Enjoy!
---------------------------
Haruno Hinata bàng hoàng
Dù đã mạnh miệng nói rằng mình sẽ nghe theo bất cứ nguyện vọng nào, nhưng khi nghe lời đề nghị của tôi, gương mặt cô khẽ co lại, nụ cười cũng trở nên lúng túng, như thể không biết phải đối diện thế nào.
Mà thật ra, điều tôi muốn nói đâu có gì khó khăn.
“Haruno… tớ chỉ mong cậu đừng ghét việc nấu ăn.”
—Chỉ đơn giản như thế thôi.
Nếu Haruno đã bước chân đến lớp học nấu ăn này, đã khơi lên được ngọn lửa muốn thử thách bản thân, mà rồi vì sự hiện diện của tôi mà để cho ý chí ấy vụt tắt, thì còn nỗi buồn nào đau hơn?
Nếu chính sự tồn tại của tôi khiến Haruno xa rời gian bếp, khiến cậu ấy chẳng còn muốn chạm vào dao thớt, thì với tôi, đó sẽ là vực thẳm của thất vọng.
Cho nên, ngay cả khi Haruno không đến lớp học này nữa, tôi cũng chỉ cầu mong một điều: xin cậu đừng ghét nấu ăn. Xin cậu đừng quay lưng lại với nó, trước khi kịp nếm trải sự ngọt ngào, vui thú mà nó mang lại.
Đó chính là điều cứ day dứt trong lòng tôi suốt từ khi nhìn thấy dáng vẻ của Haruno hôm nay.
“Chỉ… chỉ có vậy thôi sao?”
“Ừ. Chỉ có vậy.”
“Ra là thế… Tớ còn tưởng Akizuki-kun sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó khó xử hơn nhiều chứ…”
“Khó xử hơn? Ý cậu là gì?”
Có vẻ như Haruno bối rối là vì đang phân vân không biết liệu lời tôi nói có thật sự là suy nghĩ từ tận đáy lòng hay không.
Cậu ấy… đã tưởng tượng ra điều gì khác sao?
Khi tôi còn đang khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, thì từ phía sau, giọng mẹ tôi vang lên:
“Này, Yuuya! Rõ ràng điều con bé muốn phải là ‘Hãy đi hẹn hò với tớ đi!’ chứ còn gì nữa!”
“Hả!? H-hả? Haruno, thật vậy sao?”
“Ơ… ừm… không, tớ…”
Haruno vội vàng lắc tay lia lịa, vẻ mặt hoảng hốt. Nhưng biết đâu, lời mẹ tôi lại chẳng hoàn toàn sai.
“Nói thật đi Yuuya, một cô gái đáng yêu thế này, thì chuyện có người mời đi hẹn hò là bình thường quá rồi. Phải không, Haruno-san?”
“À… ừm… cũng… có khi…”
“Thấy chưa, đúng quá còn gì!”
Hóa ra làm một cô gái được nhiều người để ý, cũng đâu dễ dàng gì.
“Cho nên, Yuuya! Đừng có dại mà mời Haruno-san đi hẹn hò rồi làm cô ấy khó xử đấy nhé!”
“Trời ạ, con có nói gì đâu mà!?”
“Thế chẳng lẽ con lại không muốn hẹn hò với một cô gái dễ thương như Haruno-san sao!?”
Mẹ ơi, làm ơn đi! Đừng đặt con vào tình thế khó trả lời thế này.
Nói “không muốn” thì chẳng khác nào xúc phạm Haruno. Nhưng nói “muốn” thì chẳng phải sẽ làm cậu ấy ngại ngùng, rồi không khí cũng trở nên gượng gạo hay sao? Dù Haruno đúng là một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ và khiến ai cũng phải ngước nhìn… nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đường đột thốt ra câu “hãy đi hẹn hò với tớ”.
“Thôi nào, sensei. Nhìn Akizuki-kun kìa, cậu ấy cũng đang lúng túng lắm rồi…”
Haruno khẽ cười gượng, khéo léo ngăn mẹ tôi lại. Cậu ấy đã nhận ra sự bối rối của tôi và dang tay giải thoát. Thật tinh tế làm sao.
“Lúc nãy tớ nói ‘chuyện khác’, ý là… tớ đã nghĩ cậu sẽ muốn tớ tham gia khóa học chính thức ở đây chẳng hạn.”
“Không, tớ không hề nghĩ vậy. Tớ biết Haruno vốn còn ngại ngần khi đến chỗ này, nên nếu cậu không muốn thì cũng chẳng sao. Chỉ là… xin cậu, đừng để mất đi niềm vui trước khi kịp chạm vào hương vị của việc nấu ăn.”
