“Thỉnh thoảng thì tôi cũng có đọc mấy cuốn light novel. Mặc dù chắc chắn tôi không đọc nhiều như cậu hay Mayuzumi, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể phân biệt được cái nào tốt và cái nào không.”
“Ah, tôi sẽ rất vui khi cô đọc nó.” Seiji gật đầu và để cuốn tập lên bàn. “Vậy thì xin cô cứ tự nhiên. Cho tôi biết cảm nhận sau khi cô đọc xong nhé. Tôi đi thay đồng phục làm việc đây.”
“Được thôi, cậu cứ đi trước đi.”
Rika cầm và mở cuốn tập của Seiji ra khi cậu rời khỏi văn phòng.
‘Thật không thể ngờ được, cậu ta tự tay viết hết mọi thứ….Nét chữ cũng khá gọn gàng. Mình không biết Haruta-kun lại có tài năng này. “Tôi sẽ chết nếu tôi không trở nên đẹp trai!” là tựa đề sao? Haha, buồn cười thật, liệu có thể… Cậu ấy thật sự tự ví bản thân mình làm nhân vật chính luôn sao?’
Tựa đề khá lạ lẫm làm Rika cảm thấy hơi tò mò. Cô bắt đầu đọc, lòng chứa đầy sự mong đợi.
‘Cách chọn từ của cậu ấy cũng không tệ…Nó rất dễ hiểu, và những câu văn liên kết với nhau tạo thành một bức tranh sinh động trong tâm trí mình. Chung quy lại, nó khá thú vị.’
‘Vẫn có đôi chỗ mình không hiểu, nhưng lời thoại thì thật hài hước; một cảm giác thích thú vương vẩn đọng lại.’
‘Các nhân vật nữ cũng đáng yêu ghê! Hah– Mình tự hỏi có phải cậu ấy tạo hình những nhân vật này dựa theo những người thân quen mà cậu ấy biết không nhỉ… ‘
Người chủ tiệm xinh đẹp dần bị cuốn vào câu truyện của Seiji.
Sáng hôm nay, các nhân viên nhà bếp đều cảm thấy điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra.
Người quản lý và cũng là chủ tiệm, Rika Amami, ra chỗ làm rất trễ, và rõ ràng tâm trí cô không hề tập trung vào công việc. Cô cứ rời đi không rõ vì lý do nào đó.
Sự lơ là hiếm thấy đó là một điều đối lập cực kỳ lớn với bản tính đáng tin cậy và nghiêm khắc của cô thường ngày.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Các nhân viên nhà bếp thì thầm với nhau về chủ đề này bất cứ khi nào họ có khoảng thời gian rảnh khi làm bánh kẹo.
“Bộ gia đình cô ấy có chuyện à?” Đây là một suy nghĩ thường thấy nhất mỗi khi có ai đó cư xử khác ngày thường.
“Tôi đoán là tên bồ cũ đã gọi điện cho cô ấy.” Đây là một lối suy nghĩ tầm phào.
“Có thể là cô ấy đến tháng chăng?” Đây là một cách suy nghĩ mang tính sinh học.
“Mọi người ngây thơ thật! He he, theo suy đoán tài tình của tôi, chủ tiệm thực chất đang băng khoăng liệu cô ấy đã có thai hay chưa!” Đây là một kiểu suy nghĩ rất chi là kỳ dị.
“Cậu nói ai mang bầu đấy hả?” Giọng nói lạnh giá của chủ tiệm bỗng nhiên cất lên trong bộ tai nghe của các nhân viên.
Người nam nhân viên huênh hoang cùng với suy đoán kỳ quặc kia bỗng đứng đơ người ra trong khi những người khác đều đổ mắt về phía anh. Họ thương cảm nhìn vào cái microphone trên bộ tai nghe của anh ta, vốn không được tắt trước khi họ đồng loạt liếc nhìn sang chỗ khác, giả vờ không quen biết tên ngốc này.
“Cậu Katou, cậu muốn bị trừ lương hay là quỳ gối xin lỗi tôi đây? Chọn đi.”
“Không!!! Tôi xin lỗi!! Hãy tha lỗi cho tôi, thưa chủ tiệm!”
Những nhân viên khác đều cảm thấy bản thân mình co rúm lại sau khi nghe cái phản ứng tuyệt vọng đầy ngớ ngẩn từ anh ta.
“Chuyện gì đang diễn ra ở phía đằng sau bếp vậy trời?” Seiji thở dài trong khi điều chỉnh lại tại nghe của cậu.
