*Chương 3 : Guild Lính Đánh Thuê
Một ngày mới của Fiore Leotal, một tiếp tân của Guild Lính đánh thuê, bắt đầu từ khá sớm.
Đầu tiên, cô sẽ kiểm tra và sắp xếp lại các yêu cầu . Những yêu cầu chưa được hoàn thành sẽ được dán lên trên tường, để các lính đánh thuê có thể nhận chúng.
Dọn dẹp trụ sở cũng là một phần công việc của cô.
Đôi khi sẽ có vài người say xỉn và nôn thốc nôn tháo, hay có vài người đến báo cáo hoàn thành yêu cầu trong khi người còn bê bết máu, , khi đó sàn nhà phải được lau dọn ngay, nếu không nó sẽ nhanh chóng trở nên bẩn thỉu.
Sau khi đã dọn dẹp và sắp xếp các yêu cầu trên tường xong xuôi…..cũng là lúc buổi sáng ở Guild bắt đầu.
“Hôm nay cậu ấy cũng không đến…”
Fiore thì thầm , trong khi nhìn về phía cửa ra vào.
Cô ấy đang đợi Theo Asper, người mà suốt hai năm qua , ngày nào cũng đến guild lính đánh thuê này.
Dù đã đến tuổi 14, thay vì có cơ thể khỏe mạnh, trông cậu ta thật bé nhỏ và yếu ớt.
Sao một cậu bé như cậu lại đến Guild Lính đánh thuê và nhận cái công việc này ?
Khi cô hỏi cậu câu hỏi đó, cô đã không kìm được nước mắt khi nghe cậu kể lại câu chuyện cuộc đời mình.
Bị cha mẹ bỏ rơi trước khi cậu nhận thức được điều gì, được một cặp vợ chồng già nhận nuôi, nhưng họ đã ra đi trước khi cậu trưởng thành, vậy nên cậu chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phải tự thân để sống sót.
Lai lại của cậu chẳng rõ ràng và cậu không thể tìm lấy một công việc bình thường, nên cậu chỉ còn cách bước chân vào cái thế giới này, mà nhìn thế nào nó cũng không ổn định.
Fiore rất lo lắng cho cậu , cho nên cô luôn tìm cách để giúp đỡ cậu.
Cô cố gắng để đưa cho cậu những yêu cầu an toàn và giới thiệu cho cậu những câu việc khác, nhưng công việc an toàn thì quá ít và tiền công thì cũng quá bèo bọt.
Bất hạnh hơn, cũng có rất ít nơi muốn thuê cậu ấy.
Nhưng mà, cậu vẫn không bỏ cuộc, cậu vẫn tiếp tục ở lại Guild và làm việc như một người hỗ trợ cho các tổ đội khác.
Không may, điều này đồng nghĩ với việc, người ta muốn lợi dụng cậu như thế nào cũng được.
“Này, thằng nhóc Theo vẫn chưa tới à?”
Một tổ đội gồm ba gã đàn ông đang trò chuyện quanh một cái bàn.
Dường như họ đang chờ Theo, giống như Fiore, nhưng là với một lý do khác.
“Bọn này cần nó vác hành lý .”
“Đúng rồi, chúng tao đã thuê nó rồi mà .”
“Sao nó dám nghỉ mà không xin phép ? Thằng nhóc khốn kiếp…”
Mấy kẻ đang nói về Theo với cái giọng coi thường đó, là những người đã nhiều lần thuê cậu để mang hành lý giúp họ.
Rõ ràng là cậu đã giúp công việc của họ dễ dàng hơn khá nhiều, nhưng dường như không có lấy một tý tôn trọng nào dành cho cậu hết.
[Đây là lý do mà đám người ở Guild Lính đánh thuê này toàn là..…!]
Fiore nghe thấy hết mọi thứ từ quầy tiếp tân của cô, nhưng cô vẫn cố hết sức để không biểu lộ gì trên khuôn mặt khi nghe cách những kẻ kia lợi dụng Theo như thế nào.
Cho đến bây giờ, Fiore vẫn luôn coi Theo như là một cậu em trai bé nhỏ.
Bọn họ cao bằng nhau, và với khuôn mặt không – thể - phân –biệt –giới- tính cực kỳ dễ thương, nhiều khi cậu còn bị hiểu nhầm là con gái nữa đấy.
