Vì lời van nài của Hoshi, Seiji đã thử thuyết phục cặp song sinh này thay đổi.
Dĩ nhiên, cậu không thể nào biết được liệu mình có thành công hay không. Nhưng ít nhất, cậu cũng phải thử.
Cậu hoàn toàn có thể bỏ qua yêu cầu của Hoshi, thay vào đó sử dụng cơn phẫn nộ mà cậu có từ lúc chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kia để Load lại và tiêu diệt hoàn toàn sinh mạng của cặp chị em kia.
Nhưng rồi sao, cậu đã ngó lơ cảm xúc của bạn mình và chẳng đạt được gì ngoài việc làm cho bản thân cảm thấy thoả mãn một lúc.
Cơn tức giận của Seiji là từ Hoshi mà đến, nhưng cũng vì Hoshi mà cậu đang cố kiềm chế nó lại.
Cậu cảm thấy rằng sự rộng lượng của Hoshi khá ngu ngốc, nhưng tên ngốc này lại là bạn của cậu! Đó là lý do tại sao cậu đã quyết định tôn trọng ý kiến của Hoshi.
Seiji sẽ tôn trọng Hoshi và làm theo những điều mà cậu ta muốn, nhưng liệu cậu có thể đạt được điều mà Hoshi muốn hay không…đó là một chuyện hoàn toàn khác. Cậu không thể dự đoán hay hứa trước một kết quả phù hợp.
Rion và Kotomi Amami có hơi run rẩy sau khi bị Seigo Harano đối chất trực diện như thế.
Đúng vậy, run rẩy.
Họ đã từng cân nhắc chuyện gì sẽ xảy ra cho cả hai nếu như họ tiếp tục sống như thế này.
Dù gì, bản thân hai người đều thông minh… Ngay cả mấy tên ngốc cũng có hi vọng và ước mơ cho tương lai cơ mà, nên dĩ nhiên hai người đó đều sẽ suy nghĩ cẩn thân cho tương lại của chính mình rồi. Thực chất, tất cả niềm hi vọng của họ đều trở nên mạnh mẽ và thực tế hơn là bởi nó.
Tương lai của cả hai… Họ luôn nghĩ về một tương lai hạnh phúc cho bản thân mình.
Nhưng liệu đó có phải là sự thật không?
Bọn họ thực sự sẽ không bao giờ bị trừng phạt vì những gì mình đã làm chăng!?
Với lòng kiêu hãnh, họ sẽ tự tin trả lời rằng sẽ không có sự trừng phạt nào ở đây hết.
Nhưng đâu đó trong tim của hai người, vẫn còn đó một chút lương tri sót lại mà thì thầm rằng
Vẫn có khả năng.
Dù gì, họ không thể nào kiểm soát cả thế giời được. Sẽ luôn có những sự việc nằm ngoải tầm kiểm soát của cả hai.
Và cái ngày đó…Cặp song sinh không dám và cũng không muốn bàn tán về chủ đề này; trong xâu thẳm con người họ, cả hai sợ hãi nó hơn bất cứ thứ gì khác. Cái ngày mà họ phải trả giá cho tất cả những gì mà mình đã làm, cái ngày mà họ hoàn toàn không thể làm được gì!
Thanh gươm của Damocles. (Trans: Vào đây để biết thêm chi tiết)
Một thanh gươm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu cả hai có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Thành thật mà nói, họ đã luôn sống trong nỗi lo sợ như vậy.
Chính vì nỗi sợ ấy, nên họ mới không dàm làm điều gì để khiến mình bị trừng phạt quá nặng nề…Không phải là vì quan tâm đến người khác, nhưng là để bảo vệ bản thân mình.
“Thay đổi đi, trước khi quá muộn,” Seiji bình tĩnh nói. “Hãy phá huỷ tất cả những thứ mà hai người dủng để hăm doạ người khác đi, và dừng luôn mấy việc mờ ám nham hiểm này lại. Thành tâm hỗi lỗi đi, giải thoát cho mọi người, và cho chính bản thân hai người nữa.”
Rion và Kotomi vẫn giữ im lặng.
Trong thâm tâm ý chí của họ đang bị lung lay, tuy nhiên…
“Cậu muốn thuyết phục tụi tôi chỉ bằng mấy câu nói đấy thôi sao?” Một trong hai chị em lên tiếng một cách thô lỗ mà thậm chí còn không gọi Seigo bằng tên.
“Cậu đã đánh giá thấp chúng tôi quá rồi, Seigo Harano!”
Điều này có nghĩa cả hai cuối cùng cũng đã lộ rõ bộ mặt thật.
Ngay cả bản thân cặp song sinh cũng không thể nhớ lần cuối họ đối mặt một người trực diện và không có chút giả tạo nào đến vậy là khi nào nữa.
Seiji vẫn chưa rời mắt khỏi họ dù chỉ là một giây.
“Vậy làm thế nào để tôi có thể thuyết phục hai người đây?”
