나 혼자만 레벨업 - Solo Leveling

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 763

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1778

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 727

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8069

Chương 16: C176 Giấc mơ

Vài ngày trước, trước khi Vua của những người khổng lồ chết.

Một chiếc trực thăng thuộc Cục Thợ săn Hoa Kỳ đã hạ cánh trên bãi cỏ của một biệt thự cực kỳ sang trọng.

Phạch phạch phạch….

Chủ sở hữu của căn biệt thự này, hiện đang thưởng thức một bữa trưa muộn, nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đó qua cửa sổ của mình và ngừng cắt miếng bít tết ngon ngọt.

“Tôi không nghe nói rằng một ai đó đến gặp tôi hôm nay?”

“Tôi sẽ đi và xác nhận đó là ai.”

Người quản gia cúi đầu và rời đi nhanh chóng.

Cũng trong khoảng thời gian đó, chủ nhân của căn biệt thự phát hiện hai người bước ra khỏi chiếc trực thăng và vẻ mặt anh ta cứng lại ngay lập tức.

“…. Mình có linh cảm không tốt về chuyện này.”

Người hầu mang đi những chiếc đĩa trống nghe tiếng anh ta lẩm bẩm và nghiêng đầu. Người đàn ông trang nghiêm ngồi ở bàn ăn, chủ sở hữu của căn biệt thự lớn này, là một trong năm Thợ săn vĩ đại nhất còn sống trên hành tinh này.

Tên anh ta là Christopher Reid.

Tuy nhiên, anh ta thường được gọi là ‘Thợ săn cấp quốc gia‘ hơn là theo tên khai sinh của mình. Trong mọi trường hợp, ai dám làm phiền một người như vậy?

Người quản gia chạy vào và với vẻ mặt tò mò thông báo cho anh ta.

“Ngài Christopher!”

“Tôi đã biết.”

Christopher Reid ngăn người quản gia nói thêm điều gì nữa và lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế. Sau đó, với một nụ cười trên khuôn mặt, anh ta chào một người đàn ông trung niên bước vào phòng ăn muộn hơn một bước so với người quản gia đang bối rối của anh ta.

“Đã lâu không gặp, Phó cục trưởng. Và ….”

Ánh mắt của Christopher Reid chuyển sang người phụ nữ Hoa Kỳ gốc Phi đứng đằng sau Phó cục trưởng Cục thợ săn.

“….Quý bà Selner.”

Thật bất thường khi một người quan trọng như Phó cục trưởng Cục thợ săn phải đến thăm một người như thế này. Nhưng, có thêm người phụ nữ thì mức độ sự việc có lẽ rất nghiêm trọng.

Phó cục trưởng đang mang một khuôn mặt căng thẳng sâu sắc khi ông ta nhìn xung quanh. Ông ta nói trong khi lo lắng xoa cằm.

“Chúng tôi có một vấn đề khẩn cấp cần thảo luận với cậu, vì vậy cậu có thể mời những người khác ra khỏi đây một chút được không?”

Như Christopher Reid đã đoán trước – dự đoán của anh ta về việc sắp gặp rắc rối đã trở thành sự thật.

Nếu khách của anh ta chỉ là Phó cục trưởng, thì anh ta đã khiến ông ta phải ngồi chờ trong vài giờ như cái giá cho việc phá vỡ buổi chiều yên bình của anh ta mà không phải ngẩng cao đầu.

Tuy nhiên, anh ta không thể làm điều gì đó quá bất lịch sự với Quý bà Selner.

Christopher Reid lặng lẽ suy nghĩ một lúc trong khi nhâm nhi một ít rượu trong ly. Anh ta vẫy tay với người quản gia bằng một ngón tay. Chỉ sau khi người quản gia đủ gần để chạm vào ngón tay anh ta, người thợ săn mới thì thầm mệnh lệnh tiếp theo.

“Cho đến khi hai vị khách của tôi rời đi, đừng để bất cứ ai đến gần căn phòng này. Hiểu không?”

“Đã hiểu, thưa ngài.”

