Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Tập 10 - Chương 4

# NHƯ GIA ĐÌNH, NHƯ NGƯỜI YÊU

Đêm ngày mười ba tháng Hai. Konoe Tsuruma đang tắm rửa trong phòng tắm riêng ở ký túc xá nữ, lòng hồi hộp không yên.

「Sô cô la cũng đã chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ còn chờ ngày mai đưa cho Shogo-san nữa thôi nhỉ…」

Vừa lẩm bẩm, cô vừa cẩn thận kỳ cọ khắp người bằng miếng bọt biển đầy xà phòng.

Từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân đều bao trùm bởi hương xà phòng, bọt tràn ra từ khe ngực, đọng lại ở rốn. Những hạt bọt tựa bong bóng xà phòng nhẹ nhàng bay lên, chạm vào chóp mũi ướt của Konoe rồi "pạch" một tiếng vỡ tan.

「Vì mình sẽ tặng sô cô la, nên phải giữ gìn cơ thể sạch sẽ…」

Cô không biết tại sao việc tặng sô cô la lại cần phải sạch sẽ, nhưng dù sao cô vẫn dành thời gian gấp đôi ngày thường, kỳ cọ làn da bằng miếng bọt biển mềm mại.

「Vì mình… là người yêu của Shogo-san mà…」

Nói đến đó, Konoe bỗng ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng.

Có lẽ không thể nói thành lời vì cô cảm thấy ngại ngùng. Có lẽ vì hạnh phúc đến mức lồng ngực như muốn vỡ tung.

Thế nhưng, dù Konoe không nói được, anh ấy đã nói rồi.

Rằng từ giờ cả hai sẽ sống như những người yêu nhau…

Konoe dừng tay cầm bọt biển, nhớ lại chuyện vài ngày trước. Hôm đó, Shogo đã nói rõ ràng như vậy mà…

Ngày đầu tháng Hai đó là một ngày buồn bã, mưa phùn rơi từ sáng sớm.

Trong một nghĩa trang rộng lớn cách trung tâm thành phố một đoạn, có một nhóm khoảng hai mươi người cầm ô. Tất cả đều mặc những bộ vest hoặc váy liền màu đen, xám giản dị, lặng lẽ cúi đầu. Trước mộ, một phụ nữ mặc đồ tang đang thành kính mặc niệm.

Hôm nay là giỗ ba năm của cựu chủ tịch Tập đoàn Mikadonono – Mikadonono Kumagoro.

Người phụ nữ trước mộ──Kanoko Mikadonono──sau khi mặc niệm xong, quay lại phía những người tham dự và cúi đầu thật sâu.

Hai năm đã trôi qua kể từ khi Kumagoro qua đời khi còn rất trẻ, chưa đầy năm mươi tuổi. Nỗi buồn trên gương mặt Kanoko đã nguôi ngoai, giờ chỉ còn nét hoài niệm về quá khứ.

Konoe cũng mặc đồng phục, cùng với Shogo và những người khác tham dự.

Bên cạnh cô là người cha nuôi Tsuruma Seiji. Bên cạnh Shogo là Kannagi Miyabi, và xa hơn nữa là cha cô bé, Kannagi Kazuma. Yurina Hosho, chị họ của Shogo, cùng với cha mẹ cô bé cũng có mặt.

Konoe nhìn ngôi mộ của gia đình Mikadonono, nơi Kumagoro đang yên nghỉ.

Đó là ngôi mộ của cha ruột cô.

Thế nhưng, Konoe vẫn chưa thực sự cảm nhận được việc Kumagoro là cha ruột mình. Dù lý trí đã hiểu, nhưng cô vẫn chỉ xem ông là chú Kumagoro, người đã chăm sóc cô từ nhỏ.

Konoe nghĩ như vậy cũng tốt. Cô có người cha đã nuôi dưỡng mình. Kumagoro có con trai là Shogo mà.

Có lẽ nghĩ cô đang buồn, Seiji vỗ nhẹ vào vai Konoe.

「Cha. Chú Kumagoro nhất định sẽ vui mừng phải không ạ?」

「Hửm?」

「Chuyện Kanoko-san tái hôn…」

Konoe nhìn Kanoko, rồi quay sang nhìn Kazuma. Kanoko và Kazuma đã đính hôn để tái hôn, dự định sẽ tổ chức hôn lễ và đăng ký kết hôn vào đầu mùa xuân.

「Kumagoro-kun ngày xưa vẫn luôn lo lắng cho Kanoko-san. Ở trên thiên đường, nó nhất định đang mong con được hạnh phúc trọn vẹn.」

Nghe lời cha, Konoe cảm thấy vui mừng.

Cha mẹ của Konoe và Shogo, ở một khía cạnh nào đó, đều mang trong mình những bất hạnh.

Kanoko phải đau khổ vì hôn nhân chính trị, Kumagoro không thể trở thành cha ruột của Shogo, mà lại sa vào mối tình bất chính.

Và Mayuki Saginomiya – mẹ ruột của Konoe – dù kỳ diệu sinh ra con của Kumagoro, nhưng lại yếu đuối, chỉ có thể sống xa cách đứa con ấy.

Nhìn quanh, Mayuki không đến dự lễ giỗ ba năm.

Là tình nhân của Kumagoro, việc cô không thể đến những nơi tụ họp gia đình là điều đương nhiên, nhưng Konoe vẫn cảm thấy hơi buồn.

Sau đó, cả đoàn di chuyển đến hội quán nghĩa trang để dùng bữa trưa tiệc rượu.

Khi bữa ăn kết thúc, Yurina đứng dậy và cúi đầu nhẹ nhàng trước những người lớn.

「Cháu còn phải học bài, nên xin phép về trước ạ.」

「Cố gắng thi cử nhé con.」

Được Kanoko dịu dàng tiễn, Yurina trở về trước một bước.

Sau đó, Kanoko lo lắng nhìn Konoe và Miyabi.

「Konoe-san và Miyabi-san chắc cũng thấy buồn chán phải không? ──Shogo, con đưa hai cô bé ra ngoài đi dạo đi?」

Và thế là Konoe, Shogo và Miyabi ra ngoài, đi dạo trong vườn nghĩa trang.

Khi ra ngoài, mưa phùn đã tạnh, chỉ còn cơn gió lạnh thổi qua.

「Thấy nhức mỏi cả vai. Không thích mấy buổi lễ trang trọng chút nào~」

Vừa đi dạo trong vườn nghĩa trang, Miyabi vừa xoa vai lẩm bẩm.

「Hôm nay là giỗ ba năm, cũng không quá trang trọng đâu. Với lại, Miyabi đã ăn lia lịa biết bao nhiêu món cơ mà.」

「Chính vì quá trang trọng nên mới mệt mỏi và đói bụng đấy! Cha cứ bắt con chào hỏi bao nhiêu lần ấy.」

「Kannagi-san sắp trở thành người nhà của Shogo-san rồi mà.」

Konoe nói.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến đám cưới của Kanoko và Kazuma. Vì thế, Kazuma cùng con gái đã đi chào hỏi người thân của Kanoko. Miyabi cảm thấy trang trọng cũng phải.

「Gia đình, à… Gia đình thì sẽ như thế nào nhỉ?」

Shogo bỗng dừng lại lẩm bẩm.

「Shogo-san, anh đang băn khoăn chuyện gì sao?」

「Không phải vậy đâu. Chỉ là, anh chưa cảm nhận được thôi.」

Nghe vậy, Miyabi gật đầu liên tục.

「Em cũng chưa cảm nhận được gì đâu. Em từng bị buộc phải chấp nhận rằng việc mình nghĩ mình là em gái của Shogo là sai. Thế mà giờ cha và Kanoko-san lại tái hôn. Em cảm thấy mình nên làm gì đây không biết.」

「Ừm, chuyện anh em thì còn cả tương lai, chưa cảm nhận được cũng là lẽ thường. ──Thế nhưng Miyabi này, từ giờ em cứ thoải mái làm em gái của anh mà không cần phải e dè anh. Khi có chuyện buồn phiền, cứ vô tư mà dựa dẫm vào anh. Có như vậy thì dần dần chúng ta mới giống một gia đình thật sự được.」

「Hê~y, Shogo muốn được dựa dẫm cơ à~ Cái tên cuồng em gái này!!」

「Cái, cái gì mà cuồng em gái. Anh đâu có ý đó…」

「Yà~i, đồ cuồng em gái, cuồng em gái~!」

Trong lúc Miyabi đang trêu chọc, một tiếng gọi cô từ xa vọng lại.

「Ơi, Miyabi! Mọi người muốn nói chuyện với Miyabi kìa!」

Đó là Kazuma. Chắc chuyện tái hôn đang được bàn tán trong bữa ăn.

Miyabi cau mặt nói 「Lại nữa à?」 rồi đi về phía cha.

Đi theo sau, Konoe khẽ cười.

「Kannagi-san thật sự giống một cô em gái tinh nghịch.」

「Hơi tinh nghịch quá rồi đấy… Anh có giữ được uy nghiêm của một người anh trai không đây?」

「Ai mà biết được chứ~」

Konoe cũng muốn nói một lời trêu chọc.

Cô nghĩ Miyabi đã chấm dứt mối tình đơn phương của mình, chấp nhận cuộc sống như em gái của Shogo.

