“Đại caaaaaaaaaa!”
Jinwoo nhẹ nhàng né tránh nỗ lực Yoo Jinho ôm lấy anh với khuôn mặt đầy nước mắt. Sau đó, anh lạnh lùng nói với Woo Jincheol trong cùng phòng bệnh, người đã tình nguyện chăm sóc đứa trẻ trong suốt hội nghị.
“Có chuyện gì với em trai tôi vậy?”
“Chà, tôi đã cho cậu ấy thấy điều này khi cậu ấy tỉnh dậy, và bây giờ ….”
Trưởng phòng giám sát đưa tờ báo anh ta đang đọc.
Trang nhất của tờ báo được dán đầy những bức ảnh, những nạn nhân bị Jinwoo đánh bại, các thành viên của Hội Scavenger bị thương tích đầy mình, khuôn mặt của Thomas Andre đầy máu và bất tỉnh.
Đây có thể là một điều bình thường đối với Jinwoo, nhưng điều tương tự không thể nói đối với Yoo Jinho, người đã nhìn thấy bài báo trong niềm vui sướng không thể tả.
Ai trên Trái Đất này đám đụng độ với Hội mạnh nhất thế giới để giải cứu cậu ta? Không chỉ vậy, khi mà Hội trưởng của Hội, ‘Goliath’ – Thomas Andre cũng tham gia vào trận chiến?
Yoo Jinho đã rơi những giọt nước mắt đầy cảm xúc vui sướng sau khi đọc bài báo, vì vậy khi Jinwoo đến bệnh viện, cậu ta bắt đầu bày tỏ niềm hạnh phúc trong lòng mình.
“Đại caaaaaaa!!”
Không may….
Sự nhanh nhẹn của Jinwoo đã vượt xa những Thợ săn S có thể có được bây giờ. Bất chấp những nỗ lực vô vọng của Yoo Jinho, Jinwoo vẫn dễ dàng thoát khỏi vòng tay âu yếm nồng nàn của cậu ta :v.
Jinwoo né qua một nỗ lực khác của đứa trẻ đang cố gắng ôm lấy anh, và chỉ một ngón tay vào Yoo Jinho đang bị vấp ngã.
“Đừng nói với tôi, cậu ấy đọc một bài báo viết bằng tiếng Anh?”
“Ồ, cái đó. Tôi nghĩ rằng thật không hay khi để nhân viên của chúng tôi được trả tiền mà không làm một việc gì, vì vậy tôi đã bảo cô ấy dịch bài báo cho cậu ta.”
“Aha.”
Mũi của Yoo Jinho đỏ ửng lên khi cậu ta thấy Jinwoo liên tục né tránh nỗ lực của mình với khuôn mặt khá lạnh lùng.
“Đại ca!”
“Đây.”
Yoo Jinho lấy khăn giấy Jinwoo đưa và thổi mũi vào chúng.
Phẹt phẹt phẹt ~.
Tất nhiên, Jinwoo biết đứa trẻ cảm thấy thế nào. Nhưng, anh không thể đi lại với một vết bẩn (nước mũi) trên bộ đồ đắt tiền anh đặc biệt chọn cho Hội nghị quốc tế, ngay bây giờ?
Yoo Jinho gạt nước mắt và lấy lại bình tĩnh sau đó. Cậu ta hỏi với giọng đều đều hơn.
“Nhân tiện, đại ca, anh học tiếng Anh từ khi nào vậy?”
Dường như đứa trẻ đã nghe thấy Jinwoo nói chuyện với Thomas Andre trong nhà máy bị bỏ hoang, mặc dù cậu ta đang mất dần ý thức.
“Chà, anh có rất nhiều thời gian rảnh khi còn là một thợ săn hạng thấp, em biết đấy.”
Lúc trước, anh thường không có lịch trình cho các cuộc đột kích. Những lúc rãnh rỗi như vậy, Jinwoo học tiếng Anh bất cứ khi nào anh có thời gian, cố gắng chuẩn bị cho sự kiện anh từ bỏ cuộc sống làm một thợ săn vào một ngày nào đó.
‘Tuy nhiên, mình không biết điều đó sẽ có ích trong tình huống đó.‘
Anh cảm thấy một chút gợi nhớ về thời gian trở lại khi anh học ngôn ngữ. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, anh tưởng tượng rằng lần đầu tiên anh sử dụng ngôn ngữ mà anh tự học để nói chuyện trong cuộc chiến chống lại Thomas Andre.