Người quản gia cúi đầu, và bắt đầu gọi những người khác ra khỏi căn phòng này. Sau đó người quản gia cũng rời khỏi phòng và giữ cửa bằng cả hai tay, trước khi cúi đầu một lần nữa.

Christopher Reid gật đầu, và cánh cửa im lặng đóng lại.

Và vì vậy, chỉ có ba người, chủ sở hữu của biệt thự, Phó cục trưởng Michael Connor và Quý bà Selner, vẫn ở trong căn phòng rộng rãi này.

Christopher Reid nhìn sơ qua hai vị khách của mình và không thể không nhếch mép. Đó là điều dễ hiểu, thực sự. Đây không phải là dịp mà giá trị người chỉ huy thứ hai của tổ chức quyền lực nhất Hoa Kỳ trở thành ít quan trọng nhất trong bộ ba hiện tại sao?

Bản thân Christopher Reid sẽ là người thứ hai với tư cách là Thợ săn cấp quốc gia. Và không ai có thể tưởng tượng ra giá trị tiềm tàng của Quý bà Selner, người có thể nâng cao vĩnh viễn khả năng của một Thợ săn.

Oh, mình cư xử thất lễ quá.

Anh ta không thể để những vị khách quan trọng này đứng như vậy được, phải không?

Christopher Reid kéo ra hai chiếc ghế từ bàn ăn và nói với họ.

“Xin mời ngồi.”

Khi anh ta xác nhận rằng Phó cục trưởng và Quý bà đã ổn định chỗ ngồi, anh ta cũng ngồi ở phía đối diện họ.

“Vậy bây giờ….”

Christopher Reid xen kẽ ánh mắt giữa hai vị khách và mỉm cười ân cần.

“Làn gió nào đưa hai người đến một nơi xa xôi thế này để gặp tôi?”

Quý bà Selner đã tìm kiếm một dấu hiệu đảm bảo từ Phó cục trưởng trước. Ông ta gật đầu để ra hiệu. Nhưng, ngay trước khi Quý bà Selner mở miệng, Christopher Reid đã nói trước.

“Trước khi chúng ta bắt đầu.”

Một vài biểu hiện không hài lòng rõ ràng hiện trên khuôn mặt anh ta.

“Nếu Quý bà đến đây để nói chuyện với tôi về Cổng hạng S xuất hiện đâu đó ở phía đông, thì hãy để tôi nói rõ. Tôi không hứng thú với việc đi đến đó.”

Anh ta kiên quyết tuyên bố lập trường vững chắc của mình để đảm bảo không ai có thể thay đổi quyết định của anh ta.

“Hai người nên biết, hiện tại chính phủ Hoa Kỳ đã hứa là trao toàn quyền cho tôi như một quốc gia độc lập. Có nghĩa là, tôi có quyền từ chối mọi yêu cầu của chính phủ Hoa Kỳ. Và, như tôi đã nêu trong thông cáo được gửi đi trước đó, tôi đã quyết định không tham gia cuộc đột kích này.”

Anh ta về cơ bản là một “quốc gia khác” trong một quốc gia.

Điều đó giống như nghĩa vụ của một công dân, đơn giản là không có ý nghĩa gì đối với một ‘Thợ săn cấp quốc gia’, người được đối xử không phải là công dân của một quốc gia mà là một quốc gia sống, thở và được đối xử như mọi người trong quốc gia khác trên trái đất.

Tất nhiên, anh ta có thể giúp một tay nếu anh ta muốn. Tuy nhiên, có một lý do tại sao anh ta quyết định từ chối lời mời.

Anh ta nhận ra rằng bản thân anh ta không cần phải tham gia vào một cuộc đột kích mà mọi Thợ săn hạng S sống ở Hoa Kỳ đều xuất hiện trong kế hoạch.

Ngay cả khi Phó cục trưởng xuất hiện ở đây trong khi nghĩ đến việc sử dụng Quý bà làm người ủy quyền, Christopher Reid vẫn không hề nghĩ đến việc thay đổi suy nghĩ của mình.

Giống như anh ta kiên quyết về nơi anh ta đứng, Quý bà Selner cũng vẽ một đường rõ ràng về nơi quý bà đứng.

