Mùa giới hạn☆Câu lạc bộ những cô nàng bình thường
Một chút trước ngày Valentine. Tám giờ tối hơn vào đầu tháng Hai.
Cánh cửa của quán cà phê 『Lyrical☆Sisters』 mở ra, vang lên tiếng chuông leng keng. Tấm biển treo trên cửa đã được lật lại, hiện lên chữ 『CLOSED』.
「Mọi người vất vả rồi ạ~」
Một người phụ nữ đã thay quần áo thường bước ra đường đêm, vừa đi vừa chào vào phía trong quán. Cô là một sinh viên đại học đang làm thêm ở quán cà phê.
「Mọi người vất vả rồi ạ~」
Sagara Mei, đang ngồi ở bàn cạnh quầy thu ngân để kiểm tra hóa đơn, đứng dậy đáp lời và tiễn cô gái. Cánh cửa khép lại, cô lại ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những tờ hóa đơn.
Mei là chủ của quán 『Lyrical☆Sisters』 này.
Mồ côi từ nhỏ, cô được một gia đình nhận nuôi và nuôi dưỡng. Quán cà phê này vốn dĩ là do mẹ nuôi của cô điều hành. Sau khi bà qua đời, quán từng đóng cửa một thời gian và thuộc về người khác.
Tuy nhiên, trong thời gian ở Mỹ cùng cha, Mei đã được cấp bằng sáng chế nhờ một phát minh ứng dụng kiến thức toán học và kiếm được tiền. Cô đã dùng số tiền đó để mua lại quán và trở thành chủ sở hữu, mở cửa lại quán với một diện mạo mới.
Tất nhiên, việc Mei, một nữ sinh cấp ba, tự mình điều hành quán là bất khả thi. Vì vậy, cô nhờ một phụ nữ từng làm ở quán thời mẹ cô còn kinh doanh giúp đỡ về giấy tờ, và khi cần ký các hợp đồng phức tạp đối với người chưa thành niên, cô sẽ liên hệ với cha mình. Quán mở cửa từ sáng các ngày trong tuần, nên phần lớn nhân viên làm thêm là sinh viên đại học hoặc người đã đi làm.
Nói cách khác, Mei đang điều hành quán cà phê cùng với rất nhiều người lớn tuổi hơn mình.
Dù là người nhỏ tuổi hơn nhưng với tư cách là chủ quán, vị trí của Mei trong quán vẫn cao hơn. Tuy nhiên, được bao quanh bởi những người lớn tuổi khiến cô cảm thấy như mình đang học hỏi những điều về xã hội mỗi ngày. Ai cũng sống lâu năm, nên họ có những kiến thức mà Mei không biết, và cho cô thấy những giá trị quan mà cô chưa từng nghĩ đến.
Việc được truyền cảm hứng như vậy cũng là một niềm vui đối với Mei.
「Nhưng mà... trở nên quá người lớn cũng đáng để suy nghĩ đấy chứ」
Bỗng dừng tay, Mei lẩm bẩm.
Ở trường, cô cảm thấy mình bị coi là người trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi. Mặc dù cô có ngoại hình nhỏ bé và có vẻ con nít. Có lẽ là do giọng điệu và khí chất trầm ổn của cô.
「Ngày nào mình cũng cosplay cô bé phù thủy mà... Chắc mình vẫn phải tạo dựng một hình tượng trong sáng, dễ thương hơn mới được...」
Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.
「Nếu mình thể hiện sự trẻ trung như Tsuruma hay Tendou, ví dụ như Mikadonono đó, liệu cậu ấy có để ý đến mình không nhỉ...」
Nhưng Mei chợt thay đổi suy nghĩ.
──Thôi kệ đi. Mình phải chăm sóc cho Kannagi mà.
Đến giờ cô vẫn nhớ rõ ngày Miyabi, khi đó vẫn còn là một học sinh tiểu học, được mẹ ruột đưa đến quán cà phê này.
Miyabi bé nhỏ, nhút nhát, thật sự cứ như em gái mình vậy...
「Chủ quán, cô đang nghĩ gì thế ạ?」
「Ơ kìa!?」
Đột nhiên bị gọi từ phía sau, Mei suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Quay lại nhìn, Kashinoki Kurumi đang đứng đó. Cô ấy là học sinh năm nhất Học viện Shinryuuin và làm thêm ở quán này. Ở quán cà phê, cô ấy cũng được mọi người gọi thân mật là “Kurumi-san”.
Nhưng giờ cô ấy đã thay trang phục của "Sisters", đang mặc đồng phục Học viện Shinryuuin.
「À, à, không có gì đâu. Tôi đang lên kế hoạch cho sự kiện Valentine thôi」
Mei vội vàng lấp liếm.
「À nhân tiện chủ quán. Cô nói trong sự kiện sẽ phục vụ món cà ri sô cô la đổ thêm sô cô la nóng chảy... Liệu khách có thích không ạ?」
Mei đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy một chiếc hộp quà nhỏ đặt trên kệ gần đó. Đó là "quà Valentine" mà Kokuritsu Rinka bất ngờ đưa cho cô vào chiều nay.
「Tôi cũng đang nghĩ lại đây. Cái sô cô la này là Kokuritsu đưa cho tôi... Thật lòng mà nói, tôi rất cảm động. Ngay khoảnh khắc được nhận, tôi cảm thấy một tia xúc động mạnh mẽ. Đúng là nhận quà từ tấm lòng chân thành thì vui sướng hơn bất cứ điều gì」
「Ồ... Sao Kokuritsu-san lại tặng sô cô la ạ?」
「Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc cậu ấy biết chúng ta đang băn khoăn về việc lên kế hoạch sự kiện. Thế là cậu ấy đã chỉ cho chúng ta thấy giá trị thực sự của món quà Valentine」
「Tự mình thực hiện để chứng minh, đúng là Kokuritsu-san có khác. Cô ấy thật sự có thể trở thành hội trưởng hội học sinh mất...」
Cả hai cô gái đều cảm thán một cách chân thành, không hề hay biết ý định thật sự của Rinka.
「Vậy nên. Tôi nghĩ rằng trong ngày Valentine, chúng ta vẫn nên theo kiểu truyền thống là tự tay trao sô cô la cho khách hàng. Mọi người thấy sao?」
「Đúng vậy! Như thế mọi người sẽ vui hơn! ...À, nhưng nếu phát sô cô la cao cấp như thế cho tất cả mọi người thì chẳng phải sẽ vượt quá ngân sách sao?」
「Vậy thì chỉ những khách hàng chi trả từ một nghìn năm trăm yên trở lên... Không, như thế sẽ làm mất đi không khí Valentine」
Mei và Kurumi khoanh tay, cùng nhau “ừm~” một tiếng, vặn óc suy nghĩ.
「Chủ quán, thế này thì sao ạ? Ngay trước mặt khách hàng, chúng ta sẽ viết thông điệp bằng sốt sô cô la trắng lên sô cô la, rồi để nguội trong tủ lạnh trong khi khách dùng bữa. Sau đó gói lại và tặng làm quà mang về... Cô thấy thế nào ạ?」
「Ồ, ý hay đấy, phiên bản sô cô la của món cơm cuộn trứng viết thông điệp à. Viết thông điệp ngay trước mặt khách hàng là một ý tưởng độc đáo và rất hay... Được rồi, chúng ta hãy xem xét ngay lập tức」
Được Mei công nhận, Kurumi tươi cười rạng rỡ vẻ vui mừng.
Sau đó, Mei ngước nhìn Kurumi đang đứng và lẩm bẩm.
「Tài năng như vậy thì tôi chịu thôi. ──Tôi chỉ toàn nghĩ về kinh doanh hay gì đó thôi mà. Không nghĩ ra được những ý tưởng dễ thương, mang tính con gái bình thường」
「Đâu có, tôi làm gì có tài năng gì đâu」
Kurumi nói một cách khiêm tốn.
Cánh cửa phía sau quán cà phê mở ra, hai cô gái cũng đã thay đồng phục Học viện Shinryuuin bước vào. Họ cũng là nhân viên làm thêm của quán cà phê.
「Đợi lâu quá. Kashinoki-san, về thôi」
Khi được gọi, Kurumi cầm chiếc túi xách đặt dưới sàn nhà.
「Vậy thì, chủ quán, mọi người vất vả rồi ạ」
Hai cô gái kia cũng cúi đầu nói 「Mọi người vất vả rồi ạ~」, rồi cả ba ra khỏi cửa.
「Mọi người vất vả rồi nhé~. Cẩn thận trên đường về nhé~」
Mei đứng ở lối vào quán, tiễn Kurumi và các cô gái khác trở về ký túc xá nữ.
Ba người họ vừa đi vừa cười đùa về chương trình TV xem đêm qua. Đã thay đồng phục quán cà phê, họ chỉ là những nữ sinh cấp ba dễ thương rất đỗi bình thường.
──Mình cũng đã có thể có một cuộc sống cấp ba vô tư cười đùa như vậy.
Có lẽ tính cách có phần người lớn của cô là do cô lớn lên trong một cơ sở chăm sóc trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ. Mặc dù những người ở đó rất tốt bụng, nhưng việc sống giữa những người khác có lẽ đã khiến tinh thần cô phát triển nhanh hơn.
Chính vì vậy, có lẽ cô mới ngưỡng mộ Kurumi, người đang sống một cuộc sống khác.
Chỉ còn khoảng một tháng nữa là Học viện Shinryuuin cũng sẽ tốt nghiệp.
──Mình tốt nghiệp như thế này có ổn không?
Đột nhiên, một câu hỏi thoáng qua trong đầu cô.
Điểm số và số ngày đi học đều không có vấn đề gì. Nhưng cô cảm thấy như mình vẫn còn điều gì đó chưa hoàn thành trong cuộc sống cấp ba.
「Thôi, giờ nghĩ nữa cũng chẳng ích gì」
Tuy nhiên, Mei lẩm bẩm như muốn rũ bỏ mọi suy nghĩ.
Cô không có kế hoạch vào đại học. Sau khi tốt nghiệp, cô muốn tập trung vào kinh doanh và cảm thấy việc thực hành sẽ hiệu quả hơn. Nếu sau này cần học thêm, cô định du học ở một trường đại học ở Mỹ, nơi cha cô đang là giảng viên.
「Mình không thể mãi là con nít được nữa rồi...」
Hôm nay, không còn ai ra vào quán cà phê nữa.
Mei lại bước vào trong, đóng cửa và khóa lại.
Mấy ngày sau, vào giờ nghỉ trưa. Sân trong của Học viện Shinryuuin nhộn nhịp với gần một trăm người.
Những người tập trung ở đó là học sinh cấp hai mặc nhiều loại đồng phục khác nhau như thủy thủ, cổ đứng, blazer, và cả phụ huynh của họ. Rất nhiều người đến rồi đi, thay nhau nhìn lên bảng thông báo được dựng ở trung tâm với vẻ mặt căng thẳng.
Đó là thông báo kết quả thi tuyển sinh vào Học viện Shinryuuin diễn ra hôm qua.
Tuy nhiên, không chỉ các thí sinh mới náo nhiệt.
Dọc theo rìa sân trong, rất nhiều học sinh đang vây quanh những người sắp trở thành tân sinh viên. Họ chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm thì vẫy cờ câu lạc bộ để quảng bá, hoặc hô to tên các câu lạc bộ, thậm chí có cả một nhóm chơi nhạc rầm rộ như một lễ hội văn hóa.
Giữa đám đông đó, Mei đang phát tờ rơi trong bộ cosplay cô bé phù thủy với mũ chóp nhọn và áo choàng đen.
Có vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy thì rất ấn tượng, các nữ sinh cấp hai lướt qua, liếc nhìn cô.
「Fufufu, thế nào hả, Kurumi. Được chú ý rồi đấy. Gần đây tôi đi lại trong trường với bộ cosplay này toàn bị lờ đi thôi mà... Đúng là kiên trì làm cô bé phù thủy cũng có giá trị của nó」
「Chẳng phải vì cô cứ mặc mãi một bộ cosplay nên mới bị lờ đi sao?」
Kurumi đứng cạnh cô, tỉnh táo bắt bẻ. Hôm nay cô ấy mặc đồng phục bình thường.