“Akizuki-kun…”
Lời nói vừa rồi như một mũi tên găm thẳng vào trái tim Haruno. Cậu ấy lặng im, ánh mắt nghiêm trang nhìn tôi.
Chỉ cần cậu ấy có thể giữ được tình yêu dành cho gian bếp, thì tôi đã đủ mãn nguyện rồi.
Dẫu có chút nuối tiếc nếu một ngày nào đó chẳng còn được nhìn thấy Haruno trong lớp học này nữa… nhưng khi nghĩ đến cảm xúc thật sự của cậu ấy, tôi chẳng thể ích kỷ mà níu kéo.
“Này, Yuuya!”
“Á đau! Mẹ làm cái gì thế!?”
Mẹ lại từ bên cạnh vung cái bìa kẹp giấy nện một cái bốp vào đầu tôi. Đau điếng, tôi vội ôm lấy đỉnh đầu.
“Con nói cái gì hả!? Dám bảo Haruno-san không cần đến lớp học nấu ăn này nữa à? Con tưởng mình là gián điệp của lò dạy đối thủ sao!?”
“Ái, đau mà!”
Cái bìa lại một lần nữa đáp xuống đầu tôi.
“Đâu có phải thế! Con chỉ nghĩ… Haruno chắc chẳng thoải mái gì khi phải học ở lớp mà bạn cùng trường lại làm giảng viên thôi!”
“Ơ, không… Akizuki-kun, tớ đâu có nghĩ vậy…”
“Thằng ngốc này! Vậy thì con chỉ cần giữ kín chuyện ấy ở trường là được! Hay là con đã đi khắp nơi khoe khoang: ‘Haruno đang học lớp nấu ăn nhà tôi đấy, tụi bây ghen tị chưa!’ hả?”
“Con có nói thế bao giờ đâu!”
“Sensei! Thật sự là… Akizuki-kun ở trường chưa từng hé nửa lời. Thậm chí còn làm như chẳng hề quen biết em nữa.”
“Thật sao?”
Mẹ tròn mắt, nhìn sang Haruno dò xét.
“Vâng. Akizuki-kun… là người mà em rất tin tưởng. Suốt từ khi đến lớp, em đã quan sát cậu ấy. Ở trường, chưa một lần cậu ấy lỡ miệng, cũng chẳng tỏ ra rằng giữa chúng em có chút liên quan nào cả.”
“…Cậu nói là… luôn để mắt đến tớ sao? Vậy là cậu nghi ngờ tớ từ đầu rồi á.”
“Ơ!? Không, không phải thế đâu, Akizuki-kun!”
“Chối làm gì. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ thấy lo lắng thôi.”
“Ừ thì… bảo là không lo thì đúng là nói dối. Nhưng chỉ cần nhìn một chút thôi, tớ đã nhận ra, Akizuki-kun là người đáng tin cậy.”
“Thật à?”
“Ừ, thật. Chỉ là… ở lớp nấu ăn, cậu khác hẳn. Rõ ràng hơn, sáng bừng hơn… nên tớ mới thấy kỳ lạ, cứ vô thức quan sát cậu thôi.”
…Ra vậy. Tôi nào ngờ Haruno lại để ý đến tôi ở trường. Tôi vẫn cứ tưởng, mỗi khi vô tình lướt ngang, ánh mắt cậu ấy chẳng bao giờ dừng lại nơi tôi, như thể tôi vốn chẳng tồn tại.
“Đúng đó, Haruno-san! Ở trường, Yuuya nhà cô ăn mặc lôi thôi, tóc tai thì rối bù, mặt mày lúc nào cũng uể oải. Cô nhắc mãi mà chẳng nghe. Thật hết thuốc chữa!”
“Ơ… v-vâng…”
…Lại nữa rồi. Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, đừng chen vào những chuyện chẳng cần thiết như vậy. Haruno giờ đang cúi mặt, che miệng lại, khẽ bật cười kìa.
“Nhưng mà, mỗi lần đứng lớp thì khác hẳn. Bảnh bao, tràn đầy sức sống. Thằng bé giống cha nó, cũng xem như có chút bảnh trai. Haruno-san nghĩ sao?”
Bị hỏi thẳng như thế, Haruno ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm trang, khẽ lướt qua mái tóc, gương mặt, rồi cả bộ đồ tôi đang mặc.
Ánh nhìn của một cô gái xinh đẹp đến mức ai ai cũng ngưỡng mộ, giờ đây lại đang đặt trọn nơi tôi—thật sự khiến tôi thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngập đến mức không biết phải trốn vào đâu.