Là tình địch của Miyabi, Konoe cảm thấy có lỗi, nhưng suy nghĩ như vậy có lẽ là vô lễ. Hơn nữa, trên thực tế, Konoe cũng ghen tị với sự mạnh mẽ của Miyabi và việc cô bé có thể trở thành người thân thật sự.

Bỗng nhiên, Shogo dừng lại.

「Này, Konoe. Từ giờ anh muốn đối xử với Miyabi như anh em. Nhưng không chỉ có vậy. Anh cũng muốn… với Konoe…」

Shogo nhìn thẳng vào Konoe và nói.

「Anh cũng muốn đối xử với Konoe như những người yêu nhau hơn nữa.」

Trong một lúc, Konoe nhìn Shogo mà không nói được lời nào.

Cô cảm thấy hạnh phúc. Ngực đập dồn dập, trái tim như sưng lên, chèn ép khiến cô khó thở.

Mở miệng cũng không có sức, hơi thở như muốn thoát ra.

「Vâng…」

Chỉ trả lời một tiếng khàn đặc đó đã là tất cả sức lực của cô.

「Như người yêu… ư…」

Konoe đang ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ lại những lời Shogo đã nói.

「Người yêu thì sẽ làm những gì nhỉ…」

Cô tưởng tượng, nhớ lại những lần tiếp xúc với Shogo từ trước đến nay.

「Chắc là đi hẹn hò, hay ăn tối cùng nhau… Nhưng những việc đó thì từ trước đến nay mình vẫn làm mà, vì là 'hơn cả người yêu' nên chắc là… ừm, mỗi ngày cùng nhau tắm rửa, kỳ lưng cho nhau… Rồi mỗi tối cũng cùng nhau sưởi ấm cho nhau… Khoan, khoan đã, vì mùa đông lạnh mà!! Nói là thèm hơi ấm con người thì đúng hơn!!」

Tự mình la hét trong phòng tắm, Konoe 「Kyaa!!」 một tiếng thét lên.

「Kh, kh, không phải vậy!! Là do Shogo-san cả!! Vì Shogo-san nói là hãy như người yêu mà!!」

Cô đập tay liên tục vào nước, thở hổn hển.

Konoe bình tĩnh lại một chút, úp nửa mặt xuống nước và thở ra bong bóng.

──Nhưng lúc đó, mình đã không trả lời anh ấy một cách đàng hoàng…

Konoe hơi hối hận. Khi Shogo nói 「Hãy sống như người yêu nhé」, cô đã rất vui, nhưng lại không thể trả lời tốt. Cô không thể nói 「Em cũng muốn làm người yêu anh」.

Một nỗi lo mới nhen nhóm sâu trong lòng cô. Nỗi lo liệu cô có thể thực sự sống như một người yêu không.

Bí mật về xuất thân của Konoe, Miyabi và cả Shogo đã được hé lộ. Không còn gì ngăn cản hai người họ trở thành người yêu.

Từ giờ trở đi, Konoe và Shogo có thể chân chính bước đi trên con đường tình yêu.

Đồng thời, đó cũng là việc bước đi trên một con đường mà họ chưa từng đi qua.

──Mình có thể trở thành một người yêu hạnh phúc không…

Kanoko, Kumagoro, và cả mẹ ruột Mayuki, tất cả đều không ai từ đầu đã muốn bất hạnh cả.

Nhưng cứ lo lắng cũng chẳng ích gì. Như lời Shogo nói, cô phải dũng cảm tiến một bước, sống như một người yêu.

Cô phải trả lời rõ ràng một lần nữa. Cô phải nói rằng cô cũng muốn làm người yêu.

May mắn thay, ngày mai là Valentine. Là ngày tuyệt vời để bày tỏ tình cảm.

Mới hôm nọ, cô cũng vừa khuyên Rinka Kunitachi mà. Valentine là ngày tạo cơ hội để bày tỏ những cảm xúc thường ngày. Là ngày thúc đẩy ta tiến lên.

「Không sao đâu! Mình đã chuẩn bị sô cô la cẩn thận rồi mà!」

Ra khỏi bồn tắm, Konoe quấn khăn tắm quanh người, đứng trước tủ lạnh trong bếp.

Mở cửa tủ lạnh, luồng khí lạnh thổi ra, làm mát cô trong chiếc khăn tắm.

Cô nhẹ nhàng lấy chiếc đĩa đặt ở ngăn giữa ra. Trên đĩa là khuôn hình trái tim cỡ vài centimet, được bọc trong màng bọc thực phẩm.

Sô cô la đã được đổ vào, phủ một lớp kem dâu tây mềm mại, trang trí thêm lá thảo mộc.

「May quá… Làm đẹp rồi này.」

Nhìn thành phẩm sô cô la tự làm trông bắt mắt, Konoe thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên liệu là sô cô la tự làm mua ở 『Marie Chocolat』. Chắc chắn là ngon rồi.

Bây giờ chỉ còn việc tặng thanh sô cô la này cho Shogo. Cùng với những lời muốn nói.

「Nhưng mà… mình nên nói gì đây… Chắc vẫn phải dồn hết tình cảm như国立-san nói thì mới được nhỉ.」

Konoe nhớ đến cô gái đã cố gắng hết sức để bày tỏ cảm xúc của mình.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm chiếc đĩa bằng cả hai tay và thử mở miệng tập nói.

「Sh… Shogo-san. Sô cô la của em, xin anh hãy ăn đi ạ!!」

Vừa nói xong, cô bỗng thắc mắc nhìn xuống cơ thể mình.

「Sô cô la của em… rốt cuộc là ở chỗ nào vậy…?」

Trong lúc đang nghiêng đầu suy nghĩ, chiếc khăn tắm quấn quanh người cô bỗng lỏng ra…

Rớt "xoạch" khỏi người Konoe.

「Hự!」

Konoe trần truồng với chiếc sô cô la trên tay, rùng mình vì bị lạnh sau khi tắm.

§

Sáng hôm sau, ngày Valentine, Konoe ra khỏi ký túc xá nữ sớm hơn thường lệ, đến căn hộ của Shogo.

Trong túi xách cầm tay cùng với cặp sách, có một hộp sô cô la tự làm được gói quà đẹp đẽ.

「Tối qua mình đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà. Phải đưa ngay lúc còn sạch sẽ chứ.」

Tối qua, cô đã đổ mồ hôi vì căng thẳng một chút, nhưng giờ Konoe đã quên mất chuyện đó.

Khi đến gần căn hộ của Shogo, cô thấy bóng anh trên con đường phía trước. Bất chợt giật mình, cô vội nấp sau bức tường ở góc phố.

Cô khẽ thò đầu ra nhìn trộm thì thấy Shogo đang đứng đối mặt với ai đó.

Một cô gái mặc đồng phục thủy thủ… là Yurina.

「Yurina cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ.」

「Em không thấy cô đơn gì đâu. Cũng chẳng có kỷ niệm gì đáng kể ở cấp hai cả.」

「Vậy à… Nếu vậy thì em hãy đến học viện Miryūin và tạo thật nhiều kỷ niệm nhé.」

Cảm thấy không nên làm phiền, Konoe vẫn nấp mình, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

「Vâng, em sẽ tạo ra kỷ niệm. Bằng cách hành hạ帝野将悟 và xóa sổ cuộc sống học đường của anh. Anh hãy chuẩn bị tinh thần đi!」

「…Nếu em cứ nói vậy, quà nhập học của em sẽ là bánh quy sữa có bổ sung canxi đấy.」

Yurina nghiến răng, vẻ mặt cứng đờ.

「Lại, lại định làm em đau bụng nữa à!?」

Cuộc trò chuyện của hai người thật buồn cười, Konoe khúc khích cười.

Shogo có vẻ cũng đã quen hơn với việc đối phó với Yurina.

Đang định bước ra thì Konoe chợt dừng lại.

Vì Yurina đang cầm một hộp quà được gói đẹp đẽ bằng hai tay, chìa ra trước mặt Shogo.

Giấy gói màu trắng với ruy băng hồng. Chắc chắn là quà Valentine rồi.

「…Đây là tâm tư của em gửi gắm trong đó.」

「Ể, c… cho anh à?」

「Đương nhiên rồi… Còn đưa cho ai nữa.」

Yurina hơi cúi đầu, má đỏ bừng.

Shogo ngập ngừng đưa tay nhận món quà.

「Nhất định, nhất định phải ăn đấy!!」

Vừa nói, Yurina quay lưng bỏ chạy như muốn trốn thoát.

Shogo ngẩn người nhìn theo cô bé, còn Konoe thì dõi theo cả hai.

──Cái, cái này là… lời tỏ tình sao…?

Konoe bối rối. Lẽ nào Yurina vẫn thầm thương trộm nhớ Shogo?

Nghĩ lại thì, việc cô bé hay gây sự với Shogo có lẽ cũng là biểu hiện ngược lại của tình cảm.

Cố gắng trấn tĩnh sự bối rối, Konoe bắt đầu bước đi.

「Shogo-san, chào buổi sáng.」

Cô chào hỏi như thể mình vừa mới đến.

「Konoe. Chào em. Em đến đón anh sao?」

「Vâng. Lâu rồi, chúng ta cùng đến trường nhé.」

Konoe nhìn vào bàn tay anh khi anh quay lại.

「Là sô cô la Valentine sao?」

「À thì… chỉ là nghĩa vụ thôi. Chắc là sô cô la nghĩa vụ.」

Haha… Shogo cười.

