Sự bùng nổ của các cuộc gọi điện từ những đài truyền hình và báo chí khắp nơi mong muốn một cuộc phỏng vấn với Thợ săn Sung Jinwoo nghiêm trọng đến mức nó gần như làm tê liệt hoàn toàn đường dây nóng của Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản.
Ringgg …. ringgg …
☎ Xin chào, đây là Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản …. ☎
☏ Xin lỗi, xin chào, tôi là người vừa gọi cho ngài. Xin hãy nghe tôi nói một chút? Thay vì một cuộc phỏng vấn, tôi muốn trao đổi một vài phiên hỏi đáp nhanh với Thợ săn Sung Jinwoo được không? ☏
☎ Thưa ngài, điều đó cũng được coi như là một cuộc phỏng vấn! ☎
☏ Không, không, không! Đợi đã! Thế còn, chúng tôi không hiện thị khuôn mặt của ngài Thợ săn và chỉ thêm phụ đề vào…. ☏
☎ Chúng tôi đã tuyên bố rằng ngài Thợ săn từ chối tất cả các yêu cầu quay phim và phỏng vấn. Tôi rất xin lỗi. ☎
Gác máy.
Ringgg …. ringgg …
☎ Vâng, đây là Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản …. ☎
☏ Tôi là người đứng đầu bộ phận tin tức của đài truyền hình XX TV. Tôi muốn phỏng vấn …. ☏
☎ Không thể được, thưa ngài. ☎
Gác máy.
Những cuộc gọi như vậy tràn ngập hàng trăm lần trong suốt cả ngày, vì vậy rõ ràng là không có công việc bình thường nào có thể thực hiện được trong hoàn cảnh như thế này.
Người phụ trách bộ phận được giao nhiệm vụ trả lời các cuộc gọi bắt đầu xuất hiện chứng đau nửa đầu ngay khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tuy nhiên….
‘Điều này chứng tỏ rằng sự quan tâm của các phương tiện truyền thông đại chúng hiện đang tập trung vào Thợ săn Sung Jinwoo.‘
…Anh ta hiểu được sự quan tâm của họ. Ai mà không hứng thú với câu chuyện về một người đàn ông giải quyết một cuộc khủng hoảng đã phá hủy gần 40% lục địa Nhật Bản?
Ngay cả bản thân anh ta cũng muốn biết nhiều hơn về Thợ săn Sung Jinwoo này là ai, và cũng tò mò muốn nghe những gì anh nói.
Tuy nhiên, đó là một khía cạnh khác, và đây là một cái gì đó khác.
Anh ta phải chịu gánh nặng lớn lao của nhiệm vụ mà chức danh nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản mang theo.
Và hiện tại, nhiệm vụ của anh ta là tôn trọng và duy trì mong muốn của Thợ săn Sung Jinwoo, người không muốn thực hiện bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, bằng cách đưa ra trước tất cả các hình thức yêu cầu tràn ngập từ các công ty truyền thông đại chúng.
‘Mình không thể để vị cứu tinh của đất nước cảm thấy khó chịu, bây giờ mình sẽ làm hết mức có thể?’
Người quản lý gật đầu với vẻ mặt kiên quyết. Trong lúc đó, một nhân viên mới do dự tiếp cận anh ta để hỏi điều gì đó.
“Xin lỗi …. Quản lý?”
Ngay cả trước khi người mới có thể nói gì đó, người đàn ông phụ trách đã ngắt ngang cậu ta ngay lập tức.
“Chỉ cần nói với họ là không.”
Anh ta không cần phải nghe bất cứ điều gì, thực sự. Rất có thể, người mới này không thể chịu đựng được các mối đe dọa từ một số người có chức vụ cao trong một đài truyền hình hoặc một tờ báo từ đâu đó và chỉ muốn nhận được xác nhận của người quản lý tiếp theo.
Thật không may, lần này anh ta đã nhầm.
“Không, thưa ngài. Không phải vậy, nhưng chúng tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ Hàn Quốc.”
“Từ Hàn Quốc?”
“Vâng, thưa ngài. Một người tự xưng là Go Gunhee từ Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc muốn nói chuyện với một người phụ trách.”