“Cậu không làm được đâu!” Cặp song sinh đồng thanh nói.
“Nếu hai người không nói, thì làm sao biết tôi có làm được hay không?” Seiji bình tĩnh trả lời. “Dĩ nhiên là tôi sẽ không làm mấy trò ngốc nghếch như là thoả thân nhảy múa giữa trốn đông người hay gieo mình từ nhà cao tầng đâu đấy. Quên mấy chuyên đó đi - Tôi đang nghiêm túc hỏi các cô đấy.”
Kotomi và Rion không thể nói lên lời.
Cái cách mà cậu ta đang diễn ta như thể cậu ta đang coi mình như một con cừu dâng được dâng lên để sát tế vậy.
Chuyện này là không thể; chắc hẳn phải có uẩn khúc gì đó!
Nhưng mà đó có thể là gì chứ?
Cặp song sinh cố hết sức để phát hiện ra, nhưng chẳng có gì.
Seigo Harano đơn giản chỉ là đang mặt đối mặt với họ, trực diện và thẳng thừng đến không ngờ.
Làm sao họ có thể đánh bại một người như thế?
Một âm mưu thâm độc dường như là cách tốt nhất, vì đối với họ, cách đó không chỉ phù hợp mà còn là thế mạnh của cả hai. Tuy nhiên, có vẻ như không có kế hoạch nào của họ là có thể thành công nếu tính đến trực giác nhạy bén của cậu ta. Bất kì kế hoạch nào chắc chắn cũng sẽ bị đánh phản.
Họ không có cách nào khác ngoài việc thay đổi chiến thuật.
Rion và Kotomi im lặng nhìn nhau và rồi cùng âm thầm đưa ra một kết luận.
“Seigo Harano, cậu có biệt danh là kẻ huỷ diệt câu lạc bộ đúng chứ.”
“Chúng tôi tự hỏi rằng liệu cái biệt danh huyền thoại ấy có bao gồm luôn cả câu lạc bộ Karate hay không.”
“Nếu như cậu có thể đơn phương độc mã đánh bại từng thành viên trong câu lạc bộ Karate của chúng tôi.”
“Thì chúng tôi sẽ xem xét điều mà cậu vừa nói!”
Cặp song sinh bỗng dừng trở nên thẳng thắng khác thường; để nói thành thật được như vậy trong lúc bình thường, hai người cũng phải trải qua không ít khó khăn.
Mà cũng theo lẽ thường, điều mà họ vừa nói ra rất là nực cười, và sẽ không có ai đồng ý cả.
Nhưng Seigo Harano không phải là người bình thường.
Cậu trai cao ráo liếc mắt về phía họ.
“Một chọi tất cả sao…Có bao nhiêu người trong câu lạc bộ Karate của hai cô.”
“Tính luôn cả hai tụi tôi, tổng cộng là 47.”
“Bốn mươi bảy…Cùng một lúc à?”
“Không!” Cặp song sinh cùng chĩa ánh mắt băng giá về phía cậu. “Chúng tôi sẽ quyết số người mà cậu sẽ đối đầu từng lượt!”
Họ biết rằng Seigo Harano sỡ hữu nển tảng thể lực và sức mạnh vật lý đáng kinh ngạc. Dù nghe có vẻ lố bịch, nhưng họ vẫn lo lắng rằng cậu ta có thể đánh bại hơn 40 mạng trong một lượt ngay cả khi cậu ta không có tí võ thuật nào!
Không cần biết khả năng ấy có thấp đến mức nào. Họ vẫn không có cơ hội.
Nếu như họ có thể chọn số lượng người có thể đấu với cậu ta cùng một lúc, cả hai có thể điều chỉnh dựa theo tình huống. Cho dù đó là sử dụng một vài người để giảm sức lực của cậu ta, hay nhiều người tấn công cùng lúc để kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi.
Dĩ nhiên, không cần quan tâm lòng tự tin của Seigo cao cỡ nào, cậu ta sẽ không đời nào đồng ý với mấy cái điều kiện tức cưới ấy được.
“Không được đâu.”
Thấy chưa, chuyện thường ấy mà.
“Phải có giới hạn số lượng người tôi đánh cùng một lúc chứ! Nếu không thì nhỡ khi tất cả đều xông vào đồng thời ngay từ lúc bắt đầu thì sao, nó chẳng khác gì trò hề cả.”
Seigo đáp lại bằng một lời phản đối rất có lý.
“Vậy thì chúng tôi sẽ cho tối đa mười người đấu với cậu cùng lúc.” Căp song sinh đã tiên liệu trước chuyện này.
“Mười người sao…Chúng ta đang lập đội bóng đá à? Ba người – mức chấp nhận được đấy.”
“Chúng tôi không đồng ý!” Cả hai nói. “Vậy thì, tám người!”
Sau một chốc im lặng.
Seigo thở dài. “Vậy thì, năm người...Thành một đội bóng rổ luôn rồi, dù rằng đây chẳng dính dáng gì tới bóng rổ cả.”