「Đây là thương hiệu của tôi đấy. Không mặc thì làm sao mà quảng bá quán cà phê được」
Mei giơ tấm biển đang cầm lên. Một tấm bảng gắn vào đầu một thanh gỗ, dán những tờ rơi sự kiện Valentine mới in.
Mei tháo kính ra, nở một nụ cười rạng rỡ đầy duyên dáng và mở miệng thật to.
「Sự kiện Valentine của quán cà phê 『Lyrical☆Sisters』, nơi ai cũng có thể có một cô 'em gái' dễ thương đáng yêu, sẽ diễn ra vào ngày 14 tháng Hai đó! Nhất định phải đến nha! Hứa nha, các anh, các chị!!」
Tiếng hét the thé bất ngờ khiến các thí sinh gần đó rùng mình, tái mặt quay lại nhìn.
「Đúng là chủ quán có khác. Giọng điệu 'em gái' cứ như thay đổi cả nhân cách vậy. Tôi không tài nào bắt chước được...」
「Cũng vì quán cà phê thôi mà. Nếu đã cố gắng hết sức thì chuyện này dễ ợt thôi」
「...Sagara-senpai, em đã nói là đừng phát ra những âm thanh kỳ lạ trong trường mà」
Đột nhiên có tiếng chen vào từ bên cạnh, Mei quay lại thì thấy Mikadonono Shougo.
Kannagi Miyabi cũng đứng cạnh, cả hai cùng đi về phía Mei.
「Ưm, gì thế Mikadonono. Cậu rõ ràng bị giọng 'em gái' của tôi dụ dỗ mà còn vờ không quan tâm」
「Đâu có bị dụ dỗ đâu chứ」
「Shougo đó, cậu ta đang ưỡn ẹo tìm xem có cô gái mới nào dễ thương không kìa! Nếu em không trông chừng thì ai mà biết cậu ta sẽ làm gì」
Miyabi nói với vẻ giận dỗi.
「Đâu có ưỡn ẹo đâu chứ. ──À Senpai, em đang tìm Yurina. Senpai có thấy cậu ấy không?」
「Houshou ư? Tôi không thấy」
「Cậu ấy cũng có kết quả thi tuyển sinh hôm nay mà. Không biết thế nào rồi」
Shougo nhìn quanh về phía bảng thông báo nơi các thí sinh đang tụ tập, có vẻ hơi lo lắng.
Mei nhẹ nhàng áp mặt vào Miyabi và hỏi nhỏ.
「Này Kannagi, chuyện đó... cậu có ổn không?」
「Hả? Sao vậy?」
Miyabi hỏi lại với vẻ mặt ngây thơ.
「Cậu và Houshou đó, chuyện đó... có nhiều chuyện xảy ra mà, phải không?」
Mei hỏi, nói một cách mơ hồ.
---
Houshou Yurina. Mục đích ban đầu của cô khi xuất hiện là để hãm hại Shougo. Yurina là kẻ thù của Shougo, đã lừa dối và lợi dụng Miyabi để giăng bẫy Shougo, khiến cậu mất đi địa vị xã hội.
「──Houshou-san cũng đã phải trải qua rất nhiều chuyện khó khăn từ khi còn bé mà. Vì thế, em nghĩ nếu chúng em được học cùng trường, có lẽ sẽ thân thiết hơn」
Nghe những lời đó, Mei cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một chút cô đơn.
Miyabi không còn là cô bé mà Mei cần bảo vệ nữa. Cô bé từng giống em gái Mei, giờ cũng sắp là em gái của Shougo. Cô ấy đã tìm thấy một gia đình mới, đang bước đi trên một con đường mới.
「Ố, đây rồi」
Shougo lên tiếng. Có vẻ cậu đã tìm thấy Yurina.
Cậu cùng Miyabi đi về phía bảng thông báo.
Nhìn về phía đó, giữa các thí sinh, một cô gái mặc đồng phục thủy thủ đen đang quay lưng lại.
Dù thân hình mảnh mai nhưng cô lại có một sự hiện diện không hề bị lu mờ dù đứng giữa đám đông nam thanh nữ tú.
「Houshou-san đúng là có sức hút đặc biệt nhỉ. Diễn xuất trong lễ hội văn hóa cũng rất tuyệt vời nữa」
Kurumi nói, như nhớ lại lúc đó.
Tại lễ hội văn hóa năm ngoái, Kurumi và mọi người đã tổ chức một buổi biểu diễn anh hùng cho khán giả nhỏ tuổi. Khi đó, do một diễn viên đột ngột không thể tham gia, Yurina đã thay thế đóng vai Nữ hoàng ác độc.
「Đó là cựu diễn viên nhí thiên tài, Dannho Nayuri sao. Dù đã giải nghệ nhưng sức hút vẫn không hề suy giảm nhỉ」
「Chỉ cần nhớ lại thôi là tôi đã thấy sợ hãi như cả thế giới sắp bị chinh phục vậy rồi」
Kurumi nói một cách hài hước và bật cười.
「Khi nào cậu ấy nhập học, sao không mời cậu ấy tham gia lễ hội văn hóa nữa?」
「Trời ơi, tôi không dám mời đâu! Đứng chung sân khấu với Houshou-san thì tôi chẳng khác nào bị lu mờ hoàn toàn mất」
「Kurumi nổi tiếng của 『Lyrical☆Sisters』 mà lại run sợ là không được đâu」
Khi Mei khuyến khích, Kurumi cười gượng gạo 「Ahaha...」.
「Nào, tôi cũng phải quảng bá quán cà phê thôi」
Vừa định giơ tấm biển quán cà phê lên lần nữa.
Đột nhiên, gần bảng thông báo, một tiếng hét the thé 「Kyaa!」 vang lên.
Mei vô thức nhìn lại, không biết từ lúc nào các thí sinh đã tụ thành vòng tròn vây quanh ai đó. Trung tâm chính là nơi Yurina đang đứng.
「...Có vẻ hơi ồn ào nhỉ」
Mei bắt đầu lo lắng.
Hy vọng không có chuyện gì xảy ra giữa Yurina và Miyabi...
「Xin lỗi Kurumi. Tôi đi xem một lát」
Mei giao tấm biển cho Kurumi và chạy về phía đám đông hỗn loạn.
Xuyên qua đám đông thí sinh, cô thấy bóng Yurina thấp thoáng giữa đám người.
Và Shougo đang bị cô kéo tay, trưng ra vẻ mặt hoang mang. Cạnh cậu là Miyabi đang nghiến răng trợn mắt nhìn Yurina. Cứ như là họ đang tranh giành Shougo vậy.
「Người kia là thiếu gia của tập đoàn Mikadonono mà mọi người đồn à?」
Một nữ sinh viên nói khi nhìn Shougo và nhóm bạn.
Mei mạnh mẽ chen qua đám đông, xen vào giữa họ.
「Đã bảo Yurina, buông ra đi mà!」
Shougo vừa kêu lên vừa mạnh tay gạt đi để thoát khỏi tay Yurina.
「Tại sao chứ? Từ giờ chúng ta là học sinh cùng trường. Hãy thân thiết hơn nữa đi chứ」
「Houshou-san, đã bảo là buông ra đi! Shougo! Sao cậu lại ưỡn ẹo thế hả!」
Miyabi vừa quát vừa kéo Shougo về phía ngược lại như đang chơi kéo co.
Mei ngớ người nhìn cảnh ba người gây ồn ào.
「...Mấy người đang làm cái quái gì vậy?」
「Sagara-senpai cũng nói hộ em đi chứ. Con nhỏ Yurina này, vừa mới đỗ thôi đã ra cái giọng điệu này rồi」
「Đương nhiên rồi ạ. Với học lực của tôi, những đề thi tuyển sinh tầm thường đó tôi có thể giải quyết ngay cả khi đang ngủ」
「Rõ ràng lúc ôn thi cậu căng thẳng phát rồ lên cơ mà」
「Im đi!」
Yurina trừng mắt nhìn Shougo, người vừa lẩm bẩm bắt bẻ.
「Thôi, thôi được rồi, tôi biết cậu mừng vì đã đỗ rồi nên bình tĩnh lại đi!」
「Có thể học cùng trường với Shougo-oniisama, còn gì vui hơn thế này nữa chứ」
Nhìn Yurina ôm Shougo, các thí sinh xung quanh kêu lên 「Kyaa~!」.
「Cô gái xinh đẹp kia có phải là bạn gái của Mikadonono-senpai không?」
「Chắc là theo người yêu mà vào học Học viện Shinryuuin rồi. Thật lãng mạn quá đi...」
Shougo liên tục lắc đầu phủ nhận.
「Không, không phải đâu các em, đó là hiểu lầm! Anh đã có bạn gái chính thức khác rồi nhé」
Ngay lập tức, các cô gái lại càng đỏ mặt hơn.
「Thật... thật đáng nể... Đến thiếu gia của tập đoàn Mikadonono thì việc có thêm tình nhân ngoài bạn gái chính thức là chuyện bình thường mà...」
「Hơn nữa lại còn bình thản biến cả học sinh cấp hai thành một phần của hậu cung nữa chứ... Đúng là con trai độc nhất của vị chủ tịch quyền lực, là một kiểu 'sát thủ tình trường' cuồng nhiệt đến tham lam...」
「Tôi mà bị "ăn thịt" thì sao đây...」
Shougo liên tục vẫy tay thật mạnh.
「Không, không, không! Các em mới là học sinh cấp hai thì đừng có tưởng tượng những điều không lành mạnh! Phải trong sáng! Trong sáng lên! Này Yurina, chúng ta đang bị hiểu lầm đủ thứ rồi đó!!」
Nghe vậy, Yurina nheo mắt lại như hiện nguyên hình, hừ mũi một tiếng.
「Đúng vậy. Cứ bị hiểu lầm đủ thứ đi, Mikadonono Shougo. Một khi tôi đã nhập học rồi thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, cuộc sống học đường phong phú của anh sẽ giảm xuống gần như bằng không đó」
「Sao lại thế chứ, sao tôi lại bị ghét nhiều đến thế chứ!」
「Tại sao ư? Hừm... quên rồi sao? Cái tên khốn đã bỏ mặc tôi khổ sở ôn thi để đi du lịch suối nước nóng ăn chơi trác táng!」
「Cậu vẫn còn để bụng chuyện đó sao! Tôi đã mua quà lưu niệm về cho cậu rồi mà」
「Hừ! Chỉ vài cái bánh quy sữa có canxi suối nước nóng mà đòi mua chuộc tôi sao!?」
「Mua chuộc gì chứ...」
「Được thôi, tôi đã nhận rồi đó. Với vẻ mặt tự mãn và vênh váo đưa cho tôi đó. Tối đó, tôi tức đến nỗi vừa khóc vừa ăn hết cả hộp một hơi rồi suýt nữa thì đau bụng! Vì sữa đó!」
「Lại còn ăn hết cả hộp nữa chứ...」
Shougo nhìn về phía Miyabi với vẻ mặt bất lực.
「Này, Miyabi cũng đừng chỉ đứng nhìn mà giúp anh đi chứ...」
Miyabi vừa lườm Shougo một cái trắng mắt, vừa bấm tách tách trên điện thoại di động.
「Em sẽ báo cáo với Tsuruma-san là Shougo đang mùi mẫn với Houshou-san đó」
「Hả!? Đừng, đừng báo cáo mà!」
「Không được. Đây cũng là tình bạn giữa con gái mà」
「Sao cứ đến lúc này thì tình bạn mới nảy nở vậy chứ! Làm ơn đừng báo cáo mà, được không, được không!?」
Nhìn ba người ồn ào như vậy, Mei nhún vai.
Yurina tuy buông ra những lời lẽ gay gắt làm Shougo khó xử, nhưng Mei không còn cảm thấy sự ác ý hay thù ghét thật sự như trước nữa. Những lời lẽ bướng bỉnh đó cũng là cách giao tiếp của cô bé.
