Chương 6
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Oai_huong
Beta: Sơ
“Tại sao ngài lại nhìn tôi như vậy chứ, tôi đã nói là hãy rời đi rồi cơ mà.”
Bất chấp những lời nói thiếu tôn trọng của Ayla, người đàn ông chỉ cười trừ và dường như không có ý định rời đi.
Một khoảng tĩnh lặng bao trùm cả hai người. Ngay sau đó, giọng nói của hầu gái trưởng Rose vang lên sau lưng cô.
“Đại công tước Owen Arrot! Ngài đã đến từ sớm. Thật hân hạnh khi được tiếp đãi công tước, thần là nữ trưởng hầu, Rose.”
Ayla chết lặng và gã đàn ông kia thì cười như đang xem một vở hài kịch.
Chỉ có ba từ hiện lên trong đầu Ayla Serdian.
“Mình. Tiêu. Rồi.”
“Thần đoán rằng cô Ayla đã chào hỏi Đại công tước rồi đúng không ạ?”
“À… Ồ, cái đó thì…”
“Nếu thần biết trước ngài sẽ đến sớm như vậy, thần nhất định sẽ chuẩn bị từ trước… Thần thật xin lỗi. Đại công tước Arrot.”
Cô ấy phải nhanh chóng chen ngang vào để chào và làm điều gì đó để xin lỗi, nhưng cô ấy đã hoàn toàn bỏ lỡ thời gian quý báu của mình.
Mày phải bù đắp cho những sai lầm của mình.
Cho dù đó là xóa tội cho gia đình mày hay để trả thù, không phải đều có thể xảy ra nếu mày còn sống sao?
‘Hãy suy nghĩ đi, mày phải suy nghĩ đi chứ. Ayla Serdian.’
Sau một lúc bình tĩnh lại, Đôi mắt của Ayla sáng lên như thể cô vừa nghĩ ra được điều gì đó.
“Th… Thần hèn mọn không nhận ra Đại công tước. Xin ngài hãy giết thần đi!!”
Đúng như dự đoán, Rose cảm thấy rất xấu hổ trước hành vi đột ngột của Ayla, cô quỳ úp mặt xuống nền đất ngay sau khi nói xong.
Rose đang theo dõi tình hình, nói với cô một giọng nhỏ, ‘Cô đang làm cái quái gì vậy?’ Như thể không nghe thấy những lời thúc giục của cô ta, Ayla không nhúc nhích một chút nào.
‘Vì mình phải sống nên mình sẽ làm bất cứ điều gì.’
Đó là cách tốt nhất mà Ayla có thể nghĩ ra.
Cô ấy chỉ hy vọng rằng phương pháp lỗi thời này sẽ hiệu quả đối với Đại công tước tóc vàng này.
Đôi mắt xanh của Ayla đang run lên tràn đầy sự lo lắng.
Owen nhìn thấy cảnh đó liền nhếch môi thành hình lưỡi liềm và phá lên cười, như thể tình huống này rất thú vị.
“Hahaha, cô không phải là một cô nhóc vui tính ư?”
“L… Làm ơn hãy giết thần đi!!”
Khuôn mặt của Owen đỏ bừng khi anh buộc mình phải kìm lại tiếng cười của mình vì hành vi thái quá của Ayla.
Ngay sau đó, Owen không thể kìm nén được nữa, phá lên cười, rung cả vai.
Sau khi cười đã đời và dường như đã bình tĩnh lại, Owen từ từ lấy lại hơi thở của mình, hét vào mặt Ayla.
“Này… Giết, là ai giết chứ? Mau đứng lên đi nào. Xấu hổ lắm đấy nhé! Ta không phải là loại người như vậy đâu!”
“Dạ, vâng ạ.”
Ayla ngay lập tức đáp lại giọng phàn nàn của Owen, rồi lúng túng đứng dậy và sửa lại tư thế của mình.
Rose đứng bên cạnh cô, tiếp tục lặng thinh như thể cô vẫn chưa hiểu được tình hình lúc này.
“Hmm, vậy cô sẽ cho ta xem nơi ở của ta đúng chứ?”
“À.. Dạ vâng, Đại công tước. Thần sẽ dẫn ngài đến nơi ở của mình ạ. Xin hãy đi theo thần.”
Theo lời của Owen, Rose thu dọn quần áo của mình và liếc nhìn Ayla.