Dĩ nhiên, cặp song sinh biết điều đó.
Một cuộc đấu tay đôi, hay trực tiếp gọi nó là gì cũng được, một trận chiến có thể có kết quả khác nhau chỉ tuỳ thuộc vào thêm bớt dù chỉ một người.
Việc mà một người đối mặt với toàn cả một nhóm rồi dành chiến thằng huy hoàng dường như là điều không thể trong thực tế!
Có lẽ nếu cậu ta không phải là một võ sĩ thì cậu ta có thể có vài suy nghĩ sai lầm về việc dựa vào nến tảng thể lực đáng nể hay một vài kỹ năng nào đó để vượt qua. Tuy nhiên, vì bản thân cặp song sinh đều là những chuyên gia võ thuật, nếu như không có quá nhiều khác biệt về mặt kỹ năng, thì việc tự mình cậu ta tay không đối mặt với nhiều người trong một võ đài - nơi không có nơi nào để chạy, chẳng khác gì tự sát!
Seigo Harano rõ ràng là khoẻ đến bất ngờ, và về việc cậu ta có kinh nghiệm võ thuật không…Họ không hề biết, nhưng ngay cả khi cậu có kỹ thuật trong vài kỹ năng chiến đấu đi nữa, thì đối thủ của cậu, tất cả đều là thành viên câu lạc bộ Karate!
Một chọi năm dường như là giới hạn của một người bình thường.
Nhưng Rion và Kotomi vẫn chưa thoả mãn.
Seigo Harano rất là mạnh! Họ liên tục nói với chính mình coi chừng bản thân hai người đang đánh giá thấp cậu ta!
“Bảy người. Chúng tôi sẽ không giảm thêm nữa đấu!” Cặp song sinh đồng thanh lên tiếng.
Khuôn mặt của Seigo không biểu lộ điều gì.
Cậu giữ im lặng trong một khoảng thời gian dài.
Vào lúc mà cặp song sinh nghĩ rằng cậu sẽ từ chối lần nữa thì một tiếng thở dài phát ra từ cậu.
“Được thôi, coi bộ tôi phải đánh hết sức rồi… Nhưng tôi vẫn muốn nói tiếp. Hai người nói rằng hai người sẽ ‘nghiêm túc suy nghĩ’ về những gì mà tôi đã nói…Tôi không muốn nghe một lới hứa lỏng lẻo như vậy. Nếu như tôi thắng, hai cô buộc phải vứt bỏ những thứ đen tối kia đi và thành thật thay đổi bản thân.”
Cậu con trai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của các cô gái.
“Và nếu như tôi không thắng…Thì sao cũng được, cứ làm những gì mà hai người muốn; miễn là làm sao các cô hoàn thành các yêu cầu cơ bản của tôi, rồi sau đấy đường ai nấy đi.”
Họ, lần nữa, lại cảm thấy một áp lực to lớn.
Chỉ việc nhìn chằm chằm vào họ thôi, đôi mắt của Seigo cũng đã có thể toả ra một áp lực rõ ràng và mãnh mẽ như vậy.
Seigo Harano chắc chắn đang rất nghiêm túc!
Cậu hoàn toàn nghiêm túc về việc chấp nhận thử thách vô lý mà họ đưa ra; cậu ta sẽ một mình đấu với toàn bộ cậu lạc bộ Karata, thậm chí còn không cảm thấy lo lắng về việc phải đối mặt với bảy người cùng một lúc nữa!
Cậu ta rõ ràng là một con quái vật…Cả trái tim nữa…Hắn ta là một con quỷ.
Những ý nghĩ của cặp song sinh bị phong thái mạnh mẽ từ Seigo làm cho bay màu.
Họ không tài nào nghĩ ra bất cứ kế hoạch nào khác hay sử dụng những gì mà cả hai đã cân đo đong đếm từ trước.
Chuyện này có vẻ không ổn…Liệu họ có nên từ chối cậu ta không?
Nhưng vào lúc này, khi Seigo giữ im lặng thì trong đôi mắt của cậu con trai ấy, Rion và Kotomi nhìn thấy một chút thương hại hiện lên.
‘Tôi đã nhượng bộ đến thế rồi, thế mà hai người vẫn chả có gan để chấp nhận nó nữa sao? Hai đứa cô trốn chui trốn nhủi trong bóng tối lâu đến mức trở nên hèn nhát thế này đây…Thảm hại thật.’
Họ mường tượng cậu ta đang nói với mình như thế.
Đôi khi thương hại cũng là một dạng của sự nhún nhường đến mức khinh thường, và cái sự nhún nhường ấy lại có khả năng chém mạnh vào lòng tự ái hơn bình thường.
Lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh của cặp song sinh không cho phép họ phải chịu một sự xỉ nhục ăn xâu tới tận xương tuỷ thế này.
Đó là lý do tại sao họ chấp nhận cuộc thử thách.
Trans: Nhokdauto1.
P.S: Liệu team có được ăn tết không đây ta hay là dịch tiếp?