thái tinh tế trong lời nói của anh ta sau khi phiên dịch.

"Xin hãy thực hiện chỉ thị của tôi đúng thời điểm. Cơ hội phản công duy nhất sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Affeldrichae nhìn Choi Jeong-Moon với đôi mắt sáng rực.

Nghĩ lại thì, con người này cũng thật đặc biệt trong số những con người.

"Cuộc phản công sẽ bắt đầu. Chà, dĩ nhiên là..."

Choi Jeong-Moon nhún vai.

"Trước hết chúng ta phải sống sót qua lúc bắt đầu cuộc phản công đã. Có thể mọi người sẽ thấy khó chịu, nhưng xin hãy nghe lời tôi."

Giữa lòng địa ngục, cuộc phản công của nhân loại đang ngóc đầu dậy.

---

Mình đang làm gì thế này?

Yi Ji-Hyuk ngẩng đầu. Cảnh tượng quả cầu do chính hắn tạo ra đang hút lấy vạn vật trên thế gian lọt vào mắt hắn.

'Phải rồi.'

Là cảnh tượng do hắn tạo ra. Là việc do hắn gây nên.

Nhưng hắn chẳng cảm thấy chút gì là thực cả. Chính xác hơn, phải nói là ký ức của hắn không đủ liền mạch để có thể cảm nhận được thực tại.

Hắn rõ ràng là vẫn có ý thức.

Nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, và suy nghĩ bằng đầu.

Nhưng những khoảnh khắc ấy lại bị phân mảnh. Giống như say thuốc an thần, ý thức vẫn tồn tại nhưng thế giới cứ ngây dại mờ xa rồi đột ngột lại gần, hiện tượng đó cứ lặp đi lặp lại.

'Mình đang đánh mất dần rồi.'

Hắn đã đẩy lùi sự tồn tại mang tên Yi Ji-Hyuk trong quá khứ và chiếm lấy vị trí này. Nhưng có vẻ cái kết của hắn cũng chẳng phải là một cái kết có hậu. Cứ thế này, theo thời gian, cuối cùng hắn sẽ mất đi lý trí và chỉ còn bám víu vào bản năng hủy diệt thuần túy.

Giống như một bộ não bị bất tỉnh chỉ hoạt động theo bản năng.

Nhưng cũng chẳng có gì tệ cả.

Tuy có hơi nực cười, nhưng hành động của hắn khi có lý trí và khi không có lý trí cũng chẳng khác nhau là mấy. Trái lại, nhờ vào ký ức của Yi Ji-Hyuk quá khứ mà hắn vẫn còn chút do dự, nên việc thổi bay hoàn toàn lý trí có khi còn giúp ích hơn cho việc thực hiện ý chí của hắn.

[Thật là thảm hại hết chỗ nói.]

Mặt Yi Ji-Hyuk méo đi.

Hắn biết.

Yi Ji-Hyuk đã biến mất rồi.

Hắn không phong ấn Yi Ji-Hyuk. Sự tồn tại mang tên Yi Ji-Hyuk đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Vậy nên không có lý nào cậu ta lại nói chuyện với hắn.

Lời mà hắn đang nghe không phải do Yi Ji-Hyuk nói. Mà là bộ não siêu việt của hắn, thứ ghi nhớ quá hoàn hảo về Yi Ji-Hyuk trong quá khứ, đang dựa trên ký ức đó để tái cấu trúc lại nhân cách của Yi Ji-Hyuk.

"Toàn làm những chuyện vô dụng."

Suy cho cùng, việc tái cấu trúc chỉ có thể thực hiện khi có ý chí của hắn. Nói cách khác, điều đó có nghĩa là ý chí của hắn hiện đang tò mò về nhân cách của Yi Ji-Hyuk trong quá khứ.

Dù không muốn chấp nhận, nhưng hắn không thể không chấp nhận. Vì lý trí của hắn không cho phép sự vô lý.

Hắn đang tò mò.

Bởi vì dù sở hữu toàn bộ ký ức của Yi Ji-Hyuk, hắn vẫn không thể hiểu được hành động của con người mang tên Yi Ji-Hyuk. Dù nhớ rõ mồn một Yi Ji-Hyuk quá khứ đã suy nghĩ gì và hành động ra sao, hắn vẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Ban đầu, hắn cho rằng cảm giác không hài hòa này nảy sinh là do Yi Ji-Hyuk trong quá khứ là một tồn tại thấp kém hơn hắn bây giờ. Bởi vì việc hắn có thể hiểu được sự lặp lại của những hành động vô cùng phi lý và phi logic là một điều quá khó khăn.

Nhưng mà...

Bây giờ hắn đã hiểu.

Đó không phải là tất cả.

'Có một phần nào đó bị thiếu.'

Trong quá trình chuyển đổi từ tồn tại mang tên Yi Ji-Hyuk sang hắn của hiện tại, có một phần nào đó đã bị thiếu mất. Một yếu tố cốt lõi nhất cấu thành nên Yi Ji-Hyuk trong quá khứ đã không được kế thừa cho hắn.

Có quan trọng không?

Không hề.

Vì dù vậy cũng chẳng có gì thay đổi.

Hắn không phải là Yi Ji-Hyuk của quá khứ, và cũng không cần phải là Yi Ji-Hyuk của quá khứ. So với Yi Ji-Hyuk quá khứ, hắn của hiện tại là một tồn tại tiến hóa hơn nhiều, một tồn tại hoàn hảo. Một tồn tại hoàn hảo thì làm gì có lý do để khao khát một tồn tại không hoàn hảo chứ.

Nếu xét theo lý trí, dù Yi Ji-Hyuk trong quá khứ là một tồn tại như thế nào đi nữa, hắn cũng không cần phải bận tâm. Vì điều đó không thể ảnh hưởng gì đến hắn của hiện tại.

"Nhưng tại sao..."

Yi Ji-Hyuk nhăn mặt.

Ngoài phẫn nộ, căm hận và khoái lạc, một cảm xúc gọi là bực bội đang nảy sinh.

Tại sao cứ có cảm giác gì đó sai sai thế này.

Là một cơn khát.

Một cơn khát không thể thỏa mãn dù uống bao nhiêu nước đang dày vò hắn.

Yi Ji-Hyuk nhìn xuống dưới.

'Mặc dù chẳng có lý do gì để cảm thấy khát cả.'

Nhìn xem.

Tất cả đều đang tôn thờ hắn.

