Enjoy!
------------------------------
Haruno Hinata được bảo vệ
Khi cô gái quay mặt lại, tôi sững người. Người tôi vừa vô ý va phải không ai khác chính là Haruno Hinata.
Còn người đã chen ngang để đỡ lấy cô, không ai khác ngoài Takashiro Chinatsu – cô bạn thân nhất, lúc nào cũng kề vai sát cánh bên Haruno.
Chinatsu nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm như dao cau lia thẳng về phía tôi.
“Cậu làm cái gì vậy hả, Akizuki! Nếu làm Hinata bị thương thì tính sao đây! Cơ thể này rất quan trọng, lỡ có chuyện gì thì…”
“Thật sự xin lỗi. Tớ lơ đãng một chút thôi.”
“Lơ đãng một chút à? Không được đâu nhé! Hinata sắp sửa debut làm idol đấy, đây là thân thể vô cùng quý giá đó!”
“Khoan đã, Chinatsu!”
“Nếu cậu thừa cơ mà định chạm vào Hinata thì đúng là không thể tha thứ được. Thật trơ trẽn hết sức!”
“Tớ… tớ đâu có ý định đó. Thật sự chẳng hề nghĩ tới chuyện chạm vào Haruno…”
Tôi vừa định thanh minh thì Masahiko lại chen miệng vào.
“Này, Takashiro! Cậu vừa nói gì cơ, debut á?”
“Hê hê, để tôi nói cho mà nghe. Hinata đã được scout hôm thứ Bảy vừa rồi đó!”
Chinatsu ưỡn ngực, nói với vẻ tự hào như thể chính bản thân mình được chọn vậy.
Lúc nãy tôi còn bàng hoàng nên suýt bỏ lỡ, nhưng… thật ư?
“Chinatsu, đừng có nói lung tung! Chuyện đó vẫn chưa được quyết định gì hết!”
“Nhưng người scout hôm đó đã hứa chắc chắn là sẽ cho debut mà…”
“Thôi, đủ rồi! Đi thôi, Chinatsu!”
“Ơ này, khoan đã Hinata!”
Haruno vội nắm chặt cổ tay bạn mình, kéo đi nhanh đến mức như chạy trốn, chỉ để lại tiếng bước chân vang dần nơi hành lang.
Thứ Bảy… chính là hôm cô đến lớp học nấu ăn nhà tôi. Trước đó nữa, tôi còn bắt gặp cô trên cầu, ánh mắt đượm buồn. Vậy là, ngay ngày hôm ấy, Haruno đã được scout rồi sao?
Thế nhưng… điều khiến tôi chột dạ chính là ánh mắt của cô khi nãy. Suốt lúc ấy, cô chẳng hề nhìn về phía tôi.
Có lẽ Haruno thật sự muốn xóa sạch mọi dấu vết về việc mình từng đến lớp học nấu ăn.
“Này, Yuuya.”
“Ơ?”
“Tiếc thật nhỉ.”
“Tiếc là tiếc cái gì?”
“Haruno rồi sẽ bước đến nơi mà mày chẳng bao giờ với tới được nữa.”
“Mày đang nói cái quái gì thế?”
“Nếu Haruno trở thành idol thật sự, thì mối tình của mày chắc chắn sẽ không bao giờ thành hiện thực.”
“Ngốc vừa thôi. Tao đâu có yêu Haruno.”
“Ha, dẫu cho Haruno không được scout thì mày cũng chẳng có cơ hội đâu. Thế nên đừng bận tâm nữa, ha ha.”
Lời Masahiko nghe có vẻ trêu chọc, nhưng tôi biết nó vốn dĩ muốn an ủi theo cách vụng về của riêng mình. Dù vậy, việc gán cho tôi cái mác “đang yêu Haruno” thì quả thật sai lầm quá đỗi.
“Tao đã nói rồi, không hề yêu đương gì cả. Không quan tâm đâu!”
“Thế thì mày giải thích sao việc cứ mải mê nhìn theo cô ấy?”