“Oh…”
Yoo Jinho hiểu rằng Jinwoo từng là một thợ săn hạng thấp nên có rất nhiều thời gian rãnh rỗi và gật đầu hiểu ý.
Khi cậu ta nghĩ về quá khứ của đại ca liên quan đến sự kiện của ngày hôm qua, cậu ta càng cảm động hơn khi Jinwoo đã vì cậu ta đối đầu với Hội Scavenger và toàn bộ những Thợ săn ưu tú của Hội chỉ vì lợi ích của cậu ta.
Yoo Jinho bắt đầu khóc một lần nữa khi cậu ta xúc động tuyên bố ý định của mình.
“Đại ca! Em luôn tin tưởng anh và sẽ theo anh đến tận cùng trái đất!”
Mắt cậu ta lại đỏ lên và khụt khịt một lần nữa, nước mũi bắt đầu chảy ra từ chóp mũi, đã được làm sạch chỉ một phút trước.
Jinwoo cười ấm áp, nhưng…
”Thông minh’. Có một Chỉ số Nhận thức cao không phải lúc nào cũng hữu ích, phải không?’
Nhờ vào các giác quan siêu nhiên của anh cho phép anh đọc từng chi tiết nhỏ trong cảm xúc của Yoo Jinho, ngay cả mũi của Jinwoo cũng bắt đầu hơi cay cay. Anh cố tình tránh ánh mắt của đứa trẻ và chuyển sự chú ý sang Woo Jincheol.
“Có vẻ như để cậu ta xuất viện sẽ không có vấn đề gì, phải không?”
“Vâng. Như một vấn đề thực tế, bác sĩ phụ trách khá ngạc nhiên khi Jinho đã hoàn toàn bình phục sau chấn thương chỉ sau một đêm.”
“Nếu vậy, chúng ta sẽ trở về khách sạn sau khi hoàn thành xong thủ tục xuất viện. Cục thợ săn đã chuẩn bị một chiếc xe cho chúng ta.”
“Được.”
“Em đi chuẩn bị đồ đạc đây, đại ca.”
Jinwoo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Yoo Jinho vẫn đỏ hoe mắt đang thu dọn đồ đạc của mình để rời đi và cảm thấy biết ơn vì giờ đây đứa trẻ đã an toàn. Và cùng lúc đó, sự tức giận của anh đối với thủ phạm chịu trách nhiệm cho toàn bộ sự hỗn loạn này nổi lên ngay lập tức.
‘Greed, khi chúng ta trở về khách sạn, ngươi biết ngươi phải làm gì chứ?’
[… Thần đã hiểu, thưa bệ hạ.]
Khi anh rời khỏi bệnh viện, Jinwoo tự thầm ‘an ủi’ rằng, Greed sẽ phải quỳ gối dập đầu xuống sàn trong khoảng hai giờ để xin lỗi Jinho, hình thức này không quá khó đối với Greed.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Có hai chiếc xe được Cục thợ săn đặc biệt chuẩn bị.
Vì Jinwoo có chuyện riêng để thảo luận với Adam White, nên anh đã lên xe phía trước nơi đặc vụ người Hoa Kỳ đang đợi, trong khi Yoo Jinho và hai nhân viên Hiệp hội Hàn Quốc leo lên xe ở phía sau.
Khi Jinwoo mở cửa dành cho hành khách phía sau với một tiếng cót két khá lớn, Adam White nao núng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn trong khi dựa vào khung cửa sổ và khẩn trương lắc đầu để xua tan cơn buồn ngủ.
“Anh đã trở lại, thợ săn Sung.”
Khuôn mặt của người Hoa Kỳ khá hốc hác.
Những quầng thâm không thể nhầm lẫn phủ dày từng đốm dưới mắt anh ta. Anh ta hoàn toàn kiệt sức vì phải chuẩn bị tất cả các sự kiện đang diễn ra, cũng như hành trình chật cứng, trong vài ngày qua.
Jinwoo nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại, nhưng Adam White thậm chí không nhận ra điều đó và chỉ ra lệnh cho tài xế khởi động xe.
Bây giờ họ lại di chuyển, Jinwoo đi vào chủ đề chính.
“Anh có thể đưa tôi danh sách những Thợ săn mà Cục thợ săn muốn tôi bảo vệ không?”
