Enjoy!
-----------------------------
Haruno Hinata tái mặt
Khi đang loay hoay thái củ cải thành từng khoanh tròn, Haruno sơ ý làm lưỡi dao sượt qua đầu ngón trỏ.
Vết thương không lớn, nhưng một dòng máu mảnh như tơ đỏ đã chảy ra.
Cô lặng người, bất động như tượng. Từ bên cạnh, tôi nghiêng đầu nhìn, bắt gặp khuôn mặt Haruno xanh xám, đôi môi hé mở ngơ ngác.
“Máu… máu…”
Môi cô run lên bần bật, ánh mắt hoang mang như vừa tận mắt chứng kiến ngày tận thế.
Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, vậy mà Haruno – người vẫn thường tỏ ra điềm tĩnh và mạnh mẽ – lại hóa ra mong manh đến thế.
Tôi bước về phía chiếc tủ góc phòng, lấy ra hộp cứu thương, rút sẵn thuốc sát trùng cùng băng cá nhân đặt trước mặt cô.
“Đây. Rửa sơ qua bằng nước, rồi dùng cái này.”
Haruno chẳng đáp, mà bất chợt quay phắt lại, đôi mắt ngân ngấn nước như sắp trào ra, trừng thẳng vào tôi.
“A… A… Akizuki-kun! Tớ bị thương mà… cậu… cậu nỡ coi nhẹ thế sao!?”
“Nhưng thật sự chỉ là vết xước nhỏ thôi mà.”
“Nhỏ… nhỏ cái gì chứ! Đau lắm đấy!”
Cô chìa ngón tay vẫn còn rỉ máu ra trước mặt tôi, như muốn chứng minh nỗi đau của mình. Gương mặt nhăn nhó, đôi mày cong xuống, khiến Haruno trông chẳng khác gì một cô bé sắp òa khóc.
“Được rồi, được rồi. Tớ sai. Để tớ băng cho cậu.”
Đúng ra thì chuyện đứt tay trong lúc nấu nướng chẳng có gì lạ. Nhưng nếu Haruno đã cho rằng đó là chuyện nghiêm trọng, tôi nào thể xem thường.
Dù sao cô cũng là học viên của lớp học nấu ăn này – và hơn cả, một người con gái đang run rẩy trước mắt, sao tôi có thể để mặc?
Tôi khẽ nắm lấy ngón tay cô, đưa đến vòi nước rửa sạch dòng máu đỏ, xịt nhẹ thuốc sát trùng rồi khéo léo dán miếng băng cá nhân chống nước lên.
“Xong rồi, ổn cả thôi.”
“C… cảm ơn…”
Lời cảm ơn nhỏ đến mức gần như tan trong hơi thở, nhưng gương mặt Haruno vẫn tái đi, đôi vai khẽ run. Khi nãy, dáng vẻ cô hốt hoảng, vụng về chẳng khác nào một đứa trẻ bướng bỉnh – khác hẳn hình ảnh tự tin thường ngày.
“Haruno, cậu ổn chứ?”
Không đáp, cô bước loạng choạng về phía góc phòng, ngồi sụp xuống chiếc ghế gỗ dựa tường. Một tiếng thở dài nặng nề bật ra, bờ vai gầy sụp xuống như chẳng còn chút sức lực nào.
Sao lại thất vọng đến thế? Có lẽ vì nhận ra bản thân vụng về quá mức? Một người con gái vốn hoàn hảo đến ngỡ ngàng như Haruno, có lẽ đang bị niềm kiêu hãnh của mình xé nát.
Mẹ tôi định cất lời hỏi han, nhưng tôi ra hiệu đừng xen vào. Tôi bước lại gần Haruno, cúi người nói nhỏ:
“Này, đừng để tâm nữa.”
Haruno ngẩng lên. Đôi mắt vẫn long lanh nước, song giọng lại cố cứng cỏi:
“Đ… đừng hiểu lầm. Tớ chỉ nghỉ một chút thôi. Tớ không có để tâm gì cả!”
“Ai mà chẳng vụng về lúc đầu.”
“Vụng về á? Ý cậu là tớ nấu ăn tệ hại lắm hả?”