「Nhưng mà, anh cũng mừng vì con bé dần dần thẳng thắn hơn. Lúc đầu, nó thật sự ghét anh mà.」

Nghĩ lại, Yurina gần như được Shogo cứu giúp. Vì vậy, sâu thẳm trong lòng, cô bé hẳn là dựa dẫm vào anh.

Đó cũng là điều Konoe muốn chúc phúc.

Nhưng không hiểu sao lúc này, Konoe lại ghen tị với Yurina như vậy. Cô ghen tị với sự kiên cường của cô bé, người đôi khi thẳng thắn đưa sô cô la.

──Mình cũng phải đưa sô cô la chứ. Phải sống như người yêu chứ.

Cô siết chặt tay cầm túi xách.

Thế nhưng, vì quá bối rối khi Yurina đã tặng sô cô la, cô không thể lấy quà của mình ra.

「Chúng ta cũng đi học thôi nào.」

Sau đó Shogo nói, và cả hai bắt đầu sánh bước.

Trong lúc trò chuyện phiếm trên đường đến trường, trong lòng Konoe vẫn nghĩ 「Mình phải trả lời là hãy sống như người yêu chứ」.

Nhưng cô lại không thể nói thành lời.

Shogo đã nói thích cô. Đã nói muốn sống như người yêu.

Cô lẽ ra phải có thể tặng sô cô la Valentine như một người yêu mà không chút lo lắng nào…

Cuối cùng, trong suốt buổi sáng đi học, Konoe không thể tặng sô cô la.

Tiết học thứ tư hôm đó, Konoe với tư cách là ủy viên lớp, đã giúp kiểm phiếu bầu cử hội học sinh buổi sáng. Giờ ăn trưa, cô cùng các ủy viên khác ăn trưa ở căng tin trường, rồi mới về lớp.

Trở lại chỗ ngồi, cô không thấy Shogo và Miyabi đâu cả. Chắc họ đang ăn trưa ở đâu đó.

Nhìn đồng hồ treo tường, còn gần hai mươi phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa.

Giờ thì sự bối rối buổi sáng đã dịu đi nhiều.

Chiều nay, có một bữa tiệc sô cô la do Mana Tendo tổ chức. Konoe đã hứa sẽ tham gia cùng Shogo và Miyabi. Thời gian để hai người ở riêng có vẻ ít ỏi.

「Phải tặng sô cô la ngay bây giờ thôi…」

Quyết định xong, cô lấy túi xách từ tủ đồ ra.

Shogo đang ở đâu nhỉ? Konoe vội vã chạy ra khỏi lớp, trước hết là lên sân thượng.

Nhưng không thấy Shogo đâu.

Tiếp theo, cô xuống thẳng tầng một, chạy khắp sân trường, nhưng cũng không thấy anh. Ra sân vận động nhìn quanh, vẫn không thấy Shogo.

「Shogo-san đi đâu rồi nhỉ…」

Trở lại tòa nhà trường, cô chợt nghĩ ra.

Có lẽ, anh đã đến phòng hội học sinh? Anh ấy quan tâm đến cuộc bầu cử hội học sinh, nên có thể đã đi hỏi Rinka hoặc Mana về kết quả.

Nghĩ vậy, Konoe đi đến phòng hội học sinh.

Cô gõ cửa phòng hội học sinh và mở ra, những học sinh bên trong đồng loạt quay lại. Rinka, Mana, Shiga-san và các thành viên hội học sinh mới đắc cử đều đang có mặt. Trưởng phòng Aratani cũng ở đó, cầm một máy ghi âm. Có vẻ ông đang phỏng vấn các thành viên mới.

「Ôi, Tsuruma-senpai. Có chuyện gì vậy ạ?」

Rinka hỏi.

「Tiệc sô cô la là sau giờ học đó nha~」

Mana trả lời những điều cô không hỏi.

「À… không. Shogo-san có đến đây không ạ?」

「Mikadonono-senpai ạ? Không ạ, tôi không thấy anh ấy đâu cả…」

「Vậy ạ…」

Thấy thế, Trưởng phòng Aratani bước đến, dí máy ghi âm vào Konoe.

「Vừa hay. Tôi muốn nghe ý kiến của ủy viên lớp về Chủ tịch hội học sinh tiếp theo – Kunitachi Rinka.」

Thế rồi, Konoe đã bị Trưởng phòng Aratani phỏng vấn hơn năm phút.

「Hừm… Shogo-san đi đâu rồi nhỉ…」

Cuối cùng cũng ra khỏi phòng hội học sinh, Konoe rảo bước trên hành lang với cảm giác hơi mệt mỏi.

Đó là khi cô quay trở lại tòa nhà có lớp học của mình, đi ngang qua cầu thang.

「Konoe!」

Tiếng Shogo vang lên. Anh vừa bước lên cầu thang. Bên cạnh anh là Miyabi, có vẻ họ đã đi đâu đó cùng nhau.

「Shogo-san, Kannagi-san! Hai người ở đâu vậy? Em tìm mãi đó.」

「À thì, bị Miyabi kéo đi siêu thị…」

Shogo giơ túi nhựa siêu thị lên.

「Hai người quên bữa trưa sao?」

「Không, đang mua quà Valentine cho đó!」

Miyabi vui vẻ nói.

Shogo thò tay vào túi siêu thị, lấy ra một hộp hình chữ nhật được gói quà.

「Được tặng sô cô la thì vui thật, nhưng tại sao anh lại phải đi cùng chứ? Lại còn ở siêu thị nữa…」

「Biết làm sao được! Em định mua sô cô la nghĩa vụ mà lại quên mất. Để anh tự chọn cái mình thích thì nhanh hơn là em chọn.」

「Chưa bao giờ nghe nói có chuyện nhận sô cô la nghĩa vụ một cách qua loa như vậy. Lại còn bị bắt đãi nước ngọt nữa chứ…」

「Nếu còn cằn nhằn, em sẽ ăn hết sô cô la đó đấy!」

Vừa bĩu môi nói, Miyabi đã đi vào lớp trước.

「Haizz, nhận sô cô la mà cũng chẳng biết có nên vui không nữa.」

Sau đó Shogo quay sang phía Konoe.

「Thế Konoe, em có chuyện gì cần anh sao?」

Lần này mình phải tặng sô cô la. Giờ chỉ có hai người mà…

Nghĩ vậy, Konoe chợt nhận ra mình đã lắc đầu.

「Dạ không…」

Shogo và Miyabi trông như một cặp anh em thân thiết. Họ đang sống như anh em.

──Mình cũng… phải sống như người yêu chứ…

Nhưng không hiểu sao cô lại không thể nói ra.

Trong lúc cô im lặng, tiếng chuông báo trước giờ học vang lên trên hành lang.

「À, chúng ta không về thì sẽ trễ giờ học mất.」

Chỉ có bấy nhiêu lời thoát ra khỏi miệng cô.

Không thể tặng sô cô la, giờ đã là sau giờ học.

Konoe với tâm trạng rối bời, cùng Shogo và Miyabi tham gia bữa tiệc sô cô la của Mana.

Tại địa điểm được sắp xếp trong một phòng họp của trường, những chiếc bàn dài bày đủ loại bánh sô cô la, mùi ngọt ngào thoang thoảng đến tận cửa.

Gần hai mươi học sinh đang trò chuyện với sô cô la và nước trái cây trên tay, hoặc đổi sô cô la với bạn bè. Các thành viên câu lạc bộ thể thao cũng đang lót dạ bằng cách nếm thử sô cô la.

「Mọi người ơi~ Em đã chuẩn bị rất nhiều sô cô la, hãy ăn thoải mái nha~」

Mana đang bận rộn qua lại, mang những đĩa giấy đầy sô cô la.

「Sau bữa tiệc, còn có sự kiện Valentine của 『Lyrical☆Sisters』 nữa đó~」

Ngay cạnh Mana, Mei đang phân phát tờ rơi quảng cáo quán cà phê.

Ở bàn xa hơn nữa, Kotori-sensei đang ném những thanh sô cô la trông cao cấp vào miệng.

「Này, tụi bây cũng ăn đi! Quà từ giáo viên đó!」

Kotori-sensei nắm lấy những viên sô cô la hạnh nhân đựng trong đĩa nhỏ bên cạnh, ném lia lịa cho các học sinh nam xung quanh.

「Sô cô la của Kotori-sensei, thật đáng quý, không dám ăn! Em sẽ giữ nó như báu vật gia truyền suốt đời!」

Các học sinh nam ôm chặt những viên sô cô la hạnh nhân, khóc òa.

「Thật là náo nhiệt quá nhỉ…」

Shogo và các bạn cùng bước vào trong, Rinka và Shiga-san đến cúi đầu chào.

「Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc sô cô la. Mikadonono-senpai, chúng em rất cảm kích sự hợp tác quảng bá bữa tiệc của anh ạ.」

「Anh đâu có làm gì lớn lao đâu. Chỉ là nói với bạn cùng lớp thôi mà.」

Shogo khiêm tốn nói, rồi lại nhìn quanh hội trường.

「──Thật là đông vui hơn anh nghĩ. Đáng lẽ không cần phải lo lắng.」

Shiga-san đứng trước mặt anh, đưa cho Shogo một chiếc hộp nhỏ cô đang cầm.

「Đây là quà từ Hội học sinh gửi Mikadonono-senpai.」

「Cho anh sao!? Các em đã chuẩn bị riêng à. Cảm ơn nhé.」

「Vì chúng em đã được Mikadonono-senpai giúp đỡ rất nhiều khi anh còn là ủy viên kỷ luật ạ.」

Rinka nói với giọng biết ơn.