Những từ đó dường như xua đuổi cơn buồn ngủ khỏi tâm trí Adam White vì biểu cảm của anh ta bừng sáng ngay lập tức.
“Anh thay đổi quyết định lại rồi sao?”
“Không, nhưng tôi tò mò về thứ khác.”
“Oh….”
Adam White đấu tranh để che giấu sự thất vọng của mình.
Anh ta đã khá hy vọng Jinwoo sẽ thay đổi quyết định của mình. Tuy nhiên, anh ta không nghĩ đây là một tin xấu. Bởi vì nó chỉ ra rằng thợ săn Sung Jinwoo vẫn quan tâm đến vấn đề này bằng một cách nào đó.
Adam nở một nụ cười và trả lời lại.
“Tôi sẽ lập một danh sách ngay khi tôi quay lại Cục thợ săn.”
Ngay khi anh ta quay lại.
Hmmm, Jinwoo liếc nhìn thời gian vào thời điểm đó. Trời đã chín giờ tối.
Anh thoáng tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm hay không khi nhìn thấy sắc mặt của Adam White ngày càng nhạt dần thêm một chút sau khi người đàn ông tội nghiệp được yêu cầu thực hiện một nhiệm vụ khác.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đặc vụ người Hoa Kỳ đã cố gắng hết sức để mở to đôi mắt ngái ngủ của mình để chắc chắn rằng anh ta sẽ không trôi dạt đến vùng đất mơ mộng nào đó trước mặt người thợ săn mà anh ta phải hộ tống.
‘TSK tsk.’
Jinwoo không thể để tình trạng này của anh ta ngày càng tệ hơn và đưa tay về phía anh ta.
“Hử? Uhh hử?”
Giọng nói hoảng loạn của Adam White vỡ ra đôi chút khi tay trái của Jinwoo che mắt anh ta lại.
“T-Thợ săn S-Sung?!”
Tuy nhiên, chỉ một vài lời từ Jinwoo và anh ta đã bị hóa đá ngay tại chỗ.
“Anh ngồi im một chút?” (trans: tui chuẩn bị hôn anh đó :v)
Một người bình thường làm điều gì đó tương tự sẽ tạo những cơn ớn lạnh dọc xương sống cho nạn nhân bất hạnh. Tuy nhiên, người làm việc đó ngay bây giờ là thợ săn Sung Jinwoo, người được cho là người đàn ông khác biệt so với người ‘bình thường’ nhất.
Anh thậm chí còn đánh bại Thomas Andre và đám thuộc hạ của anh ta đến bán sống bán chết.
Ực.
Đột nhiên bị tầm nhìn của Adam bị che lại bởi bàn tay của một Thợ săn hạng S, anh ta chỉ có thể nuốt nước bọt trong khi hồi hợp chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.
Jinwoo ngả đầu về phía đặc vụ người Hoa Kỳ, đổ lọ thuốc trị thương mà anh vừa mua từ Cửa hàng xuống miệng đang mở của Adam.
‘CLGT?!‘
Adam White rõ ràng rất căng thẳng vì đã nuốt phải chất lỏng không xác định được trong khi tầm nhìn của anh ta đã bị hạn chế. Nhưng ngay cả anh ta cũng có thể cảm thấy rằng, khi chất lỏng này trượt xuống cổ họng, thể trạng của anh ta dường như ngày càng hồi phục.
‘Nhưng, làm sao có thể như thế này ….?!‘
Đến khi Sung Jinwoo rút tay lại, Adam White nhận ra rằng cơn buồn ngủ đang làm anh ta lo lắng đã hoàn toàn biến mất.
Không, khoan đã. Chỉ vậy thôi sao?
Anh ta cảm thấy rất sảng khoái và tươi mát như thể anh ta đã ngủ trên một chiếc giường êm ấm cả đêm và ngủ một giấc thẳng cánh cò bay (từ địa phương mình nha) bởi sự ấm áp nhẹ nhàng của mặt trời buổi sáng.
Như thể sự mệt mỏi của anh ta hoàn toàn tan biết, anh ta không thể cảm thấy một dấu vết nào của nó ở bất cứ đâu trên cơ thể anh ta.
“T-Thợ săn…Sung?”
‘….Anh đã làm thế nào vậy??‘
Đó là câu hỏi mà vẻ ngoài của Adam White dường như đang hỏi, nhưng Jinwoo chỉ đơn giản nhún vai như một câu trả lời.
