My Yandere Childhood Friend Understands Me

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Web novel - Chương 06

Ngay khi ra ngoài, Mitori lập tức bước đi. …Bước chân cô ấy khá nhanh. Tôi phải chạy nhẹ một chút mới theo kịp.

Sau khoảng 5 phút đi bộ, Mitori đột ngột dừng lại.

“Hmm…”

Sau đó, cô ấy đưa tay lên cằm, như thể đang suy nghĩ điều gì. Tôi không biết là đã có chuyện gì. Vài phút trôi qua, cô ấy quay lại về phía tôi.

“Nè, Sotarou. Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Sao tớ biết được. Chẳng lẽ cậu chưa có kế hoạch gì sao?”

“Tehe♪”

“Không dễ thương đâu.”

“Mu…”

Tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi nó diễn ra đúng như tôi dự đoán, nó đem lại một cảm giác sảng khoái lạ lùng.

“Thế thì, ta đi chơi bowling đi nhé. Lâu rồi chưa chơi lại.”

“Được thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai chúng tôi đi đến sân bowling gần đó.

“Oh, đông thật.”

“Hôm nay là ngày nghỉ mà.”

“Ừ nhỉ…”

Sau khi trả tiền cho hai người ở quầy lễ tân. Thì nhân viên hỏi, “Hai bạn là một cặp à?” Tôi kiên quyết từ chối. Mitori phàn nàn, nhưng ai quan tâm chứ.

“Được rồi, bắt đầu nào!”

Mitori đứng trước làn, tràn đầy năng lượng. Cô ấy trông cứ như là học sinh tiểu học vậy.

Mỉm cười khổ sở, tôi cầm quả bóng lên. Cảm giác đã khá lâu rồi từ khi tôi làm điều gì như này. Tôi chợt hồi tưởng lại những lần chúng tôi từng chơi như vậy khi còn nhỏ.

“Strike! Tớ thắng nhé!”

“Hehe, để thắng được tớ thì phải mười năm nữa nhé.”

“Này, nó không công bằng! không công bằng!”

Lờ đi lời biện hộ khó hiểu của Mitori, tôi xem điểm số.

Sau hai ván, tôi được 303 điểm, còn Mitori được 158 điểm. Tôi đã có thể có số điểm cao hơn, nhưng Mitori đã mắc phải nhiều lỗi. Cô ấy còn không thể ghi nổi điểm spare, chứ chưa nói đến điểm strike.

“Muu! Tớ chắc chắn sẽ thắng vào lần tới!”

“Ừ, ừ, cậu sẽ…”

“Không hiểu sao lại thấy khó chịu thế nhỉ.”

Nói vậy, Mitori thụi thụi vào ngực tôi.

Nó khá đau đấy…

Ngoài ra, tôi cũng đã cảm nhận được những ánh mắt ghen tị từ những đứa con trai khác xung quanh từ nãy đến giờ. Ngọn lửa đố kị đang sáng rực.

Khi tôi thở dài, Mitori đột nhiên…

Ngửi ngửi ngửi ngửi

Cô ấy đang ngửi quần áo tôi.

“...Cậu đang làm gì vậy?”

Mitori, với gương mặt đắc ý, nói:

“...Tớ đang ngửi mùi của Sotarou!”

Làm ơn đưa tôi chạy khỏi đây đi.”

Tôi vô thức rùng mình trước những lời của cô ấy.

Nghiêm túc đấy, cô gái này thật đáng sợ mà.

“Ehe… mùi hương thật dễ chịu.”

Cô ấy nói vậy với gương mặt ửng đỏ.

…..Thật ghê tởm.

Cảm thấy vậy, tôi đã lùi lại một chút.

Tuy nhiên, cô ấy thu hẹp khoảng cách.

“Này, Sotarou… Muốn làm gì đó còn tuyệt hơn không?”

“Tớ từ chối.”

“Tại sao chứ?”

“Chẳng có lý do nào cả.”

“Keo kiệt.”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi đang đi về nhà. Nhân tiện, trên đường về, cô ấy cứ đi sau tôi cả chặng đường. Cảm giác như cô ấy đang bám đuôi tôi vậy.

“Con về r-”

“Mừng trở về!”

“Huh!?”

Khi chúng tôi vào, một người phụ nữ ngực lớn tóc vàng, ăn mặc thoải mái mà tôi không biết, đang nhai bánh mì.

“Nè, Sotarou? Đó là ai vậy?”

Mitori nắm lấy vai tôi và xoay người tôi về phía cô ấy. Gương mặt Mitori đang cười, nhưng nụ cười đó không thân thiện lắm.

Không chịu nổi nữa, đáng sợ quá…, cứu tôi…

“Ara Ara, Sotarou, con làm gì trước cửa vậy?”

Khi chúng tôi đứng đó, Satsuki-san bước ra. Tạ ơn trời. Như vậy tôi sẽ được cứu.

“Này, Satsuki-san. Đó là ai vậy?”

Tôi hỏi, và Satsuki-san trông có vẻ bất ngờ.

Eh, gì vậy?

Tôi đã nói gì kì lạ sao?