Ma thú, Ma tộc, Quỷ Vương và cả con người, thậm chí cả rồng nữa.

Chúng đang dâng lên sự tôn thờ với ánh mắt chứa đựng lòng kính trọng và nỗi khiếp sợ.

Cảnh tượng như vậy, ai có thể được chứng kiến cơ chứ.

Hắn là hóa thân của sự hủy diệt lần đầu tiên giáng thế kể từ khi thế giới được sinh ra, và là tồn tại sắp mang đến cho vạn vật một sự bình đẳng mang tên cái chết công bằng.

Dù cho đó gần với bản năng hơn là ý chí của hắn.

'Không sao cả.'

Phó mặc bản thân cho bản năng cũng không tệ.

Theo ý nghĩa đó...

"Ta không thích."

Ánh mắt của Yi Ji-Hyuk ghim chặt vào một nơi.

'Chướng mắt.'

Chỉ có hai người.

Không phải tất cả mọi người ở đây đều tôn thờ Yi Ji-Hyuk. Có Barbache mang lòng địch ý vô hạn, và cũng có những Quỷ Vương vẫn đang căm hận hắn.

Nhưng chỉ có hai ánh mắt khiến hắn bận lòng.

'Thật chướng mắt.'

Ánh mắt đó.

Không phải là sợ hãi, cũng không phải căm hận... và cũng không phải là địch ý.

Sự khinh miệt trần trụi.

Hai cặp mắt chứa đầy ý chí không bao giờ công nhận hắn, chứa đầy sự khinh miệt trần trụi, đã liên tục làm hắn khó chịu từ lúc nãy.

Một người thì hắn có thể hiểu được.

Bởi vì từ trước đến nay, cô ấy vẫn là một sự tồn tại như thế.

Thế nhưng, việc tên con người yếu đuối kia lại dám nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ thì hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

‘Mất trí rồi sao?’

Đến cả ma tộc, thậm chí là các Quỷ Vương cũng phải tỏ ra sợ hãi trước hắn, mà một con người lại dám nhìn hắn như vậy sao? Một con người cỏn con?

Đó là một việc không thể làm được khi còn tỉnh táo.

Không…….

Biết đâu chừng, chính vì là một sự tồn tại hèn mọn nên mới có thể làm được việc đó. Bởi vì với tiêu chuẩn của tên đó, hắn ta thậm chí còn chẳng thể đo lường được sức mạnh của Yi Ji-Hyuk một cách chính xác. Mọi tồn tại ở nơi này đều mạnh hơn hắn, vậy thì trong số đó có kẻ mạnh hơn nữa thì có ý nghĩa gì chứ.

Chấp nhận.

Hắn cố gắng chấp nhận.

"Tên này……."

Thế nhưng, cảm giác khó chịu như thể có thứ gì đó đang không ngừng cào vào một góc trong lồng ngực cứ bám lấy Yi Ji-Hyuk không buông.

"Được thôi."

Vậy thì ta sẽ thay đổi ánh mắt đó cho ngươi. Bằng sự tuyệt vọng và thất bại.

Uuuuuung!

"Là do ngươi tự chuốc lấy, cứ vui vẻ nhận lấy là được nhỉ."

Viên ngọc trên tay Yi Ji-Hyuk bắt đầu dao động một cách điên cuồng.

---

"Thằng khốn dai như đỉa!"

Choi Jeong-Moon nghiến răng.

"Sao lại lâu thế hả! Khoảng cách có bao nhiêu đâu!"

Nếu là ở Hàn Quốc thì đã không nói làm gì. Chuyện đang xảy ra trên lãnh thổ nước Mỹ, tên lửa bay đến mà lại mất nhiều thời gian như vậy, có hợp lý không cơ chứ.

"Christopher chết tiệt!"

"A! Ồn ào quá! Có sức nói thì dồn sức vào tay đi!"

Choi Jeong-Moon, người đang lơ lửng trên không, không ngừng chửi bới.

"Sắp chết hết cả rồi đây này!"

"Vậy thì lúc chết hãy chửi! Giờ vẫn còn sống mà!"

Choi Jeong-Moon nghiến răng.

Cảnh tượng trong mắt anh vẫn là tồi tệ nhất. Ma thú gần như đã bị hút vào hết. Bóng dáng của ma tộc cũng gần như không còn thấy đâu. Do số lượng ma thú quá nhiều nên vẫn có thứ gì đó đang bị hút vào, nhưng hầu hết không phải là ma thú mà là lớp vỏ Trái Đất bị lật tung và những cơn bão cát thổi tới.

Thứ lấp đầy vào chỗ trống đó là con người.

Dù đã triển khai Phản Trọng Lực và củng cố lá chắn đến mức nào đi nữa, cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người. Những người bám chặt vào bề mặt lá chắn cuối cùng cũng không thể chống lại được lực hút và bắt đầu bị văng ra khỏi lá chắn.

‘Làm ơn!’

Không còn thời gian nữa.

Càng kéo dài thời gian, sự hy sinh càng tăng lên. Và!

‘Hắn nói là đang mạnh lên.’

Bằng cách hút sức mạnh của tất cả sinh vật. Cả ma thú và con người, một khi bị hút vào nơi đó, cuối cùng cũng chỉ có tác dụng tăng cường sức mạnh cho Yi Ji-Hyuk mà thôi.

Thời gian trôi qua, chiến lực của họ giảm đi, còn Yi Ji-Hyuk thì mạnh lên. Ngay cả bây giờ họ còn chưa thể lập ra kế hoạch để đối phó với Yi Ji-Hyuk, nếu cứ để thời gian trôi qua như thế này thì sao?

Là sự hủy diệt.

Vì vậy, không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược.

Choi Jeong-Moon tập trung vào hai điều.

Một là Yi Ji-Hyuk đang hút tất cả mọi thứ tồn tại. Thậm chí hắn còn đang hút cả dung nham phun trào từ lòng đất.

Và một điều nữa là…….

‘Sinh vật.’

Thứ mà Yi Ji-Hyuk đang hấp thụ là những sinh vật sống. Những thứ vô tri vô giác khác như đống đất, tảng đá và dung nham, dù có bị hút vào thì cũng sẽ không cung cấp sức mạnh cho Yi Ji-Hyuk.

Làm sao biết ư?

"Chết tiệt, làm thế quái nào thắng nổi một tên ăn đất mà mạnh lên chứ? Thật lòng mà nói thì chuyện đó quá vô lý!"