Quả thật, đến mức này thì phải gọi là hiếm có khó tìm. Nhưng lúc này, Haruno đâu cần sự thật, mà cần một lời xoa dịu.
“Không, không phải thế. Chỉ là… Haruno, thật ra cậu chưa bao giờ cầm dao nấu ăn, đúng không?”
“Ơ… ừm… cái đó thì…”
“Cậu không cần chối đâu. Tớ nhìn là biết, cậu gần như chưa từng, hoặc hoàn toàn chưa từng nấu ăn.”
“Ah…”
Đôi mắt Haruno khẽ mở to, bối rối. Như một đứa trẻ vừa bị phát hiện trò nghịch ngợm, cô cúi mặt, vẻ ngượng ngùng pha lẫn chút bất lực.
“Ừm… cũng đúng. Từ bé đến giờ chắc chỉ mới nấu ăn hai, ba lần thôi. Vì mẹ luôn làm hết, chẳng cho tớ đụng vào bếp. Có… chút lý do riêng nữa.”
“Lý do…?”
“À, không… không có gì đâu. Như Akizuki-kun đoán, tớ hầu như chưa từng cầm dao làm bếp.”
“Vậy thì dễ hiểu thôi. Ai mà lần đầu chẳng vụng về chứ.”
“Nhưng… nhưng mà… để bạn cùng lớp nhìn thấy bộ dạng thảm hại thế này, tớ thật sự không chịu nổi. Có lẽ tớ nên về thì hơn…”
Quả là cô nàng mang trong mình lòng tự trọng quá lớn. Trong cuộc sống, ai mà chẳng có một vài điều vụng về, yếu kém?
“Cậu đang nói gì vậy, Haruno. Tớ là bạn cùng lớp, nhưng ở đây còn là giảng viên của lớp học nấu ăn này nữa. Trước cậu, tớ đã gặp không biết bao nhiêu người vụng về hơn nhiều. Thật ra, so với lần đầu của nhiều người khác, cậu làm còn tốt hơn đấy.”
“Th… thật sao?”
Đôi mắt Haruno khẽ sáng lên, bờ môi mềm mại thoáng cong thành một nụ cười nhè nhẹ. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Dĩ nhiên, câu “giỏi hơn nhiều người” chỉ là một lời dối trá ngọt ngào. Thực tế, sự vụng về của Haruno quả là hiếm có khó tìm – một kiểu ngốc nghếch dễ khiến người ta bật cười.
“Thật chứ. Với lại, Haruno vốn là cô gái có thể làm được mọi thứ. Chuyện nấu ăn này, cậu sẽ nhanh chóng giỏi thôi.”
Nghe vậy, Haruno khẽ thở dài qua mũi, đôi mắt lảng đi nơi khác. Trong khoảnh khắc, tôi bắt được một tiếng thì thầm nhỏ hơn cả gió:
“Nhưng… thật ra tớ lại vụng về mấy việc đòi hỏi khéo léo, tỉ mỉ…”
Tôi sững lại. Thật bất ngờ. Thì ra Haruno – cô gái gần như hoàn hảo trong mắt mọi người – cũng có những điểm yếu, những điều không thể làm tốt. Một điều bình thường với bất cứ ai, nhưng đến giờ tôi mới nhận ra.
Có lẽ vì ánh mắt tôi dán vào cô quá lâu, Haruno bối rối quay sang, gượng gạo nặn một nụ cười và vội vã nói lấp đi:
“À… không, ý tớ là… tớ làm được hết, đừng lo. Tớ ổn mà.”
“Thôi nào, Haruno. Đừng gượng ép nữa. Có một vài thứ không giỏi cũng chẳng sao.”
Đúng thế. Cô gái vừa thông minh, vừa xinh đẹp đến mức có thể sánh với thần tượng ấy… nếu lại có thêm một chút vụng về trong căn bếp nhỏ này, chẳng phải càng dễ thương hơn sao?
“Gượng ép gì chứ. Tớ chưa từng nói là mình không giỏi. Chỉ là chưa quen thôi.”
Cô vẫn cố giữ nụ cười trên môi, nhưng giọng lại vương chút hờn dỗi, như một cô công chúa nhỏ không chịu thừa nhận sự thật.