Rion và Kotomi Amami cảm thấy run sợ trước khí chất mạnh mẽ toát từ cậu.
Tuy vậy, sự kiêu ngạo hay lòng tự tôn vốn bén rễ bấy lâu nay trong lòng họ đã giúp cho cả hai có thể trụ vững trước áp lực khủng khiếp này.
Sau khi trải qua hàng loạt những cảm xúc tiêu cực trong một khoảng thời gian, cặp sinh đôi giờ đây thực sự đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Đó là tình huống bất lợi dành cho hai người, nhưng rồi sao?
Họ có thể lo liệu chuyện này!
“Kotomi, cậu ta đang nói gì thế? Em không hiểu~”
“Rion, con người này đang nói một chuyện tầm phào nào đó; chúng ta đâu có giữ thứ gì như cậu ta miêu tả đâu ~”
“Hơn nữa, làm sao hai chị em chúng ta lại có thể hãm hại cậu em trai đáng yêu của tụi mình được chứ~”
Cặp sinh đôi vừa hành xử dễ thương vừa cười khúc khích; cả hai đã trở lại cách nói như thế này vì đây vốn là bản chất tự nhiên của họ.
Tuy nhiên, vào khoảng khắc tiếp theo.
“Đừng có mà cười như thế.”
Một câu nói nhẹ nhàng, ngắn gọn nhưng lạnh như băng đâm xuyên qua tim hai người hệt như một mũi tên!
Ánh mắt hiện giờ của Seigo trông rất thù địch, lạnh lùng và sắc bén, nói đúng hơn, ánh mắt ấy gần như là ánh mắt của một người đang nhìn hai cái xác không hồn!
Nét mặt của Rion và Kotomi đanh lại.
“Nhìn cái cách diễn xuất kinh tởm mà hai cô chưng ra làm cho tôi muốn đấm hai người lắm đấy.” Seiji lạnh lùng nhìn chằm chằm về phái cặp song sinh trước mặt mình. “Vì thế thôi cái giọng cười ấy đi.”
‘Nếu không thì, mấy đứa mày sẽ chết.’
Mặc dù câu nói này không được bật thành tiếng, nhưng hai chị em nhà Amami gần như có thể mường tượng ra cảnh cậu ta nói rõ điều ấy.
Không thể! Bất kể như thế nào đi nữa, tên đó cũng không có gan để dám làm chuyện gì như là giết họ đâu…Nhưng ánh nhìn trong đôi mắt cậu đã xác nhận mối nghi ngờ của hai người.
Nỗi khiếp sợ của cả hai lại trỗi dậy.
Cặp song sinh buộc phải rút lại nụ cười giả tạo của mình khi hai người nhìn lẫn nhau và ép cho cơn sợ hãi đang nghẹn ở cô phải trôi xuống.
Vài giây im lăng trôi qua.
“Đừng bắt tôi phải nhắc lại.” Seiji nói, phá vỡ sự im lặng. “Thủ tiêu mấy thứ mà các cô có để đe doạ Hoshi là việc chắc chắn phải làm, còn nếu không, thì chả cần phải tiếp tục thương lượng làm gì!”
“…Kotomi, em vẫn không hiểu cậu ta đang nói gì.”
“Rion, chị cũng không biết nữa, vì chúng ta không có mấy thứ đó, và cũng chẳng bao giờ làm mấy chuyện như thế cả.”
“Ngay cả khi chúng ta có như thế…thì giờ chúng ta cũng đâu còn giữ nó đâu.” Cả hai đồng thanh nói.
Seiji nhíu mày không bằng lòng.
“Vậy đây là câu trả lời cuối cùng của hai người?”
Cặp song sinh không đáp lại gì, họ chỉ bình tĩnh đứng nhìn cậu.
“Trả lời kiểu vòng vo tam quốc ấy…Tôi hiểu rồi; mấy người đang ghi âm lại cuộc trò chuyện này, phải không?” Seiji bình thản lật tung tấm màn sự thật.
Họ đã bị nhìn thấu rồi.
Nhưng chuyện đó không quan trọng; cả hai đều đã tính trước được cái trò nhỏ nhặt này sẽ bại lộ, nên cặp song sinh vẫn không hề nao núng.