“Đó là một bí mật thương mại, vì vậy ….”
“Ồ. Tôi hiểu rồi.”
Vì nó là một bí mật thương mại, nhưng đối với Adam White, anh ta cảm thấy ngưỡn mộ câu trả lời của Jinwoo. Anh ta di chuyển cơ thể lắc qua lắc lại để xác nhận và bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình bằng một giọng nói cảm ơn.
“Thợ săn Sung …humm, tôi nên diễn đạt như thế nào nhỉ. Cảm giác như là, anh đã thành công rất lớn bất kể anh chọn làm nghề gì, ngay cả khi công việc anh chọn không liên quan đến việc trở thành Thợ săn.”
Mặc dù lời khen này có vẻ hơi quá khi đến từ một ‘đặc vụ’ của Cục thợ săn, nhưng một người có học thức cao đến mức anh ta có thể nói được mười ngôn ngữ khác nhau, Jinwoo vẫn nở một nụ cười đầy mãn nguyện, sau khi thấy cái nhìn đầy hài lòng trên khuôn mặt của Adam White.
Với điều này, công việc Jinwoo nhờ anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thật vậy, yêu cầu danh sách Thợ săn chỉ là khởi đầu cho kế hoạch của anh.
“Và ngoài ra, anh có thể sắp xếp một địa điểm để tôi có thể gặp những người được yêu cầu bảo vệ trong danh sách đó không?”
Thời điểm này là một cơ hội tốt.
Vì tất cả các Thợ săn mạnh mẽ từ khắp nơi trên thế giới đã tập trung tại một nơi, chỉ cần anh nhét những Người lính Bóng tối của mình vào bóng của họ, điều đó sẽ giúp anh phản ứng nhanh với các cuộc tấn công bất ngờ của các Chúa tể khi họ hành động.
Tuy nhiên, thay vào đó, Adam White lắc đầu.
Đây là điều Jinwoo lo lắng. Ngay cả khi Cục thợ săn là một tổ chức hùng mạnh, có ảnh hưởng, thì vẫn rất khó để huy động nhiều Thợ săn hàng đầu thế giới.
Biểu cảm của Jinwoo dần dần cứng lại.
“Đúng như tôi nghĩ … tôi đoán nó quá khó.”
“Không, hoàn toàn không. Ngược lại, tôi muốn nói rằng không có lý do gì tổ chức một dịp như vậy để tập hợp họ lại, Thợ săn Sung.”
Adam White cười tươi rói và giải thích hành trình cho ngày cuối cùng của Hội nghị quốc tế.
“Đừng quên, vẫn còn ‘Đêm của những thợ săn’.”
Anh ta đột nhiên nói về một hoạt động trong lịch trình tiếp theo. Vì lý do nào đó, anh ta dường như cũng khá cường điệu về nó.
“Có một bữa tiệc lớn do Cục thợ săn tổ chức. Tất cả các Thợ săn tham dự Hội nghị đều được mời. Nếu anh muốn gặp họ, rất có thể anh sẽ làm điều đó ở đó, Thợ săn Sung.”
Một bữa tiệc, phải không?
Có dịp nào tốt hơn để gặp những Thợ săn ‘một cách tự nhiên’ và gắn người lính bóng tối vào họ hơn là một bữa tiệc không? Jinwoo siết chặt nắm tay.
‘Thật quá tốt.‘
Thông qua những Thợ săn khác, anh sẽ gặp được những vị Chúa tể bí ẩn này. Và từ cuộc gặp gỡ đó, anh sẽ biết được kẻ thù và đồng minh thực sự của mình là ai, và cách anh chiến đấu với họ như thế nào.
“Tôi sẽ làm điều đó, sau đó.”
Jinwoo mỉm cười và dựa vào ghế sau.
Bầu trời đêm của Hoa Kỳ ngày càng tối hơn ngoài cửa sổ phương tiện đang chạy quá tốc độ.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
“Đêm của những thợ săn”.
Những thợ săn hàng đầu thế giới và các bên liên quan bắt đầu đổ xô về một phòng tiệc khổng lồ, có khả năng chứa gần 1.500 người.
“Ái chà ….”
Đôi mắt của Yoo Jinho dường như bật ra khỏi hốc mắt khi cậu ta đắm mình trong cảnh tượng của nhóm Thợ săn huyền thoại mà cậu ta chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình TV.
