My Yandere Childhood Friend Understands Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NTR, NTR, rồi lại NTR

(Hoàn thành)

NTR, NTR, rồi lại NTR

Liệu vòng lặp NTR không bao giờ kết thúc này, với bạn gái của otaku bị một tên dân chơi quyến rũ, rồi bạn gái của tên dân chơi đó lại bị một thằng khác quyến rũ... bao giờ mới tiến đến hồi kết?

1 11

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

(Đang ra)

Otokogiraina bijin shimai o namae mo tsugezu ni tasuketara ittai dou naru?

みょん

Từ từ, chậm rãi, con đường tình yêu của họ, dần len lỏi vào trái tim tôi――

28 78

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

19 224

Hỏi thử bạn thuở nhỏ "Cậu có ham muốn tình dục không?"

(Đang ra)

Hỏi thử bạn thuở nhỏ "Cậu có ham muốn tình dục không?"

青水

À, sau đó chúng tôi hẹn hò với nhau nhé.

4 34

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

45 798

Web novel - Chương 03

“Sou~tarou~! Về cùng nhau nào!”

Sau giờ học, khi tôi chuẩn bị rời đi thì Mitori đến gọi tôi. Dù chỉ với một nụ cười bình thường… nhưng vẫn có gì đó khiến tôi cảm thấy hơi lo.

“Ah, ừ… được thôi”

“Được rồi, chúng ta đi nào!”

“Whoa, này, đừng có kéo tớ thế chứ!”

Cô ấy đã kéo tay tôi và cố gắng lôi tôi ra ngoài. Hay đúng hơn là cô ấy là làm được, chả hiểu sao, tôi lại không muốn chống lại cô ấy nữa.

“Này, vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu…?”

Tôi thận trọng hỏi.

“Eh? Nó là bí mật”

“Hmm… tốt thôi.”

Tôi hơn nửa đã từ bỏ. Mặc kệ mình cho Mitori kéo đi.

“Ta đến rồi!”

Một ngôi nhà bình thường trông quen thuộc.

Là loại mà có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.

Kia là…

“Nhà của tớ, phải không?!”

“Hehe, đúng rồi~”

Mitori vào nhà tôi và đi tới phòng khách.

Sao cô ấy lại vào nhà tôi như thể đó là của cô ấy vậy?

“Con về rồi đây…!”

“Mừng về nhà. Oh, đó không phải là Mitori sao, đã lâu rồi không gặp cháu!”

“Vâng ạ, cũng được một thời gian rồi!”

Mẹ tôi, Satsuki, chào cô ấy. Tôi hay gọi bố mẹ bằng tên. Nói đúng hơn là họ bắt tôi phải làm thế.

“Mitori-chan, cháu vẫn dễ thương như mọi khi. Còn Sotarou không phải luôn trông rất cẩu thả sao?”

Này, Satsuki-san, mẹ nói thế là có ý gì?

“Haha, phải cô, Sotarou lúc nào cũng đều cẩu thả mà.”

“Hai người, có thôi ngay việc lấy con làm trò đùa đi không!?”

Aah… tôi bắt đầu thấy muốn khóc.

Tuy nhiên, Mitori không bận tâm đến điều đó mà tiếp tục nói.

“Nè, Sotarou, đưa tớ vào phòng cậu đi!”

“Tớ không muốn cho cậu vào phòng đâu, mọi thứ chỉ thêm rắc rối thôi”.

“Có sao đâu, Sotarou. Con đã từng thường xuyên dẫn con bé đến đây trước kia mà.”

Ừ, đúng thật, nhưng… bây giờ thì khác. Nghĩ đến độ tuổi của con đi chứ, Satsuki-san.

“...Được rồi, để tớ đi lấy trà đã. Chờ tớ xíu.”

“Yay! Cảm ơn cậu nhé, Sotarou♪”

Nói xong, Mitori đi lên trên lầu.

“Haiz… Satsuki-san, nhà mình còn trà và đồ ăn vặt không?"

“Mẹ nghĩ là có yokan ở trong tủ.”

“Con cám ơn.”

Tôi bưng cái khay ấm, cốc trà với một đĩa yokan, và hướng tới phòng mình.

…Khoan đã, bây giờ tôi mới để ý, đây chả phải là kịch bản chúng tôi sẽ ở với nhau một mình với nhau sao?

“...Được rồi, chuồn thôi.”

Tôi thấy nó rõ là nguy hiểm.

Tuy nhiên, ngay khi nghĩ vậy, tôi nghe được một giọng nói bên kia cánh cửa như thể đang đọc tâm trí tôi.

“Sotarou? Nhanh lên… vào đi.”

Oh, cô ấy nhận ra rồi!

Thì, kể cả khi cô ấy không nhận ra, tôi sẽ trốn đi đâu chứ?

“...”

Cuối cùng, tôi đành từ bỏ và vào trong phòng.

“Fufu, chào mừng♪”

“Đây là phòng của tớ, cậu biết mà…. Vậy, có chuyện gì sao?”

“Hmm? Không có gì đặc biệt đâu~. Nếu phải nói thì tớ chỉ đến và ngửi mùi của cậu thôi.”

Ew, nó thật ghê tởm.

Cô ấy làm sao vậy? Chẳng phải rất biến thái sao?

“...Nè, lúc này cậu có thấy mình ghê tởm không?”

“...”

Thật đáng sợ!

“Đúng vậy.”

“Thành thật là tốt.”

… Như tôi nghĩ, rốt cuộc cô ấy vẫn nhận ra.

Vì lý do nào đó mà cô ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi từ khi chúng tôi còn nhỏ.

Trước kia thì tôi không bận tâm lắm, nhưng giờ đây, nó có chút…. Thì tôi đang ở độ bắt đầu để ý đến sự riêng tư mà.

“Vậy, thật ra cậu đến đây để làm gì?"

là một món thạch tráng miệng Nhật Bản làm từ tương đậu đỏ, agar, và đường. Wiki bảo thế.