“Nếu tôi xuất hiện và bắt đầu bằng việc nói mấy câu lăng mạ, thì mọi chuyện sẽ rất hoàn hảo cho mấy người rồi đúng chứ” Seiji nhẹ nhàng nói. “Vô tình tránh được cái bẫy này…coi bộ rằng tôi khá may mắn ấy nhỉ.”
‘Dối trá!’ Rion và Kotomi không hề tin lời cậu lấy một chút; họ cảm giác rằng như thể cậu đã đoán được rằng cả hai sẽ ghi âm lại, vì vậy cậu ta mới có thể tiếp tục bình tĩnh thế.
Ghi âm lại và đoán rằng điều đó, đấy mới chỉ là mấy đòn tấn công dạo đầu của cả hai bên. Rõ ràng là mọi chuyện vẫn chưa tới hồi cao trào.
“Nếu mấy cô đã thích ghi âm đến vậy, thì cứ việc. Dù hai người muốn phát tán cuộc đối thoại này hay làm điều gì khác với nó, thì với tôi, cũng chả quan trọng. Miễn làm sao các cô vẫn giữ đúng được cái yêu cầu cơ bản nhất thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục cuộc thương lượng này.”
“Giờ yêu cầu thứ hai của tôi là trong phạm vi trường Cao Trung Genhana…Không, tất cả những thứ mà các cô sỡ hữu để đe doạ người khác, xoá hay tiêu huỷ chúng đi! Việc này là để khiển trách hai người và vĩnh viễn ngăn các cô dính líu tới mấy việc mờ ám.”
Một luồng gió lạnh chợt thổi qua.
Rion và Kotomi mang một vẻ mặt đầy sát khí cùng với ánh mắt đầy ần ý.
Seiji nhìn chằm chằm vào họ không nói gì.
Không một tiếng động…Kéo dài trong một lúc.
Và rồi Rion và Amimi, thậm chí không cần nhìn bên cạnh mình, cũng bắt đầu cùng nhau bỏ đi.
“Mấy cô muốn đi à?”
Seiji vẫn đang nhìn về phía họ.
“Tôi đã đưa ra giá rồi đấy, và hai người rời đi mà không mặc cả gì sao?”
Cặp song sinh dừng lại, nhìn cậu với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Hai người nghĩ mình không thể chấp nhận điều kiện của tôi sao? Tôi thì nghĩ rằng có thể đấy. Rion Amami, Kotomi Amami, mấy cô nên biết rằng hai cô là một cặp chị em rất may mắn đấy. Được sinh ra trong một gia đình sung túc, có cha mẹ yêu thương, có một cậu em trai tốt bụng, có ngoại hình xuất xắc, và tài năng trong nhiều lĩnh vực nữa kìa. (Trans: Ủa, t tưởng đứa con gái nào giới thiệu từ đầu tới giờ mà chả thế)
“Mọi người khen ngợi hai người, thần tượng hai người, ghen tị với hai người, và cố gằng làm bạn với hai người. Hai người có tất cả mọi điều mà những người khác cùng lứa tuổi có thể mong muốn, hai người nên sống hạnh phúc cuộc đời mình dưới ánh mặt trời tười sáng mới đúng.
“Thế mà… hai người lại thích làm mấy chuyện mờ ám, bắt bản thân đâm đầu vào con đường đen tối! Tại sao vậy? Chỉ vì chúng vui ư? Chúng thú vị ư?”
Seiji nhìn một hồi lâu về phía hai khuôn mặt xinh đẹp kia. “Hai người chưa bao giờ tự hỏi chính mình rằng liệu mấy điều đó có thật sự vui đến vậy không!? Có lẽ ngay từ đầu, vì sự ngây thơ khờ dại của mình, nên hai người đã nhầm lẫn, ưa thích một chuyện như vậy.”
“Nhưng hôm nay, bắt đầu từ bây giờ - vào chính lúc này – hai người đã không còn ngây thơ nữa rồi. Hai người đã trưởng thành, nên phải biết nhìn mọi thứ rõ ràng vào và nghĩ thông suốt đi: những thứ mấy cô thấy thú vị này thật sự chẳng vui chút nào!