“Tao không hề nhìn!”
…Dù trong thâm tâm, tôi biết rõ khi nãy mình quả thật đã dõi theo bóng lưng cô. Nhưng đó chẳng phải vì si mê hay mơ mộng gì. Chỉ là trong đầu tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ đơn giản: Có lẽ từ giờ, Haruno sẽ không bao giờ còn đặt chân đến lớp học nấu ăn nữa.
“Thôi được, thôi được. Mày cứ tìm một cô gái khác đi.”
“Masahiko, bao nhiêu lần rồi, tao sẽ nói rõ: tao đết cần bạn gái.”
“Bao nhiêu lần rồi, tao cũng nhắc: có bạn gái tuyệt lắm đó.”
“Thôi, về thôi.”
“Này, khoan đã, chờ tao với nào—”
Tôi cố tình bước nhanh, lờ đi tiếng cằn nhằn phía sau. Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn Masahiko sẽ lại thao thao bất tuyệt về chuyện tình ngọt ngào với Ama mất. Thế nên tôi giữ vẻ lạnh lùng, mặc kệ cho cậu ta tự lải nhải phía sau.
Haruno… Hinata, huh—
Thật không thể tin được, tôi lại có cơ hội học cùng lớp với một cô gái xinh đẹp đến mức siêu thực như thế. Người vừa mới được scout ngay trên phố, với lời hứa chắc nịch rằng sẽ debut trong tương lai.
Có lẽ từ giờ, tôi sẽ chẳng còn dịp nào để thực sự tiếp xúc với cô ấy nữa. Nhưng chỉ riêng việc đã từng cùng lớp với Haruno thôi, biết đâu một ngày nào đó cũng đủ để tôi đem ra làm chút tự hào trong ký ức.
Nghĩ thế, tôi vừa trò chuyện vẩn vơ cùng Masahiko, vừa thong thả bước trên con đường về nhà.
Ngày hôm sau, ngay từ lúc vừa đến trường, cả lớp đã rộn ràng với một chủ đề duy nhất: chuyện Haruno được scout.
Cũng phải thôi. Hôm qua, ngay giữa hành lang đông đúc, Takashiro đã cao giọng nói đến mức ai cũng nghe thấy. Một tin tức chấn động như vậy, bảo sao không lan truyền với tốc độ chóng mặt chứ. Đặc biệt là các bạn nữ—loại chuyện này chính là đề tài mà họ khoái chí nhất.
Sáng nay, quanh Haruno tụ tập đông đảo hơn hẳn thường ngày.
“Này Hinata! Bao giờ thì cậu debut thế?”
“Cậu sẽ gia nhập nhóm nào à?”
“Có phải cậu sẽ nghỉ học để tập trung cho idol không?”
Thậm chí có người còn liều lĩnh chen ngang:
“Này, nếu cậu quen mấy nam idol ○○ thì nhớ giới thiệu cho tớ nhé!”
Haruno chỉ mỉm cười gượng gạo, kiên nhẫn lặp đi lặp lại: “Chuyện vẫn chưa quyết định gì cả mà…”
Còn bọn con trai thì sao? Tất cả đều chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, bàn tán rì rầm.
Vốn dĩ Haruno đã mang khí chất cao vời vợi, khiến nhiều người chẳng dám đến gần. Giờ mà cô ấy thật sự debut, e rằng sẽ càng có nhiều đứa con trai chỉ biết né tránh, chẳng còn can đảm đối diện trực tiếp nữa.
Không khí hôm ấy trong lớp cứ lơ lửng, chẳng ai thật sự tập trung vào bài giảng. Cứ đến giờ ra chơi, đám đông lại tự động hình thành quanh Haruno.
Trong tình cảnh này, nói gì đến chuyện tôi muốn tìm cơ hội xin lỗi vì lỡ nắm tay cô ở lớp học nấu ăn hôm trước—hoàn toàn bất khả thi.
Thế là, tôi đành bỏ cuộc. Ý định bắt chuyện với Haruno… xem như chôn vùi.