‘Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?’ Hoshi băng khoăng trong lòng.
Tại sao và từ khi nào, những người chị của cậu... không còn là chị của cậu nữa?
Hoshi vẫn nhớ thời thơ ấu của cậu. Trước đây, cậu chơi đùa rất vui cùng với Rion và Kotomi.
Hồi đấy, hai người họ không hề giống như thế này; họ rất giản dị và vô tư như những cô gái cùng lứa tuổi, chỉ có hơi thông minh và dễ thương hơn thôi.
Vào khoảng thời gian ấy, Hoshi đã luôn tự hào và ngưỡng mộ những người chị của mình bởi họ có thể làm mọi thứ, và trong khi ấy họ cũng luôn chăm sóc rất chu đáo cho người em trai có ý chí không mấy vững vàng, là cậu.
Ký ức để lại cho cậu sự ấn tượng sâu nhất là lần cậu không may chọc tức một con chó hoang và đang tuyệt vọng cố gắng chạy thoát thân. Hai người chị của cậu đã chạy đến bên cậu, và mặc cho nỗi sợ, họ vẫn liều mình để nó cắn nhằm đuổi nó đi.
Ký ức này đã dần phai mờ theo thời gian, nhưng hình ảnh hai người chị của cậu nở một nụ cười dịu dàng, nước mắt đầm đìa vẫn còn rất rõ ràng trong lòng cậu.
Nhưng còn bây giờ...
Kể từ lúc nào mà họ đã trở thành nên như thế này? Hoshi thật sự không biết.
Cậu đã rất giận dữ và thậm chí ghê tởm họ trong khi họ bạo hành cậu, nhưng giờ đây, khi đã lấy lại sự bình tĩnh, cậu phát hiện ra trong lòng mình không hề có sự phẫn nộ, chỉ có nỗi buồn đang ôm chầm lấy cậu.
Hoshi nghĩ về bản thân cậu sau khi xem xét mọi thứ.
Cậu luôn cố ý hoặc vô tình né tránh sự thật; đó là tại sao cậu không thể thấy bản chất thật của hai ngưới đó cho đến lúc này.
Nếu cậu phát hiện nó sớm hơn, có lẽ cậu đã có thể làm được điều gì đó?
Đúng... đó chính là đáp án.
Cậu quá vô dụng. Phải chi bản thân cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn hoặc nhanh trí hơn, thì cậu đã có thể làm điều gì đó trước khi những người chị của mình trở thành thế này!
‘Mình... Mình thật yếu đuối.’ Hoshi chê trách chính mình.
Nếu như cậu mạnh mẽ hơn, hoặc chí ít nghĩ về điều này kỹ hơn, hoặc gặp ai đó như Harano-senpai sớm hơn...
‘Đúng rồi––Senpai. Harano-senpai bây giờ đang làm gì? Sau khi nói chuyện với chị của mình thì….anh ấy thế nào rồi!?”
Hoshi cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại và nhận ra đây không phải là lúc để chìm vào mớ suy nghĩ của bản thân; cậu nên lo lắng cho Senpai của cậu.
Trên khuôn mặt cậu thoát ra chút lo lắng.
“Em đang lo lắng về Seigo à?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
Giọng nói nhẹ nhàng đó thuộc về một tiền bối xinh đẹp mang tên Mika Uehara.
Hoshi cảm thấy người bạn này của Senpai mang trên mình những đường nét thật tao nhã. Cả người chị ấy toả ra một thần thái rất tươi tắn và khoẻ khoắn, thêm vào đó chị ấy có một thái độ hòa nhã cùng với tính cách rất thân thiện. Quả là một thiếu nữ đầy quyến rũ.
“Em không cần phải quá lo lắng về anh ấy đâu––Seigo rất là mạnh... Đặc biệt là khi cần phải bảo vệ một điều gì đó quan trọng với bản thân.” Vị tiền bối này dường như đang nghĩ về thứ gì đó khi đôi má chị ấy ửng đỏ lên.
Chị ấy... có thể nảo? Hoshi để ý có điều gì đó kỳ lạ trong hành vi của chị ấy.
“Ôi trời, cậu lại đang nghĩ về những phút giây lãng mạn đầm ấm ở bên cậu ấy, phải không?” Một giọng nói đầy mỉa mai vọng lên phía sau họ. “Cậu đang hành xử như một thiếu nữ đang yêu ngay trước mặt đàn em ấy, biết hông~”
Đó là Chiaki Wakaba, một người bạn cùng lớp cũng như là một người bạn tốt của Senpai.
Vì lý do nào đó, chị ấy lại thích mặc đồng phục nam, tuy vậy trông nó rất hợp với chị ấy.