「Đương nhiên đến Valentine trắng, sẽ được trả gấp mười lần đó nha.」

「Ể, thật sao!?」

Với vẻ mặt nửa thật nửa đùa, Rinka mỉm cười rạng rỡ.

Miyabi ghen tị nhìn Shogo và các bạn.

「Thích quá đi~ Shogo cứ được tặng sô cô la suốt.」

「Biết làm sao được. Hôm nay là Valentine mà.」

Konoe nói với vẻ như một học sinh gương mẫu.

Nhưng trong lòng cô đã bắt đầu sốt ruột.

Cô cảm thấy Valentine sẽ kết thúc mà cô vẫn không thể tặng sô cô la.

§

「Cứ thế này thì không được rồi.」

Gần cuối bữa tiệc, Konoe trốn khỏi hội trường, ngồi xuống ghế đá trong sân. Mặt trời đã ngả bóng, trời bắt đầu chạng vạng.

Trên tay cô vẫn siết chặt túi xách đựng sô cô la.

Cô biết không có lý do gì để không tặng sô cô la cả. Nếu cô tặng, Shogo sẽ mỉm cười nhận lấy. Cô cũng biết điều đó.

Thế nhưng, cô không thể tặng vì cô lo lắng. Vì cô sợ hãi.

Nếu trở thành người yêu mà sau này lại bất hạnh thì sao…

Nghĩ đến đó, chân cô lại như đóng băng. Đây là con đường mà họ đã tự chọn. Nếu bất hạnh, đó sẽ là trách nhiệm của chính họ.

──Mình rốt cuộc vẫn không thể sống như người yêu sao…

Trong lúc cô đang buồn bã, có một hơi thở đang tiến lại gần.

「Tsuruma-san.」

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Miyabi đang đứng đó.

「Chưa đưa sao?」

「Đưa… cái gì cơ ạ?」

「Sô cô la Valentine. Hôm nay em cứ định đưa mãi phải không. Hiện rõ trên mặt hết rồi kìa.」

「…………」

Konoe đỏ mặt vì xấu hổ, khom lưng thu mình lại.

Tuy nhiên, Miyabi không có vẻ trêu chọc, chỉ nhìn cô với ánh mắt hơi buồn.

「…Em vẫn còn để ý chuyện của chị sao?」

Lời nói của Miyabi thật bất ngờ, Konoe ngẩng mặt lên nhìn lại.

「Chuyện Kannagi-san…?」

「Có phải vì chị thích Shogo nên em cứ giữ ý, không dám tặng sô cô la không?」

Konoe vội vàng lắc đầu.

「Kh, không phải vậy ạ. Em hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó đâu!」

Thấy thế, Miyabi hơi bĩu môi với vẻ mặt khó chịu.

「Hừ. Chẳng nghĩ gì đến chị cả.」

「Không, không phải vậy ạ, à thì, Kannagi-san đã dứt khoát rồi mà…」

Konoe ấp úng trả lời, rồi lại cúi đầu xuống.

「Em xin lỗi. ──Em ghen tị. Kannagi-san giống như người thân thật sự từ trước đến nay, đã trở thành em gái của Shogo-san rồi. Em thì dù được nói là 'hãy sống như người yêu', nhưng không tự tin là mình có thể làm tốt…」

Miyabi im lặng lắng nghe… rồi bỗng mỉm cười khi nhìn thấy Konoe đang rụt rè.

「Chị đùa thôi mà. Em không cần phải quá để ý đến chị đâu!」

Vẫn giữ nụ cười, Miyabi ngồi xuống cạnh Konoe.

「Chị chẳng nghĩ gì đến việc sống như anh em đâu. Dù Shogo có nói vậy.」

「Thật sao ạ?」

「Chị đã thử nghĩ xem sống như anh em là như thế nào, nhưng chẳng hiểu được. Cũng đâu phải là người yêu đâu. Thế nên chị quyết định không nghĩ gì cả, cứ đối xử bình thường thôi. Vậy mà thấy nhẹ nhõm hẳn.」

「Vậy ạ… Chị cứ tự nhiên thôi.」

「Tsuruma-san nghĩ nhiều quá rồi. Vì là học sinh gương mẫu nên em cứ nghĩ là 'phải trở thành người yêu lý tưởng của Shogo-san' có phải không?」

「Em, em đâu có phải là học sinh gương mẫu như vậy…」

Konoe định phản bác thêm, nhưng lại không thể nói thành lời.

Miyabi nói đúng. Vì quá mong muốn được là người yêu hạnh phúc, cô không dám bước một bước.

「Konoe! Miyabi!」

Tiếng Shogo gọi từ xa vọng lại.

Nhìn về phía tòa nhà trường, cô thấy bóng anh xuất hiện ở hành lang nối. Có vẻ anh vẫn chưa nhận ra Konoe và Miyabi.

Miyabi nháy mắt với Konoe.

「Tsuruma-san, cơ hội của em đấy.」

「Vâng… vâng. Lần này thì…」

Konoe gật đầu, đứng dậy.

Cô cầm túi xách, bước đi đuổi theo Shogo.

「Tsuruma-san!」

Đi được một đoạn, Miyabi gọi lại, cô quay đầu.

「…À, xin lỗi em.」

「Ể? Chuyện gì… ạ?」

「Lúc nãy, chị nói nhầm rằng em để ý chị…」

Konoe lắc đầu.

「Em hoàn toàn không để ý đâu. Em mới phải xin lỗi vì đã làm chị lo lắng.」

Thấy vậy, Miyabi cười với vẻ ngại ngùng.

「──Chị cũng, khó nói ra tình cảm của mình nhỉ.」

Konoe cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Có lẽ vì cô đã nói ra được nỗi lo mà mình giữ một mình bấy lâu.

Quay lại phía Shogo lần nữa, Konoe chạy nhanh.

「Shogo-san, đợi em với~!」

Anh, người đang bước đi nhìn quanh, nhận ra và quay lại.

Konoe mỉm cười vẫy tay lại với anh.

Việc sống như một người yêu là như thế nào, cô vẫn chưa hiểu rõ.

Thế nhưng, cứ suy nghĩ mãi mà không dám bước đi, thì không giống một người yêu chút nào.

Vì vậy, trước hết, chỉ cần tặng thanh sô cô la này là đủ.

Hãy dũng cảm một chút, bước một bước trên con đường xa lạ.

Tối đó, trong phòng riêng ở ký túc xá nữ, Konoe ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm rồi nằm ngửa trên giường.

Nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại một ngày Valentine đã trôi qua nhanh chóng.

「Mừng quá… mình đã tặng được sô cô la rồi…」

Chiều nay, dưới bầu trời chạng vạng, đối mặt nhau bên bức tường trường, Konoe đã hạ quyết tâm và bước một bước.

「Shogo-san, đâ, đây là… sô cô la Valentine ạ…」

Anh nhẹ nhàng nhận món quà cô chìa ra.

「Cảm ơn em… Anh sẽ trân trọng thưởng thức.」

Rồi trong một lúc, hai người nhìn nhau.

Konoe không nói thêm được lời nào, rồi cả hai không hẹn mà cùng quay lại tòa nhà trường. Sau đó cô lại gặp Miyabi và cùng đến 『Lyrical☆Sisters』 để xem sự kiện Valentine.

Ngày mười bốn tháng Hai của Konoe đã kết thúc như thế.

──Mình đã truyền tải được là mình muốn làm người yêu của Shogo-san chưa nhỉ…

Mình đã tặng sô cô la, chắc chắn là anh ấy đã hiểu tình cảm của mình rồi.

Thế nhưng, Shogo đã nhận sô cô la từ rất nhiều cô gái khác nữa mà…

Nghĩ đến đó, lòng Konoe lại rối bời, cô úp mặt vào gối.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Konoe đứng dậy, cầm điện thoại di động trên bàn.

「Thật ra, mình vẫn phải nói rõ ràng bằng lời mới được.」

Ít nhất thì cô đã bước một bước rồi. Vậy thì cô cũng có thể bước thêm một bước nữa.

Vẫn là ngày mười bốn tháng Hai. Chưa quá muộn để bày tỏ tình cảm.

Konoe hạ quyết tâm, gọi vào số điện thoại của Shogo.

Tiếng chuông reo vài lần, rồi cuộc gọi được kết nối.

「Sh, Shogo-san đó ạ? Em đây ạ. Konoe đây.」

Dù là cuộc gọi thường xuyên, lần này cô lại thấy căng thẳng.

『A, alo. Konoe, có chuyện gì vậy?』

「Không có việc gì lớn đâu ạ, nhưng em muốn nói chuyện một chút…」

『Giờ thì không sao đâu. Anh cũng không bận gì.』

…Đến lúc đó, Konoe mới nhận ra giọng Shogo nghe hơi lơ lớ một cách kỳ lạ.

「Shogo-san, giọng anh lạ thế? Anh bị cảm sao?」

『À thì…』

Đầu dây bên kia, có tiếng thở dài thật lớn.