Người quản lý đã lắng nghe người mới với một biểu hiện không quan tâm, nhưng bây giờ, một biểu hiện bối rối nhanh chóng lấp đầy khuôn mặt của anh ta.
“Cậu có chắc đó là Go Gunhee?”
“Vâng thưa ngài.”
Không thể có hai người khác nhau với cái tên ‘Go Gunhee’ trong Hiệp hội Thợ săn của Hàn Quốc.
Cả thế giới đều biết về mối quan hệ hợp tác thân mật giữa Thợ săn Sung Jinwoo và Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc. Và đó không phải là Go Gunhee, người đã công bố chuyến thám hiểm Nhật Bản của Thợ săn Sung Jinwoo trên TV sao?
Đôi mắt của người quản lý gần như bật ra khỏi hốc mắt, trước khi anh ta vội vã chạy lại bàn làm việc trong khi hét lên, những đường gân dày hiện rõ trên cổ anh ta.
“Hãy chuyển cuộc gọi qua đây!! Nhanh lên!”
“À, vâng, thưa ngài.”
“Bây giờ ngài sẽ nói chuyện với người phụ trách, Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee, thưa ngài.”
Người quản lý nhấc ống nghe lên một nửa vì nghi ngờ, nhưng biểu cảm của anh ta dần cứng lại khi nghe tiếng Nhật trôi chảy phát ra từ loa.
“Vâng, vâng. Tôi hiểu. Vâng, tôi sẽ liên lạc với họ ngay lập tức.”
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Cậu ta sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với cảnh tượng này cho dù cậu ta có nhìn thấy nó bao nhiêu lần đi chăng nữa.
“Hey-ya ….”
Yoo Jinho đã thốt ra một tiếng ngưỡng mộ ngày hôm nay.
Cậu ta cảm thấy vô cùng xúc động mỗi khi nhìn thấy cảnh sinh vật đen khổng lồ đứng lên từ xác của Người khổng lồ trước khi quỳ xuống để thề trung thành với đại ca của mình. Nó giống như xem một cảnh trong phim hoặc một cái gì đó.
‘Thật tuyệt, đại ca!‘
Đôi mắt của Yoo Jinho lấp lánh trong sự tôn trọng và ngưỡng mộ, nhưng sau đó, đôi tai cậu ta nhấc lên trong sự hỗn loạn được cất lên bởi những giọng nói sốc đến từ phía sau.
“Whoa- !!”
“Cái quái gì thế này, sao có thể như vậy ….?!”
“C-chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái gì đây?”
Ồn ào, ồn ào ….
Cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần và vẫn không thể quen hoàn toàn với nó, vậy đây lần đầu tiên những người dân làng Nhật này nhìn thấy khả năng của đại ca như thế này sao?
Cậu ta có thể không hiểu những gì họ đang nói, nhưng cậu ta ít nhiều có thể đoán nội dung cuộc trò chuyện của họ. Yoo Jinho cảm thấy vô cùng hãnh diện như thể cậu ta là người được nói đến ở đây.
“E hèm.”
Yoo Jinho đang đứng xung quanh với một chút kiêu ngạo vì một số lý do, nhưng sau đó, một nhân viên từ Hiệp hội Nhật Bản tìm kiếm hai người Hàn Quốc đã tiếp cận gần hơn và lôi kéo cậu ta vào một cuộc trò chuyện.
“Có lẽ nào, ngài cũng là một thợ săn?”
“Ah, nếu anh đang tìm đại ca, thì anh ấy đang…..”
Khi Yoo Jinho nghe thấy từ ‘Thợ săn’, cậu ta lập tức chỉ vào Jinwoo, nhưng nhân viên nhanh chóng lắc đầu và chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi người Hàn Quốc.
“Không, không… Là anh.”
Yoo Jinho chớp mắt nhiều lần.
“Tôi?”
“Vâng.”
Yoo Jinho đã sử dụng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình để xác nhận lại rằng mình thực sự là người mà người Nhật muốn tìm, và nhanh chóng nhận một chiếc điện thoại thông minh từ người nhân viên.
Và rồi …. Biểu cảm của cậu ta dần cứng lại khi cậu ta nghe cuộc gọi.
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Yoo Jinho chỉ đơn giản lặp đi lặp lại “Có, có” nhiều lần.
