나 혼자만 레벨업 - Solo Leveling

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 39: C199 Ngươi là ai

Anh ta muốn hỏi một câu?

Jinwoo bối rối vì điều đó, nhưng anh không nhận ra bất kỳ ác ý nào trong ánh mắt của Thomas Andre nên anh gật đầu đồng ý.

Ngay khi câu trả lời được đưa ra …

“Cánh tay của tôi ….”

…Thomas Andre giơ cánh tay trái lên, hiện đang quấn chặt băng.

“Tôi nghe nói rằng thiệt hại từ cuộc tấn công năng lượng ma thuật để lại trên cánh tay này là rất lớn đến nỗi các Healer không thể chữa trị nó. Các bác sĩ đã nói với tôi điều tương tự. Họ nói rằng, mặc dù nó sẽ lành lại từng chút một những thời gian hồi phục sẽ rất lâu trước khi tôi có thể sử dụng cánh tay của mình đúng cách một lần nữa.”

Anh ta dùng cánh tay trái của mình để chặn nắm đấm của Jinwoo đang chứa một lượng năng lượng ma thuật đáng kể. Ngay sau khi cuộc chiến kết thúc, xương ở cánh tay anh ta rã ra và có khả năng anh ta sẽ không bao giờ sử dụng cánh tay trái của mình được nữa.

Những người Healer đã chữa trị và phản ứng kịp thời của họ, cũng như sức mạnh tái tạo tuyệt vời của chính anh ta, đã cải thiện đáng kể cơ hội có thể sử dụng lại được cánh tay của anh ta, nhưng ngay cả khi đó, tình trạng của anh ta vẫn tệ như vậy.

Cuộc tấn công đó thực sự, vô cùng mạnh mẽ.

Dấu vết của trận chiến cay đắng để lại trên khắp cơ thể anh ta gây cho anh ta đủ mọi đau đớn và tủi nhục. Tuy nhiên, nỗi đau cũng cho anh ta thấy rõ có nhiều điều để anh ta cần phải suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Nhưng anh ta không thể đi đến câu trả lời, và không còn lựa chọn nào khác, anh ta quyết định tìm Jinwoo như thế này.

Mặc dù Thợ săn Hàn Quốc đang nhìn chằm chằm vào anh ta với một cái nhìn đầy ngụ ý, ‘Anh ta có ở đây để khoe khoang về vết thương của mình hay gì đó không?’ Thomas Andre vẫn hỏi anh câu hỏi trong đầu.

“Nếu anh muốn, anh có thể kết liễu tôi, hoặc bất kỳ thành viên nào trong Hội của tôi.”

Những kẻ đã bắt cóc đồng đội của người Hàn Quốc ở vùng đất xa lạ này và tiến hành tra tấn cậu ta trước khi anh đến giải cứu tù nhân, chính là Thomas Andre và thuộc hạ của anh ta.

Giống như tuyên bố của Cục thợ săn đã ám chỉ, ngay cả khi Jinwoo quyết định giết từng thành viên của Hội Scavenger, anh sẽ không nhận bất kỳ hình phạt nào từ chính phủ Hoa Kỳ.

Tất nhiên, họ không có cách nào để truy tố anh ta ngay từ đầu ….

Tuy nhiên, Sung Jinwoo đã không lấy mạng của ai, chỉ vì Hwang Dongsoo đã làm một điều ngu ngốc.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Thomas Andre thấy mình trong một tình huống tương tự? Anh ta sẽ không để ai sống sót. Anh ta có đủ sức mạnh để làm như vậy, và anh ta thậm chí còn được hỗ trợ bởi một cái cớ rõ ràng.

Vậy, tại sao Sung Jinwoo lại chọn không giết ai? Trong hai ngày qua, ý nghĩ này chiếm một khoảng thời gian lớn trong tâm trí của Thomas Andre và một câu hỏi đã xuất hiện trong đầu anh ta.

“Lúc đó … tại sao anh lại không giết tất cả chúng tôi?”