『Sáng nay, anh đã ăn sô cô la mà Yurina tặng đó. Con bé cứ đòi 「Mau nói cảm nhận đi」. Rồi thì, đó là sô cô la nhân kem ớt siêu cay… Giờ lưỡi anh vẫn còn tê cứng đây này…』

「Ớt, siêu cay sao…?」

『Nó bẫy anh… Anh như thấy rõ cảnh Yurina cười lăn lộn ấy… Không biết con bé mà vào học thì sẽ nghịch phá gì nữa đây.』

Anh lầm bầm phàn nàn bằng giọng lơ lớ.

Nghe vậy, Konoe 「Phì」 một tiếng, bật cười không kìm được.

『Đâu, đâu cần cười chứ.』

「Em xin lỗi. Em cứ tưởng tượng ra cảnh Shogo-san ăn sô cô la siêu cay là thấy buồn cười quá. Em muốn nhìn thấy cảnh đó ghê.」

『Không cần nhìn đâu mà…』

Shogo nói giọng hờn dỗi. Chắc anh rất tức giận vì đã dính bẫy sô cô la siêu cay.

「Không sao đâu, Shogo-san. Nếu bị nghịch phá quá đáng, em sẽ 『Méc!』 một tiếng mắng giúp anh. ──Vì em, là người yêu của Shogo-san mà…」

Konoe dừng lại một chút, rồi nói tiếp như dốc hết ruột gan.

「Em… hôm nay, em cứ luôn… muốn nói… là em muốn làm người yêu anh. Nhưng em lo lắng… Em sợ rằng nếu trở thành người yêu mà lại không hạnh phúc thì sao. Cứ nghĩ đến việc cuộc đời em sẽ buồn bã như Kumagoro-san hay Mayuki-san thì em lại sợ hãi, nên không dám nói ra…」

Shogo im lặng lắng nghe.

Ngay cả khi Konoe nói xong, anh vẫn im lặng. Chỉ có cảm giác anh đang cố gắng suy nghĩ để trả lời.

「X, xin lỗi anh, em đã nói những điều kỳ lạ quá! Shogo-san, anh cũng ăn sô cô la của em nhé. ──Vậy thì, chúc ngủ ngon!」

Nói nhanh xong, cô cúp máy mà không đợi trả lời.

Lại một mình, Konoe nằm dài trên giường.

「Mình có nói điều phiền phức quá không nhỉ… Nếu Shogo-san cứ băn khoăn thì sao…」

Nhưng Konoe cảm thấy chỉ cần được nghe thấy lòng mình là đủ rồi. Được một người lắng nghe là hạnh phúc rồi.

Vì vậy, ngày mai cô sẽ mỉm cười thật tươi. Để truyền tải hạnh phúc này.

Lần này thật sự, Konoe đã hoàn thành mong muốn của mình vào ngày Valentine.

§

Mùa xuân ấm áp đã đến tháng Ba. Shogo đang nhớ lại học kỳ ba ngắn ngủi.

Sau ngày Valentine bận rộn, anh vẫn phải tham gia các hoạt động câu lạc bộ mà Mei đột ngột đề xuất. Dù cuối cùng cuộc thi cosplay của Mei và Kurumi Kashinoki đã bị hủy bỏ, nhưng cả hai vẫn đang hết mình với công việc ở quán cà phê.

Sau đó là kỳ thi cuối kỳ, Shogo cũng trải qua những ngày bận rộn.

Và thế là đến ngày mười bốn tháng Ba, gần kết thúc năm học lớp hai.

Shogo đã đến một lễ đường cưới nhỏ gần nhà của Miyabi.

Hôm nay là đám cưới của Mikadonono Kanoko và Kannagi Kazuma. Vì lý do công việc của hai người, hôn lễ đã được tổ chức vào Valentine trắng.

Hai người sẽ nộp giấy đăng ký kết hôn vào cuối tháng này, khi Shogo và các bạn nghỉ xuân. Lúc đó Shogo cũng sẽ được Kazuma nhận làm con nuôi và trở thành cha con. Anh cũng sẽ chính thức trở thành anh trai của Miyabi.

Và họ của Shogo cũng sẽ đổi thành 『Kannagi』.

Tuy nhiên, ở trường, anh vẫn dự định dùng họ 『Mikadonono』 như biệt danh như trước đây. Dù không có ý nghĩa sâu xa, nhưng Shogo và mọi người xung quanh cũng đã quen như vậy rồi.

Kanoko và Kazuma đều bận rộn với công việc chủ tịch của mình. Vì vậy, trong một thời gian, họ chỉ sống chung vào cuối tuần. Kanoko dự kiến sẽ từ chức chủ tịch sau khoảng một năm nữa, giao quyền quản lý Tập đoàn Mikadonono cho người kế nhiệm.

「Sau khi công việc ổn định một chút, con sẽ đi hưởng tuần trăng mật với Kazuma-san đó nha.」

Thế mà giờ Kanoko đã nói như vậy rồi.

Những người tham dự đám cưới của Kanoko và Kazuma gần như chỉ có người thân. Hai người đã bàn bạc và quyết định muốn một buổi lễ nhỏ gọn.

Shogo cũng tham dự với tư cách con trai, mặc bộ vest không quen thuộc. Miyabi cũng đến lễ đường, và Konoe, với tư cách người yêu của Shogo, cũng đặc biệt được mời tham dự.

「Cha ơi, sáng nay ông ấy cứ căng thẳng mãi, không chịu nổi đâu.」

Miyabi nói trong lúc chờ đợi nhà nguyện mở cửa ở tiền sảnh lễ đường.

「Là cha thì còn đỡ. Tuxedo đúng không? Còn anh thì phải nhìn mẹ mặc váy cưới đó. Váy cưới của mẹ thì, cảm giác hơi khó tả…」

Shogo cũng bĩu môi cùng.

Nhìn những đứa con của cô dâu chú rể, Konoe đang nói chuyện cùng họ lắc đầu.

「Shogo-san và Kannagi-san, hai người không được nói vậy đâu. Kanoko-san và Kazuma-san chắc chắn sẽ rất tuyệt vời mà.」

Trong lúc ba người chờ đợi, Seri, người đang giúp Kanoko chuẩn bị, tiến lại gần.

「Shogo-sama. Kanoko-sama gọi ạ.」

「Chuyện gì vậy nhỉ. ──Anh đi một lát đây.」

Shogo xin phép hai người rồi đi đến phòng chờ nơi Kanoko đang ở.

Mở cửa phòng chờ bước vào, Kanoko đang ngồi trước gương. Nhân viên trang điểm của lễ đường cúi đầu chào Shogo rồi bước ra ngoài.

Khi chỉ còn hai người, Kanoko đứng dậy, quay lại nhìn Shogo.

Shogo chợt tự phòng bị, váy cưới của mẹ mình sao mà…

Thế nhưng, thiết kế lại khá trầm tĩnh hơn anh nghĩ, màu sắc cũng nhạt, hơi có màu be. Mang dáng dấp của một chiếc váy dạ hội dài. Với Kanoko, người thường xuyên mặc trang phục nổi bật, thì lại không có cảm giác gì lạ lùng cả.

「Có chuyện gì vậy, Shogo? Cứ đứng chôn chân ở đó làm gì?」

「À thì… con cứ tưởng mẹ sẽ mặc một bộ váy cưới trắng tinh cơ.」

Kanoko nhìn Shogo với vẻ hơi bất mãn.

「Mẹ muốn mặc vì Kazuma-san, nhưng lại kiêng dè vì nghĩ Shogo sẽ không thích.」

「Vậy, vậy sao. À~ Mẹ đã bận lòng vì con, con thấy áy náy quá…」

Shogo gãi đầu, nở một nụ cười gượng gạo.

「Không sao đâu. Mẹ đã mặc trong lần kết hôn đầu tiên rồi mà. ──Hay con muốn xem ảnh hồi đó không?」

「À, thôi để lần khác, nếu có dịp thì được ạ.」

Shogo khéo léo từ chối. Dù còn trẻ, anh cũng không thật sự muốn xem ảnh mẹ mặc váy cưới một cách chủ động. Xem rồi chắc cảm thấy khó tả lắm. Đúng là con cái chẳng hiểu lòng cha mẹ.

「Mà mẹ, mẹ có việc gì cần con không?」

Thấy vậy, Kanoko cầm một tờ giấy sao chép đặt trên bàn đưa cho anh. Có vẻ là một bài viết được in ra từ máy tính.

「Hôm nọ, một phóng viên của một tạp chí phụ nữ quen biết đã nhờ mẹ viết một chuyên mục. Họ muốn mẹ nói về phong cách sống của mình khi tái hôn ở tuổi ngoài bốn mươi. Mẹ muốn con xem qua bản nháp này.」

Shogo nhìn xuống bản nháp, bắt đầu đọc.

Trong đó, Kanoko viết về niềm vui khi tìm được người đàn ông mình yêu ở tuổi này.

Ban đầu, Shogo đọc với cảm giác hơi ngứa ngáy sau lưng, nhưng rồi anh căng thẳng trước nội dung của nó.

Trong bản nháp, Kanoko đã nhắc đến quá khứ của cô và cả sự ra đời của Shogo.

Từ nỗi cô đơn trong cuộc sống tân hôn với Kumagoro sau cuộc hôn nhân chính trị, sự giày vò vì không thể có con dù mong muốn đến nhường nào, và cả quyết định cuối cùng của hai vợ chồng về việc thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng của người hiến tặng… Tất cả đều được viết ra một cách không giấu giếm.

“C, cái này… nếu được đăng trên tạp chí, có nghĩa là rất nhiều người sẽ đọc nó đúng không?”