Cuối cùng, Mei không cần phải lo lắng gì cả.
「Thật tình, phí cả thời gian quảng bá quán cà phê của mình」
Mei vừa lầm bầm vừa quay lưng lại, bước về phía ngoài đám đông.
「Sa, Sagara-senpai! X… xin hãy giúp em với ạ!!」
Mặc kệ Shougo với vẻ mặt rơm rớm nước mắt.
§
「Đây, Shougo-oniichan! Đây là sô cô la ngọt ngào tan chảy, được Mei tự tay làm với tất cả tình yêu thương đó. Nhớ ăn trong khi nhớ đến Mei nhé. Sau khi ăn đồ ngọt, nhớ đánh răng cẩn thận kẻo sâu răng đó!」
Mei, trong bộ đồng phục phục vụ bàn kiểu học đường của 『Lyrical☆Sisters』, cất giọng nói ngọt ngào đến mức sô cô la cũng phải tan chảy, đưa ra một thanh sô cô la có thông điệp, được gói trong tờ giấy bóng mờ, trước mặt Shougo.
Ở bàn ăn còn có Shougo và Miyabi, và cả Tsuruma Konoe. Miyabi và Konoe tò mò nhìn vào thanh sô cô la. Shougo xoa xoa hai cánh tay như bị nổi da gà, run rẩy vì lạnh.
Hôm nay là ngày Valentine. Shougo và các bạn đã tham gia bữa tiệc sô cô la do hội học sinh tổ chức ở trường, rồi sau đó đã ghé qua quán cà phê của Mei.
「Trên sô cô la có ghi 'gửi anh trai' nhưng hơi thiếu lịch sự đúng không ạ?」
Shougo hỏi khi nhìn thanh sô cô la.
Mei đưa hai nắm tay lên miệng, mắt long lanh nước.
「Mei hậu đậu quá nên quên không thêm chữ 'o' vào đó rồi~」
Shougo lúc này trưng ra vẻ mặt cạn lời, chẳng còn buồn bắt bẻ nữa.
「Sagara-senpai. Sô cô la của chúng em thì sao ạ?」
「Đúng đó. Chỉ Shougo được thì không công bằng!」
Konoe và Miyabi ngước nhìn với vẻ mặt đầy ao ước.
「Xin lỗi nha~. Hôm nay là Valentine nên chỉ có quà cho các anh thôi. Thay vào đó, Mei sẽ tặng các chị phiếu giảm giá 10% đặc biệt! Phiếu có giá trị một tháng nên hãy dùng cho sự kiện White Day nhé!」
Mei chắp tay xin lỗi, rồi khéo léo đưa phiếu giảm giá ra.
Sau khi quán cà phê đóng cửa, Mei ngồi ở bàn, vươn vai thật dài.
「Hôm nay bận rộn thật đấy~. Khách cũng đến rất đông」
「Kế hoạch sô cô la thông điệp thành công rực rỡ đúng không ạ!」
Kurumi, cầm cây lau nhà và xô nước, nói.
「Đúng vậy. Nhờ ý tưởng của Kurumi đó」
Kurumi nở nụ cười ngượng nghịu rồi biến mất vào phòng nhân viên để thay đồ.
Khi chỉ còn một mình, Mei nhìn lên tờ lịch treo sau quầy thu ngân.
Sự kiện Valentine đã kết thúc thành công. Nhưng cô phải chuẩn bị ngay cho sự kiện White Day.
「Thời gian còn lại cho đến khi tốt nghiệp, cuối cùng cũng sẽ kín mít với công việc ở quán cà phê mất」
Đó là bằng chứng cho việc kinh doanh thuận lợi, và cô cũng vui vì điều đó. Nhưng...
──Thế này có ổn không...?
Lại một câu hỏi nảy ra trong lòng cô.
Đang mơ màng suy nghĩ, Mizutani Ikusu đã thay quần áo thường bước ra từ phòng nhân viên và ngồi vào ghế đối diện Mei.
「Sao thế, chủ quán. Trông cô có vẻ u sầu」
Bỗng nhiên, Mei quyết định hỏi cô ấy.
「Mizutani đã thôi học ở Học viện Shinryuuin rồi, cậu có hối tiếc hay thấy cô đơn không?」
「Vốn dĩ tôi chỉ trà trộn vào Học viện để bảo vệ Shougo-kun thôi mà. Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì không có vấn đề gì cả. ──Chủ quán Sagara thấy cô đơn vì sắp tốt nghiệp sao?」
「Không, không phải cô đơn mà... tôi cảm thấy như mình vẫn còn điều gì đó chưa hoàn thành」
Tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng nhân viên, cánh cửa phía sau quán cà phê mở ra.
「Vậy thì, chủ quán, mọi người vất vả rồi ạ~」
Kurumi và các cô gái khác đã thay xong đồng phục học đường vừa chào vừa bước ra khỏi cửa.
「Mọi người vất vả rồi nhé~」
Mei đứng dậy vẫy tay tiễn họ về nhà.
Sau khi kết thúc công việc làm thêm, các cô gái lại trở về làm những học sinh cấp ba rất đỗi bình thường...
Nhìn theo bóng lưng họ một lúc, Mei chợt nhận ra 「À」.
「Có lẽ mình đã muốn làm những điều như vậy...」
「Những điều như vậy ư?」
Ikusu hỏi lại.
「Mình bận rộn với việc kinh doanh suốt, cảm thấy như mình đã bỏ lỡ những trải nghiệm như chơi đùa như một nữ sinh cấp ba bình thường, đi làm thêm, hay yêu đương」
Mei trở về chỗ ngồi, nhìn quanh quán cà phê yên tĩnh.
「Nghĩ lại thì, mình không biết mình đã thật sự sống cuộc đời của mình chưa. Quán cà phê này, nếu mẹ còn sống, chắc chắn bà đã tiếp tục kinh doanh rồi. Dĩ nhiên, việc mua lại quán là quyết định của riêng mình, và mình không hối hận. Đây là một ngôi nhà quan trọng. Chỉ là... mình có thể đã có một cuộc sống hoàn toàn khác, một cuộc sống của một nữ sinh cấp ba bình thường hay không. ──Mình nghĩ như vậy đó」
Nghe xong, Ikusu gật đầu, vẻ mặt như cuối cùng cũng đã hiểu ra.
「Đó là điều mà chủ quán Sagara còn dang dở sao?」
Mei mỉm cười, cảm thấy như một nút thắt đã được tháo gỡ.
「Giờ mới đòi hỏi những điều như vậy, mình cũng trẻ con thật. Việc kinh doanh quán cà phê và cuộc sống cấp ba bình thường thì làm sao có thể dung hòa được chứ」
Mei đứng dậy khỏi ghế, vươn hai tay thật cao, vươn vai lần nữa.
「Hôm nay mệt rồi, mình cũng nghỉ thôi. Mizutani cũng vất vả rồi. Mai lại nhờ cậu nhé」
「Sao cô không thử làm những điều còn dang dở đó xem sao?」
Bị nói bất ngờ, Mei vô thức nhìn lại Ikusu.
「Còn một tháng nữa mới tốt nghiệp cơ mà. Trong thời gian đó, tận hưởng 'cuộc sống cấp ba bình thường' để không hối tiếc cũng không tệ đâu」
「Còn sự kiện White Day nữa mà. Làm gì có thời gian rảnh」
「Sự kiện đó, sao cô không giao cho tôi? Làm việc gần hai tháng, tôi đã nắm được hầu hết các công việc của quán cà phê rồi. Dù sao tôi cũng từng thuộc tập đoàn Mikadonono mà. Tôi cũng có chút hiểu biết về các thủ tục hành chính. Nếu có sự hợp tác của nhân viên, chúng ta sẽ có thể tổ chức sự kiện thành công thôi」
Mei khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ.
Quả thật, Ikusu đã nhanh chóng nắm bắt công việc ở quán cà phê. Có vẻ như giao việc lên kế hoạch sự kiện cho cô ấy cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, cô ấy rất được khách nữ yêu thích. Đúng là nhân vật chính của sự kiện White Day, một vũ khí bí mật.
「Thế nào hả, chủ quán?」
Bị thúc giục, Mei trả lời.
「Được thôi. Vậy thì một tháng này, tôi sẽ giao quán cà phê cho Mizutani vậy...」
「Quyết định rồi nhé. Sagara-chủ quán... không, Sagara-senpai. Từ sau giờ học ngày mai, hãy tự do chơi đùa thỏa thích đi. Như một nữ sinh cấp ba bình thường vậy nhé」
§
Hai ngày sau. Ngoài Mei, sáu học sinh khác cũng tập trung tại phòng họp của Học viện Shinryuuin sau giờ học. Đó là Shougo, Konoe, Miyabi, Rinka, Mana, và Kurumi.
Trên bảng trắng của phòng họp, một dòng chữ lớn viết bằng bút dạ là 『Câu lạc bộ trải nghiệm cuộc sống nữ sinh cấp ba bình thường』. Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không biết đây là câu lạc bộ gì.
Trước bảng trắng, Mei trong bộ cosplay cô bé phù thủy đang đứng. Cô vung chiếc gậy phép có gắn ngôi sao như một chiếc que chỉ dẫn, gõ pan pan vào bảng.
「Vậy thì, chúng ta sẽ thành lập câu lạc bộ từ bây giờ nha~!」
Tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên từ mọi người.
Những người có mặt đều được Mei mời tham gia câu lạc bộ. Mục đích của câu lạc bộ là trong một tháng tới, Mei sẽ trải nghiệm cuộc sống của một nữ sinh cấp ba bình thường.
Hôm nay là buổi họp đầu tiên.
Shougo, đang ngồi trên ghế trong phòng họp, giơ tay lên.
「Nhân tiện, đây có phải là hoạt động câu lạc bộ thật sự không ạ? Em còn chưa nộp đơn đăng ký nhập câu lạc bộ nữa mà」
Thay cho Mei, Rinka trả lời.
「Đương nhiên không phải là hoạt động câu lạc bộ chính thức rồi. Chỉ là trong thời gian Sagara-senpai sắp tốt nghiệp nên cũng không được cấp phép. Nhưng vì có một phòng họp trống, nên tôi đã nộp đơn xin sử dụng. Vì Sagara-senpai đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều mà」
「Cảm ơn vì đã hợp tác nhé」
「Cuộc sống cấp ba bình thường thì cụ thể sẽ làm gì ạ?」
Bị Shougo hỏi, Mei khoanh tay, vẻ mặt suy nghĩ.
「Đó chính là vấn đề. Trước tiên, tôi muốn mượn ý tưởng của mọi người. ──Mikadonono, cậu nghĩ hoạt động nào sẽ giúp trở thành một học sinh cấp ba bình thường?」
「Bị hỏi cái gì là bình thường thì khó quá. Thật ra em cũng cảm thấy mình chưa trải qua một cuộc sống cấp ba bình thường cho lắm. Trước đây em định kế nhiệm cha nên lúc đầu chỉ dành thời gian rèn luyện, còn sau khi đến Học viện Shinryuuin thì lại bị cuốn vào vụ 'em gái' đó nữa...」
Không đưa ra được câu trả lời, Mei tặc lưỡi một tiếng 「Chậc」.
「Thật tình, đồ vô dụng. Đúng là tôi ngu ngốc khi hỏi cái tên suốt ngày chỉ lo đuổi theo cái mông em gái」
「Em không có đuổi theo cái mông mà là đuổi theo sự thật mà!! ──Nếu là chuyện mang tính cấp ba, đi làm thêm thì sao? Cũng có việc làm thêm ngắn hạn mà」
「Quả thật là mang tính cấp ba, nhưng tôi vốn đã đi làm rồi...」
Mei có vẻ không mấy hào hứng, viết 『・Làm thêm』 lên bảng trắng.
Tiếp theo, cô dùng gậy chỉ vào Miyabi ở bên cạnh.
「Kannagi thì sao?」
「Chắc là hoạt động câu lạc bộ nhỉ. Hết mình vì câu lạc bộ, cùng nhau hướng tới mục tiêu và cắm đầu luyện tập! Đó mới là tuổi trẻ cấp ba chứ!」
Mei kêu lên 「Ôi!」 và vỗ tay.