“Tôi không đến đây để nói với cậu vì Cánh cổng đó, thưa cậu Chris. Chúng tôi có một vấn đề lớn hơn thế nữa.”

Ngay bây giờ, đất nước Nhật Bản đang bị đẩy đến bờ vực hủy diệt từ một Cổng hạng S duy nhất xuất hiện. Tuy nhiên, Quý bà vừa nói rằng có một vấn đề thậm chí còn lớn hơn cả Cổng hạng S đã sẵn sàng mở ra trong biên giới Hoa Kỳ?

Thân của Christopher Reid tiến sát vào người Quý bà.

“Vấn đề lớn này là gì?”

Quý bà Selner lưỡng lự rất nhiều trước khi buộc môi mình mở ra.

“Cậu Chris ….. Trong tương lai gần, có khả năng mạnh mẽ là cậu sẽ bị ám sát bởi một vài kẻ tấn công không xác định.”

Ngay lúc đó, một sự im lặng khó hiểu giáng xuống căn phòng.

Christopher Reid đã tự hỏi tại sao Phó cục trưởng có vẻ rất bất ổn và lo lắng như thế. Như một vấn đề thực tế, Michael Connor thậm chí còn rút ra một chiếc khăn tay để thấm mồ hôi ướt đẫm trán ngay bây giờ.

“…. Quý bà Selner.”

Giọng anh ta khi gọi Quý bà trở nên nặng nề, trầm thấp.

“Tôi sẽ không bao giờ quên sự ưu ái mà Quý bà đã dành cho tôi đến hết cuộc đời.”

Vì khả năng của Quý bà, sức mạnh của anh ta đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh ta đã vượt quá giới hạn của mình, một bức tường mà anh ta không thể vượt qua cho dù thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Quý bà được phép coi thường anh ta như thế này.

“Ai là người ám sát ai ở đây?”

Ai dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc trên cơ thể của Thợ săn cấp quốc gia?

Một con mèo không bao giờ có thể giết một con sư tử. Chỉ có một con sư tử mới có thể xé xác một con sư tử khác đến chết. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn tự tin không thua bất kỳ con sư tử nào cùng đẳng cấp với mình.

Đây là lý do thực sự tại sao anh ta chọn đứng ngoài cuộc cuộc đột kích này. Làm thế nào điều đó có thể xảy ra khi một con sư tử lạc vào một bầy mèo đang tập hợp lại? Trừ khi người đó là một con sư tử thấp kém như Thomas Andre.

Quý bà Selner rõ ràng đã cảm nhận được cơn thịnh nộ lặng lẽ đang bùng cháy trong tâm trí Christopher Reid, nhưng Quý bà không dừng lại với lời giải thích của mình.

“Cách đây không lâu, tôi có một giấc mơ liên quan đến cậu.”

“Một giấc mơ?”

“Phải.”

Quý bà gật đầu.

Christopher Reid cảm thấy lúng túng, nhưng Quý bà vẫn tiếp tục bất chấp anh ta.

“Trong giấc mơ của tôi, cậu được bao quanh bởi một vài người đàn ông, và họ …..”

“Nhìn đây này, Quý bà Selner!”

Christopher Reid không thể nhịn được nữa và hét lên thật to.

“Chỉ vì một giấc mơ vớ vẫn nào đó mà Quý bà mơ thấy, Quý bà đã bay đến nơi này để nói với tôi điều vô lý như vậy sao, thưa Quý bà?!”

“Điều này không phải là vô lý, và tôi chỉ muốn ….”

“Tôi rất biết ơn những gì Quý bà từng làm trước khi trở thành người thức tỉnh, được chứ?”

Một số người tin rằng, vì Quý bà từng làm việc như một nhà ngoại cảm, Quý bà Selner đã sở hữu một khả năng độc đáo, tách Quý bà ra khỏi tất cả những người thức tỉnh khác ngoài kia.

Tuy nhiên, nghề nghiệp trước đây của Quý bà vẫn không thể bào chữa cho sự nhếch nhác hoàn toàn vô nghĩa này. Biểu hiện của Christopher Reid bị vò nát khá khó coi.