"Ông đang nói cái gì thế, cái ông người này!"

Choi Jeong-Moon lạnh lùng đè nén cơn giận đang không ngừng dâng lên.

‘Khả năng, là khả năng.’

Khi phải đối đầu với một đối thủ tuyệt đối không thể thắng, phải lập ra chiến lược như thế nào?

Đơn giản thôi.

Là vứt bỏ.

Vứt bỏ những khả năng khác.

Với suy nghĩ đối phó với mọi tình huống thì tuyệt đối không thể thắng được. Bởi vì có sự chênh lệch về chiến lực. Vì vậy, không còn cách nào khác ngoài việc vứt bỏ kiểm chứng này nọ, và thực hiện một cuộc phiêu lưu mà chỉ cần có tác dụng là có thể giáng một đòn chí mạng.

Thất bại thì cũng chẳng mất gì, mà thành công thì trúng số độc đắc.

"Còn lâu không?"

Nghe giọng nói lạnh lùng của Affeldrichae, Choi Jeong-Moon hét lên.

"Đừng nói nữa, làm ơn giúp tôi một tay đi đã! Trong tình huống này tôi làm được gì chứ!"

"Đúng là một người phiền phức."

Khi Affeldrichae đưa tay ra, cơ thể của Choi Jeong-Moon đang phấp phới như lá cờ bay trong gió mạnh liền rơi phịch xuống đất.

"Ự……."

"Tôi đã tăng cường trọng lực. Cơ thể sẽ hơi mệt một chút, nhưng chắc là tốt hơn việc bay lượn nhỉ."

"Thế là đủ rồi ạ."

Choi Jeong-Moon đưa lưỡi ra liếm môi.

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Từ trước đến nay, anh luôn hành động theo hướng giúp đỡ Yi Ji-Hyuk. Kể từ khi gặp Yi Ji-Hyuk, mọi suy nghĩ của anh đều tập trung vào việc hỗ trợ hắn và dụ dỗ Yi Ji-Hyuk, người không bao giờ chịu di chuyển, phải hành động.

Thế nhưng…….

Dù cho kẻ kia không phải là Yi Ji-Hyuk, nhưng khi phải vắt óc suy nghĩ để giết hắn, một cảm giác kỳ lạ ập đến là điều không thể tránh khỏi.

"Vũ khí hạt nhân sẽ sớm được đưa đến bằng tên lửa. Khi đó, chúng sẽ theo lực hút kia và bắn trúng Yi Ji-Hyuk."

Choi Jeong-Moon giơ tay chỉ về phía Yi Ji-Hyuk.

"Nếu suy nghĩ của tôi là đúng… thì tên đó hút và hấp thụ toàn bộ sinh khí của các sinh vật sống, nhưng không thể hấp thụ vật vô tri. Hạt nhân không phải là thứ có sự sống. Và uy lực của nó thì chắc các vị cũng đã biết rõ."

Affeldrichae gật đầu.

Theo cô thấy, hạt nhân là vũ khí tồi tệ nhất mà con người tạo ra. Không có một Đại pháp sư nào, và cũng không có một Quỷ Vương nào có thể rải một hỏa lực khủng khiếp trên phạm vi rộng như vậy.

"Nhưng không thể dùng thứ gọi là hạt nhân đó để bắt Yi Ji-Hyuk được. Chắc anh cũng biết mà?"

Choi Jeong-Moon nặng nề gật đầu.

"Tôi không ngờ hạt nhân lại có nhược điểm như vậy. Nhưng sẽ ổn thôi. Tôi cũng đã có suy tính cả rồi, và hạt nhân đang bay tới không chỉ có một quả. Miễn là tính toán của tôi đúng. Tính toán của tôi là……."

"Sẽ không có thời gian để nghe giải thích đâu."

"Dạ?"

"Sắp đến nơi rồi."

Ánh mắt của Affeldrichae hướng về một nơi.

Choi Jeong-Moon nghiến chặt răng. Anh ta hoàn toàn không cảm nhận được gì. Cho đến tận khoảnh khắc bom hạt nhân phát nổ, anh ta cũng sẽ không thể phát hiện ra tên lửa. Chỉ có Affeldrichae là một con rồng nên mới có thể biết được.

"Xin hãy truyền lời! Chỉ có một khoảnh khắc duy nhất khi bom hạt nhân bị hút vào Yi Ji-Hyuk thôi. Chúng ta phải đẩy tên khốn đó lên."

"...Cô đang yêu cầu một việc vô cùng tàn nhẫn đấy. Nhưng mà..."

Ánh mắt của Affeldrichae trở nên kiên quyết.

"Tôi hiểu ý cô là gì rồi. Tôi sẽ cược cả danh dự của loài rồng để hoàn thành nó."

---

'Hửm?'

Đầu của Yi Ji-Hyuk khẽ quay lại.

'Có cái gì đó đang bay tới?'

Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt Yi Ji-Hyuk sau khi xác định được thứ đang bay tới.

"Bày đủ trò nhỉ."

Tên lửa đang lao tới.

Đó không phải là một cách đối phó tồi. Dù cho những quả tên lửa đó có thể gây sát thương cho hắn hay không, thì việc bị diệt vong mà không kịp sử dụng hỏa lực sẵn có cũng là một hành động vô cùng ngu ngốc.

Hắn không cần phải chế giễu việc họ làm mọi thứ có thể với tâm trạng như đang níu lấy một cọng rơm.

Chỉ là, đáng thương hại mà thôi.

Chỉ đáng tiếc rằng cuộc tấn công mà họ có thể vắt kiệt sức để thực hiện chỉ vỏn vẹn có thế này.

Trong lòng hắn còn muốn thúc giục họ cố gắng hơn nữa.

Vì cứ thế này thì quá nhàm chán.

Nơi đây quy tụ tinh hoa của ba chiều không gian. Dù có đi đến bất kỳ chiều không gian nào khác, cũng sẽ không có nơi nào tập hợp nhiều kẻ mạnh như ở đây. Những kẻ mạnh từ các chiều không gian với những đặc tính khác nhau đã tụ tập đông đến thế này, mà ngay cả một sự kháng cự ra hồn cũng không có, chẳng phải là quá nhạt nhẽo sao?

Thêm một chút nữa.

Hắn muốn tận hưởng thêm một chút nữa.

"Chứ không phải mấy trò vặt vãnh thế kia."

Yi Ji-Hyuk giơ ngón tay lên.