「Đúng là niềm hy vọng của đội bơi lội nói chuyện có khác. Tuổi trẻ với mồ hôi và nước mắt là hình ảnh quen thuộc trong phim học đường. Nếu có thể đạt được mục tiêu vào cuối đời học sinh thì sẽ cảm động biết bao」
「Đúng không? Sagara-senpai cũng tham gia câu lạc bộ bơi lội đi~」
「Nhưng mà... chỉ còn một tháng nữa thôi. Một tháng thì không thể tham gia Inter-High, Olympic hay Koshien được. Hơn nữa bây giờ là tháng Hai, lạnh lắm」
「Lạnh thì... rõ ràng là không có tí động lực nào rồi còn gì」
Bỏ qua lời bắt bẻ của Shougo, Mei viết 『・Câu lạc bộ (mục tiêu)』 lên bảng trắng.
Tiếp theo, Mei hướng đầu gậy về phía Mana.
「Hội trưởng Tendou thì sao? Xin đừng nói 'hoạt động hội học sinh' nhé」
「Ừm~. Nếu không bận việc hội học sinh, Mana muốn đi chơi công viên giải trí. Hét 'Kyaa~' khi chơi tàu lượn siêu tốc hoặc nhà ma sẽ giúp giải tỏa căng thẳng đó」
「Hmm... Nếu là để giải tỏa căng thẳng thì trung tâm trò chơi cũng được nhỉ」
Mei gật gù đồng tình, viết 『・Giải trí』.
「Kokuritsu có ý tưởng gì không?」
「Tôi cũng đã thử mua đồ ăn vặt để tìm hiểu cảm xúc của học sinh, và đọc manga của Hội trưởng Tendou mấy hôm trước, nhưng đó không phải là trải nghiệm thú vị lắm」
「Hả!?」
Mana, đang ngồi cạnh nghe thấy, chợt nghiêng người về phía Rinka.
「Manga của Mana bị Rin-chan đọc lén hả!? Còn bị kẹp vụn khoai tây chiên nữa đó!!」
「Tôi làm gì biết! Tự cô làm đổ rồi quên đấy chứ!?」
Mặc kệ hai người cãi nhau những chuyện vặt vãnh, Mei viết 『・Manga (sở thích)』.
「Tsuruma, cậu thì sao?」
「Ừm...」
Konoe suy nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười tươi tắn với vẻ mặt như không còn lựa chọn nào khác.
「Theo em, sau giờ học, học sinh cấp ba vẫn nên tập trung vào học hành, chuẩn bị bài mới và ôn tập mới là điều quan trọng nhất」
Tất cả mọi người trừ Rinka đều nhăn mặt 「Uê~...」 với vẻ ngao ngán.
Cuối cùng, Mei quay sang phía Kurumi.
「Kurumi, cậu có nghĩ ra điều gì khác không?」
「Em thì vào những ngày không đi làm thêm, em sẽ đi uống trà hoặc đi mua sắm ạ」
「Ồ, nói mới nhớ, tôi cũng thường thấy các nữ sinh cấp ba tụ tập ở tiệm bánh burger trước ga. Nhưng mua sắm thì tốn tiền đúng không?」
「Là ngắm cửa kính mua sắm thôi ạ. Chẳng hạn như 'Lần tới mình muốn mua bộ đồ đó~' hay 'Điện thoại mới nào tốt nhỉ~'. Nói chuyện với bạn bè thì thời gian cũng trôi qua nhanh lắm ạ」
Mei gật gù đồng tình, viết 『・Uống trà và mua sắm (với bạn bè)』 lên bảng.
Nghe xong ý kiến của tất cả mọi người, cô lại nhìn lại bảng trắng.
「Làm thêm, câu lạc bộ, giải trí, sở thích như manga, uống trà và mua sắm. Nhìn như thế này thì tất cả đều là những hoạt động rất cấp ba」
「À, còn học hành thì...」
Konoe rụt rè giơ tay, nhưng tất cả mọi người đều lờ đi.
「Những việc có thể thực hiện ngay lập tức là giải trí và uống trà/mua sắm. Làm thêm, hoặc dồn sức vào câu lạc bộ hay sở thích cũng hay đó, nhưng cần thời gian」
Tổng kết lại suy nghĩ, Mei nhìn quanh tất cả mọi người và nói.
「Vậy thì chúng ta sẽ làm thế này! Hôm nay, tất cả chúng ta sẽ đến trung tâm trò chơi ở phố mua sắm! Ngày mai sẽ tụ tập ở tiệm bánh burger, và ngày mốt là đi mua sắm!」
Chính sách hoạt động mang nội dung gần giống một câu lạc bộ chỉ về nhà đã được quyết định, và hoạt động câu lạc bộ không chính thức kéo dài vỏn vẹn một tháng đã bắt đầu.
Một tuần sau, vào buổi tối, Mei đang đi dạo ngắm đồ trong một khu mua sắm. Địa điểm là một trung tâm thương mại ở vùng ngoại ô. Bên trong tòa nhà ba tầng với giếng trời rộng rãi, có đủ loại cửa hàng từ các boutique thời trang dành cho giới trẻ, quán cà phê, cửa hàng văn phòng phẩm với những mặt hàng tinh tế, cho đến các cửa hàng đồng giá 100 yên với diện tích sàn rộng lớn. Không thể đi hết trong một ngày.
Các cửa hàng mới khai trương nên mọi thứ đều mới mẻ, và rất đông khách đến tham quan. Không chỉ có những học sinh mặc đồng phục Học viện Shinryuuin như Shougo, mà còn thấy rất nhiều học sinh mặc đồng phục của các trường cấp hai và cấp ba lân cận.
「Mình cũng phải thường xuyên lui tới những nơi như thế này để học hỏi gu thẩm mỹ của giới trẻ hiện đại mới được」
Bước ra khỏi một boutique, Mei nói.
「Đừng nói những câu như bà cụ thế chứ」
Shougo nói, Konoe bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
「Đúng vậy đó. Sagara-senpai, cô chẳng phải chính là giới trẻ hiện đại đó sao」
Những người tham gia hoạt động câu lạc bộ hôm nay chỉ có Mei, Shougo và Konoe. Miyabi đang ở câu lạc bộ bơi lội, còn Kurumi thì làm thêm ở quán cà phê. Mana và Rinka thì có cuộc họp hội học sinh.
「Thế nào ạ? Cô đã có trải nghiệm như một học sinh cấp ba bình thường chưa?」
Shougo hỏi.
Trong một tuần qua, mọi người đã cùng nhau đi trung tâm trò chơi, giành được gấu bông, chụp ảnh dán sticker và dán vào điện thoại.
Họ đã dành hơn một giờ để trò chuyện vô bổ ở tiệm bánh hamburger, và đi bộ khắp các cửa hàng ở phố mua sắm để ngắm nhìn các tủ trưng bày.
「Ừm... Tôi nghĩ đó là những hoạt động của học sinh cấp ba, nhưng nói sao nhỉ, tôi có cảm giác như không phải thứ mình đang tìm kiếm... Có lẽ là do mới hoạt động một tuần thôi...」
Mei trả lời với tâm trạng không mấy thoải mái.
「Mà Sagara-senpai, ban đầu cô muốn có 'cuộc sống cấp ba bình thường' là vì sao vậy?」
「Sau khi quán cà phê đóng cửa, tôi đã nhìn thấy Kurumi và các bạn sau khi tan làm mà cảm nhận được. Họ đúng là những học sinh cấp ba, với vẻ mặt ngây thơ và đầy sức sống, khiến tôi nghĩ liệu mình có thể có một cuộc sống cấp ba như vậy hay không」
Đối mặt với nỗi băn khoăn dường như không thể giải quyết ngay, Shougo và Konoe đều im lặng.
Một lúc sau, Konoe lên tiếng.
「Chị Kurumi có cuộc sống phong phú, không chỉ vì chị ấy đi uống trà hay mua sắm, mà còn vì chị ấy làm thêm ở quán của Sagara-senpai, hay có sở thích cosplay nữa, vì chị ấy tham gia nhiều hoạt động khác nhau mà」
「Em cũng nghĩ vậy. Nếu chỉ ngày nào cũng la cà thì chẳng thể nào cảm thấy phong phú được」
Nghe vậy, Mei lại trưng ra vẻ mặt suy nghĩ.
「Phong phú sao. Trong buổi họp câu lạc bộ, cũng có ý kiến về câu lạc bộ và sở thích...」
Mei thở dài, gần như chấp nhận. Quả thật, giờ thì quá ít thời gian để tham gia các hoạt động học đường mang lại cảm giác đầy đủ.
Cuối cùng, cảm hứng ngắm cửa kính mua sắm cũng không còn, ba người cứ thế lang thang trong trung tâm thương mại.
Vừa lúc đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm, họ bất ngờ bắt gặp một cô gái bước ra từ trong quán.
「Ô, thật tình cờ khi gặp nhau ở đây」
Yurina mặc đồng phục thủy thủ đen, đang ôm một chiếc túi giấy của cửa hàng.
「Yurina. Cậu đi mua sắm à?」
Cô ấy lấy ra một hộp bút từ túi giấy, tự hào khoe.
「Tôi đang chuẩn bị dụng cụ viết lách để chuẩn bị cho việc nhập học đó. Đây là cây bút máy cao cấp đặt làm riêng, có khắc tên và số series. Một khi tôi đã ra mắt ở cấp ba thì phải cho những học sinh tầm thường khác thấy tôi là một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt」
「Nói chứ, cậu dùng bút máy để ghi chú à?」
「Làm gì có chuyện đó. Cái này dùng để ký tên. Dùng khi ký tên vào bài kiểm tra đó」
「...Thế thì cố gắng học hành để không làm xấu mặt chữ ký của mình đi. Ký tên hoành tráng mà được bốn mươi điểm thì bi thảm quá đó」
「Làm gì có chuyện tôi được điểm như thế! Anh đang chế giễu tôi đó sao!?」
Như quên mất chuyện mình đã khổ sở ôn thi đến mức nào, Yurina vặc lại Shougo.
Nhìn cô ấy như vậy, Mei bất giác mỉm cười.
「...Nà, cái gì chứ. Cô đang cười tôi đó sao?」
「Không phải vậy đâu. Thấy cậu háo hức với việc nhập học, tôi thấy thật ghen tị đó mà」
「Ồ. Ghét tốt nghiệp đến mức đó sao?」
Ngay cả trước câu hỏi có chút châm chọc, Mei cũng không trả lời.
「Nhàm chán thật. Thôi kệ đi」
Yurina quay lưng lại với Mei và các bạn, bước đi trước.
「...Hôm nay về thôi」
Mei nói, và ba người đi về phía cửa chính của tòa nhà.
Vừa bước qua lối vào với cánh cửa kính lớn, Shougo chợt nhận ra điều gì đó.
Đi theo ánh mắt của cậu, trên bức tường bên cạnh lối vào, có dán nhiều tấm áp phích quảng cáo giảm giá lớn và các mặt hàng theo mùa.
「...Có ghi là Cuộc thi Cosplay Fashion... kìa」
Đó là một quảng cáo tuyển mẫu hình ảnh do chủ trung tâm thương mại tổ chức. Trên áp phích, có hình minh họa hai cô gái là nhân vật đại diện của cuộc thi. Một người toát lên vẻ trầm tĩnh và trí tuệ như cây rừng, người kia lại rực rỡ và đam mê như mặt trời.
Điều kiện tham gia là nữ giới từ mười lăm đến hai mươi hai tuổi sống ở khu vực lân cận, và phải là một cặp đôi. Không chấp nhận người mẫu chuyên nghiệp hoặc tài năng. Và ngày tổ chức cuộc thi là vào đầu tháng Ba. Ngay trước lễ tốt nghiệp của Học viện Shinryuuin.
「...Mikadonono, cậu nghĩ sao về việc tham gia cuộc thi này?」
Mei hỏi, nhìn chằm chằm vào tấm áp phích.