“Tôi là một Thợ săn cấp quốc gia. Không ai có thể giết tôi được.”

“Nhưng, trong giấc mơ của tôi, cậu chắc chắn ….”

“Quý bà lại nhắc đi nhắc lại giấc mơ là sao?”

Christopher Reid thở dài và rồi gật đầu.

“Được rồi, tốt. Hãy nói cho tôi tin đi, thưa Quý bà. Hãy nói rằng có những kẻ thù đủ mạnh để giết tôi. Trong trường hợp đó, nếu đó là sự thật, tôi nên đi đâu và nhờ ai giúp đỡ?”

Anh ta có nên gọi cảnh sát không? Hoặc, yêu cầu bảo vệ từ Cục thợ săn? Chống lại một đối thủ đủ khả năng để giết một Thợ săn cấp quốc gia?

Thật là một khái niệm ngu ngốc.

Christopher Reid khịt mũi chế giễu và tiếp tục.

“Nếu đúng là như vậy, sẽ không có ai có thể cản được những kẻ đó, đúng chứ?”

“…..”

Quý bà Selner im lặng cân nhắc một lúc lâu trước khi trả lời.

“Có một người có thể giúp được cậu.”

“Vậy người đó là ai?”

“Thợ săn Sung Jinwoo. Nếu là cậu ta, thì cậu ta có thể bảo vệ cậu.”

Sung Jinwoo?

Christopher Reid lắng nghe mà không hứng thú là bao, để bắt đầu, và cần phải nhớ lại những ký ức của mình trong một khoảnh khắc lúc đó. Mặc dù bản thân cái tên nghe có vẻ lạ lẫm, nhưng anh ta chắc chắn đã nghe thấy nó từ đâu đó trước đây.

Nhưng, nó có thể ở đâu?

Tuy nhiên, gần đây anh ta đã nghe cái tên ‘Sung Jinwoo’.

Không, lẽ nào…?

Biểu cảm trên khuôn mặt của Christopher Reid thậm chí còn nhàu nát hơn.

“Đợi đã, Quý bà đang nói về người Thợ săn châu Á đã quyết định đến Nhật để giải quyết cuộc khủng hoảng lỗ hổng hầm ngục xảy ra tại Nhật Bản phải không?”

“Đúng vậy. Cậu ta là Thợ săn Sung Jinwoo.”

Quý bà Selner chắc chắn đã nhìn thấy nó sau đó.

Quý bà chắc chắn đã nhìn thấy sức mạnh gần như vô tận đang ngủ sâu bên trong Thợ săn Sung Jinwoo. Nếu là Jinwoo, thì anh có thể bảo vệ một Thợ săn cấp quốc gia.

Quý bà đã nói những lời này vì thực sự lo lắng những điều liên quan đến phúc lợi của Christopher Reid. Tuy nhiên, niềm tự hào to lớn của anh ta khi nghe Quý bà nói như không có gì ngoài sự xúc phạm đến phẩm giá của anh ta.

Rầmmmmmm!!

Anh ta đập tay xuống bàn theo phản xạ và đồ đạc rơi xuống sàn.

“Ra ngoài ngay bây giờ, thưa Quý bà. Ngay lập tức!”

Christopher Reid đứng lên từ chỗ ngồi của mình và chỉ về phía cánh cửa bằng ngón tay.

“N-nếu có thể nghe Quý bà Selner nói thêm một chút ….”

Phó cục trưởng đã cố gắng thuyết phục Christopher Reid, nhưng sau đó ….

“C-chúng ta về thôi ….”

Không thể nói bất cứ điều gì khác dưới ánh mắt khinh thường, giết người của Thợ săn cấp quốc gia.

Ông ta vội vã đi theo Quý bà Selner đang do dự ra khỏi biệt thự. Người quản gia đang chờ ở bên ngoài phòng nhìn thấy chiếc bàn bị hỏng và nhanh chóng chạy vào.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“….Không thật sự lắm.”

Christopher Reid từ từ lắc đầu.