Khoa học của Trái Đất quả thực rất đáng gờm. Nếu bị trúng trực diện năng lượng phát ra từ quả bom hạt nhân đó, thì dù có là Yi Ji-Hyuk cũng khó tránh khỏi nguy hiểm.

"Nhưng chậm quá."

Dù có sở hữu sức mạnh lớn đến đâu, nếu không thể bắn trúng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vốn dĩ với tốc độ đó, con người không thể nào đối phó được. Nhưng Yi Ji-Hyuk thì khác.

Với hắn, kẻ đã ma hóa, sự tồn tại và quỹ đạo của quả tên lửa đang bay tới hiện ra rõ ràng như trong lòng bàn tay. Dù nó có sở hữu sức mạnh ghê gớm đến đâu, nếu nó phát nổ trước khi đến được đây thì cũng chẳng có...

"Hửm?"

Và ngay lúc đó, một nguồn sức mạnh kinh hoàng bắt đầu dồn lên từ mặt đất.

"Barbatos?"

Barbatos, kẻ từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát tình hình một cách kỳ lạ, đã bắt đầu hành động. Những luồng lôi điện đen ngòm tỏa ra từ cơ thể hắn đang bay thẳng về phía Yi Ji-Hyuk.

"Phải nói là quả nhiên không hổ danh nhỉ?"

Không biết là hắn biết bằng đầu hay là tạo ra bằng bản năng, nhưng những luồng lôi điện của Barbatos đang tính toán một cách tinh vi hướng mà lực hút của Yi Ji-Hyuk kéo đến để bay về phía hắn.

Bên trong đó, còn có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của Barbatos quyết tâm giết chết Yi Ji-Hyuk.

"Đây là một vinh dự đấy nhỉ?"

Việc Đại Quỷ Vương kia đang tỏa ra lòng căm thù lớn đến thế này đối với mình khiến Yi Ji-Hyuk vô cùng vui vẻ. Đây là bộ dạng mà hắn chưa từng thấy ở Barbatos từ trước đến nay.

Yi Ji-Hyuk dùng tay đón lấy những luồng lôi điện đang bay về phía mình. Mặc dù là lôi điện chứa đầy ma khí của Quỷ Vương, nhưng đối với hắn của hiện tại, nó chỉ là một đòn tấn công không mấy nguy hiểm.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó.

"Gràààà!"

Ngay khi lôi điện tan đi, Barbatos đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Yi Ji-Hyuk.

"Hô?"

Một tiếng kinh ngạc thốt ra từ miệng hắn.

Rầm! Rầmmmm! Rầm!

Nắm đấm của Barbatos liên tục nện vào cơ thể Yi Ji-Hyuk. Mặc dù đã dùng tay để đỡ, nhưng mỗi một cú đấm đều để lại một cơn đau nhói.

"Ngạc nhiên đấy."

Yi Ji-Hyuk cười toe toét.

"Ta cứ nghĩ ngươi là một tên khá nhát gan chứ. Không phải cách của ngươi là chỉ lao vào khi có phần thắng chắc chắn sao? Ít nhất đối với ta, bây giờ trông ngươi không có cửa thắng đâu?"

"Có lẽ là vậy."

Barbatos nhếch mép cười.

"Đó là cho đến tận bây giờ. Còn bây giờ là tình huống mà dù thế nào cũng phải tạo ra cái gọi là cửa thắng đó."

"Sao nhỉ, nghe như lời thoại của một anh hùng vậy. Vậy thì ta phải trở thành Quỷ Vương à?"

"Khึ khึ khึ."

Barbatos đã có thể biết được.

Thứ mà hắn còn thiếu là gì.

'Sự khẩn thiết.'

Hắn, kẻ mạnh mẽ tột cùng ngay từ lúc sinh ra, hoàn toàn không thể hiểu được cảm giác gọi là khẩn thiết. Một kẻ có thể có được mọi thứ chỉ bằng cách đưa tay ra, làm sao có thể cảm nhận được thứ cảm xúc như vậy chứ.

"Non nớt quá."

Phập!

Chân của Yi Ji-Hyuk xuyên thủng bụng của Barbatos.

"Ực."

Bụng bị xuyên thủng, nội tạng nát bét. Đồng thời, máu xanh từ cổ họng trào ngược ra ngoài.

"Hừm?"

Yi Ji-Hyuk nhìn Barbatos với vẻ thích thú.

Dù bị như vậy, Barbatos vẫn không lùi lại để tự tái tạo mà bám chặt lấy chân của Yi Ji-Hyuk.

"Ôi chao, thể diện của Quỷ Vương đi đâu mất rồi?"

Yi Ji-Hyuk dùng chân còn lại đá liên tục vào Barbatos đang bám lấy chân mình. Mỗi một cú đá đều chứa đựng uy lực đủ để nghiền nát cơ thể của Quỷ Vương. Trong chốc lát, cơ thể của Barbatos đã trở nên tả tơi.

Vậy mà Barbatos vẫn không buông tay khỏi Yi Ji-Hyuk.

"Tên dai như đỉa."

Mặt Yi Ji-Hyuk nhăn lại.

Thông thường, nếu một Quỷ Vương chịu sát thương đến mức này thì sẽ thế nào?

Nhìn bề ngoài có vẻ như đã bị thương rất nặng, nhưng thực tế phải nói rằng đó không phải là một sát thương quá lớn.

Đối với Ma Vương, và cả Ma tộc, thân thể chỉ là công cụ để thực hiện ý chí, sinh mệnh lực và sức mạnh của bọn chúng đều đến từ mana. Dù thân thể có tan rã, chỉ cần mana còn, bọn chúng có thể phục hồi trong nháy mắt.

Nhưng vết thương mà Yi Ji-Hyuk gây ra không chỉ là ngoại thương đơn thuần. Yi Ji-Hyuk hút hết mana từ thân thể bị phá hủy, hấp thụ nó. Kết cục là bây giờ Barbatos đã phải chịu những tổn thương tương đương với con người.

Những tổn thương kiểu như bụng bị đâm thủng, toàn thân nát bét.

Dù vậy, Barbatos vẫn không buông tha cho hắn.

「Ngươi định hợp tác với loài người sao, dũng sĩ?」

Trước lời chế giễu của Yi Ji-Hyuk, Barbatos đáp lại bằng một nụ cười.