Tất nhiên, anh ta biết rằng anh ta là người thừa nhận thất bại của mình và cầu xin sự thương xót theo cách riêng của mình. Tuy nhiên, Jinwoo là người đưa ra quyết định cuối cùng.

Rõ ràng, không ai trong số các thành viên của Hội bị giết ngay cả khi Jinwoo triệu hồi đội quân bóng tối của mình. Thomas Andre đã thực sự chết lặng khi biết “lý do” đó.

Câu trả lời của Jinwoo đơn giản đến mức ngay lập tức khiến anh ta suy ngẫm sâu sắc về những ngày vừa qua hoàn toàn vô nghĩa.

“Bởi vì không ai trong số các anh phạm tội đáng chết.”

Jinwoo khó có thể bỏ qua thái độ kiêu ngạo của Thomas Andre, nhưng người Hoa Kỳ xuất hiện chỉ để bảo vệ một trong những thành viên của Hội mình, Hwang Dongsoo.

Đó cũng là điều tương tự đối với các thành viên còn lại của Hội Scavenger. Họ đã sai khi tấn công anh, nhưng họ đã trả giá khá đắt cho hành động bừa bãi của họ.

Đó là những gì Jinwoo nghĩ khi anh dồn đòn tấn công cuối cùng nhắm vào đầu Thomas Andre tối hôm đó.

Tuy nhiên, khi Thợ săn người Hoa Kỳ nghe thấy câu trả lời đó, đôi mắt anh ta giật giật trong một giây.

“…. V-Vậy à.”

Nghĩ lại về số phận trớ trêu của Hwang Dongsoo, người đã phạm một tội ác đáng chết, câu trả lời đó dường như không phải là một lời nói dối.

Để suy nghĩ, lý do đó là một câu trả lời khá đơn giản và rõ ràng.

Suy nghĩ của Thomas Andre thậm chí còn phức tạp hơn trước khi anh ta nghe câu trả lời, nhưng mặt trái, anh ta cảm thấy sảng khoái hơn nhiều và hình thành một nụ cười thoải mái bây giờ.

“Tôi muốn thiết đãi anh một bữa ăn sau khi cánh tay tôi lành lại. Anh có thể để lại chi tiết liên lạc của anh với người phụ nữ quản lý của tôi ở đây, để tôi có thể gọi cho anh sau đó được không?”

Thomas Andre có vẻ thận trọng khi anh ta tạm biệt và quay lưng lại rời đi. Laura đứng sau lưng anh ta cho đến khi đó và khẽ cúi đầu.

Sếp của cô thậm chí không nhìn lại phía sau và rời khỏi phòng tiệc. Mỗi khi anh ta tiến một bước, những người tham gia tiệc tùng rẽ ra hai hướng như một vùng biển bị chia cắt làm đôi.

Laura nhìn anh ta rời đi trước khi chuyển ánh mắt sang Jinwoo.

“Sếp của tôi chân thành bày tỏ lòng biết ơn đối với ngài vì đã không giết bất kỳ thành viên nào trong Hội của ngài ấy, ngài thợ săn.”

Jinwoo ngay lập tức không nói nên lời. Làm thế nào anh ta diễn giải những điều từ nãy giờ anh ta nói để đi đến kết luận như thế này??

Như thể cô thấy sự nhầm lẫn của Jinwoo không có gì đáng ngạc nhiên, Laura nhanh chóng thêm lời giải thích.

“Ngài ấy có thể nhìn theo cách đó, nhưng trong thực tế, ngài ấy còn nghĩ xa hơn những gì ngài nghĩ.”

“Ồ, ờ … tôi hiểu rồi.”

Chà, nếu cô ấy nói vậy, thì phải vậy thôi.

Nhờ vào việc Thomas tự động tìm đến anh, Jinwoo đỡ phải đi tìm anh ta và gắn một trong những người lính của mình vào trong bóng của anh chàng này. Vì vậy, anh chỉ gật đầu nói mọi thứ diễn ra khá suông sẻ.