“Đúng vậy. Việc này sẽ công khai xuất thân của Shogo cho toàn xã hội. Vì thế, nếu con không đồng ý, bản thảo này sẽ bị hủy bỏ.”

“Không phải là đồng ý hay không… mà là, tại sao lại viết đến cả những chuyện này ạ?”

Shogo bối rối. Cậu không hề muốn giấu giếm xuất thân của mình. Chỉ là, cậu không hiểu ý nghĩa của việc công bố rộng rãi như vậy.

“Một là, mẹ muốn viết một bài văn mà những người có hoàn cảnh tương tự trên cả nước có thể đồng cảm và được tiếp thêm động lực, để họ biết rằng cũng có những gia đình theo hình thức này. Và một lý do khác là – vì tương lai của Shogo và Konoe-san, tương lai của hai đứa con.”

“Của con và Konoe…?”

“Việc ba ruột của Konoe-san là Kumagoro, chỉ có rất ít người trong chúng ta biết. Nhưng không thể giữ bí mật mãi được.”

Nói đến đó, Shogo hiểu được ý thật của mẹ mình.

Nếu mọi người biết Konoe là con gái của Kumagoro, xã hội chắc chắn sẽ chỉ trích việc cô và Shogo là người yêu của nhau. Vì Shogo cũng bị cho là con ruột của Kumagoro.

Nhưng nếu mọi người hiểu rằng Shogo và Kumagoro không có quan hệ huyết thống, thì dù Shogo có yêu Konoe cũng không có vấn đề gì.

“Ra là vậy. Nếu là vì chuyện đó, thì con đồng ý cho công bố bản thảo. Con cũng không nhất thiết phải giấu giếm. – Hơn nữa, suy nghĩ của mẹ là ‘muốn truyền tải sự đồng cảm đến những gia đình có hoàn cảnh tương tự’, con cũng có cùng suy nghĩ đó.”

“Mẹ hiểu rồi. Hạn chót nộp bản thảo còn lâu, nên nếu con thay đổi ý định thì cứ nói với mẹ nhé.”

Shogo gật đầu, nhưng cậu nghĩ mình sẽ không thay đổi ý định.

Dù sao thì, đến lúc này, sẽ không còn gì cản trở tình yêu của cậu với Konoe nữa.

Khi nghĩ vậy, đột nhiên, Shogo nhớ lại lời nói của Konoe.

Những lời cô nói qua điện thoại vào ngày Valentine…

“Nếu làm người yêu mà không hạnh phúc thì sao đây?”

Cô đã nói như vậy. Cô lo sợ nếu mình cũng đi vào con đường bất hạnh như Kumagoro và Mayuki.

Đột nhiên, Shogo hỏi mẹ:

“Mẹ có yêu ba không… Ba Kumagoro ấy ạ?”

Khi được hỏi, vẻ mặt vừa tươi sáng của Kanoko khẽ chùng xuống.

—Chết rồi, đáng lẽ mình không nên hỏi.

Shogo nghĩ vậy, nhưng đã muộn. Kanoko im lặng, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.

Nhưng rồi, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt con trai và trả lời.

“Ừm… mẹ chưa từng yêu Kumagoro như một người khác giới.”

“Vậy sao…”

Tuy nhiên, Kanoko liền mỉm cười dịu dàng và tiếp tục.

“Nhưng với tư cách là đối tác công việc, là cha của Shogo, và hơn hết là một con người – ông ấy là một người mẹ rất mực kính trọng.”

Shogo vô thức nhìn lại vào mắt mẹ… và gật đầu thật sâu, như muốn khắc ghi những lời đó vào lòng.

Lễ cưới của Kanoko và Kazuma diễn ra suôn sẻ, và tiệc cưới sau đó cũng kết thúc tốt đẹp.

Ngoài trời đã là buổi chiều tối, mặt trời đang lặn dần giữa thung lũng của những tòa nhà cao tầng.

Shogo và Konoe đi tàu điện trở về thị trấn nơi họ sống. Miyabi nói sẽ đi ăn tối với Kazuma rồi mới về.

Nhưng Shogo lại lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.

Hôm nay là Valentine trắng. Có lẽ Kazuma và Kanoko đã cố ý để Shogo và Konoe có không gian riêng tư.

“Em nói đúng mà. Chú Kazuma và dì Kanoko trong bộ trang phục cô dâu chú rể thật sự rất tuyệt vời đúng không ạ?”

Konoe ngước nhìn khoảng không, như đang hồi tưởng lại lễ cưới.

“Nhưng… không bắt được bó hoa thật đáng tiếc quá…”

Rồi cô rụt rè cúi đầu. Có vẻ như cô đã rất nghiêm túc trong việc tranh bó hoa.

“Bắt được bó hoa thì sẽ kết hôn tiếp là mê tín thôi, đừng để ý làm gì.”

Nhân tiện, người nhận được bó hoa của Kanoko là Seri, người tình cờ đứng đúng hướng cô ném.

“Xin cảm ơn. Tôi mong muốn một cuộc hôn nhân giúp sự nghiệp của tôi thăng tiến.”

Khi cô bình tĩnh và điềm đạm nói, những người tham dự đều gượng cười vỗ tay.

Khi đi trên đường về và đến ngã tư, Konoe rẽ sang hướng ký túc xá nữ.

“Vậy thì em về ký túc xá đây.”

“Konoe.”

Shogo gọi cô lại.

Cậu lấy ra một hộp quà được gói cẩn thận từ trong cặp và đưa cho cô.

“Cái này… quà đáp lễ Valentine trắng. Anh chưa từng tặng quà đáp lễ đàng hoàng bao giờ, nên không biết có chọn được món tốt không nữa…”

Konoe khẽ vươn tay, nhẹ nhàng cầm hộp quà như thể đang đỡ một món đồ thủy tinh tinh xảo. Một lúc lâu sau, cô nhìn chằm chằm vào lớp giấy gói và chiếc nơ của hộp quà với đôi mắt long lanh.

“Đẹp quá… Shogo-san, em cảm ơn anh.”

“Từ giờ trở đi, cũng mong em giúp đỡ. Với tư cách là người yêu.”

“Vâng!”

Konoe trả lời với nụ cười rạng rỡ.

Với cô gái như vậy, Shogo tiếp tục nói.

“Mà này… Ba và Mayuki-san, họ có thật sự bất hạnh không?”

“…Tại sao anh lại hỏi vậy?”

“Mẹ anh đã nói. Mẹ chưa từng yêu ba anh với tư cách là một người đàn ông. – Nhưng mẹ kính trọng ba như một con người. Không biết có phải là thật lòng hay không, nhưng ít nhất anh không nghĩ đó là lời nói dối hay lời xã giao. Vậy nên… chúng ta không thể biết ba và Mayuki-san có thật sự bất hạnh hay không.”

“Phải rồi… Kanoko-san và Kumagoro-san, họ vẫn là gia đình mà. Và Mayuki-san cũng được Kumagoro-san yêu thương mà…”

“Konoe, vào ngày Valentine, em đã nói với anh nỗi lo của em đúng không? Lúc đó, anh thực ra đã rất vui. Cứ như thể cảm xúc của Konoe đã truyền đến anh vậy. Dù lúc đó anh không thể nói ngay được, nhưng có lẽ, việc có thể thấu hiểu cảm xúc của nhau như vậy, chính là điều tạo nên gia đình, và tạo nên tình yêu chăng, anh đã nghĩ vậy.”

Shogo nhìn Konoe, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

“Anh cũng lo lắng về tương lai. Không biết sẽ ra sao. Nhưng anh muốn Konoe hạnh phúc. Anh sẽ rất vui nếu em hạnh phúc bên anh.”

Konoe nhắm mắt lại thật khẽ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Em cũng muốn… làm cho Shogo-san hạnh phúc.”

Shogo từ từ ghé sát mặt lại gần cô.

Môi chạm môi, họ trao nhau nụ hôn.

Chắc chắn đó là một hạnh phúc nhỏ bé có ở bất cứ đâu trên thế giới.

Nhưng đối với Shogo, đó là hạnh phúc hơn bất cứ điều gì, và hơn cả, Konoe là người yêu không thể thay thế.

§

“Ư…m…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, Shogo từ từ mở mắt.

Ánh nắng lọt qua khe hở của rèm cửa chiếu vào mắt, gây chói chang.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn, từ nãy đến giờ vẫn liên tục đổ chuông.

“Ai vậy nhỉ… Sớm thế này…”

Shogo ngáp dài và bước xuống giường. Nhìn đồng hồ, vẫn còn sáu giờ rưỡi.

Cậu cầm điện thoại lên, cất giọng ngái ngủ.

“Alo…”

“Chào buổi sáng, Shogo-kun. Bây giờ cậu mới thức dậy à?”

Là Ikusu. Mặc dù là sáng sớm nhưng cô ấy không hề tỏ ra ngái ngủ, mà nói chuyện bằng giọng nói nhanh nhẹn, dứt khoát.

“Sớm thế này mà đã năng động rồi… Cậu ngủ khi nào vậy?”

“Tối qua tôi ngủ lúc mười một giờ và thức dậy lúc sáu giờ sáng. Trọn vẹn bảy tiếng đồng hồ.”

“…Ikusu, cậu có một lối sống lành mạnh như vậy sao?”

“Tất nhiên, thời gian ngủ có thể thay đổi tùy theo tình hình hoạt động hàng ngày. Nếu Shogo-kun muốn, tôi có thể làm bạn vào buổi sáng và buổi tối, nên đừng lo lắng.”

