My Yandere Childhood Friend Understands Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4809

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4394

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 31

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6483

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 176

Web novel - Chương 02

“A, chào buổi sáng Sotarou”

Khi tôi tới trường vào sáng hôm sau, Mitori người đã đến trường trước vui vẻ chào tôi.

“Này, chào buổi sáng.”

Cô ấy tương tác với tôi như thể không có chuyện gì xảy ra hôm qua.

…Có thể sau cùng tất cả chỉ là một giấc mơ?

Yeah, phải rồi. Chắc chắn nó chỉ là mơ!

“…Nó không phải là mơ cậu biết đấy?”

“!?”

Trước khi tôi nhận ra. Mitori đã cúi lại gần thì thầm như vậy vào tai tôi. Cô ấy mỉm cười.

Dù cho cô ấy đang mỉm cười nhưng đôi mắt Mitori vẫn vậy, đôi mắt đen kịt giống lúc đó.

“...!”

Tôi vô tình lùi lại một bước.

Song, Mitori lập tức thu hẹp khoảng cách.

“Nè… tại sao cậu lại chạy đi.”

Một lần nữa, cô ấy nói với giọng điệu đó, tôi lùi lại xa hơn, nhưng lần này, lưng tôi đã chạm tường. Tôi không thể lui xa hơn được nữa.

“Tớ không có định chạy hay gì đâu…”

“...Ah, nói dối. Những cậu bé hư nói dối cần phải bị trừng phạt.”

“Mitori đặt một tay lên tường và dùng tay còn lại chạm vào má tôi. Sau đó nghiêng người như thể muốn hôn.

“Ngh!”

“!?”

Cô ấy cắn vào cổ tôi.

Nó không quá đau.

Lực cắn không đủ để lại dấu răng, nhưng chỗ đó có cảm giác bị mút mạnh.

“Được rồi, thế là đủ”

Cuối cùng, cô tạo ra một tiếng hôn và rời ra.

“C-Cái quái gì vậy?”

“...Đánh dấu♪”

Nói vậy, Mitori mỉm cười tinh nghịch và dễ thương như mọi khi.

“A, sắp đến lúc giáo viên vào rồi chúng ta nên quay lại chỗ ngồi thôi.”

“...Này.”

“Hm? gì thế?”

“Vừa rồi là gì vậy?”

“...Nếu Sotarou nói với tớ là cậu thích tớ, có thể tớ sẽ giải thích.”

Để lại câu trả lời đó, cô ấy quay lại chỗ ngồi của mình.

Tôi đứng im tại chỗ, không thể di chuyển.

“Yo, Sotarou! Có chuyện gì thế? sao ông lại đứng đây như thế này?

Cái thằng cao ráo, đẹp trai với làn da rám nắng này là Haruki Sakai. Cậu ta là một người bạn của tôi.

Cậu ta có vẻ đã xong việc tập luyện buổi sáng của câu lạc bộ bóng chày và đổ mồ hôi nhễ nhại.

“...Ah, không có gì đâu.”

“Hmm, sao cũng được. Quan trọng hơn, ông đã làm bài tập hôm nay chưa? tôi vẫn chưa làm được tí nào.”

“...Không có lần sau đâu. Này, tôi sẽ cho ông mượn vở nên chỉ cần chép thôi.”

“Cảm ơn!”

Đưa cậu ta vở của tôi, Haruki ngồi vào bàn cậu ta, hăng hái chép bài.

Tôi luôn nghĩ, “Hãy tự làm nó bằng chính sức của mình” nhưng vẫn thế, tôi đưa nó cho cậu ta, thầm cười với bản thân.