Laura, giờ đây, công việc diễn giải cách nói lời tạm biệt đặc biệt của sếp đã hoàn tất, rút ra quyển sổ ghi chép của cô và sẵn sàng ghi lại thông tin.

“Ngài thợ săn, nếu điều này không quá rắc rối, tôi có thể xin thông tin chi tiết liên lạc của ngài được không? À, và cả ….”

Người đẹp tóc vàng với mái tóc búi lên nở một nụ cười tỏa nắng.

“Sếp của tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với một món quà nào đó. Nếu có bất cứ điều gì ngài cần hoặc muốn, xin vui lòng cho tôi biết.”

“Ồ. Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”

Jinwoo lịch sự từ chối lời đề nghị.

Laura nhanh chóng nở một nụ cười ngượng nghịu như thể cô đang gặp rắc rối với câu trả lời đó và yêu cầu anh xem xét lại quyết định của mình.

“Hội của tôi… Chà, sếp của tôi là một người khá lịch thiệp và sòng phẳng, vì vậy nếu ngài ấy nghĩ rằng ngài ấy đang nợ ai đó, ngài ấy có lẽ sẽ phát điên lên trong thời gian dài…, cho nên ngài có thể nói cho tôi biết ngài cần điều gì được không?”

Jinwoo dự định từ chối một lần nữa nhưng anh ngừng kháng cự sau khi nghe lời giải thích của Laura.

Anh nhận ra rằng, mặc dù anh không thực sự cần bất cứ điều gì, nhưng điều đó là trái với hình thức từ chối một lời đề nghị thiện chí một lần nữa khi họ đi xa đến thế này.

Có điều…

‘… Mình không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mình cần ngay bây giờ.’

Tiền bạc? Anh đã có một số tiền đáng kể sau vài cuộc đột kích thành công gần đây.

Bên cạnh đó, Hội Ahjin kiếm được nhiều tiền hơn những gì mà một Hội có quy mô lớn làm được trong một năm chỉ bằng cách bán hết tất cả hài cốt của những con quái vật khổng lồ. Và Jinwoo cũng là Hội trưởng của Hội Ahjin.

Anh biết rằng khả năng tài chính của Hội anh so với Hội Scavenger là rất nhỏ, chỉ một phần nghìn mà thôi, nhưng anh cũng không đủ rẻ tiền để yêu cầu một điều gì đó từ người Hoa Kỳ.

Mình khá chắc chắn rằng trong tương lai mình cũng không cần sự giúp đỡ từ Thomas Andre hoặc Hội Scavenger ….

Anh lại đổi ý, nghĩ rằng có lẽ anh nên từ chối lời đề nghị này. Nhưng rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.

Đợi tí. Nếu là Hội Scavenger thì…. 

Hội này là nơi tập hợp những tinh hoa hàng đầu thế giới, những người làm việc không ngừng mỗi ngày.

Không thể đếm được tất cả các hầm ngục mà họ đã dọn sạch cho đến nay, và có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên, sự đa dạng từ các vật phẩm mà họ thu được từ các ngục tối đó cũng khá lớn.

Có khả năng một ‘vật phẩm’ hữu ích có thể được cất giấu trong kho lưu trữ của Hội Scavenger. Jinwoo lên tiếng trả lời.

“Nếu có một thanh kiếm hoặc dao găm nào đó thì….”

Gần đây anh đụng độ khá nhiều đối thủ với khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, và cặp ‘Dao găm của Quỷ vương’ có vẻ như không hiệu quả trước họ.

Anh nghĩ rằng có thể không phải là một ý tưởng tồi khi trao đổi vũ khí của mình lấy thứ khác với sự trợ giúp của Hội Scavenger. Ngay cả khi không có vật phẩm hữu ích nào được đưa ra từ thỏa thuận này, dù sao thì anh cũng không có gì để mất.

“Kiếm hoặc dao găm … Tôi hiểu rồi. Cảm ơn, ngài thợ săn.”

