Nhà của Emily nằm ở một khu bất động sản lớn ở vùng ngoại ô thành phố Mo.
Gọi là “bất động sản” thực ra còn là nói đỡ ấy. Một nửa vùng đất ngoại ô xung quanh nơi này thuộc về gia tộc họ Luo, và tổng diện tích ấy còn lớn hơn cả trường Đại học Thành phố Mo.
Ngay khi vừa bước vào khu ngoại ô, Emily lập tức nhìn thấy một tấm biển cao bên đường, trên đó là hàng chữ lớn in đậm:
[Công Viên Sinh Thái Tự Nhiên Thành Phố Mo (Đất Tư Nhân, Cấm Vào)]
Bên dưới dòng chữ đó là một ký tự màu xám: “Luo”.
Emily dựa vào sổ xe, lặng lẽ quan sát mọi thứ bên trong khu công viên.
“Đất ở thành phố Mo còn đắt hơn vàng… Mà mua cả một khu bất động sản rộng như thế này, cha mẹ mình rốt cuộc làm nghề gì vậy?” Emily thầm nghĩ.
Lúc chú Yang đưa cô đến trường đại học Thành phố Mo, cô vừa hoàn thành việc chuyển sinh, nên chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này.
Bây giờ trên đường trở về từ trường, Emily mới nhận ra ngôi nhà mới của mình lớn đến mức nào…
“Tui không biết,” Hắc Emily đáp. “Chưa bao giờ hỏi họ, mà họ cũng chưa từng nói với tui.”
‘…Haizz, ăn quả bí luôn.’
Emily lắc đầu, từ bỏ ý định moi được chút thông tin nào hữu ích từ Hắc Emily.
Cô bé quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bất động sản này nằm cách xa trung tâm thành phố, lại chưa bị phát triển quá mức, nên thực sự có thể gọi nơi này là đất lành chim đậu.
Chẳng mấy chốc, xe đã đi đến khu vực sâu nhất trong bất động sản.
Tại đó có một căn biệt thự kiểu Âu. Mặc dù diện tích mặt bằng không quá lớn, nhưng phần trang trí lại cực kỳ sang trọng.
Kết cấu chính của biệt thự được làm bằng đá cẩm thạch màu be. Trước cửa có mấy cột trụ trắng kiểu La Mã đứng sừng sững, phối hợp với tấm thảm đỏ trải dài đến tận cửa chính, tạo cảm giác tao nhã và quý phái.
Đây chính là nơi gia đình Emily Luo sinh sống.
Dẫu vậy, dù được gọi là “biệt thự ba người”, cha mẹ cô lại thường xuyên đi vắng suốt cả năm. Những người thực sự sống trong biệt thự chỉ có Emily và vài người hầu gái.
Vừa bước xuống xe,Emily lập tức bị một cảnh tượng dọa cho lạnh sống lưng.
Trước cửa biệt thự là cả một hàng người hầu gái đứng chờ.
Những cô hầu ấy đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt háo hức hình trái tim nhìn chằm chằm vào cô.
“Xì…”
Emily hít một hơi lạnh, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy trán.
Cô không sợ hiện tượng Dị Thường.
Nhưng đối mặt với một đống hầu gái thế này? Emily thật sự thấy sợ hãi.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt họ thôi cũng đủ thấy rõ… đây không phải hầu gái, mà là một bầy mê bé gái thì đúng hơn…
“Hử? Tiểu thư Emily, sao cô không vào trong?”
Chú Yang cũng vừa bước xuống xe. Thấy Emily cứ đứng yên tại chỗ, ông thắc mắc hỏi.
“Ờ… tự dưng cháu thấy hơi khó chịu, chú Yang ạ…”
Vừa nghe thấy vậy, mắt Emily lập tức sáng lên. Cô lập tức làm vẻ mặt đáng thương, nhìn chú bằng ánh mắt cầu cứu.
Mục tiêu của cô rất đơn giản: mong chú Yang dìu mình vào trong để tránh khỏi đám hầu gái đáng sợ kia.
“Ra vậy…”
Chú Yang trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ quay sang một cô hầu gái tóc ngắn màu nâu.
“Aya, lại đây giúp tiểu thư Emily vào nhà,” Chú Yang dịu dàng nói.
Cô gái tên “Aya” là quản gia trưởng của nhà họ Luo, và so với các hầu gái khác thì cô lớn tuổi nhất — 21 tuổi.
Nghe lời chú Dương, Aya vui sướng gần như nhảy chân sáo đến bên Emily và nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
“Không thành vấn đề, chú Yang!”
Aya trông phấn khích ra mặt, còn mấy cô hầu gái khác thì nhìn cô bằng ánh mắt đầy ghen tị.
“…?”
Emily chớp chớp mắt, như thể trên đầu cô vừa xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
Thật ra thì, yêu cầu của chú Yang cũng không có gì không ổn.
Dù Emily Luo vẫn còn nhỏ, cô đã là một tiểu thư vô cùng dễ thương rồi.