Chị ấy có một mái tóc bạc cùng với một gương mặt thanh tú hao hao giống con trai. Chiaki luôn nói và hành động giản dị và thư thái nhất có thể. Chị ấy dường như sở hữu một tính khí mạnh mẽ, dù cũng khá dễ để nhận biết chị ấy là con gái; Đây là một con người khác cũng lôi cuốn không kém.
“Kh...Không phải vậy! Đừng dựng chuyện nữa mà, Chiaki!” Uehara-san lên tiếng phản bác, mặt đỏ rực hẳn cả lên.
Mặc dầu Hoshi không quen cô ấy lắm, nhưng ngay cả vậy cậu cũng dễ dàng biết được rằng chị ấy đang nói dối.
Đúng thật là một tsundere chính hãng...
Hoshi chợt cười.
Tuần trước, khi cậu gặp mặt hai đàn chị này lần đầu tiên, cậu hầu như chỉ chú tâm gần như hoàn toàn vào Harano-senpai, nên vì thế cậu không để ý tới họ. Giờ Senpai không ở bên cạnh cậu, thì việc cậu nhận ra vẻ đẹp của hai người đang ở cùng mình cũng là chuyện hiển nhiên.
Chỉ là lẽ tự nhiên cho Harano-senpai siêu điển trai khi có những người bạn tốt như hai chị này.
Và một trong những người bạn tốt của Harano-senpai dường như có cảm xúc hơn cả tình bạn với anh ấy––chắc cũng là chuyện không mấy bất ngờ.
Hoshi thật lòng tin rằng chẳng có gì lạ kể cả khi tất cả mọi cô gái cùng khối đều đổ một chàng trai như Harano-senpai của cậu!
Tất nhiên, Harano-senpai sẽ phải tự ngẫm những lựa chọn cho bản thân nếu cậu biết điều mà Hoshi đang nghĩ.
Mọi người xung quanh Seigo Harano chắc chắn đều biết anh ấy ngầu như thế nào, nhưng Senpai lúc nào cũng luôn khiêm tốn cả.
Đây chính là một trong những yếu tố làm cho anh ấy rất cuốn hút.
Harano-senpai quả thực rất đẹp trai bên ngoài, nhưng bên trong anh ấy mới là thứ quan trọng với Hoshi... Hoshi nhớ lại lúc cậu ở thời khắc đen tối nhất của cuộc đời. Senpai của cậu đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn chỉ đơn giản qua mấy câu hỏi hoa loa trong cú điện thoại. (Trans: Đúng vậy, chỉ qua mấy câu hỏi và một cái bad end tạm thời cùng với một cú Load ở chap75-76 mới phát hiện được :)) )
Senpai không chỉ dốc hết tốc lực chạy đến bên cậu, Senpai còn hết mực khuyên nhủ khuyến khích cậu, mạnh dạn đập tan cái lớp vỏ bóng đêm bao trùm lấy cậu và kéo cậu thoát khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng.
Anh ấy giống như là mặt trời... Không, Harano-senpai chính là ánh sáng. (Edit: Đảng đấy.)
Hoshi Amami ví thân hình cao to của Seigo như là ánh sáng!
Thứ ánh sáng này đã xua tan bóng đêm của cậu, nhưng… liệu rằng nó có thể xua tan đi được thứ bóng tối đang chiếm lấy chị em cậu hay không?
Như những gì Uehara-san đã nói với cậu, Harano-senpai cực kỳ mạnh mẽ và không cần cậu phải lo lắng làm gì. Nhưng cậu vẫn không ngừng bất an.
Và, Hoshi cũng lo lắng cho chị em cậu, Rion và Kotomi.
Ánh sáng có thể giải trừ đi bóng tối, nhưng đồng thời cũng có thể huỷ diệt nó... Mặc dù cậu đã van xin Senpai, nhưng Senpai sẽ có những hành động như thế nào?
“Hãy tin tưởng Seigo,” Wakaba-san nói với cậu.
Hoshi chú ý chị ấy đang nhìn về phía cậu. Chị ấy đã nhận thấy điều mà cậu đang nghĩ.
“Seigo nhất định sẽ không thua, hay cậu ấy sẽ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn đâu, Nhưng... kết cục đang chờ đợi hai người chị của em, cậu ấy không thể hứa trước được điều gì đâu. Mọi thứ đều phụ thuộc ở họ. Nếu cậu ấy cảm thấy cậu ấy nên xoá sổ họ, Seigo sẽ không do dự đâu. Nhưng miễn là những người chị của em... còn chút gì đó hối hận và lòng người, cậu ấy sẽ cho họ một cơ hội để sửa đổi sai.”