Jinwoo kết thúc với việc đưa người lính khổng lồ vào trong bóng của mình và rời khỏi cơ sở lưu trữ bị hư hại. Yoo Jinho nhanh chóng tiếp cận anh như thể chờ đợi khoảnh khắc này và cúi đầu.
“Em xin lỗi, đại ca. Có vẻ như em phải trở về Hàn Quốc ngay lập tức.”
Thấy vẻ mặt của Yoo Jinho nghiêm trọng đến mức nào, Jinwoo không thể không hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Em không chắc lắm về bản thân mình. Chỉ là, em đã được thông báo rằng có một vấn đề gì đó ở nhà và em cần phải quay về ngay lập tức.”
“….”
Jinwoo im bặt. Anh có thể nghĩ ra một lý do rồi.
‘Chủ tịch Yoo bị bệnh ….‘
Nếu sự nghi ngờ của anh được chứng minh là chính xác, thì có thể hiểu được tại sao người gọi không thể cung cấp nhiều thông tin làm rõ qua điện thoại cho Yoo Jinho. Làm thế nào bất cứ ai có thể nói với một đứa con trai ở một quốc gia khác rằng cha mình đã rơi vào tình trạng hôn mê qua một cuộc gọi điện thoại?
Vì vậy, Jinwoo đã không hỏi thêm nữa.
“Được rồi, hiểu rồi. Em đã làm việc chăm chỉ cho đến bây giờ.”
“Không, hoàn toàn không, đại ca. Em xin lỗi vì đã không ở đây cho đến khi kết thúc chuyện này.”
Yoo Jinho trân trọng xin lỗi thêm một lần nữa trước khi leo lên chiếc xe mà Hiệp hội Nhật Bản đã cung cấp. Người lái xe quay đầu xe và đi về phía sân bay.
‘….’
Jinwoo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phía sau chiếc xe đang khởi hành.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Yoo Jinho đã cố hết sức để tỏ ra yên tâm và thoải mái trước đại ca của mình, nhưng thực tế, cậu ta hầu như không thể kiểm soát được nỗi lo trong lòng.
Cậu ta nhớ lại giọng nói của mẹ mình trên điện thoại. Đó là lần đầu tiên giọng nói ấm áp và tốt bụng của bà ấy nghe run run như thế.
‘Nhưng chuyện gì đã xảy ra?‘
Trái tim cậu ta đập điên cuồng ngay bây giờ.
Có lẽ nào, cha đã thực sự tức giận vì con trai mình đã không xin phép và mù quáng đi theo đại ca đến Nhật Bản, dường như không có kế hoạch? Chắc chắn, không có người cha mẹ nào ngoài kia chào đón một đứa trẻ dại dột sẵn sàng bước vào hang sư tử, bây giờ ở đó chứ?
Yoo Jinho kinh ngạc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe trước khi lắc đầu mạnh mẽ như muốn xóa hết những thứ không cần thiết khỏi tâm trí cậu ta.
‘Không, mình không nên nghĩ về bất cứ điều gì trong thời gian này.‘
Cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy nếu cậu ta cứ lo lắng về điều đó ngay bây giờ, nó chỉ khiến suy nghĩ của cậu ta trở nên phức tạp hơn. Trên thực tế, nó cũng có thể không có gì nghiêm trọng.
Cho đến khi cậu ta đáp xuống sân bay quốc tế Incheon, cậu ta vẫn tiếp tục mang trong mình một suy nghĩ đầy hy vọng, dù nhỏ bé, trong lòng.
Thật không may cho cậu ta …
“Cậu chủ Yoo Jinho.”
Giật mình. Khoảnh khắc cậu ta phát hiện ra đôi mắt sưng phồng của Thư ký Kim đến đón cậu ta, cậu ta nhận ra ngay lập tức có chuyện gì đó thực sự tồi tệ đã xảy ra.
“Chú…”
“Một chiếc xe đang đợi cậu chủ. Trong thời gian này, xin vui lòng đi với tôi.”
‘… Chuyện gì đang xảy ra ….‘
Yoo Jinho rất muốn hỏi câu hỏi đó. Tuy nhiên, cậu ta sợ câu trả lời và không thể nói ra câu đó.
“Xin hãy nhanh lên.”
Thư ký Kim chỉ ra bên ngoài sân bay.
