Enjoy!
-----------------------------
Haruno Hinata bảo rằng rất tuyệt
Mẹ bỗng dưng buông ra một câu hỏi khiến tôi chỉ muốn độn thổ: hỏi Haruno rằng tôi có “tạm gọi là bảnh” không.
“Trời ơi mẹ ơi! Hỏi cái kiểu gì thế hả!? Đừng đặt Haruno vào thế khó xử như vậy chứ!”
“Không phải ‘mẹ’, mà phải gọi là Yumiko-sensei!”
“Các học viên khác về hết rồi, còn giữ phép tắc làm gì nữa chứ?”
“Không được! Còn Haruno-san ở đây, phải gọi đàng hoàng. Không thì mẹ trừ tiền tiêu vặt bây giờ!”
…Thật tình, bà ấy rốt cuộc đang cố chấp cái gì thế không biết.
“Được rồi, được rồi, Yumiko-sensei. Nhưng đừng làm Haruno khó xử nữa.”
“Có gì mà khó đâu, Haruno-san. Nếu thấy Yuuya chẳng có chút gì gọi là ‘bảnh’, thì cứ nói thẳng ra thôi.”
“Không ai lại có thể nói thẳng được trong tình huống này đâu!”
“Ơ kìa? Nếu là mẹ thì mẹ nói ngay được chứ sao.”
“Bởi vì mẹ là trường hợp đặc biệt thôi! Trên đời này, ngoài mẹ ra, còn ai dám nói thẳng với bạn cùng lớp—trước mặt mẹ cậu ta—rằng ‘cậu chẳng có chút gì gọi là bảnh’ cơ chứ!? Quả tim thép đấy mẹ ạ!”
Trong lúc tôi và mẹ tung hứng như một vở hài kịch, Haruno khẽ đưa tay che miệng, bật cười nho nhỏ.
“Ừm… Akizuki-kun, cảm ơn cậu đã nghĩ cho tớ. Nhưng không sao đâu. Với tớ, cậu đúng là… bảnh thật mà.”
“Đấy thấy chưa! Không bằng Akira-san, nhưng cũng xem như tạm ổn chứ bộ!”
“Vâng.”
Tôi chẳng còn biết nói gì, ngoài thở dài bất lực. Rõ ràng Haruno sẽ chẳng bao giờ nói thật trong tình huống này cả. Cái bà mẹ ngốc nghếch này, thật hết thuốc chữa.
“Cho nên đấy, Yumiko-sensei. Haruno buộc phải trả lời như vậy thôi, có gì mà vui mừng chứ. À Haruno này, nhắc mới nhớ, Akira là tên bố tớ.”
“Thật à? Gia đình cậu đúng là hạnh phúc ghê. Bố mẹ lúc nào cũng gắn bó thế này… tớ ngưỡng mộ lắm.”
“Ừ, thì vậy. Nhưng mà… cũng hơi ngốc một chút.”
“Yuuya! Con dám bảo ai ngốc hả!?”
“Chứ còn gì nữa ngoài ngốc.”
“Thôi, Haruno-san này. Em có định chính thức đăng ký theo học lớp ở đây không?”
“Mẹ à, sao đổi đề tài nhanh thế!?”
“Nhanh gì chứ, từ đầu vốn là đề tài này mà.”
“Ờ… thì cũng đúng…”
Tôi lúng túng, chưa nghĩ ra cách phản bác, thì mẹ đã kịp nở một nụ cười đắc thắng.
“Nhưng này, Yumiko-sensei. Dù gì cũng là kinh doanh, mẹ đừng có gượng ép bạn cùng lớp của con như vậy chứ.”
“Hả? Yuuya, con nghĩ mẹ hời hợt đến thế sao? Không phải vì tiền đâu.”
“Không vì tiền thì vì gì nữa?”
“Không đời nào mẹ có ý định kiếm chác từ bạn học của con. Phải không, Haruno-san?”