Là người đã phục vụ nhà họ Luo suốt mấy chục năm, chú Yang tất nhiên sẽ tránh làm những hành động có thể bị coi là không đứng đắn. Vì cẩn trọng, chú không dám có bất kỳ hành động thân mật nào với cô cả.
Vì thế, chú mới giao việc này cho Aya – người hầu trưởng.
Nhưng điều Emily không ngờ là… cô lại tự đào hố chôn mình.
Aya nắm chặt tay cô, rồi vòng tay qua eo nhỏ nhắn của cô bé.
Thừa cơ hội, Aya ôm sát cô vào lòng, cứ như đang ôm một con mèo con mềm mại vậy…
‘Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Nhà họ Luo chỉ tuyển hầu gái kiểu… mèo cam à?’ Emily vừa nghĩ vừa cố chống cự.
May mà có chú Yang đứng gần đó, nên Aya không dám làm quá. Cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng tranh thủ chạm nhẹ vào chỗ này chỗ kia mà thôi.
Rất nhanh, Aya đã dìu Emily vào đại sảnh biệt thự và làm theo lời dặn của chú Yang, giúp cô ngồi xuống ghế sofa.
“Phù…”
Cuối cùng cũng thoát khỏi tay của Aya, Emily thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, lời nói tiếp theo của chú Yang lại khiến cô lập tức căng thẳng trở lại.
“Tiểu thư Emily,” Chú Yang nhẹ giọng nói với vẻ trìu mến, “Tôi có tin vui cho cô. Tuần sau, ông chủ Luo Kang và phu nhân Elith Mi sẽ trở về thăm cô.”
Emily sững người trong chốc lát, rồi mới nhận ra ý nghĩa của câu nói ấy.
Luo Kang là cha hiện tại của cô, còn Elith Mi là mẹ.
Theo ký ức mà cô nhớ được, cặp vợ chồng này đúng là có trở về thăm con, nhưng đáng ra phải đến Tết Âm lịch – tức là tận sáu tháng sau – chứ không phải chỉ một tuần nữa.
Chú Yang dường như nhận ra sự bối rối của cô nên giải thích dịu dàng: “Chuyện là thế này, tiểu thư. Cha mẹ cô nghe tin về vụ việc ở Đại học Thành phố Mo liền ngay lập tức. Họ rất lo lắng cho cô, nên đã hủy hết công việc và quyết định quay về vào cuối tuần này để thăm cô.”
Nghe vậy, trong lòng Emily bỗng cảm thấy ấm áp.
Từ những ký ức nhớ được, cô biết rằng tuy cặp vợ chồng này không thể ở bên cô thường xuyên do công việc bận rộn, nhưng họ đã cố gắng bù đắp mọi thứ bằng vật chất.
Một đội ngũ người hầu chuyên nghiệp để chăm sóc đời sống hằng ngày, một quản gia xuất sắc, bác sĩ và đầu bếp riêng… họ đã làm mọi thứ để Emily có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.
Tuy nhiên, bên cạnh cảm giác ấm áp là một cơn đau đầu.
Vì Emily thực chất… không phải con gái của họ. Cô chỉ là một nhà thám hiểm xui xẻo bị rơi vào thân xác này.
Ngay cả chủ nhâncũ của cơ thể này — Hắc Emily — cũng không phải con họ. Danh phận thật sự của cô ấy còn kinh khủng hơn nữa: một sinh vật Dị Thường cấp SSS.
Nghĩ đến đó, để tránh bị bại lộ thân phận, Emily không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đóng vai một “người con gái ngoan ngoãn” trước mặt cặp vợ chồng tội nghiệp này.
Dù cô ghét việc phải lừa dối họ, nhưng sự sống còn quan trọng hơn đạo đức.
Nếu thân phận thật sự của cô bị phát hiện, kết cục duy nhất đang chờ đợi… là cái chết.
Nghĩ đến đây,Emily khẽ thở dài.
‘Mình sẽ báo đáp hai “vị phụ huynh” này… khi mình đủ mạnh.’
Thấy Luo Keke nghỉ ngơi đủ rồi, chú Yang gật đầu rồi gọi Aya lại.
“Aya, đưa tiểu thư Luo đi tắm. Tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối.”
“Yaaa!”
Aya reo lên sung sướng rồi lao đến Emily trong chớp mắt.
“Gì cơ? Giúp tôi tắm á?!”
Emily hét toáng lên, lập tức bật dậy phản đối: “Không đời nào!”
“Hehe, tiểu thư Luo, em sẽ nhẹ tay thôi mà~” Aya cười khúc khích đầy ranh mãnh.
“Đừng có lại gần đây… AAHHH!”
Phòng khách lập tức tràn ngập một bầu không khí náo loạn mà vui vẻ.
Còn Emily có đang thích hay không… thì, ai mà biết được.
Xin lỗi vì đã sủi hai ngày, tại bị cuốn bộ công tử phản diện là thánh nữ quá =))