“Thật ra chúng rất buồn tẻ và vô ích; chúng không bao giờ có gì mới cả, thêm nữa hai người sẽ gánh lấy rủi ro cực lớn khi tân hưởng mấy thứ này. Có lẽ một ngày nào đấy hai người sẽ phải trả một cái giá đau đớn mà bản thân không tài nào gánh vác nổi!
“Hai người đã bị chính bóng tối mình tao ra trói chặt rồi đấy…Bộ chưa nhận ra sao? Không lẽ hai người chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này à!?”
Seiji toàn lòng toàn chí cố gắng thuyết phục cặp song sinh rằng hành động của họ là sai trái.
Vào lúc đầu, cậu thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó.
….
Một vài phút trước.
Khi Seiji kết thúc cuộc gọi với Hoshi, trái tim của cậu chứa đầy sự giận dữ và những gì trong tâm trí cậu là làm cách nào để có thể huỷ hoại cuộc sống của cặp chị em song sinh này đây.
Có lẽ lỗi không hoàn toàn thuộc về họ khi hai người đó trở nên thế này, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh mà Hoshi đã chết thảm thương như thế nào trong dòng thời gian trước, thì cậu không còn dành chút cảm thông nào cho hai cô gái ấy cả.
Tuy nhiên…
“Senpai…Em xin lỗi…”
“Hoshi? Sao em lại xin lỗi?”
Senji thắc mắc tại sao Hoshi Amami lại đang từ từ quỳ gối với cậu.
“Em đang làm gì vậy?”
“Senpai…Em…Em biết, yêu cầu này là vô lý…Nó chắc chắn sẽ làm anh phải đắn đo.”
Nước mắt chảy xuống gượng mặt của Hoshi khi cậu ta quỳ lạy sát đất trước Seiji.
“Nhưng… xin anh, em vẫn muốn yêu cầu rằng – đừng…đừng làm hại tới mạng sống họ!”
Giọng cậu ta khàn khàn, phát ra những tiếng đầy đau đớn nhưng thể chúng được vắt ra từ linh hồn cậu ta vậy.
Seiji chầm chậm nhíu mày.
“Hoshi…Em…”
Nước mắt của cậu ta đọng lại thành một vũng trên mặt sàn xung quanh gối của cậu.
“Bị…các chị của em…hành hạ…đúng là rất đau đớn, và đã có lúc em ghét họ đến mức muốn họ chết đi…Nhưng…nhưng…dù thế nào, không cần biết những gì họ đã làm với em, hay bao nhiêu lần em đã nguyền rủa họ vào lúc đấy…
“Họ vẫn là…những người chị đã cùng lớn lên với em…là gia đình…là chị của em…Ahh!!”
Seiji nghe tiếng khóc đầy đau khổ.
Cậu bị tác động bỡi những cảm xúc phức tạp, u ám, nhưng lại rất sâu đậm chất chứa trong tiếng khóc của Hoshi.
Những học sinh khác trên tầng thượng nhận ra tiếng động và bắt đầu nhìn về phía hai người họ.
“Được rồi đứng dậy đi, Hoshi.” Seiji bắt lấy cánh tay cậu với bàn tay rắn chắc và giúp Hoshi đứng dậy.
“Senpai…Em xin lỗi…Em xin lỗi.” Hoshi tiếp tục xin lỗi liên tiếp với khuôn mặt đầy nước mắt.
Cậu ta đã nhờ Senpai giúp đỡ mình, nhưng lại kèm theo một yêu cầu khó khăn. Cậu biết rằng mình đang vô lý tới mức nào.
Nhưng đó là những gì cậu cảm thấy.
Mặc dầu rằng cậu đã bị hành hạ thậm tệ và bị đối xử như một con cún, một món đồ chơi.
Nhưng cậu vẫn cọi Rion và Kotomi là gia đình của mình.
“Cậu đúng là một thằng ngốc.”
Seiji thở dài một tiếng khi cậu quan sát đàn em của mình.
Nếu là ai khác yêu cầu sự nhân từ dành cho Rion và Kotomi Amami, cậu sẽ không dễ dãi mà làm theo. Tuy thế, người đứng trước mặt cậu đây là người duy nhất có thể làm cậu thau đổi ý kiến.
‘Hoshi Amami…chỉ có em mới có quyền cho cặp chị em sinh đôi của mình một cơ hội.’
Trans: Nhokdauto1