Laura mỉm cười rạng rỡ sau khi nghe câu trả lời của anh. Cô ấy đã hoàn thành việc ghi chép lại trên quyển sổ của mình và cũng rời khỏi phòng tiệc.

Adam White sợ hãi, lo lắng, tự hỏi liệu chuyến thăm bất ngờ của Goliath có thể dẫn đến một sự cố khác hay không. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ kết thúc mà không có vấn đề gì, anh ta thở phào nhẹ nhõm, và tiếp cận Jinwoo.

“Thợ săn Sung. Bây giờ anh sẽ đi gặp những Thợ săn trong danh sách chứ?”

“Được.”

“Nếu vậy, cho phép tôi trở thành người hướng dẫn của anh. Các nhân viên của chúng tôi được bố trí ở một vài nơi trong hội trường, vì vậy chúng tôi có thể xác định vị trí của họ rất nhanh.”

“Không cần,” Jinwoo trả lời với một nụ cười. “Anh không cần phải làm điều đó.”

Anh đã hướng dẫn các binh lính bóng tối của mình đi lang thang khắp nơi tổ chức bữa tiệc. Anh biết khá nhiều vị trí những Thợ săn đó đang ở đâu. Tất cả những gì anh cần làm là gặp từng người một.

Rõ ràng Adam White không biết chuyện gì đang xảy ra, và chỉ có thể đứng đó với đôi mắt tròn xoe vì bối rối.

“Xin lỗi?”

Thay vì trả lời, Jinwoo đã hỏi anh một câu hỏi.

“Nhân tiện, có một người mất tích, phải không? Tôi không thấy người thứ 6 trong danh sách ở đây.”

“Nhưng, làm thế nào anh ….?!”

Jinwoo nhún vai, và Adam White gật đầu như thể anh ta hiểu ý.

À, đúng rồi. Bí mật thương mại, phải không … 

Đặc vụ người Hoa Kỳ tiếp tục.

“Thật không may, chúng tôi đã mất liên lạc với người đó vài ngày trước hội nghị. Chính phủ Brazil đang xác định vị trí nơi ở của người đó, nhưng họ chưa tìm thấy bất kỳ thông tin cụ thể nào.”

Jinwoo gật đầu.

Anh đã đính kèm một cái bóng trong số 2 của danh sách, Thomas Andre. Vị trí thứ 3 là Christopher Reid và Thợ săn Brazil thuộc vị trí thứ 6 không có mặt.

Có nghĩa là còn lại bảy người.

Jinwoo đã nói chuyện với Adam White.

“Được rồi đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người họ đi vòng quanh phòng tiệc và chào hỏi các Thợ săn trong danh sách từng người một.

Anh đã yêu cầu Adam White nhanh chóng đến bữa tiệc để gặp họ sớm hơn, vì anh muốn tìm hiểu thêm một chút về những người này mà anh sắp gắn người lính bóng tối lên họ. Anh bắt đầu từ người đầu tiên trong danh sách, Liu Zhigeng, và từ từ chuyển xuống người thứ mười.

‘Huh??’

‘Có phải thợ săn Sung Jinwoo đang cố mở rộng mối quan hệ của mình trong dịp này?’

‘Nhưng, tất cả những gì anh ta làm là chỉ nói chuyện với một vài thợ săn ….?’

Các thợ săn nhìn khuôn mặt của những người mà Jinwoo đã tiếp cận để chào hỏi và bắt đầu hy vọng rằng sẽ đến lượt mình, có người con mong muốn được kết bạn với anh.

‘Anh ta đang đến đây ….!’

‘Tôi biết mà. Tất nhiên, tôi là người tiếp theo anh ấy muốn nói chuyện. ‘

Những người thợ săn hồi hộp chờ đợi để được nói chuyện với Jinwoo. Nhưng cuối cùng, họ gục đầu trong thất vọng và đăm chiêu một khi anh đi ngang qua họ.