「Không phải em cũng vừa nói rồi sao? Điều thiếu sót trong cuộc sống trung học điển hình của em chính là sự trọn vẹn. Cái cảm giác mãn nguyện khi dốc hết sức vào các hoạt động câu lạc bộ, sở thích, và đạt được mục tiêu. Để tìm thứ gì đó để dốc sức từ đầu thì không đủ thời gian, nhưng nếu là cosplay thì lại là lĩnh vực sở trường của em. Hơn nữa, nếu có mục tiêu chiến thắng một cuộc thi, thì chẳng phải em sẽ có những ngày tháng thật trọn vẹn sao!」
「Thật vậy, quả là có ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc cứ thế lãng phí thời gian. Hơn nữa, cuộc thi này cần một cặp đôi hai người, nên chúng ta có thể hợp tác với bạn bè…」
Shogo cũng đồng ý.
Có lẽ trong quãng đời học sinh ít ỏi còn lại, cô có thể bù đắp lại những điều còn dang dở.
Mei đã có một linh cảm như vậy.
§
Ngày hôm sau, tất cả các thành viên đều có mặt tại buổi họp thường kỳ của câu lạc bộ.
Mei trong bộ trang phục cosplay cô bé phù thủy đứng trước bảng trắng trong phòng họp, dùng bút lông viết két két chủ đề hôm nay.
『Hội nghị quyết định người tham gia cuộc thi cosplay』
Mei quay về phía mọi người, đập bộp bộp vào bảng và hào hứng nói.
「Vì vậy, tôi muốn quyết định người sẽ tham gia cuộc thi! Tôi sẽ tham gia cuộc thi này như một cái kết đẹp cho quãng đời học sinh cấp ba của mình. Nhưng cuộc thi không thể tham gia nếu không có cặp đôi. Vậy nên, chúng ta hãy quyết định xem ai sẽ là người ghép cặp với tôi nhé!」
「Sagara-senpai」
Shogo giơ tay.
「Tôi nói trước nhé, phải là một cặp đôi nữ đó. Mikadonono không thể tham gia đâu. Ngay cả khi em giả gái cũng không được đâu.」
「Em không giả gái mà! ──Không phải thế, mà là, chẳng cần phải họp bàn gì cả, Sagara-senpai cứ chọn người chị thích là được rồi mà, đúng không?」
「Thế thì nhạt nhẽo lắm. Phải như một hoạt động câu lạc bộ thực thụ, mọi người cùng tranh luận, cùng trau dồi để đạt được mục tiêu thì mới có giá trị chứ!」
Mei dùng đầu cây gậy chỉ vào giá treo quần áo đặt cạnh bảng trắng. Vài bộ trang phục trong túi đựng quần áo đang được treo ở đó.
「Đó là những bộ trang phục cosplay mà tôi có. Sáng nay tôi đã nhờ Mizutani giúp mang đến. Chúng ta hãy mặc thử những bộ này và xem ai có dáng vẻ cosplay quyến rũ nhất nhé!」
Konohe lo lắng giơ tay.
「Ưm… không có bộ nào… hở hang đúng không ạ? Kiểu lộ cả bụng ấy…」
「Đừng lo lắng. Cuộc thi là một sự kiện bình thường thôi. Những trang phục hở hang quá mức không lành mạnh thì khỏi bàn! Hôm nay tôi đã chuẩn bị những bộ trang phục phù hợp với tất cả mọi người, nên hãy chờ mong nhé.」
「Nếu vậy thì, em muốn thử」
Khi Konohe nói, Rinka và Mana cũng đồng ý.
「Đúng vậy. Thỉnh thoảng em cũng muốn thử mặc những bộ đồ khác thường ngày ạ.」
「Mana dạo này đang ăn kiêng, nên thích mấy bộ đồ sexy cơ!」
Giữa lúc mọi người đều hào hứng, Kurumi mở miệng với vẻ ngơ ngác.
「Chủ quán, em cũng phải cosplay ạ?」
「Tất nhiên tôi cũng đã chuẩn bị cho Kurumi rồi. Có thể Kurumi đã quen cosplay thì sẽ thấy hơi nhàm chán, nhưng như vậy càng tốt. Chủ đề của câu lạc bộ chính là cuộc sống trung học bình thường mà.」
Kurumi thoáng tỏ vẻ suy nghĩ, rồi gật đầu với gương mặt như đã hiểu ra.
「…Em hiểu rồi. Vậy thì, em cũng sẽ cố gắng hướng tới cuộc thi.」
Chợt Miyabi, người nãy giờ cứ bồn chồn nhìn đồng hồ, đứng dậy.
「Tớ sắp phải đi câu lạc bộ bơi lội rồi.」
「Vậy sao? Tôi đã chuẩn bị cả trang phục cho Kannagi rồi mà…」
「Tớ xin lỗi. Hôm nay là ngày quyết định trưởng câu lạc bộ nhiệm kỳ tới. Nên tớ không thể vắng mặt được.」
Miyabi chắp hai tay lại.
「Không, em không cần xin lỗi đâu. Chính tôi đã ép em tham gia câu lạc bộ mà.」
Nói rồi, Mei chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay.
「Đúng rồi, sao không tham gia với đồ bơi học sinh luôn!?」
「…Chẳng phải chị vừa nói là những trang phục không lành mạnh thì khỏi bàn sao?」
「Nói gì thế. Đồ bơi học sinh chẳng phải là biểu tượng của một cuộc sống học đường vô cùng lành mạnh sao! Đường cong cơ thể mềm mại! Những giọt nước lấp lánh bắn tung tóe từ làn da!! Kẻ nào nói không lành mạnh thì chính lòng dạ kẻ đó không lành mạnh!!」
Mei thao thao bất tuyệt, còn Miyabi nhìn cô bằng ánh mắt liếc xéo.
Miyabi đi đến câu lạc bộ bơi lội, và bốn người còn lại là Konohe, Rinka, Mana, Kurumi đang thay đồ trong phòng họp. Trong lúc đó, Mei và Shogo đi ra hành lang, đợi họ thay đồ xong.
「Ưm, tiếc thật là không được nhìn Kannagi cosplay rồi.」
Mei dựa vào tường nói.
「Chị ấy cũng chỉ còn một năm ở câu lạc bộ bơi lội thôi mà. Chị ấy đang rất nỗ lực.」
「Fufu, quả nhiên là anh trai Shogo nhỉ. ──Khi nào thì hai đứa mới thật sự thành anh em?」
「Giữa tháng ba thì mẹ em và Kazuma-san sẽ có buổi lễ ạ. Họ nói là sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ chỉ có người thân thôi. Còn việc nộp giấy đăng ký kết hôn thì hình như cũng trong tháng tới.」
「Vậy thì khi lên năm ba, hai đứa sẽ thành anh em chính thức nhỉ. Tôi cũng ủng hộ cho có lệ thôi.」
「Cho có lệ thôi ư? Đúng là phong cách của Sagara-senpai mà.」
Shogo mỉm cười e thẹn.
「Senpai cũng, chúc chị chiến thắng cuộc thi nhé.」
「Chiến thắng không phải là mục đích đâu. Cứ thế tiến về phía một mục tiêu. Chẳng phải đó mới là một trang của tuổi trẻ sao?」
Khi hai người đang nói chuyện, có tiếng bước chân đang đến gần. Nhìn lên, thì đó không phải là học sinh Học viện Miryuin mà là một cô gái mặc đồng phục thủy thủ màu đen. Là Yurina.
「Yurina, sao em lại ở trường?」
「Chị đến làm thủ tục mua đồng phục. Tiện thể nghe nói em ở đây nên chị đi tìm em để xem cái bộ mặt sắp khóc của Mikadonono Shogo đó.」
「Sao lại muốn xem bộ mặt sắp khóc của em. ──Nhưng Yurina cũng sắp phải nói lời tạm biệt với bộ đồng phục thủy thủ đó rồi nhỉ.」
Shogo nói một cách thấm thía, thì Yurina lườm nguýt cậu.
「Không đời nào chị đưa đâu! Đồ biến thái loli-con!!」
「Ai nói là muốn đâu chứ!」
Hừm, Yurina quay mặt đi. Cô chú ý thấy có tiếng động từ phòng họp, và một lần nữa quay lại nhìn Shogo.
「Đang làm gì vậy?」
「Mấy cô gái đang thay đồ ở trong đó. Bọn em đang bàn về việc tham gia cuộc thi cosplay.」
「Nghe có vẻ thú vị nhỉ. Cho chị tham gia với.」
Nói rồi cô bước đi, kéo rầm cánh cửa ra. Shogo vội vàng quay mặt sang hướng khác.
Yurina tự tiện đi vào phòng họp và đóng cửa lại.
「Đúng là vẫn tùy tiện như mọi khi… Em xin lỗi, Sagara-senpai.」
Shogo xin lỗi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Yurina đã đi vào.
「Không sao đâu. Đến thì chào đón cả. Vừa hay trang phục chuẩn bị cho Kannagi cũng còn thừa mà.」
「Senpai nói thế thì em cũng yên tâm rồi.」
「Gì thế Mikadonono. Trông em cứ như người giám hộ của Houshou vậy?」
「À, vậy sao ạ? …Yurina trông thế thôi chứ thật ra cũng là một cô bé thẳng thắn mà. Với lại, hồi nhỏ em ấy đã rất vất vả khi làm diễn viên nhí, nên giờ có hơi ngỗ ngược một chút cũng không sao đâu ạ.」
「Khi em ấy nhập học, hãy chăm sóc em ấy nhé. Và giúp em ấy kết bạn với Kannagi nữa.」
Shogo nhìn Mei một lúc… rồi lớn tiếng gật đầu: 「Vâng.」
「Với lại, Mikadonono này. Dù tôi có tốt nghiệp rồi thì…」
Mei vòng tay ôm ngực như để tự bảo vệ.
「Tôi cũng sẽ không đưa đồng phục cho em đâu.」
「Em đã nói là em không muốn đồng phục mà!!」
Sau đó đợi một lúc, Mei gõ cửa.
「Thay đồ xong chưa~?」
「Vâng, vâng. Được rồi ạ.」
Giọng Konohe vọng ra từ bên trong.
Mei mở cửa, cùng Shogo bước vào.
Vừa nhìn thấy Konohe, Mei đã reo lên: 「Ồ!」 Shogo bên cạnh cũng ngắm nhìn không rời mắt.
「Cảm, cảm thấy thế nào ạ…?」
Konohe đang mặc một bộ đồ hầu gái từ đầu đến chân. Hơn nữa, không phải chỉ là hầu gái bình thường. Trên đầu có đôi tai mèo nhọn hoắt, và từ phía sau, còn có cả một cái đuôi mèo lúc lắc uốn éo hoàn chỉnh.
「Tôi muốn nhìn lại dáng vẻ hầu gái tai mèo của Tsuruma khi làm thêm ở quán chúng ta một lần nữa… Được chứng kiến cảnh này lần nữa, tôi thấy mình sống trên đời thật đáng giá mà… uệ, uệ…」
「K, không, Sagara-senpai, chị không cần phải khóc đâu ạ… Hơn nữa cái này…」
Konohe đỏ mặt, lắc lư hông sang trái sang phải. Cô giữ chặt mông bằng hai tay, cố gắng chịu đựng thứ gì đó.
「Cái, cái đuôi cứ nhúc nhích liên tục từ nãy đến giờ, nhột… quá đi mất…」
Càng cựa quậy, cái đuôi càng uốn éo theo, cứ như một sinh vật độc lập. Nó phe phẩy vào lưng Konohe bằng đầu đuôi, rồi móc vào mép váy và vén lên.
「Ái! Cái gốc đuôi cứ chạm vào mông… của em… Ách!」
「Này Konohe, em có sao không? Mặt đỏ hết rồi kìa.」
「Em, em có lẽ không… không sao. Senpai, em phải làm… sao đây…?」
「Đây là phiên bản 2 của đuôi mèo dễ thương do tôi phát minh đó. Tôi đã khiến nó phản ứng giàu cảm xúc hơn so với trước đây, cho phép những chuyển động linh hoạt. Nếu người cosplay hoàn toàn nhập vai một chú mèo, thậm chí còn có thể điều khiển nó như một cánh tay thứ ba vậy.」
「Dù là mèo thật thì cũng không dùng đuôi làm cánh tay thứ ba đâu nhỉ…」
Trước mặt Shogo đang sửng sốt, Konohe càng cựa quậy hơn và cất tiếng.