Mặc dù vậy, thật thú vị, ánh mắt của những Thợ săn khác đang nhìn chằm chằm vào Jinwoo có bản chất khá giống với phản ứng của Yoo Jinho. Khoảnh khắc Jinwoo bước vào phòng tiệc, sự chú ý của mọi người tập trung vào anh ngay lập tức.
“Nhìn kìa, ở đó ….”
“Vâng, tôi thấy rồi.”
“Anh ấy ở ngay trước mặt chúng ta, nhưng tôi thậm chí không thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy.”
“Anh ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.”
Và với tất cả sự chú ý đổ dồn vào anh, nên ngay cả Yoo Jinho cũng chịu sự chú ý dữ dội của họ.
“Oh, vậy là Thợ săn bên cạnh anh ta chính là ….”
“Anh ta đã chiến đấu với Thomas Andre để giải cứu anh chàng trẻ tuổi đó sao?”
Tình hình đã ổn định phần nào sau khi Cục thợ săn tuyên bố lý do công khai.
Một mặt, mọi thợ săn ở đây đều vô cùng bàng hoàng trước việc Jinwoo sẵn sàng đụng độ với toàn bộ Hội Scavenger vì lợi ích của người đồng đội hạng D của mình. Nhưng mặt trái, họ cũng nhận được một vấn đề khá nặng nề, biết rằng tuyên bố mà anh đưa ra vào cuối ngày đầu tiên của hội nghị hoàn toàn không phải là một trò lừa bịp.
[“Tôi sẽ bảo vệ gia đình mình, ngay cả khi mọi thợ săn trên thế giới đều trở thành kẻ thù của tôi.”]
Những bức ảnh kèm theo bài báo đã thể hiện rõ ràng những gì đã xảy ra với Hội Scavenger. Không có gì ngạc nhiên khi mọi người trong căn phòng này đang cầu nguyện rằng những gì anh nói sẽ không thành sự thật.
Nhưng – bây giờ Cục thợ đã làm rõ mọi điều, rất nhiều Thợ săn bắt đầu tìm cơ hội để được nói chuyện với Jinwoo, chờ đợi thời điểm thích hợp để tiếp cận anh.
Đây là kết quả sau khi công khai hình ảnh của anh qua các mặt của tờ báo, anh từ một con quái vật có khả năng dồn nén Goliath mạnh mẽ đến kỳ lạ, đến một con quái vật không ngần ngại bất cứ điều gì để bảo vệ đồng đội của mình.
Mặc dù vậy, vấn đề là – người đầu tiên lấy hết can đảm và tiếp cận anh không phải là Thợ săn, mà là chủ tịch của một tập đoàn toàn cầu rất nổi tiếng chuyên đối phó với quái vật.
“Thật vinh dự khi được gặp anh trong bữa tiệc này, thợ săn Sung Jinwoo.”
Doanh nhân tự giới thiệu mình trước, và sau đó …
“Chúng tôi muốn mua hài cốt của tất cả những con quái vật khổng lồ mà anh đã săn lùng ở Nhật Bản. Anh có thể dành chút thời gian để thảo luận chi tiết hơn về vấn đề này không?”
Những con quái vật khổng lồ hầu hết xuất hiện có sức mạnh ngang ngửa hoặc hơn Boss trong Cổng hạng A, vì vậy rất hiếm khi tìm thấy xác hoàn toàn nguyên vẹn của những sinh vật như vậy.
Mong muốn và sự nhạy bén trong kinh doanh cấp thiết của người đàn ông này đã khiến anh ta tiến lên một bước nhanh hơn bất kỳ ai khác có mặt trong phòng tiệc.
‘Đây là một cơ hội tốt.’
Jinwoo cười rạng rỡ và giới thiệu Yoo Jinho bên cạnh với doanh nhân.
“Tôi phụ trách khía cạnh đột kích của Hội. Tôi thường để lại tất cả các cuộc thảo luận liên quan đến kinh doanh cho Phó hội trưởng đáng tin cậy của tôi ở đây.”
“À, vậy à?”
Yoo Jinho trở nên táo bạo hơn bao giờ hết từ Jinwoo chống đỡ cậu ta như thế. Cậu ta thẳng lưng tự hào và đưa tay ra.
“Tôi là Yoo Jinho, Phó hội trưởng của Hội Ahjin.”
“Ahh, vâng. Xin chào. Đó là một niềm vui.”