“Ah….”
Tuy nhiên, vì lý do nào đó, đôi chân của Yoo Jinho không muốn di chuyển khỏi vị trí. Có lẽ hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu chàng trai, Thư ký Kim đặt tay lên vai Yoo Jinho.
“Cậu chủ Jinho …. Cậu cần phải mạnh mẽ trong những lúc như thế này. Tôi sẽ giải thích mọi thứ trên đường đi.”
Nước mắt của Yoo Jinho trào ra từ những lời đó.
Thư ký Kim giải thích tình trạng hiện tại của Chủ tịch Yoo Myunghan cho Yoo Jinho khi họ ngồi trên xe.
Nhưng, điều đó không thể được; Yoo Jinho tuyệt vọng cố gắng từ chối lời giải thích của Thư ký Kim.
Không, cậu ta không muốn tin điều đó.
Thật không may, sau khi đến bệnh viện – cậu ta không còn cách nào khác ngoài tin rằng khi nhìn thấy khuôn mặt của người cha đang ngủ qua vách ngăn bằng kính. Cậu ta đứng yên như thể cậu ta đã chết.
Đồng thời, cảm giác như có gì đó trong tim cậu ta vỡ tan thành từng mảnh.
Nhìn thấy cha mình, người trông rất hùng mạnh và oai phong, nằm đó trên giường bệnh viện trông thật yếu đuối và mỏng manh, một thứ gì đó cứng rắn và mạnh mẽ tràn đầy từ sâu bên trong.
“Cha!!”
Yoo Jinho cố gắng chạy vào phòng bệnh viện, nhưng các bác sĩ đã nhanh chóng cản cậu ta lại.
Cách tiếp cận của một Thợ săn không thể kiểm soát năng lượng ma thuật đang rò rỉ sẽ chỉ làm cho tình trạng của bệnh nhân trở nên tồi tệ hơn. Nghe lời giải thích đó từ bác sĩ, biểu hiện của Yoo Jinho trở nên buồn bã hơn.
“Là vậy sao….”
Cậu ta là một người con trai luôn làm cha mình thất vọng. Và bây giờ, cậu ta thậm chí còn không thể nắm tay cha mình lần cuối cùng. Đối mặt với một kết thúc như vậy, cậu ta thậm chí không thể rơi nước mắt nữa.
“Tôi hiểu rồi. Tôi là một đứa con trai hoàn toàn vô dụng, thậm chí cho đến sau cùng.”
Yoo Jinho bật gót trong sự thất vọng. Nhưng sau đó, Thư ký Kim đã tiếp cận cậu ta và đưa một tập hồ sơ bọc da màu đen.
“Cái gì thế này?”
Yoo Jinho yếu ớt ngẩng đầu lên sau khi nhận được tập hồ sơ không xác định này. Thư ký Kim bình tĩnh giải thích.
“Đây là món đồ mà Chủ tịch đã cầm trước khi ngài ấy ngã gục. Thật ra tôi đã giữ nó bên mình, phòng trường hợp ngài ấy tìm kiếm nó sau khi thức dậy, nhưng …. Nhưng, tôi nghĩ rằng cậu chủ có thể cần nó nhiều hơn tôi, cậu chủ Jinho. “
“Cái này …. đưa cho tôi?”
Yoo Jinho xen kẽ ánh mắt giữa Thư ký Kim và tập hồ sơ. Cuối cùng, cậu ta thận trọng mở nó ra.
Đó là một cuốn sổ lưu niệm chứa đầy những mẩu báo.
Mỗi trang đều có rất nhiều bài báo từ nhiều tờ báo khác nhau có chứa anh trai Yoo Jinsung hoặc chị gái Yoo Jinhee.
‘Từ cha đến con trai.‘
Yoo Jinho tự hỏi cha mình có thói quen cắt ra và giữ những bài báo mà ông thích, nhưng dường như cậu ta đã nhận được nó từ cha mình.
‘Nghĩ lại, cha có một sở thích như thế này ….‘
Ngay cả khi đang trong đau khổ, một nụ cười vẫn cố gắng hé mở lên khi cậu ta nhìn anh trai mình khi họ còn nhỏ.
Cả hai đều là niềm tự hào của cha mình.