「Nhờ có ngươi, ta mới biết được điều này.」

「Hửm?」

「Để đánh bại đối thủ, không cần thể diện, sĩ diện hay lòng tự trọng gì cả. Quan trọng là ai đứng vững đến cuối cùng. Nhờ có ngươi, ta đã hiểu ra.」

「Ta không nhớ mình từng chơi bẩn như vậy.」

「Ngươi bị méo mó ký ức nghiêm trọng đấy.」

「Chà, được thôi. Không liên quan đến ta nên ta không quan tâm. Nhưng ngươi nghĩ như vậy là có thể ngăn được ta sao?」

「Khư khư khư, ngươi đã gọi ta là dũng sĩ.」

「Đúng vậy. Rất hợp với ngươi lúc này.」

「Ta cũng rất quan tâm đến những câu chuyện của các ngươi. Ngươi có biết điều kiện lớn nhất của dũng sĩ là gì không?」

「Dũng khí?」

「Ngươi đang nói những lời sáo rỗng đấy. Điều kiện lớn nhất của dũng sĩ là có một tinh thần thép, có thể ức hiếp số ít bằng số đông mà không hề thấy hèn nhát. Giống như ta bây giờ vậy.」

Mắt Yi Ji-Hyuk méo mó.

「Đừng quên là ta có đồng đội đấy, thằng Ma Vương ngu ngốc!」

Yi Ji-Hyuk quay đầu lại.

Những Ma Vương còn lại phía dưới đang tập hợp sức mạnh, tạo ra một khối mana khổng lồ. Ma lực bùng nổ ngưng tụ và phình to một cách hỗn loạn.

「Chắc hẳn ngươi đã thấy cảnh này nhiều rồi nhỉ? Khư khư khư, vì vậy ta mới nói là ta đã học được rất nhiều đấy.」

「Lũ rác rưởi này.」

「Muộn rồi.」

Khối ma lực do các Ma Vương hợp sức tạo ra bắt đầu trào lên về phía Yi Ji-Hyuk.

「Có vẻ như dù đã trở thành Ma tộc, ngươi cũng không thể điều khiển mana được nữa rồi. Nếu vậy thì sát thương sẽ càng lớn hơn đấy. Quà tặng cho ngươi đấy, Ma Vương.」

Barbatos tự cắt phần bụng dưới của mình rồi bật ra phía sau.

「Cái!」

Ma khí đan vào cơ thể Yi Ji-Hyuk như một tấm lưới. Spell Bound liên tục đổ xuống, khiến cho việc dịch chuyển tức thời cũng không thể thực hiện được.

「Khư.」

Khối mana bao phủ lấy cơ thể Yi Ji-Hyuk, bùng nổ và xoay tròn, tạo ra một cơn lốc mana khổng lồ. Giống như Yi Ji-Hyuk đã từng làm.

「Khaaak! Lũ ti tiện này!」

「Đúng là một Ma Vương rập khuôn. Đến phát ngán.」

Không biết có phải vì không nhận ra mình vừa nói những lời tương tự hay không, Barbatos cười khúc khích.

「Lũ loài người đáng nguyền rủa! Ta đã làm theo ý muốn của các ngươi rồi! Thất bại là không thể tha thứ!」

Choi Jeong-Moon tặc lưỡi khi nhìn Barbatos đang la hét.

「Ra vẻ ta đây.」

Lẽ ra vì không được thông dịch nên anh ta không hiểu gì mới phải, nhưng kỳ lạ là anh ta có thể hiểu rõ những gì đang được nói. Mà thôi, trong tình huống này thì chỉ có thể nói thế thôi.

「Nâng lên!」

Cùng lúc đó, lũ rồng tập trung Reverse Gravity xuống phía dưới Yi Ji-Hyuk. Phương hướng là chính diện. Đúng như nghĩa đen, một lực hút khổng lồ theo hướng ngược lại với trọng lực bắt đầu tác động.

Cơ thể Yi Ji-Hyuk đồng thời bị trúng đòn tấn công của cơn lốc trào lên và nghịch trọng lực, bay lên trời như một chiếc chong chóng bị gió cuốn.

Choi Jeong-Moon nắm chặt tay khi nhìn cảnh đó.

「Đi đi!」

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Những tên lửa lao đến với tốc độ kinh hoàng bị hút vào theo lực hút của viên ngọc mà Yi Ji-Hyuk tạo ra.

「Khưưc!」

Dù đang nhìn chằm chằm vào cảnh đó, Yi Ji-Hyuk vẫn không thể kháng cự. Dù hắn có đạt được sức mạnh gần như tuyệt đối, thì việc hấp thụ hoặc giải tỏa lượng mana mà nhiều Ma Vương dốc toàn lực tạo ra cùng một lúc là không thể.

Dù không chết vì đòn này, hắn cũng phải chấp nhận việc tạm thời mất khả năng hành động.

Có lẽ, trong tình huống bình thường, hắn sẽ chấp nhận mà không hề phản kháng. Nhưng…….

Khả năng thể chất tăng vọt khiến hắn cảm nhận rõ ràng những tên lửa đang bay tới ngay cả trong tình huống này. Trong tình huống không thể di chuyển cơ thể, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những tên lửa bay tới một cách chậm chạp như slow motion.

「Cái lũ khốn kiếp này!」

Mặt Yi Ji-Hyuk nhăn nhó.

Cơ thể hắn không thể bị phá hủy chỉ bằng một vụ nổ hạt nhân.

Phóng xạ?

Lượng phóng xạ này quá ít để có thể phá hủy cơ thể hắn. Nếu so với con người thì nó còn chưa bằng một tia X-quang.

Dù vậy, việc không thể làm gì mà chỉ có thể hứng chịu đòn tấn công của chúng khiến Yi Ji-Hyuk cảm thấy nhục nhã.

「Ta sẽ giết hết chúng mày!」

Trước mắt cứ phải sống sót qua đòn này đã…….

Khoảnh khắc đó, mắt Yi Ji-Hyuk hơi mở to.

‘Cái này?’

Có một sai sót trong tính toán.

Những tên lửa hạt nhân đang bay đến chỗ hắn hiện tại là chính xác hai mươi bảy quả. Dù hắn có hứng chịu tất cả chúng bằng cơ thể thì Yi Ji-Hyuk cũng sẽ không bị thương chí mạng.

Nhưng…….

「Cái lũ khốn kiếp này!」

Những tên lửa lao đến, khi tiến vào phạm vi ảnh hưởng của lực hút của Yi Ji-Hyuk, chúng tăng tốc gấp hàng chục lần, kéo dài ra và bị hút vào viên ngọc mà hắn tạo ra.

