Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Vampire System (WN)

(Đang ra)

My Vampire System (WN)

Jksmanga

"Thanh HP của bạn sẽ tiếp tục giảm cho đến khi nhiệm vụ được hoàn thành."

12 80

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

209 3655

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

11 143

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

174 2498

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

77 2104

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

234 5436

Web novel - Chương 12: Haruno Hinata chẳng hề vui

Enjoy!

------------------------------

Haruno Hinata chẳng hề vui

Tôi chỉ muốn an ủi, rằng ai mà chẳng có một đôi điều vụng về, nhưng Haruno lại đáp trả bằng giọng dỗi hờn:

“Đâu có nghĩa là tớ thật sự vụng về đâu.”

…Ờ, cũng đúng. Tôi lỡ lời gán cho cô ấy cái mác “vụng về”, quả là có chút thiếu tinh tế.

“Ừ, cậu nói phải. Với ‘siêu idol Haruno’ đây, chắc chỉ cần một chút thời gian thôi, rồi sẽ nhanh chóng giỏi giang. Dù gì hôm nay cũng là lần đầu mà.”

“Này… Akizuki-kun?”

“Gì thế?”

“Cái… ‘siêu idol’ gì đó, cậu đừng gọi tớ như vậy nữa, được không?”

Haruno khẽ chau mày, ánh mắt không phải là giận, mà như van nài, mong tôi hiểu cho nỗi lòng mình.

“Nhưng mà… ai cũng gọi cậu thế mà?”

“Họ gọi thì mặc họ, nhưng tớ… thật sự chẳng vui chút nào.”

“Vậy à. Nhưng Haruno, chẳng phải cậu được scout làm idol sao? Cậu đang hướng đến ước mơ đó, đúng không?”

“Ừ thì… có người scout thật. Nhưng… tớ vẫn chưa chắc mình có muốn làm idol hay không.”

“Ồ? Thật sao?”

“Ừ.”

Cô gật đầu nghiêm túc.

Phải rồi. Ở trường, Haruno cũng đã nhiều lần nói rằng mọi thứ vẫn chưa quyết định. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là cách che giấu sự ngượng ngùng, nhưng nhìn thái độ lúc này, tôi mới nhận ra: cô thật sự chưa đặt mình vào con đường ấy.

“Hiểu rồi. Nếu Haruno không vui, thì tớ sẽ không gọi cậu như thế nữa.”

“À… ừm.”

Khóe môi cô nở một nụ cười nhẹ, thoáng qua mà dịu dàng, không phải kiểu gượng gạo dành cho người ngoài, mà là nụ cười bật ra tự nhiên từ tận đáy lòng.

“Tớ thì… ngoài nấu ăn ra, chẳng có tài cán gì. Thế nên, nhìn Haruno giỏi giang đủ thứ, tớ thật sự thấy ngưỡng mộ. Nhưng mà, chuyện nấu ăn không cần căng thẳng đâu. Cứ nghĩ đến việc lát nữa sẽ có món ngon để thưởng thức, rồi mình cùng tiếp tục nhé.”

“Ừ… đúng ha. Ăn ngon thì… tớ lúc nào cũng là chuyên gia cả.”

“Đấy! Tớ biết ngay mà, ha ha.”

“Ha ha, phải rồi.”

Nụ cười trở lại trên gương mặt Haruno – không phải nụ cười rạng rỡ mà người khác thường thấy, mà là nụ cười trong trẻo, hồn nhiên, khiến trái tim tôi bất giác xao động.

Vừa cười, Haruno vừa quay trở lại bàn bếp, sẵn sàng tiếp tục.

…Tôi thở phào. Nếu để Haruno vì lớp học này mà ghét nấu ăn, hẳn tôi sẽ buồn đến không chịu nổi. May thay, cô đã lấy lại được tinh thần.

Từ đó, Haruno dường như đã trút bỏ được áp lực. Dẫu vẫn vụng về, nhưng nét mặt cô ánh lên sự thích thú, bàn tay cầm dao cũng trở nên tự tin hơn, từng chút một hòa vào niềm vui nhỏ bé của buổi thực hành nấu ăn.

“Rồi, xong cả rồi đấy. Mọi người cùng nhau thưởng thức nào!”

Mẹ tôi tươi cười, giọng nói ngân vang trong căn bếp nhỏ, báo hiệu bữa tiệc ấm áp bắt đầu.

Năm người – ba học viên, mẹ, và tôi – quây quần bên chiếc bàn quanh bếp. Trước mắt là món ăn vừa hoàn thành: thịt heo xào gừng, bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa, gợi cơn đói cồn cào.

Tôi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Haruno.

Itadakimasu!

Haruno chắp tay ngay ngắn, cúi đầu thật khẽ. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng mà trang nghiêm, tựa như nghi thức nhỏ, khiến tôi bất giác nghĩ: cô ấy không chỉ là một cô gái kiêu kỳ.

Ở Haruno còn có nét chân thành và nghiêm túc, đến mức khiến mẹ tôi cũng phải mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tựa khen ngợi.

Haruno nâng bát canh miso, hớp một ngụm nhỏ.

“Ừm… ngon quá! Quả nhiên là mình rồi!”

Tôi suýt phì cười. Sự lo lắng, bối rối ban nãy, giờ đã biến đâu mất.

Mà phải công nhận, gương mặt cô khi ăn ngon thật khiến người ta khó rời mắt. Đôi mắt khép hờ, khóe môi cong lên đầy hạnh phúc… vẻ đẹp vốn hoàn hảo ấy lại càng rạng rỡ. Không lạ gì khi Haruno có nhiều người hâm mộ đến thế.

“Cái này cũng ngon tuyệt!”

Cô gắp một miếng thịt heo, nhai chậm rãi, rồi mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt như đang hát ca niềm hạnh phúc.

Đúng là Haruno đã nói không sai – cô ấy thật sự rất giỏi trong khoản thưởng thức món ăn. Và tôi… tôi yêu cái khoảnh khắc này. Vì với tôi, niềm vui lớn nhất khi nấu ăn chính là được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ấy nơi người thưởng thức.

Tựa cằm lên tay, tôi cứ thế ngắm nhìn Haruno mãi. Cho đến khi ánh mắt cô bắt gặp tôi.

Haruno giật mình, vội nặn ra một nụ cười lúng túng:

“Này, cậu nhìn gì thế, Akizuki-kun?”

“À, không… chỉ thấy Haruno ăn ngon lành quá thôi.”

“Th… thật sao? Nhưng mà… ngon thật mà.”

“Đấy. Tự tay vất vả nấu mới thấy hương vị đặc biệt chứ?”

“À… ừm, đúng nhỉ.”

Haruno khẽ cúi đầu, nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt lại long lanh. Có lẽ trong phút chốc, cô tự thấy ngượng khi chính mình đã từng muốn bỏ cuộc, nhưng giờ lại vui vẻ tận hưởng món ăn do mình làm ra.

“Được rồi, tớ cũng ăn thôi.”

“Ừm.”

Tôi nâng bát canh, gắp miếng củ cải đã được Haruno cắt – miếng củ cải mà cô đã vô tình làm mình đứt tay.

Ngắm nghía một thoáng, tôi bật cười, khẽ khen:

“Ừ, cắt đẹp lắm.”

Ngay lập tức, gương mặt Haruno sáng bừng, nụ cười ngọt ngào nở rộ như hoa vừa hé dưới nắng mai.