「A, aah, ô, ôi, mông em… nhũn cả người ra rồi, em, em không đứng dậy được đâuu~u~u~!」
Chân Konohe co giật, đầu lắc lư sang hai bên, cơ thể ngả về phía trước.
「Konohe!」
Shogo nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô.
Konohe nằm gọn trong vòng tay cậu, thở hổn hển và yếu ớt.
「Thật thảm hại. Chẳng thể nào nhìn nổi.」
Giọng Yurina khinh miệt vang lên.
Nhìn sang, cô cũng đang mặc bộ trang phục hầu gái tai mèo giống Konohe.
Tuy nhiên, dù cùng là mèo nhưng không khí của hai người lại rất khác biệt. Nếu Konohe tóc dài là một chú mèo Himalayan ngoan ngoãn, thì Yurina tóc ngắn lại tựa như một chú mèo Xiêm năng động.
Yurina nhẹ nhàng vẫy đuôi, từ từ bước đến và nhìn xuống Konohe đang tựa vào Shogo.
「Vì không thể hóa thân hoàn toàn cả thân lẫn tâm thành hầu gái tai mèo, nên mới thảm hại như thế đó.」
「V, vậy thì Houshou-san có thể hóa thân thành một cô mèo sao!?」
Konohe hỏi một cách hối lỗi, Yurina đáp: 「Tất nhiên rồi.」
Cô nhìn quanh Shogo và Mei, cong hai tay như mèo, rồi từ từ mở miệng thật lớn.
「Mya~a~a~a~a~o~o~o~!」
Tiếng mèo kêu nũng nịu vang lên.
Mei và Shogo kinh ngạc nhìn chằm chằm Yurina.
「Là mèo… có một con mèo ở đây…」
「Dù nhìn thế nào cũng là mèo thật rồi… Quả nhiên là cựu diễn viên nhí thiên tài. Không đùa được đâu…」
Chắc là đã hoàn toàn nhập tâm, Yurina vừa kêu meo meo vừa đuổi theo cái đuôi của mình, rồi xoay vòng vòng. Thế này thì chẳng khác gì một cuộc thi khoe thú cưng chứ không phải cosplay nữa.
「Này này, xem Mana cosplay nữa đi~!」
Mei và Shogo quay sang Mana đang chạy đến.
「Ối!?」
Shogo la lên, ngả người ra sau.
Đôi tai dài dựng đứng trên đầu. Bộ leotard nhấn mạnh vòng ngực và hõm bụng. Và đôi tất lưới mịn màng ôm lấy đôi chân thon thả…
Là một cô thỏ. Một cô nàng bunny girl đang tươi cười rạng rỡ chạy đến.
「C, Chủ tịch Tendou!? Cosplay bunny girl… Chẳng lẽ, không phải chị muốn nói tiếp theo sau mèo là thỏ chứ!?」
「Nhạy bén thật đấy, Mikadonono. Đúng vậy, Tendou là cô thỏぴょん (pyon) hay nhảy nhót! Hơn nữa, đây là bộ đồ bunny siêu bó sát khoe trọn thân hình đồng hồ cát hết mức có thể!!」
「Chẳng phải chị nói là cosplay lành mạnh sao!」
「Bunny girl là văn hóa Nhật Bản đó! Mikadonono xem thường văn hóa sao!?」
「Bunny girl có nguồn gốc từ Mỹ ạ. Nói bừa là bị mắng đấy…」
「Ưm, quả nhiên là tay chơi Mikadonono. Thật hiểu biết.」
Shogo xoa trán như thể đang đau đầu.
「Mana thích bộ cosplay này lắm~. Sagara-senpai đã chọn cho em bộ đồ sexy đúng ý em mà.」
「Đúng vậy đó, Tendou. Em bị nghĩ là ngây thơ, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa vẻ quyến rũ đáng sợ. Nào, giờ thì hãy giải phóng sức mạnh tiềm ẩn đi!!」
「Vâng!! Mọi người, nhìn Mana này!!」
Mana nở nụ cười đáng yêu, dang rộng hai tay, vươn thẳng lưng, ưỡn ngực.
Khoảnh khắc đó… có tiếng “rẹt” gì đó bị rách.
Phần hông của bộ bunny suit rách dọc xuống, để lộ làn da trần từ khe hở.
「T, tại sao vậy~!?」
「Tendou… không phải em ăn kiêng thất bại rồi mập lên sao?」
「Hức hức, không phải vậy mà~! Hôm nay em còn ăn ít cơm trưa, thấy đói nên chỉ ăn một túi khoai tây chiên cỡ lớn làm bữa xế thôi màaa~!!」
Mana vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa ra sức phủ nhận, còn Mei và Shogo chỉ biết tiếp tục nhìn cô bé bằng ánh mắt hơi ngớ người.
「S, Senpai! Chuyện này là sao đây ạ!?」
Đột nhiên, một giọng nói đầy tức giận vang lên, Mei và mọi người quay lại.
Rinka đang đứng đó, không hiểu sao lại khoác chiếc áo khoác đồng phục che kín người. Môi cô bé run rẩy vì giận, và cô bé lườm Mei.
「Chẳng phải chị đã nói là không có trang phục khiếm nhã nào sao!」
「Đúng vậy. Bộ trang phục đó cũng không hề hở hang nhiều phải không? Thậm chí hầu như không thấy da thịt. Hoàn toàn không hề khiếm nhã một chút nào.」
「Lần này là cosplay con vật gì vậy ạ?」
Khi Shogo hỏi, Mei cười “hừm” một cách đầy ẩn ý.
「Thôi nào, cứ nhìn đi. Sẽ kinh ngạc đấy. Nào Kunitachi, hãy khoe bộ cosplay của em đi!」
Rinka với vẻ mặt nhục nhã, cởi đồng phục ra đặt sang một bên, để lộ toàn thân.
Đó là một bộ tất liền thân màu nâu nhạt, phủ kín từ cổ trở xuống. Vải mỏng ôm sát cơ thể, làm nổi bật hoàn toàn đường cong cơ thể. Chỉ có phần đầu ngón tay và ngón chân dẹt ra, trông giống như vây cá.
「Hãy xem đường cong hoàn hảo tuyệt đối của Kunitachi đang tràn ngập kia! Không dùng thân hình tuyệt vời này làm vũ khí thì sao có thể chiến đấu chứ!!」
「C, c, cái bộ đồ thế này… ho, hoàn toàn là trần truồng mà!!」
「Đâu phải trần truồng. Hầu như không lộ ra chút nào mà.」
「Dù không hở hang nhưng mà dáng người lộ rõ hết rồi ạ!!」
Shogo lúng túng quay mặt khỏi Rinka, hỏi.
「Ưm… cái này, là cosplay con gì vậy ạ?」
「Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao. Là cosplay hải cẩu!!」
「Bắt Kunitachi-san cosplay hải cẩu, quả nhiên là Sagara-senpai, cách nhìn nhận thật khác biệt… Nói đúng ra thì hải cẩu chỉ là một cái cớ để mặc tất bó sát thôi đúng không ạ?」
Rinka cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt, run rẩy.
「Em không thể nào xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng thế này được đâu ạ!!」
Cô bé la lên, túm lấy chiếc áo khoác đồng phục rồi nhanh chóng khoác vào che kín người.
Mei bĩu môi vẻ không hài lòng.
「Ưm, chán thật đấy. Nếu tham gia với bộ cosplay này thì chắc chắn sẽ thắng giải mà.」
「Hahahahaha… Em lại cảm thấy có lẽ sẽ bị loại ngay từ vòng duyệt ấy chứ…」
Shogo nhìn quanh phòng họp.
「Còn Kurumi-san nữa nhỉ. Không biết, không hiểu sao em thấy sợ không dám nhìn nữa…」
Kurumi đang đứng ở một góc khuất trong phòng họp. Khi Mei và Shogo đến gần, cô bé nhận ra và ngẩng mặt lên bước lại gần.
「Ô, trang phục của Kurumi-san có vẻ bình thường nhỉ…」
Một chiếc váy bồng bềnh mềm mại, và một chiếc tạp dề trắng với chiếc nơ lớn. Là một chiếc váy tạp dề màu xanh da trời, giống như của Alice trong 『Alice ở xứ sở thần tiên』. Dù không lòe loẹt bằng cosplay của Konohe và các bạn, nhưng nó mang lại cảm giác cổ điển, ổn định và đáng yêu.
「Mikadonono-senpai. Trô, trông có hợp không ạ?」
「Ừ, rất hợp. Thật sự như một nhân vật nữ chính trong truyện cổ tích vậy. ──Sagara-senpai, chị cũng có thể chuẩn bị những bộ trang phục bình thường mà.」
Konohe, Rinka, và Mana cũng vây quanh Kurumi, khen ngợi: 「Dễ thương quá~」
「Thế là đã đủ tất cả mọi người rồi nhỉ. Được rồi Mikadonono, hãy chọn xem ai sẽ ghép cặp với tôi để tham gia cuộc thi.」
「Ơ, em quyết định sao ạ!?」
「Tôi đã cho em xem dáng vẻ cosplay của mọi người vì mục đích đó mà. Chứ tuyệt đối không phải để ngắm cho đã mắt đâu nhé!」
Shogo khoanh tay với vẻ mặt đăm chiêu.
「Ưm… thật khó để chọn một người… Em không hiểu rõ về cosplay, nên Senpai tự quyết định thì tốt hơn ạ.」
「Ôi trời ơi, đúng là một tên vô dụng mà. Thôi được rồi, tôi sẽ quyết định.」
Mei lần lượt nhìn quanh các cô gái… và dừng ánh mắt ở Kurumi.
「Kurumi, em sẽ ghép cặp với tôi chứ?」
「Em, em sao ạ!?」
「Người mà tôi cảm thấy yên tâm nhất khi ghép cặp, vẫn là Kurumi mà.」
Kurumi đang suy nghĩ. Có lẽ cô bé đang kiểm tra lịch trình.
Lúc đó, Yurina đang đứng nhìn từ xa, cắt ngang lời nói của Mei, đứng thẳng trước mặt cô.
「Chẳng lẽ chị định bỏ qua tôi sao. Thật không thể chấp nhận được.」
Vì bị tổn thương lòng tự trọng khi không được chọn, cô bé bĩu môi giận dỗi.
「Quả thật cosplay của Houshou rất cuốn hút. Tôi thừa nhận là khí chất khác biệt. Nhưng khí chất quá mạnh, nếu ghép cặp thì tôi sẽ không nổi bật mất.」
「Ôi, nỗi lo đó không cần đâu. Chị không cần phải nổi bật. Chị sẽ dùng khí chất mèo dễ thương của mình để khuất phục các giám khảo của cuộc thi. Tôi có thể hình dung ra cảnh tất cả mọi người sẽ phải bò trên đất, dựng ngược lông lên và kêu meo meo trước sức hút này.」
Shogo vội trấn an cô bé như vậy: 「Thôi nào, thôi nào.」
「Đây là câu lạc bộ của Sagara-senpai, nên lần này hãy làm theo ý của Senpai đi. Hơn nữa, hình như cuộc thi không cho phép các chuyên gia tham gia, nên Yurina có khả năng bị vướng mắc đó. Hồi trước em cũng từng là diễn viên nổi tiếng mà.」
Yurina hơi bất mãn nhưng vẫn im lặng. Có vẻ như cô bé cũng đã chấp nhận.
「Vậy Kurumi, em có nhận lời không?」
「Vâng… vâng. Nếu vậy thì em sẽ tham gia cuộc thi.」
「Được rồi nhé. Từ ngày mai chúng ta sẽ luyện tập giới thiệu bản thân.」
Kurumi gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay.