Như thể hai mươi bảy quả bom hạt nhân là một vậy.

Yi Ji-Hyuk nhận ra điều đó trong khoảnh khắc đó.

Uuuuuuuuuung!

Thứ hắn tạo ra là để hấp thụ sức mạnh của sinh vật. Nhưng lõi hạt nhân chắc chắn không phải là sinh vật. Nếu một lõi hạt nhân, bị nén đi nén lại vào một không gian hẹp, đồng loạt phát nổ thì sao?

Yi Ji-Hyuk quay đầu nhìn Choi Jeong-Moon. Cơn phẫn nộ và căm hận biến thành tiếng gầm gừ tuôn ra.

"Choi Jeong-Mooooon!"

Nghe vậy, Choi Jeong-Moon đối mặt với Yi Ji-Hyuk rồi cười toe toét. Nhìn thấy bộ mặt bối rối mà anh chưa từng thấy ở Yi Ji-Hyuk trong quá khứ, cảm giác như nỗi uất nghẹn mười năm nay đã tan biến hết.

Choi Jeong-Moon giơ ngón giữa lên với vẻ ngạo mạn tột cùng mà anh có thể thể hiện.

"Đây là món quà của nhân loại. Cút đi mà ăn cứt, thằng khốn."

---

"Chặn nó lại!"

Cùng với tiếng hét đẫm máu của Choi Jeong-Moon, một lớp khiên ngay lập tức bao phủ lấy cơ thể Yi Ji-Hyuk. Thoạt nhìn, nó giống như một tấm khiên được xếp hàng ngàn lớp để bảo vệ Yi Ji-Hyuk. Nhưng mục đích thực sự của tấm khiên đó không phải là bảo vệ Yi Ji-Hyuk.

Mà là chặn và cô lập không gian để vụ nổ hạt nhân sắp thổi bay Yi Ji-Hyuk không bị lãng phí dù chỉ một chút.

Các linh mục dồn hết sức lực để dựng lên một màng bảo vệ xung quanh Yi Ji-Hyuk. Sự gia hộ của thần thánh và sự gia hộ của mana tác dụng cùng một lúc. Ngay cả các Ma Vương cũng điều khiển mana bay tới bao bọc lấy cơ thể Yi Ji-Hyuk.

"Đây là Thần Ma hợp lực sao? Thật là một cảm giác bẩn thỉu."

Barbache vừa ho ra máu xuống sàn vừa lắc đầu.

"Nhưng nếu là phương pháp có thể dùng thì phải dùng tất cả. Giống như những gì ngươi đã dạy."

Barbache nở một nụ cười tanh tưởi.

"Thêm nữa! Thêm nữa! Hãy nghĩ đây là lần cuối cùng và dốc hết sức vào!"

Cùng với tiếng hét của Choi Jeong-Moon, những con rồng cũng giải phóng Phản Trọng Lực và bắt đầu cô lập cơ thể Yi Ji-Hyuk khỏi không gian.

Và rồi...

"Nổ đi!"

Ước nguyện tha thiết đã thành hiện thực.

Một luồng sáng chói lòa đến mù mắt xuyên qua màng bảo vệ, bao trùm cả thế giới.

Màng nhĩ vỡ tung.

Bởi vì màng bảo vệ không thể chặn được âm thanh.

Ánh sáng chói lòa bắn ra, và thay cho màng nhĩ đã vỡ, cơ thể run lên bần bật, cảm nhận được âm thanh khủng khiếp đến mức nào đang bùng nổ.

Trong cơn đau đó, Choi Jeong-Moon vẫn mỉm cười.

'Không đời nào hắn hấp thụ được hết ngần ấy sức mạnh.'

Nếu có thể, hắn đã chẳng cần tạo ra một vật trung gian như vậy làm gì. Thay vì vật trung gian, Yi Ji-Hyuk chỉ cần trực tiếp hấp thụ sức mạnh là xong. Vì không làm được nên hắn mới dùng một phương pháp rườm rà như thế.

Hai mươi bảy quả tên lửa hạt nhân chỉ đơn thuần là vật trung gian để giải phóng sức mạnh đó trong cùng một lúc.

Tất nhiên, nếu toàn bộ sức mạnh đó tác động hoàn toàn trong không gian nhỏ bé kia, thì sức mạnh đó cũng không thể xem thường. Và nếu cộng thêm cả sức mạnh mà Yi Ji-Hyuk đã thu thập được khi hấp thụ lũ ma thú thì sao?

'Ở trong đó, ngay cả thần linh cũng không thể sống sót.'

Đó là một đòn toàn tâm toàn lực được tạo ra bởi sự hợp tác của loài người, ma tộc và loài rồng. Nếu đến cả đòn này cũng không thể hạ được Yi Ji-Hyuk, thì họ sẽ chẳng còn chút hy vọng nào nữa.

Nhưng Choi Jeong-Moon đã tin chắc.

"Không thể chịu nổi đâu."

Nếu hắn chịu được, tôi sẽ đường đường chính chính thừa nhận. Thà rằng tôi tự tay cắt cổ mình dâng lên cho hắn. Bởi vì nếu có thể chịu đựng được toàn bộ sức mạnh đó, hắn hoàn toàn có đủ tư cách.

'Không nhìn rõ lắm.'

Có vẻ như mắt anh đã bị mù khi luồng sáng đầu tiên lóe lên. Dù những người khác thế nào đi nữa, Choi Jeong-Moon không hề rời mắt khỏi Yi Ji-Hyuk dù chỉ một giây, nên anh cũng không có cách nào để tránh được ánh sáng.

Nhưng sao cũng được.

Mắt thì đã sao? Màng nhĩ vỡ thì đã sao chứ? Nếu chỉ với từng đó thiệt hại mà có thể ngăn chặn được hắn, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Ngay lúc đó, có thứ gì đó ấm áp bắt đầu thấm vào mắt anh.

"A..."

Tầm nhìn mờ mịt bắt đầu lấy lại tiêu điểm. Thứ mà Choi Jeong-Moon nhìn thấy khi vừa đủ để phân biệt được sự vật là Affeldrichae với khuôn mặt lạnh lùng đang dùng phép trị thương lên mắt anh.

"...Cảm ơn."

Mình vừa nói có đúng không nhỉ?