“Tôi thường không thảo luận về các vấn đề liên quan đến kinh doanh trong những dịp như thế này, nhưng nếu đó là anh, Chủ tịch….”
Jinwoo theo dõi khi Yoo Jinho chuyên nghiệp hướng dẫn doanh nhân đến một nơi phù hợp hơn cho một cuộc trò chuyện, và nở một nụ cười hài lòng.
‘Đứa trẻ này. Cuối cùng cậu ta cũng hành động như một Phó hội trưởng đích thực.‘
Nhưng, đôi mắt của Jinwoo trở nên sắc nét gần như ngay lập tức sau đó. Bây giờ cặp vật cản tiềm năng đã biến mất, điều thực sự sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Adam White đến gần Jinwoo.
“Đây là danh sách anh yêu cầu.”
Màn hình của chiếc máy tính bảng mà anh ta đưa hiển thị mười tên của những người Thợ săn, những người hoàn toàn có thể được gọi là những thợ săn tốt nhất thế giới theo thứ tự số.
“Chúng tôi tại Cục thợ săn đã lấy tất cả các chiến công mà mỗi người thợ săn đã đạt được và chuyển đổi chúng thành điểm để chúng tôi có thể gán cho họ thứ hạng được đánh số. Mười người này là những người có số lượng ‘Điểm thợ săn’ cao nhất thế giới.”
Adam nói “Điểm thợ săn”.
Jinwoo bị thu hút bởi thực tế là những chiến công và thành tích của một thợ săn được thể hiện thông qua hệ thống điểm. Sau đó anh nhận ra rằng tên mình không có trong danh sách và hỏi Adam White.
“Tôi đang ở đâu trong danh sách này?”
“Nếu chúng tôi tính toán, bao gồm chiến công của anh trong việc săn lùng những con quái vật khổng lồ thành Điểm thợ săn, thì anh sẽ ở vị trí này.”
Các đặc vụ Hoa Kỳ chỉ vào vị trí giữa thứ 3 và thứ 4. Tên của Liu Zhigeng, Thomas Andre và Christopher Reid chiếm các vị trí trên.
Thực tế là anh trở thành thợ săn hạng S chỉ mới được vài tháng, so với những người ở trên, những người đã trở thành thợ săn hạng S từ rất lâu.
‘Vị trí thứ 4 là … Siddharth Bachchan của Ấn Độ. Và vị trí thứ 5 là ….‘
Năm vị trí đầu tiên đương nhiên thuộc về năm Thợ săn cấp quốc gia còn sống sót. Đối với những vị trí bên dưới, chúng cũng bị chiếm giữ bởi một số Thợ săn nổi tiếng và mạnh mẽ nhất trên thế giới.
Lúc đó, Jinwoo dừng đọc danh sách và ngẩng đầu lên sau khi anh nghe thấy một chút hỗn loạn ở đâu đó.
Ồn ào, ồn ào.
Sự xuất hiện bất ngờ của một vị khách nào đó đã khiến những người đi tiệc rơi vào tình trạng bối rối và hỗn loạn. Xác nhận vị khách này là ai, Jinwoo trả lại chiếc máy tính bảng cho Adam White.
“T-Thợ săn Sung ….”
“Anh không cần phải lo lắng.”
Đúng như anh dự đoán, vị khách này không biểu lộ một chút do dự trong khi anh ta sải bước thẳng về phía Jinwoo.
Không quan tâm đến bất cứ ai, thậm chí còn phớt lờ Liu Zhigeng đang cố gắng can ngăn anh ta giữa đường và dừng lại ngay trước mặt Thợ săn Hàn Quốc, trước khi tháo kính râm.
Jinwoo nói tên của người đàn ông.
“Thomas Andre.”
Jinwoo tỏ thái độ bình thản và thoải mái ngay cả khi Thomas Andre đang đứng trước anh. Tuy nhiên, điều tương tự không thể nói về hầu hết những người xem đang nhìn chằm chằm vào anh, và người Hoa Kỳ với cánh tay quấn đầy băng. Bây giờ họ đã trở nên bối rối.
Người Hoa Kỳ vạm vỡ nhìn vào người đồng cấp Hàn Quốc, người thấp hơn anh ta ít nhất một cái đầu.
“Thợ săn Sung Jinwoo … Tôi muốn hỏi anh một câu.”
Dịch bởi: Daemond
Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!
Có thể tham gia group: www.facebook.com/groups/283177689020690
Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: www.facebook.com/tam.luxury