“Dạ… vâng!?”
“Không lấy học phí. Hoàn toàn miễn phí. Em chỉ cần đến học mỗi tuần một lần thôi.”
“Miễn phí ạ!? Tại… tại sao chứ?”
“Như Yuuya vừa nói đấy. Cô không muốn em sớm chán ghét chuyện bếp núc. Cô muốn em yêu thích, rồi trở nên khéo léo, tự tin hơn nữa.”
“À…”
Haruno đứng sững, đôi môi khẽ hé, như chưa thể tin được.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì lạ. Dẫu sao, mẹ vẫn luôn là người đã truyền cho tôi tình yêu với gian bếp. Tôi và mẹ giống nhau, cũng là lẽ đương nhiên thôi.
“Còn nếu Haruno thấy việc ở cạnh Yuuya quá khó chịu thì… cô cũng không ép đâu.”
“Thôi, mẹ ơi! Ai lại bày ra tình huống khó xử thế!?”
“Không sao đâu, Akizuki-kun. Tớ có thể trả lời được.”
“Ơ…?”
“Sensei, em cảm ơn cô rất nhiều. Với em, được ở cạnh Akizuki-kun… hoàn toàn không hề khó chịu. Nên… em xin được theo học ạ.”
“Vậy à. Thật tốt quá. Thế thì hẹn em từ tuần sau nhé.”
“Vâng, em cũng mong được học hỏi từ cô.”
…Khoan đã, cái gì cơ?
Tôi cứ ngỡ Haruno sẽ nói thẳng rằng ở cạnh tôi chỉ khiến cậu ấy khó chịu, nên tim tôi đã đánh trống dồn dập suốt lúc chờ nghe câu trả lời. Thật may, rốt cuộc không phải thế.
Chỉ là… tôi vẫn tin rằng, trong thâm tâm, Haruno thực sự chẳng thoải mái gì khi phải đến nơi này.
“Haruno, đừng gắng gượng. Nếu thấy khó khăn thì cậu không cần phải đến nữa đâu.”
“Không đâu, Akizuki-kun. Tớ không hề miễn cưỡng chút nào cả. Tớ thật sự cảm động trước tấm lòng sensei dành cho tớ… Chính vì vậy tớ mới muốn học thêm nhiều hơn, muốn trở nên giỏi giang hơn nữa.”
Haruno mỉm cười khẽ, ánh mắt vẫn sáng trong và tha thiết, lần lượt dõi về phía mẹ tôi rồi nhìn sang tôi. Từng lời cô thốt ra đều chan chứa sự chân thành, khiến người đối diện dễ dàng cảm nhận được.
“Với lại… khi ngồi đây nhìn thầy và Akizuki-kun trò chuyện với nhau, tớ thấy vui lắm. Thật sự rất vui. Đến mức tớ chỉ muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa.”
“Ôi trời ơi, vậy sao? Ừm hứm, cảm ơn em nhiều nhé, Haruno-san! Em thật là một cô gái đáng yêu quá chừng! À nhưng… dù sao thì cô cũng phải xin phép ba mẹ em cái đã.”
“À, điều đó thì cô yên tâm ạ. Thật ra chính mẹ em là người đầu tiên bảo em nên đi học nấu ăn. Nhưng vì em còn e dè, không tự tin nên mới chỉ đăng ký lớp trải nghiệm trước. Bây giờ nếu em nói sẽ đến học thường xuyên, chắc chắn mẹ sẽ mừng lắm.”
“Thế à? Vậy thì tốt quá rồi.”
── Nơi này vui vẻ, ấm áp… là thế sao?
Đúng là, mẹ tôi vốn mang trong mình sự cởi mở và tươi sáng, luôn tạo cho người khác cảm giác mọi điều nhỏ nhặt đều chẳng còn quan trọng.
Nhưng… liệu Haruno thật sự không cảm thấy ngại ngần gì khi quyết định tiếp tục đến đây sao?