Hoshi chầm rãi gật đầu khi nghe những lời đó.
Đó là lúc mà chuông điện thoại reo lên.
Nó là của Wakaba-san. Chị ấy lấy nó ra và trả lời cuộc gọi sau khi thấy tên người liên lạc.
“Chào Seigo, mọi chuyện thế nào rồi?”
Hoshi và Mika lập tức chuyển hướng thẳng về phía Chiaki.
Họ quan sát gương mặt Chiaki hiện đang tỏ ra một biểu cảm khác thường.
“Cái quái gì mà dám nói rằng cậu sẽ ổn cơ chứ!!?” Một câu nói đầy sự phẫn nộ thốt ra từ đôi môi của nàng tomboy. “Một thân một mình đối mặt với toàn thể Câu lạc bộ Karate sao? Cậu đang nghĩ cái quái gì thế! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!?”
“Mọi thứ sẽ ổn nếu cậu thắng cuộc sao!? Ngừng ngay những câu nói kỳ quặc của cậu lại đi! Bộ cậu nghĩ mình là một người Spartan chắc!? Kể cả những đấu sĩ cổ đại cũng không hành động điên khùng như thế này!!!”
“Cậu rất mạnh Seigo à! Nhưng cậu chỉ là một người bình thường!! Cậu không phải là siêu anh hung mặc đồ bó, cũng chả có năng lực biến hình và xé toạc đồ cậu đang mặc khi đang biến hóa; cậu chỉ là một con người bình thường sống trong thế giới thực!!!”
Cơn phẫn nộ của Chiaki phóng ra như những tia sét đánh không ngừng.
Hoshi và Mika sửng sốt.
Chính xác thì chuyện gì đang diễn ra vậy?
Ở đầu dây bên kia, Seiji chỉ có thể cười gượng gạo sau khi nghe quá nhiều lời rầy la tột độ.
Cậu nhìn Rion và Kotomi hiện đang bấm bấm chiếc điện thoại gửi những tin nhắn đi.
Sau khi Chiaki đã nguôi đi phần nào, cậu bắt đầu phản hồi với một giọng nhỏ nhẹ. “Tớ nói là tớ sẽ ổn, nên là tớ sẽ ổn thôi. Tớ sẽ thắng... Tớ nhất định sẽ dành chiến thắng. Cậu có thể tự do đến đây quan sát nếu cậu muốn; dù sao thì nó cũng đã trở thành một vấn đề lớn rồi, thế nên sẽ chẳng sao nếu một vài người nữa đến xem. Cậu thật sự không cần phải lo lắng về tớ đâu...Tớ cúp máy đây.”
Seiji kết thúc cuộc gọi trong khi cậu tiếp tục quan sát cặp song sinh trước mặt cậu.
Cậu cứ dõi theo họ đến khi Rion và Kotomi ngừng bấm chiếc điện thoại của họ và nhìn về phía cậu.
“Hai người đã báo cho Câu lạc bộ Karate biết rồi đúng không? Được rồi. Bây giờ tôi sẽ thay đổi mật khẩu điện thoại hai người. Điều này là để ngăn ngừa bất kỳ vụ mờ ám nào diễn ra trong khi tôi bận rộn với những đồng môn Câu lạc bộ Karate các người.”
Seiji vẫn chăm chăm hướng mắt về phía cặp song sinh.
“Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ cho hai người mật khẩu mà tôi đã đổi... mà cho dù nếu tôi không nói, hai người cũng có thể tự tìm ra nếu như dành một ít thời gian.”
Cậu chìa tay ra khi vừa dứt câu.
Rion và Kotomi nhìn nhau một hồi lâu.
Họ nhất định nghi ngờ có ẩn ý gì đó đằng sau chuyện này.
Nhưng yêu cầu của cậu ta có vẻ rất hợp lý mà họ không thể nào chối bỏ được... Bởi nếu làm thế, sẽ trông như họ đang ấp ủ thêm một mưu kế nào nữa hoặc đại loại thế!
“Nếu hai người muốn mọi thứ công bằng, thì cứ tự nhiên đổi mật khẩu của tôi cũng được. Tôi cũng không hề có ý định dùng tới nó.”
Cặp song sinh vẫn im lặng trong một khoảng dài.
Cuối cùng, họ từ từ lấy những chiếc điện thoại ra và giao chúng cho Seigo.
‘Mọi thứ đã xong,’ Seiji nghĩ thầm.
Bước cuối cùng của cậu đã hoàn tất.
Trans: Shiranai.
Edit: Nhokdauto1.