Không còn nhiều thời gian, ‘hành động’ của anh đã kết thúc. Jinwoo gắn thành công người lính bóng tối vào bóng của những người thợ săn trong danh sách trước khi rời phòng tiệc cùng với đoàn tùy tùng của anh.

“À ….”

Thợ săn thứ mười trong danh sách hắn giọng và bắt đầu nói với giọng to hơn, lưng anh ta thẳng băng. Mặt khác, người thứ 11 trở xuống chỉ có thể đánh bật ly rượu của họ mà không nói thêm lời nào.

Vào ngày đó.

Cục thợ săn tổ chức bữa tiệc ‘Đêm của những thợ săn’, đã phải nỗ lực rất nhiều để tìm ra lý do để đối phó với một vẫn đề chưa từng xảy ra, lượng rượu tiêu thụ trong bữa tiệc hết rất nhanh.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

“Vậy, mai là ngày cuối cùng, phải không?”

Phó cục trưởng đưa một tách cà phê cho đặc vụ Adam White, hiện đang ngồi trên ghế văn phòng. Chàng trai ngồi thẳng lên ngay lập tức và thận trọng cầm lấy chiếc tách.

“Cảm ơn ngài.”

Phó cục trưởng vỗ nhẹ vào vai Adam White và ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Tôi nghĩ rằng tôi đã ngất xỉu khi nghe tin Goliath chạm mặt thợ săn Sung một lần nữa, nhưng … thật nhẹ nhõm khi cậu đã làm việc chăm chỉ để thảm họa không xảy ra một lần nữa. Cậu đã làm việc rất tốt khi đó.”

“Đừng bận tâm, thưa ngài ….”

Anh ta có thể đang nói điều gì đó như vậy, nhưng ai trên hành tinh này lại từ chối lời khen ngợi của sĩ quan cấp trên người đó khi anh ta thực sự đáng được tuyên dương, khen ngợi?

Một biểu cảm tươi sáng hình thành trên khuôn mặt của Adam White.

Phó cục trưởng nhìn vào sự hài lòng với câu trả lời tha thiết của viên chức cấp dưới và nhấp một ngụm cà phê, trước khi đặt câu hỏi.

“Vậy. Ý kiến của cậu về thợ săn Sung như thế nào, bây giờ cậu đang có cơ hội quan sát anh ta từ vị trí gần như vậy?”

Adam White suy nghĩ một lúc, trước khi trả lời.

“Phó cục trưởng. Ngài có biết rằng thợ săn Sung Jinwoo vẫn tập thể dục mỗi ngày, không nghỉ ngơi không?”

“Tập thể dục?”

“Vâng, tôi đã xác nhận điều đó một cách cá nhân. Mỗi buổi sáng, anh ấy chạy mười km, thực hiện 100 lần chống đẩy, và cũng không bao giờ quên thực hiện các động tác ngồi lên xổm xuống.”

“Có thật không??”

Lông mày của Phó cục trưởng nhướng lên.

Thợ săn Sung Jinwoo, người có thể được gọi là thợ săn mạnh nhất thế giới, vẫn đang thực hiện các thói quen tập thể dục cơ bản như vậy mỗi ngày?

Loại kỹ năng nào bổ trợ cho điều đó trong khi chạy bộ vào mỗi buổi sáng đối với một người có vóc dáng như trong mơ ở mức độ không thể tưởng tượng được?

Adam White thấy Phó cục trưởng bối rối và nhanh chóng tiếp tục với những suy nghĩ của mình về vấn đề này.

“Thưa ngài, tôi nghĩ rằng thói quen tập thể dục của anh ta không phải là cải thiện vóc dáng, mà còn liên quan đến rèn luyện tinh thần.”

“Rèn luyện tinh thần của cậu ta, phải không ….”

Adam White gật đầu.

Từ sự lạnh lùng không ngạc nhiên trước công nghệ vượt quá những gì mà trình độ khoa học hiện tại có thể mang lại, đến sự siêng năng thậm chí không bỏ lỡ một ngày tập luyện – và không quên, khả năng bí ẩn của anh phục hồi cơ thể mệt mỏi và tâm trí ngay lập tức.