“Không cần phải nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như ‘làm bạn vào buổi tối’ đâu. – Thế, sáng sớm có chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải Shogo-kun sắp khai giảng học kỳ mới sao? Tôi gọi điện báo thức cho cậu để không bị trễ đó.”

“Không cần gọi báo thức thì tôi cũng dậy được mà…”

“Ngoài ra, ‘Lyrical Sisters’ đang tổ chức sự kiện hỗ trợ học kỳ mới từ hôm nay. Chúng tôi sẽ cổ vũ năm học mới với trang phục thể dục học sinh nam nhận được nhiều lời khen vào Valentine trắng, nên Shogo-kun hãy đến và tiếp thêm tinh thần nhé.”

“Có vẻ tinh thần lại bị đẩy sai hướng rồi đó? Mà đây chẳng phải là quảng cáo cửa hàng sao?”

“Tôi rất mong chờ đó. Tạm biệt nhé.”

Nói xong, Ikusu cúp máy một cách đơn phương.

“Thật tình… Làm mình tỉnh ngủ luôn rồi…”

Shogo lầm bầm phàn nàn, mở tủ quần áo, lấy ra bộ đồng phục được bọc trong túi ni lông của tiệm giặt khô.

Đúng như Ikusu nói, hôm nay là khai giảng học kỳ mới.

Kanoko và Kazuma đã đăng ký kết hôn thành công, Shogo cũng trở thành một thành viên mới trong gia đình.

Mặc dù vậy, hiện tại cuộc sống không có nhiều thay đổi lớn. Shogo vẫn sống một mình, và Miyabi cũng ở ký túc xá nữ.

Điều thay đổi là họ bắt đầu viết họ ‘Kannagi’ vào các loại giấy tờ. Cậu có một cảm giác thật lạ lùng. Cảm giác như không phải tên của mình, một chút bồn chồn, nhưng cũng là một cảm giác tươi mới như được tái sinh.

“Kannagi Shogo. …Mikadono Shogo. Ưm…”

Cậu thử đọc hai cái tên.

Đặt cạnh nhau, sự kết hợp với họ mới cũng không tệ về ngữ âm.

Với lại, bình thường cậu vẫn sẽ dùng tên ‘Mikadono’ từ giờ trở đi. Hiện tại không cần phải quá bận tâm.

“Mà, quen rồi chắc sẽ không thấy lạ nữa thôi. Mình vẫn là mình mà.”

Shogo lấy bộ đồng phục ra khỏi túi ni lông, bắt đầu thay đồ để đón chào một năm mới.

Khi đến giờ đi học và bước ra ngoài, cậu được bao bọc bởi không khí mùa xuân dễ chịu. Có lẽ vì trời đẹp, ánh nắng hơi nóng. Hàng cây ven đường hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa bay lượn theo làn gió nhẹ.

“Shogo-san. Chào buổi sáng ạ.”

Quay đầu lại theo tiếng gọi, Konoe trong bộ đồng phục đang đứng đó.

“Chào buổi sáng, Konoe. Năm học thứ ba cũng mong em giúp đỡ nhé.”

“Em cũng vậy. – Mong rằng chúng ta lại được cùng lớp.”

“Ừm. Nếu không cùng lớp, chúng ta thử cùng tham gia hoạt động ủy ban nào đó đi.”

“Nếu vậy, chắc chắn là không phải ủy viên lớp rồi.”

Sau đó, Konoe vẫy tay về phía khúc cua.

Ai đó đang đứng khuất sau bức tường của khu chung cư.

“Kannagi-san đừng trốn nữa mà hãy lại đây đi~”

Được gọi, Miyabi ló đầu ra khỏi góc.

“T, tớ không có trốn!”

“Kannagi-san đang xấu hổ vì đi học cùng Shogo-san đó.”

Konoe thì thầm vào tai Shogo.

“Tại sao chứ? Miyabi, đi cùng nhau đi!!”

Shogo cũng vẫy tay, Miyabi đỏ mặt bước đến.

“T, tớ không có xấu hổ đâu. Là vì học kỳ mới, tớ đến để Shogo không bị lạc đường thôi, đừng để bị lạc đường đi học nha.”

“Nhà anh gần trường mà. Với lại, đã đi đường đó cả năm rồi thì làm sao mà lạc được chứ?”

“Biệt~. Ai mà biết~”

Miyabi quay mặt đi hờn dỗi.

“Rồi rồi. Vậy Miyabi, dẫn đường đến trường đi. Anh đi theo sau.”

“Fufufu, đúng vậy. Kannagi-san, em cũng hãy dẫn đường cho tôi nhé.”

Miyabi liếc nhìn hai người.

“Ôi, chịu thua thôi. Vậy thì hai người, đi thôi.”

Miyabi đi trước một bước, Shogo và Konoe theo sau cô.

Và cả ba người cùng đến trường.

Đến gần cổng chính, các học sinh lên một lớp đang đi học. Trong số đó, có một nhóm mặc đồng phục hoàn toàn mới. Cách ăn mặc đồng phục của họ còn lóng ngóng, dáng đi cũng hơi gượng gạo.

“Nhìn kìa, là các em học sinh năm nhất! Nhỏ nhắn và dễ thương quá đi~”

Miyabi kéo tay áo của Shogo và reo lên đầy cảm kích.

“Nhưng cũng có những bạn cao hơn Kannagi-san đó.”

Konoe châm chọc, Miyabi nghiến răng ken két và xông vào cô.

“Gì chứ! Muốn khoe là ngực mình to hơn à!? Chỉ có tí mỡ thôi mà!”

“Em có nói thế đâu chứ!! Gì mà mỡ chứ!?”

Shogo thở dài “Haizz…” giữa hai người họ.

“Ồn ào quá đó, các tiền bối.”

Quay lại, Rinka với chiếc băng tay hội học sinh đang đứng đó. Bên cạnh cô là Shiga-san. Có vẻ họ đang đón các học sinh đi học.

“Chào buổi sáng. Em sẽ cố gắng làm phó hội trưởng, mong mọi người giúp đỡ ạ.”

Shiga-san cúi đầu chào.

“Chào buổi sáng, Kunitachi-san, Shiga-san. Kunitachi-san đã là hội trưởng hội học sinh rồi nhỉ…”

Rinka ưỡn ngực với vẻ mặt đầy tự tin.

“Vâng. Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, năm nay tôi sẽ có trách nhiệm…”

Cô nhìn Shogo với ánh mắt sắc lạnh.

“Tôi sẽ không cho phép Tiền bối Mikadono làm bất cứ hành vi dung tục nào!!”

“T, tôi, tôi có làm chuyện dung tục gì đâu…”

“Tôi sẽ nhớ lời đó. Đừng làm bất cứ điều gì có hại cho việc giáo dục các học sinh năm nhất nhé.”

Rinka như nhìn thấy kẻ thù của phụ nữ vậy.

Lúc đó, Shogo nhìn thấy một bóng người đáng ngờ đứng dưới bóng cây trong sân trường. Người đó đang ẩn nấp, cầm ống nhòm, chăm chú quan sát các học sinh đang đi học.

Người đó khoác một chiếc áo choàng dài che kín người, đầu đội một chiếc mũ chóp nhọn lớn.

“…Kunitachi-san, chẳng phải cô nên chú ý đến người kia hơn tôi sao?”

“À thì… tôi cũng đã nhắc nhở rồi nhưng…”

Rinka nhún vai với vẻ mặt khó xử.

“Để tôi đến nói chuyện thử xem.”

Shogo nhẹ nhàng bước dọc mép sân, tiếp cận người đáng ngờ từ phía sau để không bị phát hiện.

“Tiền bối Sagara, cô đang làm gì vậy?”

“Giật mình!!” Mei cứng đờ người và quay lại.

“M, Mikadono à. Đừng có dọa người chứ. – Tôi chỉ đến đây để trao đổi lịch trình với hiệu phó và giảng viên khách mời thôi mà.”

“Nãy giờ cô vẫn nhìn các học sinh năm nhất mà…”

“Một lượng lớn các nữ sinh moe mới vào trường! Nếu không chiêu mộ vào ‘Sisters’ ngay bây giờ thì khi nào mới chiêu mộ đây? Hả!?”

Shogo kéo tay Mei, dẫn cô trở lại cổng chính.

“N, này, buông ra!! Cậu không muốn gặp những ‘Sisters’ mới sao!?”

Khi Mei đang la hét, Kurumi chạy đến từ phía tòa nhà trường.

“Ông chủ! Thầy hiệu phó đang tìm cô đó. Không phải cô sẽ họp trước lễ khai giảng sao?”

“À thì, tôi chỉ muốn phát hiện vài tài năng mới…”

Shogo đẩy lưng Mei, dồn cô đến trước mặt Kurumi.

“Kurumi-san, nếu cô trông chừng Tiền bối Sagara giúp tôi thì tốt quá.”

“Vâng! – Này ông chủ, thầy hiệu phó đang chờ rồi, cô đi thôi!”

Kurumi đưa Mei trở lại văn phòng giáo viên như một người mẹ đang dỗ đứa trẻ ương bướng.

“Dù đã tốt nghiệp nhưng Tiền bối Sagara vẫn như cũ…”

Trong khi tiễn cô với cảm giác vừa bất lực vừa đáng yêu, Shogo nghe thấy tiếng tách của máy ảnh.