Nếu đó không phải là Quý bà Selner, người đã giúp đỡ rất nhiều khi tăng cường sức mạnh của anh ta – thực sự, nếu đó là người khác, thì mọi chuyện sẽ không kết thúc bằng việc người đó bị đuổi ra khỏi biệt thự của anh ta.

Anh ta chỉ có thể nuốt lại cơn thịnh nộ vẫn đang bùng cháy và hít một hơi thật sâu.

Quý bà muốn mình nhờ giúp đỡ từ một Thợ săn châu Á hạng hai?

Có một giới hạn về số lượng người được phép chế giễu người đó và Christopher Reid là một trong số đó.

Anh ta đột nhiên quay đầu về phía người quản gia. Người quản gia nao núng một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như trước.

“Ngài có điều gì muốn nói với tôi sao, thưa ngài?”

“Cái đó ….. Người thợ săn tên Sung Jinwoo. Anh có biết khi nào anh ta bắt đầu cuộc đột kích tại Nhật Bản không?”

Câu chuyện về Nhật Bản là một trong những chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất trên thế giới. Hoa Kỳ cũng không ngoại lệ. Rõ ràng, tên của Sung Jinwoo đã trở nên nổi tiếng như lỗ hổng hầm ngục xảy ra tại Nhật Bản hoặc Người khổng lồ xuất hiện từ Cánh cổng.

Người quản lý đã tính toán sự khác biệt về thời gian bằng cách sử dụng đồng hồ đeo tay của mình và trả lời.

“Anh ấy sẽ đến Nhật Bản trong một giờ nữa, thưa ngài.”

“Một tiếng, phải không ….”

Sau đó, sẽ không trở nên buồn chán một chút.

Christopher Reid an ủi bản thân với suy nghĩ đó và tiếp tục trừng mắt nhìn chiếc trực thăng đang bay lên chứa Phó cục trưởng và Quý bà Selner.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

▶ Bạn đã giết Boss của ngục tối.

Rơi vãi.

Chúa tể của những người khổng lồ bị mất đầu. Jinwoo nhanh chóng bước đi để né tránh dòng máu tuôn ra từ cổ bị cắt đứt. Chính lúc đó.

Tti-ring!

Tiếng bíp cơ học quen thuộc vang lên trong đầu anh. Ban đầu, anh nghĩ đó chỉ là một trong những cảnh báo bình thường mà Hệ thống thường gửi đến.

Tuy nhiên, thông điệp không bình thường một chút nào.

▶ Bạn đã giết một trong chín vị Vua, Chúa tể của sự khởi đầu, ‘Reghia’.

▶ Đang tính tổng số điểm kinh nghiệm có được.

▶ Do số lượng điểm kinh nghiệm khổng lồ, quá trình này sẽ mất một chút thời gian.

Cái quái gì thế?

Jinwoo bối rối trong một khoảnh khắc lúc đó vì anh chưa bao giờ gặp phải một tình huống như thế này trước đây. Và một lát sau ….

Tti-ring! Tti-ring! Tti-ring! Tti-ring!

Tiếng bíp cơ học liên tục vang lên trong đầu anh.

Và cùng lúc đó, Jinwoo được chứng kiến bữa tiệc lớn từ các thông điệp Hệ thống hoàn toàn lấp đầy tầm nhìn của anh.

▶ Lên cấp! ◀

▶ Lên cấp! ◀

▶ Lên cấp! ◀

……

▶ Lên cấp! ◀

▶ Lên cấp! ◀

▶ Lên cấp! ◀

…!!!

Đôi mắt của Jinwoo ngày càng mở to ra.

Sáu lần các cửa sổ tin nhắn lướt qua mắt anh, và thậm chí sau đó, phải có thêm hai tiếng bíp cơ học vang lên trong đầu anh thông báo ‘Lên cấp!’.

Jinwoo vội vàng mở Cửa sổ trạng thái của mình.

‘Cửa sổ trạng thái!’

Dịch bởi: Daemond

Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!

Có thể tham gia group: www.facebook.com/groups/283177689020690

Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: www.facebook.com/tam.luxury