“Ừm, ai mà biết?” Tanaka, đồng nghiệp của cậu nhún vai, cho thấy rằng cậu ta cũng chẳng hề biết có gì đang xảy ra.
Sau giờ cao điểm của cửa tiệm, Seiji cuối cùng cũng có được cơ hội để nghỉ ngơi.
Seiji quay lại phòng quản lý và để ý thấy Rika Amami vẫn đang chăm chăm đọc câu truyện của cậu.
“Harano-kun, cậu đã đến.”
Rika ngẩng đầu lên và vui vẻ đón tiếp chàng trai bước vào văn phòng của cô.
“Câu truyện của cậu khá hay đấy.” Cô liền đưa ra một lời nhận xét xuất sắc cho cậu. “Với tư cách là một đọc giả thông thường, đây là câu truyện mà tôi chắc chắn sẽ muốn mua.”
Lẽ đương nhiên, Seiji rất hào hứng khi nghe được lời nhận xét như thế. “Cảm ơn về lời đánh giá của cô, chủ tiệm. Tôi rất vui khi biết rằng cô thích nó.”
Rika Amamami nở một nụ cười rực rỡ, tô điểm thêm vào vẻ quyến rũ có sẵn của cô.
“Tôi cũng rất vui khi là người đọc đầu tiên của cậu, Harano...à không, Haruta-kun. Sau khi đọc xong câu truyện của cậu, tôi có thể nói rằng phong cách viết văn của cậu đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất.”
“Cả tài văn chương và cách miêu tả của cậu đều ở mức hàng đầu; thực chất, đây là câu truyện hay nhất mà tôi từng thấy trong tất cả các cuốn light novel mà tôi từng đọc... Mặc dù, tôi chẳng hề đọc nhiều cuốn light novel đến thế.
“Cách miêu tả về nhân vật lẫn cách kể truyện của câu đều rất tuyệt vời đến mức khi tôi đang đọc, tôi có thể hình dung ra từng khung cảnh. Thêm vào đó, tôi cũng có thể hình dung được những cử chỉ của các nhân vật và hành động của họ trong đầu tôi! Nó cứ như là tôi không hề đọc một câu truyện, mà là đang trực tiếp xem một bộ anime vậy!”
Rika thở dài đầy cảm kích.
“Thật là một câu chuyện thú vị khiến tôi muốn đọc đi đọc lại nhiều lần. Cậu chắc chắn đã phải sửa lại nó rất nhiều mà nhỉ. Tôi gần như có thể thấy tâm huyết của cậu được dồn hết vào câu truyện này!”
Seiji mỉm cười đáp lại.
Mặc dù nó chứa đựng tất cả tâm huyết của cậu, câu chuyện này thực chất chỉ mất đúng có một đêm duy nhất để hoàn tất. Nhưng có lẽ tốt nhất là không nên nói nó ra, heh...
Suy cho cùng, điều đó giống như là quá tự phụ.
“Ngoài cách miêu tả, cốt truyện của cậu và các nhân vật đều được xây dựng rất tốt. Tuy nhiên, kinh nghiệm trong lĩnh vực light novel của tôi có giới hạn, cho nên tôi sẽ không nói gì khác về nó cả. Tôi sẽ liên lạc với biên tập viên mà tôi đã nói khi nãy ngay bây giờ. Cô ấy là người chịu trách nhiệm giám sát câu truyện của Mayuzumi và đồng thời cũng là một người tử tế và tốt bụng.”
Rika Amami lấy chiếc điện thoại ra và bắt đầu gọi vào số liên lạc trong danh bạ của cô.
“Alo, xin chào Yoshizawa-san, là tôi Amami Rika đây. Xin lỗi vì đã làm phiền cô vào lúc này, nhưng tôi muốn thảo luận với cô một vài thứ.” Rika ngắn ngọn tóm tắt tình hình hiện tại cho biên tập viên.
“Mayuzumi đã nhắc đến cậu ấy với cô trước đây rồi sao? Vâng, cậu ấy chính là cậu học sinh cao trung ấy. Cô sẽ đến đây ngay bây giờ sao? Ừ, cậu ấy đang ở tiệm... Tôi nghĩ cậu ấy sẽ ổn thôi.” Rika đưa mắt về phía Seiji. “Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ làm như thế.”
Vị chủ tiệm xinh đẹp gác máy.
“Cậu nghe thấy rồi chứ, Haruta-kun? Người biên tập viên đó sẽ sớm tới đây để đọc câu truyện của cậu cũng như là để gặp mặt cậu.”