Từ quan điểm của Adam White, Jinwoo là một người kì lạ, nói nhiều điều bất ngờ và khó hiểu.

Phó cục trưởng lắng nghe những điều đó với vẻ mặt ảm đạm hết lòng đồng ý với đánh giá đó.

“Thật vậy, cậu ta … cậu ta thực sự là một người tuyệt vời.”

Thật tuyệt vời biết bao nếu một người đàn ông như vậy là một Thợ săn người Hoa Kỳ? Ông ghen tị với Hàn Quốc vì có một Hunter như thế là một trong số họ.

Hửm? Cà phê có vị như thế này trước đây không nhỉ?

Cà phê mà Phó cục trưởng đang uống cùng với sự ghen tị và ngưỡng mộ của ông ta đột nhiên có vị khá cay đắng vì một số lý do. Cuối cùng, ông không thể uống hết và bỏ lại khoảng nửa cốc.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Có một câu nói nổi tiếng ở Hàn Quốc.

Nếu muốn biết văn phòng của Chủ tịch nằm ở đâu trong tòa nhà Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, chỉ cần tìm cửa sổ của một căn phòng, nơi đèn không bao giờ tắt.

Thậm chí hiện tại, Go Gunhee ở lại trong văn phòng của mình đến tận khuya để hoàn thành phần còn lại của công việc.

Các vụ tai nạn và sự cố đã xảy ra thường xuyên hơn trong thời gian gần đây khi những con quái vật mạnh hơn và số lượng người mới thức tỉnh tăng lên.

Từ quan điểm của Hiệp hội thợ săn, quản lý các tình huống như vậy, điều đó khiến cho ông cảm thấy đau đầu không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào.

“Hừm.”

Go Gunhee đặt tài liệu xuống bàn và dụi mắt mệt mỏi.

… Điều này thật kỳ lạ.

Vì lý do nào đó, tim ông đập không ổn định trong vài ngày qua.

Thình thịch, thình thịch!

Bệnh lý về tim của ông đã làm ông đau khổ trong vài năm qua, vì vậy ông không quá bận tâm về điều này, nhưng, tình trạng của ông ngày càng tệ hơn trước rất nhiều.

Có phải đây là …. giới hạn của mình rồi chăng?

Bác sĩ riêng của ông đã cảnh báo rằng, nếu ông không ngừng làm việc ngay lập tức, ông sẽ chết trong vòng nửa năm tới. Nhưng, sau một năm, hai năm, điều đó vẫn chưa xảy ra.

Và ông cảm thấy mình vẫn còn sức để tiếp tục công việc ở văn phòng này sau khoảng thời gian thấm thoát thoi đưa.

Nếu điều này xảy ra, thì mình không thể làm gì để ngăn chặn nó được. Nó đã thay đổi thành thứ gì đó khác mà mình có thể cầm cự được cho đến hiện tại.

Go Gunhee mỉm cười.

“Huhuhu.” (trans: ổng cười nha! :v)

Tại sao ông lại cảm thấy như vậy? Trong quá khứ, ông cố gắng nổ lực bản thân hơn nữa, muốn chịu đựng thêm một thời gian nữa. Nhưng hiện tại, ông không còn cảm thấy lo lắng như lúc đó nữa.

Điều gì đã thay đổi?

Bây giờ có gì khác so với vài năm trước?

Go Gunhee chăm chú suy nghĩ về vấn đề này, trước khi một nụ cười nhếch ra khỏi môi ông sau khi nhận ra câu trả lời rõ ràng như thế nào.

Thợ săn Sung Jinwoo.

Cuối cùng, Hàn Quốc đã sở hữu một sức mạnh có thể chống lại thảm họa cấp S. Chỉ cần sự hiện diện của ấy thôi, thì tình trạng của đất nước này thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Đúng. Đó là lý do tại sao tim mình có lẽ …. 