「Vậy thì, em sắp phải đi làm thêm rồi…」
「Ô, vậy sao. Xin lỗi vì đã giữ em lại. ──Thôi nào Mikadonono, chúng ta ra ngoài đợi để các bạn thay đồ.」
Mei và Shogo lại ra hành lang, đợi các cô gái thay đồ.
「Senpai, thật ra ngay từ đầu chị đã định chọn Kurumi-san rồi phải không?」
「À, ai biết được chứ.」
Mei trả lời câu hỏi của Shogo với vẻ mặt dửng dưng.
Một lúc sau, cửa mở ra, Kurumi bước ra hành lang. Cô bé đang cầm túi xách, có vẻ như sẽ đến quán cà phê ngay.
「Vậy thì chủ quán… à không, Sagara-senpai, Mikadonono-senpai, em xin phép.」
Được hai người tiễn, Kurumi chạy về phía cuối hành lang.
Khi cô bé khuất dạng ở góc hành lang, Konohe và các bạn cũng bước ra.
「Mọi người cũng vất vả rồi. Tôi sẽ dọn dẹp phòng họp.」
Nói rồi, Mei định quay trở lại phòng họp.
Lúc đó, Konohe nhìn về phía hành lang nơi Kurumi vừa chạy đi và lẩm bẩm.
「Kurumi-san trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ…」
Nghe thấy vậy, Mei dừng bước.
「Có vẻ như cô bé hơi mệt mỏi ạ.」
「Có lẽ việc làm thêm bận rộn nhỉ.」
Rinka và Mana cũng nói như vậy.
Mei hơi lo lắng.
Có lẽ nào cô bé đang cố gắng tham gia câu lạc bộ vì cô ấy?
Và rồi cô nhớ ra.
Lúc nãy, khi được đề nghị tham gia cuộc thi, cô bé cũng đã không trả lời ngay mà có vẻ lưỡng lự…
「Thôi được rồi mọi người, hôm nay chúng ta giải tán tại đây!」
Nói xong, Mei chạy theo Kurumi.
Cô bắt kịp cô bé ngay trước tủ giày ở trường.
「Kurumi!」
Khi cô gọi từ phía sau trong lúc chạy dọc hành lang, cô bé quay lại với vẻ hơi ngạc nhiên.
「Có chuyện gì vậy ạ?」
「Chuyện là… Kurumi, em mệt sao? Chẳng lẽ em đang cố gắng vì tôi trong khi phải đi làm thêm sao?」
Nghe vậy, Kurumi mỉm cười và lắc đầu.
「Không đâu ạ. Ca làm không vất vả đến thế. Em hoàn toàn không mệt chút nào.」
「Nếu thấy cuộc thi quá sức thì em có thể từ chối mà. Đó chỉ là trò vui của tôi thôi.」
「Không sao đâu ạ. Em thích cosplay mà.」
Kurumi vẫn mỉm cười trả lời.
「Vậy sao… Được rồi, nhờ em nhé. Không có cô gái nào hợp với cosplay như Kurumi đâu.」
Kurumi gật đầu, rồi quay lưng lại, định bước đi.
Nhưng cô bé không tiến lên phía trước. Cô đứng yên tại chỗ, chân như bị đóng chặt. Lưng hơi khom lại, cúi đầu.
「Em bình thường thôi, phải không ạ…?」
Kurumi thì thầm.
Giọng nói đó nghe quá đỗi buồn bã, khiến Mei nhất thời không thể trả lời.
「…Ý em là sao?」
「Em không có tài năng, không năng động, không hiền lành, và cũng chẳng có sức hút…」
「Không phải vậy đâu. Ngược lại, Kurumi có tất cả những điều đó mà.」
「Đúng vậy. Tất cả đều “bình thường” thôi. Em chỉ có được một cách bình thường…」
「Em buồn vì chuyện đó nên trông không được vui sao…?」
「Chủ quán thật tuyệt vời. Chị kinh doanh quán cà phê, lại rất thông minh. Khi chị nói muốn có một “cuộc sống bình thường”, em cứ nghĩ là mình đang bị so sánh, nên em sợ lắm…」
「Khoan, chờ đã. Tôi không nói “bình thường” với ý nghĩa chỉ trích đâu. Thật sự, tôi khao khát một cuộc sống trung học như mọi người vẫn có.」
「Chủ quán có thể đi trên một con đường đặc biệt, hoặc một con đường bình thường. Chị có thể chọn. Nhưng em thì… em chỉ có thể đi trên con đường bình thường thôi…」
「Kurumi có sở thích cosplay mà!」
「Nếu cosplay, ai cũng có thể trở thành nữ chính… Hơn nữa, còn rất nhiều người quyến rũ hơn em nữa…」
Lần này, Mei hoàn toàn im lặng.
Cả hai đều không nói lời nào, chỉ có sự im lặng bao trùm. Không hề nhận ra sự khó xử này, các học sinh khác vui vẻ cười nói bước qua.
「X, xin lỗi ạ. Em lỡ buông lời yếu đuối rồi.」
Kurumi quay lại, và lại mỉm cười như thường lệ.
Nhưng Mei chỉ cảm thấy cô bé đang cố gắng gượng.
「Không sao đâu ạ. Em cũng hiểu cảm giác của Sagara-senpai mà.」
Nói rồi cô bé quay lưng lại, chạy về phía tủ giày.
Mei im lặng đứng yên, tiễn cô bé thay giày và bước ra ngoài.
Quay lại phòng họp và dọn dẹp xong xuôi trang phục, Mei vẫn cứ lẳng lặng đứng đó.
Bên ngoài đã là buổi tối. Mùa đông, mặt trời bắt đầu lặn là trời tối rất nhanh.
Nhìn xuống sân trong từ cửa sổ, các học sinh đang vội vã đi về phía cổng sau để về nhà.
「Chỉ có thể bình thường thôi, sao…」
Mei đã từng khao khát một lối sống như cô bé đó.
Cô nghĩ đó là điều còn dang dở trong cuộc sống trung học của mình.
Nhưng cuối cùng, cô chẳng tìm thấy điều gì còn dang dở cả. Cái còn lại, chẳng phải chỉ là việc cô đã làm tổn thương Kurumi sao? Lại còn ngay trước khi tốt nghiệp nữa chứ.
「Senpai? Chuyện gì vậy ạ?」
Cửa mở ra, giọng Miyabi vang lên. Quay lại, Miyabi đang đứng đó, mặc bộ đồ thể thao.
「Kannagi. Hoạt động câu lạc bộ kết thúc rồi sao? Em nói là sẽ quyết định trưởng câu lạc bộ mà…」
Miyabi lắc đầu với vẻ mặt thất vọng.
「Thì đó, có hai ứng cử viên trưởng câu lạc bộ, nhưng họ cứ tranh cãi về việc ai sẽ là trưởng. Giờ thì giáo viên cố vấn đang ra sức hòa giải hai người, nhưng mọi người đều thấy chán nản. Tớ cũng được cho nghỉ ngơi.」
「Vất vả thật nhỉ. ──Thôi thì, Kannagi làm trưởng câu lạc bộ luôn thì sao?」
Mei nói đùa, Miyabi lớn tiếng vẫy hai tay như muốn nói: 「Không đời nào!」
「Không đâu~. Trưởng câu lạc bộ nghe có vẻ phiền phức vì phải quản lý thành viên! Tớ muốn tập trung vào việc luyện tập vì tớ muốn tham gia giải toàn quốc khi lên năm ba mà!」
Nhìn Miyabi ra sức phủ nhận, Mei không khỏi khúc khích cười.
「Ưm~, sao lại cười vậy chứ!?」
「Xin lỗi, xin lỗi. ──Tôi vui lắm. Năm nhất Kannagi ít giao tiếp với người khác lắm. Trong một năm này em đã thay đổi rất nhiều.」
「Đúng vậy nhỉ… Hồi đó tớ sợ lắm. Tớ đã hiểu lầm Kumagorou-san là bố ruột, lo lắng vì không thể gặp Shogo, và sợ bị tổn thương thêm nữa. Giờ nghĩ lại thì, có lẽ tớ đã quá sợ hãi.」
Miyabi mỉm cười như đang hồi tưởng về quá khứ. Thậm chí có thể cảm nhận được sự tự tại khi cô bé hoài niệm về bản thân trong quá khứ.
「Tôi thì… giờ này mới làm tổn thương người khác.」
Mei nói một cách tự chế giễu.
「Chuyện gì đã xảy ra vậy? …Chuyện của Kurumi-san sao? Em thấy cô ấy chạy đi với vẻ mặt buồn bã.」
「Chẳng có gì to tát đâu. Dù sao thì cũng sắp tốt nghiệp rồi sẽ quên thôi. Chẳng cần phải sợ hãi gì cả.」
Nếu Kurumi tiếp tục làm thêm sau khi tốt nghiệp, sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp mặt. Nhưng mối quan hệ của họ sẽ không còn là học sinh cùng trường nữa. Chỉ là chủ thuê và nhân viên, thế thôi.
Như vậy là được rồi. Rốt cuộc Mei đã sống trong một thế giới khác với những cô gái như cô bé đó mà.
「…Senpai, có lẽ chị đang hiểu lầm rồi. Em không phải là không làm tổn thương ai nữa. Ngay cả bây giờ, bạn bè với nhau, làm tổn thương nhau hay bị tổn thương là chuyện thường xuyên. ──Nhưng, em muốn nói rằng em không còn sợ điều đó nữa.」
「Sao em lại không sợ?」
「Vì đó là chuyện bình thường mà.」
Bình thường… Mei lẩm bẩm trong lòng.
「Ngày nào cũng gặp mặt, đôi khi sẽ có những chuyện khó chịu, và đôi khi vô tình khiến đối phương khó chịu phải không. Ai cũng như vậy thôi, là chuyện hiển nhiên. ──Nghĩ như thế, thì chẳng cần phải tổn thương sâu sắc từng chút một. Chỉ cần làm lành lại là được.」
Mei hoàn toàn hiểu những gì Miyabi nói.
Khi giao tiếp với người khác sẽ có lúc va chạm. Miyabi tuyệt nhiên không cảm thấy đó là gánh nặng. Chỉ là, điều đó xảy ra với bất kỳ ai. Vì vậy không cần phải tự mình lo lắng quá mức.
──Cô bé đang nói như vậy.
「Em đã có thể suy nghĩ mạnh mẽ đến thế rồi sao.」
「Nhờ Tsuruma-san đó ạ. Em hay cãi nhau với Tsuruma-san mà.」
Mei gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Mei cuối cùng cũng nhận ra.
「Không biết từ lúc nào, mình đã có một 『cuộc sống trung học bình thường』 rồi.」
Những chuyện như Mei đã làm tổn thương Kurumi, chắc chắn cũng là những cảnh tượng rất bình thường đang xảy ra ở khắp mọi nơi trong trường.
…Vậy thì, cứ để như thế là được sao?
「Nhưng Kannagi này. Tôi không muốn kết thúc trong cảnh 『bình thường』 đâu.」
「Chị sẽ làm gì?」
「Người có thể hàn gắn mối quan hệ đã bị tổn thương của tôi và Kurumi, chỉ có chúng tôi mà thôi. Chẳng ai khác có thể thay thế được, đó là một điều đặc biệt của riêng tôi. Đúng không?」
Miyabi nhìn thẳng vào Mei, rồi lớn tiếng gật đầu.
「Tất nhiên rồi!」
Ra khỏi trường, Mei trở lại quán cà phê đúng vào giờ đóng cửa của 『Lyrical Sisters』. Khi cô mở cửa, các nhân viên đang dọn dẹp bên trong quán.
Cô đến gần Kurumi đang lau bàn, cô bé quay lại với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
「Chủ quán… Chẳng phải trong thời gian câu lạc bộ, chị không đến quán sao?」
「Kurumi. Chúng ta hãy dừng việc tham gia cuộc thi cosplay lại.」
「Có được không ạ? Chị đã nói đó là mục tiêu của chị mà.」
「Câu lạc bộ đã kết thúc rồi. Rốt cuộc thì tôi vẫn hợp với vai trò chủ quán cà phê này hơn. Tôi đã nhận ra đây chính là nơi thuộc về mình.」
「Em xin lỗi, vì em đã nói những điều kỳ lạ. Chị đã không thể có được cuộc sống trung học bình thường rồi.」
Kurumi cúi đầu vẻ áy náy.