Seiji khẽ gật đầu như một lời đáp lại. “Peach-sensei đã nhắc đến tôi với cô ấy sao?”
“Đúng thế. Mayuzumi đã nói cô ấy về buổi hẹn sắp tới của em ấy với cậu.” Rika thở dài tỏ vẻ phiền não trước khi nói tiếp, “Đương nhiên là Mayuzumi không hề nói tên thật của cậu cho cô ấy; những gì mà con bé nói chỉ là con bé sẽ đi đến lễ hội của trường với một cậu học sinh cao trung năm nhất Trường Cao Trung Genhana mang tên Seigo Harano.”
“Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy đã kể cho biên tập viên của cổ tất cả mọi thứ ngoại trừ tên thật của tôi sao?”
“Chính xác... Chẳng thể làm gì được; cả hai người đó là bạn học thời cao trung, và người biên tập viên ấy là một trong số ít những người bạn thân mà Mayuzumi có thể tin tưởng. Việc Mayuzumi kể cho biên tập viên của em ấy điều này cũng là chuyện thường”
Seiji khẽ gật đầu lần nữa.
“Cậu không phiền, đúng không?” Rika nháy cặp mắt dễ thương của cô
“Không đâu. Đây đằng nào cũng chẳng phải là một bí mật quan trọng hay gì hết.”
“Vấn đề ở đây là, bởi vì Mayuzumi đã kể cho cô ấy nghe về cậu, nên có vẻ như cô ấy thật sự đã có hứng thú với cậu.”
Sau một khoảnh khắc im lặng.
“Cho phép tôi được hỏi, là về Yoshizawa-san” Seiji chậc lưỡi, “cô ấy... hứng thú vào chuyện đó sao?” (Editor: Chuyện ấy ấy à?)
“Không hề.” Rika hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của cậu và cười một cách gượng gạo. “Cô ấy không phải là dạng người đó, nhưng có lẽ là do tình bạn say đắm với Mayuzumi từ hồi cao trung, hoặc là vài lý do nào đó khác... Dù sao đi nữa, cô ấy đối xử với Mayuzumi có một chút... hơi đặc biệt chăng?”
Giọng điệu gượng gạo đó là thế nào nhỉ?
Nhìn thấy vẻ mặt của Seiji, Rika dường như nhận ra rằng cậu đã phát hiện ra sự mơ hồ trong lời nói của cô, nên cô ngượng ngùng hắn giọng hai lần.
“Dù sao thì cô ấy sẽ đến đây sớm thôi, nên chút nữa là cậu gặp ấy mà. Cô ấy là một nhà biên tập giỏi, thế nên có điều bất trắc gì đi nữa, cô ấy sẽ đánh giá câu truyện của cậu một cách công bằng và chính đáng... chắc thế.”
‘Này, Chủ tiệm, lời cuối cùng của cô thật sự làm tôi cảm thấy rất là lo đấy!’
Seiji bỗng dưng cảm thấy, sau cùng thì có lẽ đó không phải là một ý tưởng hay khi nhờ cô chủ tiệm giới thiệu một biên tập viên cho cậu, phải không?
Cứ quên nó đi. Cậu dù thế nào cũng sẽ gặp người biên tập viên ấy thôi.
Khoảng một tiếng sau.
Seiji lại một lần nữa được triệu tập đến phòng quản lý. Khi cậu bước vào văn phòng, cậu được đón chào bằng cái nhìn của một người phụ nữ không mấy thân quen đang ngồi trên chiếc ghế sofa và khẽ lướt qua từng trang giấy trong cuốn tập của cậu.
Cô ta là một người phụ nữ với vóc dáng cân đối, khoác lên mình một bộ váy ngắn màu vàng đi kèm với đôi vớ dài cùng màu với màu da của cô. Cô có một mái tóc dài màu cam óng sáng được bện thành bím, đôi chân mày khẽ đậm, phần cằm chữ V, trên môi thoa một lớp son mỏng, và một cái nhìn sắc bén qua đôi mắt màu vàng tối.
Với thần khí sắc bén tỏa ra từ người cô đã tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ về một người phụ nữ doanh nhân lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ, trẻ trung và tinh tế.
“Xin chào” Seiji chuẩn bị lời lẽ trong đầu để chào đón cô.
Người phụ nữ ngẩng cao đầu và nhìn thẳng trực tiếp vào cậu, cái nhìn sắc bén ấy sáng bừng lên một ngọn lửa mạnh liệt trong đôi mắt cô.
“Cậu đây chính là Seigo Harano đúng không?”
Trans: Shiranai.
Editor: Nhokdauto1.