Có phải cơ thể ông cho ông cơ hội tiếp tục sống để ông có thể gặp chàng trai trẻ đó? Một tiếng cười cay đắng và cô đơn thoát ra từ đôi môi của Go Gunhee.

“Chậc, mình đang mơ mộng nói về một vài điều vô nghĩa ….”

Tiếng lẩm bẩm cô đơn của Chủ tịch Hiệp hội vang vọng khắp văn phòng trống rỗng.

À, Thợ săn Sung Jinwoo có lẽ sẽ trở về vào ngày mai, phải không?

Chỉ cần nghĩ đến việc ông có thể nghe được những chiến công mà thợ săn Sung đã làm từ miệng của Trưởng phòng giám sát Woo Jincheol, ông cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút.

Chính lúc đó.

Ringggg …. Ringgg ….

Điện thoại của ông đột nhiên reo lên.

Ai gọi mình vào giờ này thế nhỉ?

Hy vọng rằng, không một sự cố quy mô lớn nào đang diễn ra ở đâu đó. Cảm thấy khá lo lắng, Go Gunhee nhanh chóng nhấc điện thoại lên.

“Anh yêu, hôm nay không có gì tồi tệ xảy ra, phải không?”

Cuộc gọi đến từ vợ ông.

“…. Oh. Vợ thân yêu.”

Người vợ gọi điện để xem tình trạng của chồng mình như thế nào vì ông chưa về nhà, mặc dù trời đã quá khuya. Giọng nói của bà ấy dần dần làm dịu đi khuôn mặt cứng đờ của Go Gunhee.

Ý em là sao, có gì không ổn à? Em đã về nhà rồi sao…

Ngay lúc đó.

Cùng với một tiếng ‘tút tút!’ Nhẹ nhàng!! Điện thoại đột nhiên mất tín hiệu.

“….Xin chào?”

Rõ ràng, ông không nghe thấy giọng nói của vợ nữa.

Có chuyện gì xảy ra à? Go Gunhee nghiêng đầu và đặt điện thoại xuống, trước khi vô thức chuyển sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ.

‘… !!’

Ông lặng lẽ trầm ngâm nhìn ra bên ngoài.

Tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy qua cửa sổ đã biến mất. Nhiều tòa nhà khác nhau, những con đường, thậm chí cả con người – tất cả chúng đều biến mất.

Điều duy nhất còn lại là bóng tối tối đen bất chấp mọi nỗ lực để giải mã độ sâu của nó. Chỉ một cái chớp mắt sau đó, khung cảnh bên ngoài cửa sổ của ông đã thay đổi hoàn toàn sang một thứ khác.

Một sự kiện như thế này không thể xảy ra.

“Nhưng … Nhưng, sao có thể như vậy được?”

Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee thở hổn hển vì sốc và chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế, nhưng rồi …

Ông nhận ra rằng có một người khác trong văn phòng ngay lúc này. Một người mà ông chưa từng thấy trước đây.

Người đàn ông đó đang ngồi trên ghế sofa như thể hắn ta đã ở đó rất lâu.

Một con người ….? Không, đây không phải là năng lượng tỏa ra của một con người.

Thứ này ở đâu ra.

Một khuôn mặt tái nhợt như xác chết; tóc dài, trắng bạc; đôi tai nhọn và đôi mắt màu bạc lấp lánh như một cặp đá quý.

Đó là một Yêu tinh băng (Ice Elf). Còn được gọi là Bóng trắng (White Phantom).

Bằng cách nào đó, Go Gunhee đã không cảm nhận được cách tiếp cận của nó, cũng như nó vào văn phòng từ khi nào.

Ông từ từ đặt điện thoại trở lại và lặng lẽ ném ra một câu hỏi.

“Ngươi…là ai?”

Dịch bởi: Daemond

Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!

Có thể tham gia group: www.facebook.com/groups/283177689020690

Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: www.facebook.com/tam.luxury