“Này, Soutarou! Ra ngoài chơi thôi!”
Hôm nay chính là ngày nghỉ lễ mà được mọi người mong đợi. Tôi cũng là một những người háo hức mong chờ ngày này, thong thả tận hưởng giấc ngủ nướng lần nữa trên giường.
Tuy nhiên, một giọng nói không mong muốn vang lên.
Đúng vậy, nó là giọng bạn thuở nhỏ của tôi.
“......”
Tôi không thấy được cảnh tượng đó vì vẫn còn đang trùm chăn, nhưng có lẽ Mitori đã tự ý lẻn vào phòng mà không có sự cho phép.
Rồi cô ấy giật mạnh tấm chăn ra.
“Mufufu♪ Chào buổi sáng~ Đến lúc phải dậy rồi đó~”
Mitori đứng đó với nụ cười rạng rỡ. Yeah, tôi biết mà.
“Này, hôm nay là ngày nghỉ mà. Thế nên cứ để tớ ngủ đi.
“Không, điều đó là không đúng, Soutarou. Vào ngày nghỉ, cậu nên đi ra ngoài chơi một cách tích cực.”
“Thế còn những ngày thường?”
“Ngủ.”
“Ngày của tớ tiêu tan rồi…”
Haiz… một khi đã đến mức này, thì chẳng thể ngăn cô ấy lại….
“Được rồi, tớ hiểu rồi. Ra ngoài đi, tớ sẽ thay đồ.”
“Ừm, không còn cách nào khác. Tớ sẽ đợi cậu ở dưới.”
Được rồi, thế này cô ấy sẽ phải rời khỏi phòng tôi.
“Nhanh lên đấy, được chứ?”
“Rồi, rồi.”
Đáp lại, tôi nghe tiếng đóng cửa. Tôi ngáp lớn một cái và bắt đầu thay sang bộ thường phục.
…Không hiểu sao, tôi cảm thấy cứ như có gì đó đâm sau lưng.
…Có thể đó chỉ là do tôi tưởng tượng.
Có phải tôi mệt rồi không nhỉ? Tôi vừa nghiêng đầu vừa mở tủ chọn lấy vài bộ.
“Ahh, thật quyến rũ…! Tấm lưng ấy toát lên vẻ quyến rũ của người trưởng thành…! Thật không thể chịu nổi mà!”
Chẳng lẽ lại do tôi tưởng tượng? Nó thực sự chỉ là tưởng tượng thôi đúng không?
Tôi thận trọng quay lại về phía cánh cửa, và…
“.....”
Ở đó, tôi thấy có bóng dáng của một kẻ biến thái đang chụp ảnh bằng điện thoại.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Tehe, bị phát hiện rồi.”
Mitori lè lưỡi với vẻ mặt tinh nghịch, ngốc nghếch.
Tôi ném cục tẩy thấy trên bàn về phía cô ấy.
“Ouch”
Cục tẩy ném trúng trán của kẻ biến thái, nhưng sau cùng nó cũng chỉ là một cục tẩy. Chẳng gây được tí tổn thương nào.
“... Tại sao cậu lại làm thế-”
“Im đi hoặc tớ sẽ đánh cậu đồ biến thái.”
“Thật quá đáng… Tớ chỉ chụp vài tấm ảnh vì cậu trông dễ thương thôi mà.”
“Nó còn tệ hơn.”
“Thôi nào… có gì to tát đâu. Cũng chẳng mất mát gì mà.
“Không, ảnh tớ bán khoả thân đang ở trong camera của cậu khiến tớ cảm thấy áp lực.”
“Ah, chỉ có tớ nhìn thôi mà, cậu biết chứ?”
“Cứ đi ra đi!”
Nói vậy, tôi đuổi Mitori ra ngoài.Thật là, cô gái này…
“Haiz…”
Tôi thở dài và nhanh chóng thay đồ.
“Xin lỗi đã để cậu phải đợi.”
Sau khoảng mười phút, tôi đã chuẩn bị xong và đi xuống phòng khách. Mitori đang nhâm nhi ly cà phê và xem TV.
“Oh, cuối cùng cậu cũng xuống. Chậm quá đấy.”
“Im đi.”
“Rồi, sao cũng được.”
Nói xong Mitori đứng dậy khỏi chiếc sofa, và đi đến cửa ra vào.
“Nhanh nào, đi thôi.”
“Rồi, rồi.”
Dù hay nói này nói nọ, nhưng tôi vẫn thường đi chơi với Mitori như này. Thì nó cũng vui mà. Và thế, hai chúng tôi rời khỏi nhà.