Ngay sau đó, cô ấy bước tới với một cử chỉ tao nhã để hướng dẫn Owen.
Owen đi theo sau Rose đang dẫn đường, khi bước qua Ayla anh liền cười lớn.
Sau đó, anh thì thầm.
“Hẹn gặp lại cô lần sau nhé. Cô Ayla.”
“Thật là một cô gái thú vị….”
Owen đi dọc theo hành lang dưới sự hướng dẫn của Rose, liếc nhìn và mỉm cười, như thể điều đó thật sự rất thu hút anh.
Đó là một ngày không mấy dễ chịu chút nào.
Anh chỉ muốn sống tự do, không bị gò bó về địa vị của mình.
Mẹ của Owen, con gái út của Hoàng đế luôn vui vẻ, dễ tính và cần kiệm. Luôn khao khát một cuộc sống tự do ở bên ngoài cung điện, mẹ của Owen vì đã thất vọng nên sau đó đã rời khỏi cung điện cùng với cha anh ấy khi Owen lên tám tuổi.
Không có mẹ anh, cung điện chỉ là một nơi ngột ngạt, khó chịu.
Kể từ ngày đó, cái giá cho việc chọc giận nhà vua chính là mãi mãi không được bước chân vào cung điện, nhưng… Theo lời nhắn rằng ông ta có thể trở lại khi và chỉ khi ba mẹ ông ta qua đời, điều đó gần như tra tấn Owen.
“Lối này ạ. Đại công tước Arrot.”
Trong khi suy nghĩ về những điều này điều kia, có vẻ như anh ấy đã đến nơi mà anh sẽ ở.
Rose khẽ cúi đầu chào Owen và mở cửa ra.
“Chà… Đúng như ta đã nghe nói, gia đình Hoàng gia thật tuyệt vời.”
Nội thất của căn phòng thật choáng ngợp và đẹp đến mức phải nói là xa hoa.
Trần nhà cao được bao quanh bởi kính để bạn có thể nhìn thấy bầu trời, đèn chùm và đèn trang trí bằng pha lê, các loại thực vật trên tường và ở một bên là một bức phong cảnh lớn vẽ về quê hương của Owen.
Một loạt các nhạc cụ và đĩa hát đắt tiền, thậm chí là những chi tiết tỉ mỉ cũng được thiết kế cẩn thận, mọi thứ đều rất hoàn hảo đối với Owen, một người yêu âm nhạc.
“Nơi này có hợp theo ý của ngài không, Đại công tước?”
“Rất hợp ý ta. Đây là lần đầu tiên ta đến một nơi đẹp như vậy. Nó thực sự rất đẹp.”
Bên trong cung điện nguy nga và lộng lẫy là vậy nhưng Owen không thể cảm nhận được sự tử tế và ấm áp của mọi người như thị trấn nhỏ mà anh đã từng sống.
Anh mỉm cười với Rose, nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy chua xót.
“Vậy thì mong ngài tự nhiên như ở nhà ạ. Ngài hãy gọi chúng thần nếu ngài cần bất cứ điều gì. Đại công tước.”
Rose rời đi, anh đứng nhìn thật lâu nơi anh đã sống bấy lâu nay.
* * *
Còn bây giờ, có vẻ như điều tồi tệ nhất đã trôi qua.
Tại sao một Đại công tước, trong Cung điện Hoàng gia, lại trông như vậy? Nhờ vậy mà mình đã suýt bị chặt đầu.
Nhìn vào cách ăn nói, trang phục và hành động của anh ta, Đại công tước Owen có vẻ không hợp với cung điện một chút nào.
Cô không biết hắn vào cung vì lý do gì, nhưng cô nghĩ cuộc đời của hắn dường như cũng đau khổ giống như cô.
“Ahh, mình không biết gì cả. Vì mình còn sống nên sẽ không sao rồi.”
Ayla trải mình trên bãi cỏ xanh cùng một tiếng rên rỉ.
Khi một làn gió nhẹ thổi qua những tán cây cao, Ayla nhắm mắt lại và nở một nụ cười xinh xắn.
Vì khu rừng phía Tây cung điện là tự nhiên và người ngoài không được tự do đi vào nên Ayla đã dành một phần lớn thời gian trong ngày và thời gian rảnh rỗi để ở đây.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp cơ thể cô và làn gió mát dịu, mọi thứ đều hoàn hảo, không, phải là rất rất hoàn hảo.