Trong tất cả các loại cuộc thi học thuật, cuộc thi tài năng và những buổi hòa nhạc – Jinho và anh trai là những thiên tài làm cho tên tuổi của hai người được biết đến trên khắp đất nước trong các môn học yêu thích của họ.
Rõ ràng là sổ lưu niệm này sẽ chứa đầy các bài viết liên quan đến hai người họ. Khi cậu ta lật giở các trang, Yoo Jinho càng ngày càng xấu hổ vì thực tế là không thể tìm thấy một bức ảnh nào của mình.
Tuy nhiên, ngay khi cậu ta lật đến trang cuối cùng, tay cậu ta dừng lại đột ngột.
✠ Phó chủ tịch của Hội Ahjin: Yoo Jinho là ai? ✠
✠ Hai thợ săn đi đến Nhật Bản. ✠
✠ Lựa chọn của một Thợ săn hạng D: Đó là sự dũng cảm hay ngu ngốc? ✠
Có những bài báo chứa tên cậu ta. Ngay cả những mẩu chuyện tầm phào vô nghĩa đó cũng không thoát khỏi sự chú ý của cha mình và thấy mình bị cắt ra và dán cẩn thận trong trang.
“Hư….”
Không có lời nào muốn nói ra từ miệng Yoo Jinho.
Trong khi cậu ta đứng đó như thế, một bài báo chưa được cắt hoàn toàn rơi xuống sàn. Cậu ta vội vàng cúi xuống và nhặt nó lên, chỉ để nước mắt tuôn rơi.
Đó là một bài viết có chứa hình ảnh của cậu ta rạng rỡ với máy ảnh. Điều đó đã được thực hiện, sau khi Jinwoo giết quái vật Khổng lồ ở cấp độ Boss, Jinwoo từ chối tất cả các yêu cầu quay phim và phỏng vấn từ vô số phóng viên tràn vào địa điểm, vì vậy Yoo Jinho bước lên làm người thay thế.
Bài báo đã được đề cập đến ngày hôm nay.
Thư ký Kim siết chặt vai Yoo Jinho và nói.
“Không phải là Chủ tịch Yoo không yêu thương cậu, cậu chủ Jinho. Ngài ấy có một tình yêu tuyệt vời dành cho cậu chủ, ngài ấy cũng có những kỳ vọng lớn không hề kém về cậu chủ.”
Yoo Jinho im lặng ngồi đó, đôi vai run lên không kiểm soát khi cậu ta khóc. Bằng cách nào đó cậu ta đã làm dịu trái tim đau đớn của mình và đứng dậy.
“Cha… Có cách nào đánh thức cha tôi dậy không?”
Thư ký Kim lắc đầu với khuôn mặt tối xầm.
Không có trường hợp bệnh nhân nào được biết chính thức mở mắt lần nữa sau khi bước vào trạng thái ‘giấc ngủ vĩnh cữu’. Ngoại trừ duy nhất một người, đó là…
Suy nghĩ của Thư ký Kim đến đó và lên tiếng với một số khó khăn.
“Có khi nào … Cậu chủ Yoo Jinho?”
“Vâng?”
“….. Không, không có gì. Đừng bận tâm đến điều tôi nói.”
Tuy nhiên, Thư ký Kim không thể tự nói ra những gì trong tâm trí mình.
Trồng một hạt giống hy vọng khi mọi thứ không chắc chắn có thể chứng tỏ thậm chí còn tàn khốc hơn trong một số trường hợp. Và bây giờ sẽ là một thời gian như vậy.
Yoo Jinho tiếp tục rơi những giọt nước mắt dài và khó khăn khi nhìn cha qua bức tường kính, trong khi Thư ký Kim im lặng nuốt lại những gì ban đầu anh ta muốn nói.
Và cuộc trò chuyện mà họ chia sẻ đã âm thầm lắng nghe bởi một người lính trong cái bóng của Yoo Jinho.
Dịch bởi: Daemond
Mình đang update dần, dự định sẽ dịch full bộ này!
Có thể tham gia group: www.facebook.com/groups/283177689020690
Mọi người có thể follow người này, mỗi sáng thứ 5 vào lúc 9h sáng, anh ấy sẽ dịch truyện tranh sớm nhất cho mọi người xem, chất lượng lắm: www.facebook.com/tam.luxury