Chương 2
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Đức Minh
Beta: Alice
“Tội lỗi của gia đình ngươi rất nặng. Lẽ ra họ phải nhận một bản án thích đáng, nhưng đức vua đã thể hiện lòng nhân từ của ngài.”
“…”
“Vì vậy, tôi ra lệnh cho con gái của tội phạm Jaden Serdian phải quay trở lại. Từ ngày hôm nay, con gái của ông Serdian, Ayla Serdian, đã được thoát khỏi chức danh tội phạm và phải trở thành hầu gái cấp thấp tại Cung điện Hoàng Gia, cho đến khi 2 tên tội phạm Jaden Serdian và Catherine Serdian lộ diện. Lệnh trên có hiệu lực cho đến khi có chỉ thị mới từ Bệ Hạ.”
***
Cô được cho một tuần.
Trong lúc đó, nếu cô không tìm được tung tích của bố mẹ mình, cô sẽ phải dành cả đời để làm hầu gái.
Lựa chọn của nhà vua là cô ấy, vốn là con gái cưng của một gia đình quý tộc, phải đi phục vụ người khác.
Huỳnh huỵch, huỳnh huỵch.
Bước chân vội vã của Ayla đột nhiên dừng lại, như thể cô đã đến đích
Cùng lúc đó, đôi mắt xanh trũng sâu nặng nề của cô nhìn xung quanh một cách chậm rãi.
“Ha..”
Ngôi biệt thự nơi Ayla sống khi còn nhỏ, đã biến mất và trở thành một mảnh đất trống.
Ngay bây giờ, cô không biết mình nên đi đâu hay làm gì.
“Với tốc độ này, mình sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc bị giam giữ trong cung điện hoàng gia…”
Bầu trời tối sầm lại, từng giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống lộp độp.
Khi thời tiết trở nên âm u, những cảm xúc mà cô đã phải chịu đựng cho đến nay đột nhiên bùng phát.
Ayla liên tục lắc đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Ngay cả khi cô ấy phàn nàn, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, và vẫn sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Một tiếng thở dài u buồn phát ra từ Ayla, và cô khẽ lẩm bẩm một mình.
Trong khi đang ngẫm lại những suy tính của mình với đôi mắt nhắm chặt, cô cảm thấy có một hơi ấm chạm lên đôi vai gầy yếu của cô.
“Tìm thấy cậu rồi.”
Trong đôi mắt xanh của Ayla hiện lên Louis Daniel đang thở hổn hển.
“Louis, cậu, làm thế nào mà?…”
“Trước tiên, hãy về nhà đã, cả người cậu đều ướt đẫm rồi.”
“Không! Tớ không muốn làm phiền cậu.”
Ayla lạnh lùng rũ bỏ đôi bàn tay ấm áp đang ôm lấy vai cô.
Cô không thể nào hiểu được tại sao lại xảy ra tường hợp quái quỷ này trên trái đất.
Mọi việc sẽ kết thúc như vậy ư…? Vào thời điểm có thể sẽ có một hình phạt lớn hơn, Louis, một người không liên quan đến rắc rối này, sẽ không thể cứu vãn được.
Hơn nữa, Louis còn là con của một công tước đang được hoàng gia sủng ái.
Nếu như cô nắm lấy bàn tay này, chắc chắn sẽ có điều rắc rối xảy ra.
“Cậu làm gì có nơi nào để đi. Tớ biết chuyện này sẽ xảy ra nên đã tự mình đến đây.”
“…”
“Hãy cùng suy nghĩ… chắc hẳn phải có một cách nào đó.”
Giọng nói trầm ấm của Louis dường như có khả năng xoa dịu tâm trí đang rối bời của cô.
Có phải vì thế không? Mà cô muốn dựa vào cậu ấy một chút, chỉ một chút thôi.
***
Nhà của Louis là nơi cô thường đến khi còn nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ vì trông nó khác hẳn so với trước đây.
Toàn bộ ngôi nhà đều đang sáng lấp lánh.
Đầu của một còn tuần lộc, dù là thật hay giả, được trang trí phía trên lò sưởi.
Những chiếc đèn chùm ấn tượng cùng nhiều loại rượu và trang sức đắt tiền dường như đang tỏa ra hào quang khắp ngôi nhà.
Louis quay người lại và nói chuyện với Ayla, người đang đứng thẫn thờ như thể cô đang cố gắng thích nghi với môi trường xa lạ.
“Nó đã thay đổi rất nhiều, phải không?”
“Vâng… nó đã thay đổi.”
Louis Daniel, người bạn thơ ấu duy nhất của cô.
Họ đã có chung một tuổi thơ, cùng chia sẻ đồ ăn ngon và chơi trốn tìm.
Khi còn nhỏ, họ còn đùa về việc sẽ kết hôn khi trưởng thành, Louis và Ayla rất thân thiết và có gì đó rất đặc biệt giữa họ.
Mối quan hệ của họ vẫn luôn duy trì, ngay cả khi cô ấy đến Fencer. Mỗi năm một lần, cậu ấy đều sẽ dành thời gian đến tận Fencer xa xôi để thăm Ayla. Cô luôn phàn nàn về việc cậu ấy đến đó, nhưng cô ấy rất vui khi được gặp Louis ở một nơi xa xôi như vậy.
Vì vậy, Louis luôn là người bạn đáng trân trọng, quý giá, và chiếm tình cảm đặc biệt với Ayla.
Nhưng bây giờ, Louis lại đang rơi vào tình cảnh khó xử hơn bất kỳ ai.
Louis mang một chiếc khăn khô cho Ayla, vì cô đã ướt đẫm bởi cơn mưa.
Cầm chiếc khăn trên tay, đôi môi đang giật giật của cô thể hiện sự ngại ngùng của cô.
“Louis.”
“Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy. Đó là quần áo của chị tớ. Thay đồ đi.”
Louis thay đổi chủ đề. Như thể cậu ấy đã biết trước được tôi đang định nói gì.