Vì không nghe thấy nên anh cũng không biết. Anh đã có thể hiểu tại sao những người không nghe được lại có giọng nói ngọng nghịu.

"Hãy nhìn cho rõ đi."

Nhưng có lẽ màng nhĩ đã được chữa lành trong giây lát, giọng nói của Affeldrichae bắt đầu vang lên.

"Vì đó là cảnh tượng mà anh đã tạo ra."

Choi Jeong-Moon cắn chặt môi và gật đầu.

Phải diễn tả cảnh tượng đó như thế nào đây?

Giống như có thêm một mặt trời nhỏ nữa mọc trên bầu trời. Mặt trời vẫn đang tỏa ra ánh sáng chói lòa rực rỡ, hừng hực vì chưa tiêu hao hết sức mạnh của nó.

Trong khoảnh khắc, Choi Jeong-Moon đã so sánh sức mạnh mà mặt trời thực sự tỏa ra và sức mạnh bên trong đó. Nếu so với tổng năng lượng mà mặt trời tạo ra, nó có lẽ chẳng là gì, nhưng nếu xét điều kiện là sức mạnh tác động trong cùng một không gian, liệu nó có lớn hơn không?

'Không biết nữa.'

Anh không phải là nhà vật lý thiên văn. Không, cho dù một nhà vật lý thiên văn có đến đây, ông ta cũng sẽ không thể tính toán được sức mạnh khổng lồ đang tác động bên trong đó.

"Anh cũng là một... một con người đáng gờm đấy. Tôi có thể hiểu tại sao Yi Ji-Hyuk-ssi lại coi anh là người đặc biệt rồi."

"Liệu bây giờ anh ta có còn thừa nhận sự đặc biệt đó không?"

"Chắc anh ta sẽ vui hơn bất cứ ai."

Về việc cơ thể mình đang sụp đổ.

"..."

Choi Jeong-Moon bừng tỉnh.

'Vẫn chưa kết thúc.'

"Lũ Ma Vương đó một lần nữa..."

"Con người là chủng tộc không học được gì từ sai lầm của mình sao?"

"Gì cơ?"

"Đừng đi trước. Đòn tấn công anh tạo ra có hiệu quả là chắc chắn, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ đó đã bị tiêu diệt."

Đồng tử của Choi Jeong-Moon run lên.

Không có nghĩa là bị tiêu diệt?

Vẫn còn sống?

Ở trong đó?

Choi Jeong-Moon ngoặt cổ như muốn gãy.

Các Ma Vương không hề thả lỏng cảnh giác dù chỉ một chút, vẫn đang nhìn chằm chằm lên trên. Như thể Yi Ji-Hyuk có thể lao ra khỏi đó bất cứ lúc nào.

'Vô lý. Chết tiệt.'

Bên trong không gian tách biệt đó, một sức mạnh không thể tồn tại trong thực tại đang vận hành. Vậy mà cậu ta định chịu đựng nó bằng cơ thể trần ư? Thứ đó ư?

"...Làm quá rồi đấy."

"Không cần phải thất vọng đâu."

Affeldrichae nói bằng giọng khô khốc.

"Đòn tấn công của anh chắc chắn đã có hiệu quả. Giờ thì chúng ta cũng đã có thứ gọi là cơ hội chiến thắng rồi."

Choi Jeong-Moon nắm chặt tay.

"Vậy nên hãy lùi lại đi."

"Vâng?"

"Anh là một chiến lực quý giá. Có lẽ trong trận chiến này, anh là sự tồn tại duy nhất có thể tạo ra biến số. Vì vậy, tốt nhất là anh nên lùi về phía sau ngay bây giờ. Vì nó sắp bùng nổ, vụ nổ đó. Chỉ với tấm chắn bảo vệ thì không thể chặn được đâu."

"A..."

"Muộn rồi sao?"

Affeldrichae đanh mặt lại và dựng một tấm chắn bảo vệ ở phía trước. Nhưng có vẻ rõ ràng rằng chỉ với thứ đó thì không thể ngăn chặn được sức mạnh khổng lồ kia.

Gooooooooooooo!

Năng lượng đã được nén chặt và cô đọng lại đồng loạt bùng nổ.

"Bao vây nó!"

Và ngay khoảnh khắc đó, ma khí tỏa ra từ tay các Quỷ Vương đã bao phủ quả cầu trắng xóa. Nói một cách chính xác thì, thay vì bao phủ, phải nói là đã bao vây nó một cách hoàn hảo.

Ùuuuuung.

"Cái đó?"

Choi Jeong-Moon mở to mắt.

Gate!

Một Gate theo phong cách của Yi Ji-Hyuk mà anh đã thấy đến phát ngán được triển khai thành hình cầu và bao bọc hoàn toàn quả cầu ánh sáng.

Kwoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaang!

Một âm thanh trời long đất lở vang lên.

Công sức của Affeldrichae trở nên vô ích, màng nhĩ của Choi Jeong-Moon lại một lần nữa vỡ tung. Nhưng anh thậm chí còn không cảm thấy đau đớn. Bây giờ Choi Jeong-Moon đang quá căng thẳng để có thể cảm nhận nỗi đau từ một việc nhỏ nhặt như vậy.

Khi âm thanh trời long đất lở biến mất, cả Gate cũng tan biến.

Và ở nơi sự tĩnh lặng ngự trị, Barbace lặng lẽ lẩm bẩm.

"Hắn ta một mình chiến đấu ở một đẳng cấp khác hẳn. Quả nhiên những phương pháp mà Yi Ji-Hyuk sử dụng có rất nhiều thứ hữu dụng."

Affeldrichae hỏi bằng giọng trầm thấp.

"Ngài đã làm thế nào vậy?"

"Ta đã chuyển vụ nổ sang một chiều không gian khác. Nếu chỉ một mình ta thì không thể, nhưng ta bây giờ cũng đã học được thứ gọi là hợp tác rồi. Dù có một phản lực khủng khiếp, nhưng so với việc chiều không gian kia phải hứng chịu toàn bộ sức mạnh đó thì vẫn còn là rẻ chán. Đó là một nguồn năng lượng đủ để thổi bay vài chiều không gian, dù có sự sống hay không."

Máu liên tục chảy ra từ khóe miệng Barbace. Không chỉ vậy, cơ thể của các Quỷ Vương khác cũng đều rách nát như giẻ lau.

"Hộc, hộc, hộc!"

Những Quỷ Vương ngạo mạn đó đang nằm hoặc quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển. Điều đó có nghĩa là họ đã dồn hết toàn bộ ma lực vào cơ hội chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi.