Tóc đen với đôi mắt đen có chút không phổ biết, nhưng như thế lại làm cậu nhìn giống một con thú cưng dễ thương.
Mọi chuyện còn trở nên dễ thương hơn khi cô nói cảm nghĩ của mình về cậu là như vậy, và Theo đã trả lời như sau 'D-Dễ thương ư? Rồi sau này tôi cũng sẽ có cơ bắp cho mà xem…' rồi gập khuỷu tay lại, cố gắng hết sức để lộ ra cơ bắp của mình.
Tuy vậy, cơ bắp của cậu cũng chỉ ngang cỡ của Fiore thôi.
Đây chính là lí do tại sao ba gã này lại đi lợi dụng cậu.
Tới lúc chia phần thưởng, những gì Theo nhận được không bằng một phần mười những gì những người khác nhận được.
Tiền công cậu nhận được chắc chỉ bằng những khi cậu làm những yêu cầu an toàn, nhưng cậu chưa bao giờ buông lại phàn nàn về tiền công cả.
“Tôi chỉ làm việc vặt vãnh thôi, vậy nên tôi thấy mừng khi mình nhận được cái gì đó.”
Cậu đã nói như vậy với một nụ cười gượng gạo.
Dù hành lý phải mang có nặng đến mức nào, và cũng không cần biết thu thập nguyên liệu từ quái vật khó đến thế nào, cậu cũng chẳng bao giờ nhận được số tiền công xứng đáng.
Guild không can thiệp vào việc tổ đội chia chác tiền thưởng như thế nào, và Fiore chưa bao giờ thấy cái luật này làm cô khó chịu như bây giờ
“Tao đang nghĩ đã đến lúc cho nó đi đánh nhau rồi. Dù sao cái thằng yếu nhớt đó cũng chết ngay lập tức luôn ấy mà.”
“Phải ha, mà ai quan tâm nó sống hay chết cơ chứ?”
“Ha, tao cũng nghĩ vậy !”
“Hahahaha!”
Ngay lúc đó, không chỉ Fiore đang trừng mắt với đám kia, mà tất cả các tiếp tân trong Guild cũng đang làm y như vậy.
Fiore không phải là tiếp tân duy nhất quan tâm đến Theo.
Theo rất nổi tiếng với họ. Cậu giống như một tia nắng hiếm hoi giữa cái đám thô tục mà họ phải tiếp mỗi ngày vậy. Họ cưng chiều cậu như một đứa em trai, hoặc là một con thú nhỏ dễ thương.
Fiore không phải là người duy nhất cảm thấy phẫn nộ trước sự đối xử bất công mà Theo phải chịu đựng. Những gã đàn ông đó thường xuyên rủ rê họ đi chơi cùng vào mỗi tối, nhưng câu trả lời vẫn luôn là không.
Dĩ nhiên, câu trả lời tất nhiên là có nếu Theo là người hỏi. Tất cả các tiếp tân ở đây đều muốn giúp Theo chăm chỉ được nghỉ ngơi một chút.
[Dĩ nhiên, là cả mình cũng…]
Nghĩ đến đây, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Đó là lần đầu tiên của cô, và có thể là của cậu luôn, và cô không chắc là mình có thể làm tốt chuyện ấy hay không nữa.
Nhưng cô thực sự đang lo nghĩ cho Theo.
Dường như cậu lại vừa bị đá khỏi một tổ đội 3 hôm trước, và do cú shock ấy, đến giờ cậu vẫn chưa xuất hiện lại ở Guild.
Cũng có vài lần điều này xảy ra, và cậu đã không đến Guild ngày hôm sau, nhưng giờ đã ba ngày trôi qua rồi, và Fiore thực sự rất lo lắng cho cậu.
Ngay khi cô đang suy nghĩ đến Theo, thì cô thấy có ai đó đang đi tới. Mặc dù chỉ thấy qua khóe mắt, cô vẫn nhận ra ngay đó là Theo.
“Helvi! Đây là Guild Lính đánh thuê đó !”
“Hou, em thấy rồi .”
Cô đã thấy…một mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang sánh bước bên cạnh cậu.
__END CHAPTER 3__
__Trans : Flame Soul__