Tuy nhiên Mei lắc đầu.
「Không phải vậy đâu. Tôi đã được tận hưởng rất nhiều rồi. Không cần phải tiếp tục nữa.」
「…Khi nào ạ?」
「Làm tổn thương bạn bè, rồi tự mình suy nghĩ về những điều đó. …Chẳng phải đó chính là những chuyện bình thường có ở khắp mọi nơi sao. ──Tôi kinh doanh quán cà phê, và đã tiếp xúc với nhiều người khác nhau ngoài trường học. Vì vậy, tôi ít có cơ hội va chạm với những người bạn cùng lứa như thế này. Và vì thế mà tôi đã mơ hồ tìm kiếm thứ gọi là 『cuộc sống trung học bình thường』 đó.」
「Ra là vậy ạ… Fufu, em cảm thấy mình có ích, nên em rất vui.」
「Từ hôm nay, tôi lại là chủ quán kiêm người quản lý của 『Lyrical Sisters』. Nhờ em nhé, Kurumi.」
「Vâng! Chúng ta hãy cùng làm cho sự kiện Valentine trắng thành công nhé!」
Mei bước về phía phòng nhân viên phía sau để chuẩn bị.
Tại đó, cô quay lại một lần, nói với Kurumi.
「Với lại, Kurumi. Tôi không biết em nghĩ gì về bản thân mình… nhưng ít nhất đối với tôi, em là một người đặc biệt đã giúp tôi nhận ra những điều quan trọng.」
Kurumi nhìn Mei với vẻ mặt ngây ra. Một vẻ mặt nửa hiểu nửa không.
「Không ai khác có thể thay thế được em đâu.」
Nói rồi, Mei bước về phía phòng nhân viên.
§
「Thế nào, chủ quán. Nếu bị tấn công bằng bộ dạng thế này, chắc chắn các cô gái trên toàn quốc sẽ tan chảy đến mức không thể đứng vững được.」
Ikusu, đội mũ học sinh và khoác áo học sinh, vừa nói vừa cười, khoe hàm răng trắng lóa.
Ngày hôm sau khi Mei trở lại vị trí chủ quán. Trong quán 『Lyrical Sisters』, Ikusu đang trình bày kế hoạch sự kiện Valentine trắng mà anh ấy đã nghĩ ra.
「…Sao lại là đồng phục học sinh nam?」
「Nói đến Valentine trắng thì là quà của con trai dành cho con gái. Sau khi tìm hiểu chủ đề, tôi cho rằng những tình huống ngọt ngào gợi nhớ thời học sinh sẽ được ưa chuộng.」
「Ngọt ngào thì được nhưng… chẳng phải hơi lỗi thời sao? ──Kurumi thấy sao?」
Mei hỏi ý kiến Kurumi đang đứng cạnh lắng nghe.
「Ừm… Nếu nói là cũ thì cũng cũ thật, nhưng biết đâu lại được ấy chứ. Đó là đồ retro mà, retro! Sao không trang trí nội thất quán theo phong cách truyện tranh thiếu nữ thời Showa luôn nhỉ? Những khách hàng lớn tuổi sẽ cảm thấy hoài niệm, còn những khách hàng trẻ lần đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy mới mẻ, thử hướng đi đó thì sao ạ!」
Khi nghe nói như vậy, Mei cũng thấy ý tưởng sự kiện của Ikusu, vốn có vẻ lỗi thời, giờ lại trở nên thực tế hơn.
「Ừm… Nói vậy thì, đây đúng là một hướng đi mới mẻ mà quán chúng ta chưa từng thử. Có lẽ có thể khai thác được một lượng khách hàng mới. Nhưng mà…」
Mei vẫn lo lắng nhìn Kurumi.
「Nội thất thì được, nhưng đồng phục của 『Sisters』 thì sao? Nếu tất cả đều mặc đồng phục học sinh nam thì đúng là không hợp với hình ảnh của quán chúng ta. Nếu các cô gái mặc đồng phục thủy thủ tặng quà thì không còn là Valentine trắng nữa rồi…」
「Ưm, đúng vậy nhỉ… Trang phục cosplay phù hợp với phong cách retro thời Showa à…」
Suy nghĩ một lúc, Kurumi đứng dậy như vừa nghĩ ra điều gì đó.
「Đúng rồi! Chờ em một lát!!」
Nói rồi Kurumi chạy lên lầu hai, nơi cất giữ bộ sưu tập trang phục của Mei.
「Cô ấy thật đáng tin cậy nhỉ.」
Ikusu nói một cách ngưỡng mộ.
「Đúng vậy. Cô ấy chẳng suy nghĩ về kinh doanh gì cả, cứ thế đưa ra những đề xuất mà cô ấy thấy hay.」
Mei cảm thấy rằng, đối với quán cà phê này, cô bé thật sự là một sự tồn tại đặc biệt.
Khoảng ba mươi phút sau, Kurumi với tiếng bước chân lạch bạch trở lại chỗ Mei và Ikusu.
「Chủ quán! Bộ trang phục này thì sao ạ!?」
「Nào nào… Ối!?」
Mei quay sang Kurumi, không kìm được ngả người ra sau.
Kurumi đang khoác một chiếc áo học sinh nam cởi cúc trên thân trên. Và bên dưới là bộ đồ thể dục trắng tinh chói mắt. Cái cô bé đang mặc là một chiếc quần đùi thể dục màu xanh đậm, đúng phong cách retro thời Showa.
「K, k, cái bộ dạng đó là gì vậy!?」
「Trong một cuốn truyện tranh tuổi học trò mà em từng đọc trước đây, có cảnh một cậu con trai khoác áo học sinh nam cho một cô gái mặc đồ thể dục đang run vì lạnh! Chẳng phải đó là một tình huống ngọt ngào phải không!?」
---
「Ưm, ưm… Quả thật là retro và mới mẻ… Cảm thấy một vẻ moe của tuổi trẻ lỗi thời. N, nhưng Kurumi, em cũng có thể tự tin mặc bộ dạng đó sao.」
「Từ giờ em nghĩ mình sẽ thử mạo hiểm hơn một chút!」
「Ồ… ồ. Quả là thử thách thật đấy…」
Không hiểu sao, Mei có cảm giác rằng hướng đi của cuộc phiêu lưu có vẻ hơi lệch lạc.
Dù sao thì, kế hoạch Valentine trắng cứ thế được quyết định một cách ổn thỏa.
Và sự kiện Valentine trắng tại 『Lyrical Sisters』 đã kết thúc thành công.
Cuối cùng, vì các cô gái của 『Sisters』 thấy chiếc quần đùi thể dục quá ngại, nên bên dưới đã được thay bằng quần legging. Tuy nhiên, đồ thể dục, quần legging và áo học sinh nam. Đây cũng là một sự kết hợp độc đáo theo một nghĩa nào đó.
Và rồi, ngay sau đó là ngày lễ tốt nghiệp của Học viện Miryuin.
Mei, sau khi kết thúc buổi lễ, bước ra khỏi giảng đường, thì thấy Shogo và Konohe, Rinka và Mana, cùng với Miyabi và Kurumi đang cầm hoa chờ đợi.
「Sagara-senpai, chúc mừng tốt nghiệp ạ!」
Miyabi đưa cho cô một bó hoa lớn.
Mọi người ở đó đều vỗ tay, tiếng tách tách của máy ảnh vang lên. Ngay gần đó, Trưởng phòng Aratani đang ghi lại cảnh tượng xúc động bằng máy ảnh. Bên cạnh, Shiga-san siết chặt khăn tay, mắt đỏ hoe và khóc nức nở.
「Xin lỗi nhé, mọi người đã chuẩn bị vì tôi.」
Mei mỉm cười rạng rỡ ôm bó hoa.
「Dù sao đi nữa, Sagara-senpai đọc diễn văn bế giảng thật bất ngờ. Giọng chị ấy cũng rất đĩnh đạc.」
Shogo nói.
「Gì thế Mikadonono. Em nghĩ tôi sẽ vì quá xúc động mà bật khóc đến nỗi không nói thành lời sao.」
「Đ, đến mức đó thì không… Nhưng chị ấy thật sự rất sảng khoái nhỉ. Đúng là phong cách của Senpai mà.」
「Không phải là không buồn, nhưng đây không phải là ngày để khóc. Khóc lóc không hợp với tôi đâu.」
「Lần tới chúng ta lại cùng đến quán cà phê nhé. Mizutani-san cũng ở đó mà.」
Mọi người gật đầu đồng ý với lời của Konohe.
「Ồ, Sagara. Em ở đây à.」
Cô Kotori bước đến. Cô giáo, người thường mặc đồ thể thao, hôm nay lại mặc một bộ vest nữ. Nhưng ống tay và gấu quần hơi rộng, trông không được trưởng thành lắm.
「Cô Kotori cũng đã rất chăm sóc em ạ.」
Mei cúi đầu thật thấp.
「Không, không. Ngược lại, từ học kỳ mới, chúng ta mới là người nhờ em đó. Sagara chắc cũng bận rộn lắm, nhưng nhờ em nhé~」
Cô Kotori vỗ bộp bộp vào vai Mei bằng một động tác khuyến khích.
Shogo đang lắng nghe, lộ vẻ mặt khó hiểu.
「À, Sagara-senpai, có chuyện gì vậy ạ?」
Mei quay sang Shogo, mỉm cười tinh quái.
「Thật ra, từ học kỳ mới, tôi được mời làm giảng viên thỉnh giảng tại Học viện Miryuin này.」
「Ồ, giảng viên sao… Ý chị là, chị sẽ làm giáo viên ạ!?」
「Dù chỉ là một buổi giảng đặc biệt mỗi tuần thôi. ──Tôi đã kinh doanh quán cà phê ngay từ khi còn đi học. Vì vậy hiệu trưởng đã đề nghị tôi tổ chức một khóa học kinh doanh dựa trên kinh nghiệm của mình.」
「N, nói vậy… chị sẽ tiếp tục đến trường này sao.」
Mei nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào Shogo.
「Mikadonono tương lai sẽ tự mình khởi nghiệp phải không? Vậy thì vừa đúng lúc. Đừng quên tham gia các buổi giảng của tôi đấy. Rõ chưa!」
「V, vâng. Em xin được kính cẩn lắng nghe… Xin chị đó, đừng mặc đồ cosplay đứng trên bục giảng nhé.」
Shogo hơi né tránh. Cậu dường như không thể hình dung ra buổi học sẽ như thế nào.
Đột nhiên, Kurumi nắm lấy tay Mei.
「Vậy thì, chúng ta đi thôi ạ! Mọi người cũng được rồi chứ?」
「Tớ thì được! Tớ có thể xuất phát ngay bây giờ!」
Miyabi trả lời.
Mei bối rối hỏi Kurumi.
「Xuất phát, đi đâu vậy?」
「Mọi người sẽ đi công viên giải trí ạ. Sẽ là buổi tiệc chia tay vừa xem màn trình diễn ảo thuật đêm nay!」
「C, công viên giải trí sao!?」
Mei bị kéo tay đi, và được mọi người đẩy từ phía sau mà bước đi.
Khi đến gần cổng, Ikusu và Yuzurina đang đứng đó. Hình như họ cũng sẽ tham gia tiệc chia tay.
「Thiệt tình, tiệc chia tay ở công viên giải trí à, đúng là chẳng thoát khỏi cái kiểu học sinh cấp ba gì cả.」
Mình giờ không còn là học sinh nữa rồi. Mình đã trở thành một cư dân mới của xã hội, và đang bước đi trên một con đường không thể quay lại.
──Thế nhưng… sau này, thỉnh thoảng mình cũng nên trở về quá khứ một chút nhỉ.
Mei đã suy nghĩ như vậy.
Bởi vì, biết đâu có những điều bị lãng quên vẫn còn ở đó.