Trưởng bộ phận Arataya đang đứng chếch phía sau Shogo, cầm máy ảnh DSLR.

“Trưởng bộ phận Arataya, năm nay anh vẫn là trưởng bộ phận báo chí à?”

“Kukuku, tất nhiên rồi. Năm nay, Học viện Shinryuin chắc chắn sẽ bị bao phủ bởi những biến động lớn hơn năm ngoái. Và trung tâm của mọi chuyện sẽ luôn là Mikadono Shogo!!”

“T, tôi!?”

“Đúng vậy. Ngươi có sức mạnh biến toàn học viện thành một sân khấu giải trí vĩ đại!!”

“…Tôi không phải là người giải trí mà…”

“Ta rất kỳ vọng vào ngươi đó! Mikadono Shogo!!”

Nhận được lời cổ vũ của Trưởng bộ phận Arataya, Shogo với tâm trạng mệt mỏi quay lại chỗ Konoe và những người khác.

Trên bảng thông báo trước tòa nhà trường, một tờ giấy khổ lớn ghi tên học sinh đã được dán. Mọi người tụ tập trước đó, với vẻ mặt vừa lo lắng vừa mong chờ, tìm kiếm tên của mình.

Đây là bảng công bố danh sách lớp năm học mới.

“À, có tên tớ rồi! Là lớp 3-A!”

Miyabi reo lên.

“Tên em cũng có! Ba năm liên tiếp cùng lớp với Kannagi-san rồi ạ.”

“Lại nữa à~?”

“Sao lại làm mặt khó chịu chứ!?”

Bên cạnh hai người vẫn cãi nhau như thường lệ, Shogo cũng tìm thấy tên mình.

“Anh cũng vậy. Năm nay ba chúng ta vẫn cùng lớp rồi.”

Vẻ mặt của Konoe và Miyabi bỗng sáng bừng.

“Các em đều cùng lớp cả sao?”

Người lên tiếng là cô Kotori-sensei, hôm nay vẫn mặc đồ thể thao.

“Không lẽ, Kotori-sensei là giáo viên chủ nhiệm của chúng em ạ?”

“Đúng vậy đó. Lại toàn học sinh cá biệt làm cô đau đầu đây.”

“Em thì đang thấp thỏm lo không biết bao giờ Kotori-sensei bị kỷ luật đó…”

“Đừng lo! Cô được hiệu trưởng yêu thích đó. Cô đã tặng ông ấy bánh bao nhân gái đẹp bí mật làm quà du lịch suối nước nóng đó. Mấy ông chú lớn tuổi là thích cái kiểu đó lắm.”

Shogo, người đang ngày càng lo lắng không thôi.

Tiễn cô giáo vừa đi vừa trò chuyện với các học sinh, Shogo bỗng nghĩ.

“Dù vậy, thế này thì thiếu cảm giác năm học mới quá. Cứ như vẫn là học sinh năm hai vậy.”

Khi cậu đang có suy nghĩ đó, tiếng Mana vang lên từ phía sau.

“Không phải vẫn là học sinh năm hai đâu~ Năm nay, Mana cũng cùng lớp với mọi người đó!”

“Ồ, năm nay Chủ tịch Tendo cũng cùng lớp sao. – À mà, hình như không còn là chủ tịch nữa rồi nhỉ.”

“Đúng vậy. Từ giờ chúng ta nên gọi Tendo-san là gì đây nhỉ?”

Konoe chống tay lên cằm suy nghĩ.

“Không cần phải bận tâm, gọi là Tendo-san không được sao?”

“Mọi người từ giờ gọi Mana là ‘Lovely Mana-chan’ là được rồi đó~”

“…Không, với tư cách là biệt danh của học sinh lớp 12, cái đó có hơi có vấn đề đấy.”

Thế là Mana phồng má lên vẻ không hài lòng.

“Vì ‘Kế toán Tendo’ nghe nhàm chán mà! Em muốn một cái gì đó thật ngầu cơ~!!”

“Vì vậy không cần phải cố gắng làm cho nó ngầu lên đâu.”

“Huhu, Shogo-kun thật đáng ghét~!!”

Mana rưng rưng nước mắt, tiến sát lại gần Shogo.

“N, này, Chủ tịch Tendo… À không, bình tĩnh lại đi!”

“Này Shogo! Cậu đang làm gì vậy!?”

Miyabi vội vàng chen vào giữa Shogo và Mana. – Đúng lúc đó, một học sinh tiến lên để xem danh sách và đẩy vào lưng, khiến cơ thể Mana ngã về phía Shogo.

“Ối!?”

Mana vô thức ôm Miyabi, khiến Miyabi mất thăng bằng ngã về phía sau.

“Ô, ôi, cẩn thận!”

Shogo đỡ Miyabi, cố gắng giữ hai người đang ngã để không bị đổ.

“Shogo-san!?”

Konoe kêu lên, vội vàng nắm lấy cánh tay cậu.

Tuy nhiên, Shogo không thể chịu đựng được sức nặng đang đè lên, cậu ngã ngồi xuống đất.

“Á!”

Tiếp theo là Miyabi, rồi Konoe, và trên cùng là Mana cũng ngã xuống, Shogo bị các cô gái đè bẹp, ngã ngửa ra sau.

Một tiếng kêu nhẹ vang lên, các học sinh xung quanh lặng ngắt.

“Đau quá… Mọi người, có sao không?”

Shogo đỡ Konoe và những người khác, ngồi dậy nửa thân trên.

Cả Miyabi và Mana đều đang quay cuồng chóng mặt vì cú ngã.

“…Tiền bối Mikadono.”

Một giọng nói sắc lạnh vang lên, Shogo giật mình ngước nhìn.

Rinka đang đứng ngay cạnh, nhìn xuống cậu.

“Tôi đã nói là đừng làm chuyện dung tục đúng không…?”

“B, hiểu lầm đó! Đây chỉ là tai nạn thôi! N, đúng không mọi người!”

Shogo đỡ các cô gái đang ngã, vội vàng định đứng dậy…

“Mềm quá…” lòng bàn tay cậu chạm vào một thứ gì đó mềm mại.

“Sh… Shogo… san…”

Mặt Konoe đỏ bừng.

Tay Shogo đang đặt thẳng lên ngực cô.

“K, không, chuyện này, là hiểu lầm, hiểu lầm mà…”

Fufufu… Rinka khẽ cười. Thật đáng sợ. Thật sự đáng sợ. Nụ cười ấy ẩn chứa sự tàn bạo từ sâu trong tâm hồn.

“Tiền bối Mikadono… Không cần phải giải thích gì nữa đâu!!”

Rinka kéo mạnh cổ áo của Shogo, bắt cậu đứng dậy.

Lúc đó, trong tầm mắt của Shogo, cậu nhìn thấy những nữ sinh năm nhất đang đi học. Họ là những cô gái thanh lịch, trong sáng, trông như những tiểu thư mới lớn.

Họ nhìn Shogo đang bị bắt giữ như một con mèo với vẻ mặt kinh ngạc.

Ở trung tâm, Yurina trong bộ đồng phục của Học viện Shinryuin đang đứng đó.

Shogo cầu cứu cô gái đang nhìn mình ngỡ ngàng.

“Y, Yurina! C, cứu tôi với!!”

Những cô gái xung quanh cô đồng loạt nhìn Yurina.

“Hình như Housho-san có quan hệ thân thiết với Tiền bối Mikadono đúng không nhỉ?”

“Ơ… K, không, tôi thì…”

Yurina nhìn xung quanh các cô gái với vẻ mặt bối rối, rồi cuối cùng liếc nhìn Shogo với ánh mắt khó chịu.

“Tôi hoàn toàn không quen biết cái tên đàn ông thô lỗ đó đâu. Ô hô hô hô hô.”

Cô ấy lập tức lảng tránh ánh mắt của Shogo, che miệng cười một cách thanh lịch.

Cô ấy cứ thế lảng tránh ánh mắt, vừa nói chuyện với các cô gái vừa bước về phía tòa nhà trường.

“Y… Yurina… Bị, bị làm ngơ rồi…”

“Tiền bối Mikadono! Từ giờ tôi sẽ chỉ đạo anh thật kỹ càng!!”

Rinka trừng mắt nhìn.

“Huhu, dù là hiểu lầm mà…”

Nhìn xuống, Miyabi và Mana vẫn đang quay cuồng.

Qua cửa sổ văn phòng giáo viên, Mei đang nhìn với vẻ mặt cười nhếch mép khi đang họp. Có vẻ cô ấy vẫn còn ấm ức vì chuyện bị bắt lúc nãy.

“Konoe…”

Với tâm trạng thảm hại, Shogo cầu cứu Konoe, cô gái nhìn lại cậu với vẻ mặt khó xử.

“Hahaha… K, không biết phải làm sao đây nhỉ…”

Cô ấy chỉ cười khổ.

“Thật sự, không biết cuộc sống năm ba của mình sẽ ra sao đây…”

Shogo thở dài, cảm thấy có linh cảm rằng năm tới cũng sẽ đầy biến động.

Đó sẽ là một năm ồn ào, náo nhiệt, không biết điều gì sẽ xảy ra –

Với rất nhiều bạn bè, người yêu, gia đình và một cô em gái quý giá –

Chắc chắn sẽ là một năm mới đầy bất ngờ không thể đoán trước và vô số cuộc gặp gỡ.