"Cậu... cậu Yi Ji-Hyuk thì sao?"

Choi Jeong-Moon nhìn quanh với đôi mắt run rẩy. Trên không trung không còn sót lại một hạt bụi nào. Những đám mây đen bị cuốn vào cũng đã biến mất, nhờ bầu không khí trong lành mà chỉ có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng.

Trái ngược với bầu trời yên bình đến lạ, mặt đất lại như bị một chiếc cào khổng lồ cào xới lung tung. Những ngọn núi không có trước đây đã mọc lên, và những hẻm núi khổng lồ như thể dẫn đến địa ngục đã được tạo ra.

Cụm từ một trận chiến làm thay đổi địa hình quả là hoàn toàn phù hợp.

"Cậu Yi Ji-Hyuk chết rồi sao?"

"Chết?"

Barbace nhìn Choi Jeong-Moon và cười. Sau đó, hắn ta còn tử tế sử dụng cả phiên dịch để nói chuyện. Quỷ Vương ngạo mạn đó lại vì một con người tầm thường.

"Không có chuyện hắn chết dễ dàng như vậy đâu. Có lẽ hắn đã bị cuốn vào vụ nổ và bay sang một chiều không gian khác rồi."

"Vậy thì..."

"Chắc đang quay trở lại rồi."

Barbace nói với vẻ mặt cứng đờ.

"Mang theo lòng căm hận và sự phẫn nộ."

"Khi nào?"

"Khi nào ư?"

Barbace cười khúc khích.

"Ngươi đối xử với hắn như thể hắn rất quý giá, nhưng kẻ coi thường hắn nhất lại chính là ngươi. Chính là ngay bây giờ."

Ùuuuuuuuuung.

Lời của Barbace vừa dứt, một Gate màu đỏ máu đã xuất hiện trước mặt họ. Dù đã lường trước được mọi chuyện, Barbace vẫn rên rỉ.

"Đúng là một con quái vật."

Dù Barbace đã sống một cuộc đời dài đằng đẵng như vậy, nhưng hắn chưa từng trải qua một trận chiến nào khốc liệt đến thế. Vậy mà trận chiến đó vẫn chưa kết thúc.

Barbace nhìn vào Gate với ánh mắt căng thẳng.

Dù cho hắn ta đã có được sức mạnh vượt qua cả thần linh, cũng không có lý nào hắn có thể chịu đựng được một cú sốc lớn đến thế. Có thiệt hại. Chắc chắn là có. Vấn đề là thiệt hại đó đã ảnh hưởng đến mức nào.

Giọng nói vang lên trước cả khi hình dáng xuất hiện.

"Có vẻ như thứ gọi là sang chấn tâm lý thực sự tồn tại nhỉ."

Bàn chân của Yi Ji-Hyuk lộ diện từ trong Gate.

Lộp cộp.

Bắt đầu từ bàn chân đặt trên mặt đất, phần còn lại của cơ thể Yi Ji-Hyuk cũng bước ra khỏi Gate. Cơ thể không một mảnh vải che thân của hắn, ở trong một trạng thái hoàn toàn nguyên vẹn.

"Việc cơ thể liên tục bị hủy diệt rồi tái sinh quả là một trải nghiệm kinh hoàng. Có lẽ lý do Yi Ji-Hyuk mạnh mẽ đến vậy không phải là nhờ quyền năng bất tử, mà là nhờ tinh thần luôn được cố định ở trạng thái tốt nhất. Dù là ta mà phải chịu đựng chuyện này thêm một lần nữa thì chắc cũng phát điên mất."

Đôi mắt của Choi Jeong-Moon nhuốm màu tuyệt vọng.

Hoàn toàn lành lặn.

Quá đỗi lành lặn.

Dù đã tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ đến thế, Yi Ji-Hyuk vẫn ung dung như một người đi dạo.

"...Ngay cả đòn đó cũng không có tác dụng sao?"

"Không."

Affeldrichae nói một cách chắc chắn.

"Có tác dụng. Mà còn là hiệu quả rõ rệt."

Phaaaaaaaaaat!

Lời của Affeldrichae còn chưa dứt, hai cánh tay của Yi Ji-Hyuk đã nổ tung như thể trúng phải bom.

"Khặc!"

Hắn vừa gập người xuống, phần lưng cũng nổ tung, phun ra một vòi máu ra tứ phía. Đồng thời, chân và mặt hắn bắt đầu tan chảy.

"Khึ윽!"

Đây vẫn chưa phải là kết cục hoàn toàn.

Vì những phần cơ thể đã nổ tung và tan chảy đều được tái tạo trong chớp mắt, nhanh chóng quay trở lại dáng vẻ lành lặn ban đầu của hắn.

Chỉ còn vệt máu vương vãi trên người và những mảnh vỡ của cánh tay rơi trên sàn là bằng chứng cho thấy cơ thể của Yi Ji-Hyuk đã từng bị phá hủy.

"Khục khục khục khục."

Barbatos nở một nụ cười nham hiểm.

"Gần như chỉ còn lại cái vỏ rỗng rồi nhỉ. Xem ra cũng mãnh liệt lắm đây?"

"Đến mức tôi đã nghĩ mình chết chắc rồi. Một khoảnh khắc mà tôi chẳng muốn nhớ lại chút nào."

Yi Ji-Hyuk lắc đầu như thể đã chán ngấy đến tận cổ.

"Ngươi nói đúng. Ta đã dùng quá nhiều sức chỉ để sống sót. Sống sót được đã là kỳ tích rồi. Nhưng bên ngươi cũng thế cả thôi, không phải sao? Với chút sức lực còn lại của ta bây giờ, dường như giết sạch các ngươi cũng không có gì khó khăn cả?"

"Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?"

"...Ý ngươi là không phải?"

"Hỡi Quỷ Vương đáng thương, ngươi là Quỷ Vương nhưng lại không thể trở thành Quỷ Vương. Rốt cuộc trong ngươi vẫn còn sót lại tàn dư của một con người."

"Ý ngươi là gì?"

"Quỷ Vương vốn dĩ phải đứng một mình. Ngươi đáng lẽ phải biết ý nghĩa của điều đó."

Barbatos nâng cơ thể nặng trịch của mình lơ lửng giữa không trung.

"Giờ thì kết thúc thôi, Yi Ji-Hyuk. Hỡi con người đáng ghét."