[Vẫn là POV chị Shi]
“Chờ chút đã nào, xin chút thời gian bình tĩnh lại cái…”
Cả đống thông tin không ngờ cứ dồn dập tràn đến khiến đầu tôi quá tải luôn rồi, phải ôm đầu tí mới được.
Vừa hay lúc mới cúi đầu xuống thì đập vào mắt là cái sàn nhà bóng loáng được lau dọn sạch sẽ kia, cũng góp phần nào khiến tâm trí tôi trở nên rõ ràng hơn.
…..
Ngẫm lại chút đã nào, chuyện Mafuyu thích Souma-kun thì từ đầu tôi đã biết rồi này, do là đương sự cũng chả có động thái gì gọi là muốn giấu giếm cả mà. Cứ nhìn mấy cái động thái rồi biểu hiện ra mặt thường ngày khi nhỏ gặp cậu ta rồi đem so với khi gặp tụi tôi thì nhận ra ngay thôi, không nhận ra mới là có vấn đề ấy chứ. Mà nói vậy thì hẳn tên đần kia đúng là có vấn đề thật rồi.
Tóm lại thì đến giờ Mafuyu vẫn luôn là đối tượng mà tôi cần để mắt đến nhất!
Vâng, đấy là cho đến bây giờ, còn từ bây giờ trở đi thì lại thêm Hiyori-san nữa rồi.
…Vấn đề khiến việc này trở nên bất ngờ nhất là ở chỗ chị này chưa từng để lộ bất cứ biểu hiện nào cho thấy là có tình cảm với Souma-kun nữa chứ.
Nếu là về hội Souma theo suy nghĩ của tôi thì thường sẽ là cảnh tôi làm trò, Mafuyu và Souma thi thoảng lại buông mấy câu phàn nàn, Hiyori-san thì phần nhiều chỉ ngồi dõi theo tụi tôi cùng nụ cười luôn nở trên môi thôi. Vậy nên đó giờ tôi vẫn luôn nghĩ rằng chị ấy là kiểu hình mẫu chị lớn luôn âm thầm dõi theo các em của mình vậy.
…Nhắc lại đấy là suy nghĩ của tôi! Còn thực tại thì không ngờ chị ấy lại là kiểu người không biết xấu hổ mà sẵn lòng trao khóa nhà của mình cho tên kia luôn đấy.
Nói vậy tức là…
“Vậy nghĩa là tất cả mọi người có mặt ở đây… Đều có tình cảm với Souma-kun à?”
Nói đoạn, tôi từ từ ngẩng đầu mình lên.
Đầu tiên… Vẫn phải là Mafuyu cái đã, nhỏ này thì quả nhiên trước những lời tôi vừa nói vẫn giữ được khuôn mặt điềm tĩnh thường lệ, không hề có chút dao động nào trong biểu hiện cả. Mà hình như ở trường nhỏ cũng có cái biệt danh gì mà “Nữ hoàng băng giá” thì phải, ngẫm cũng đúng thật, khuôn mặt đấy đôi khi còn mang lại cảm giác dọa dẫm nữa ấy chứ.
Tiếp theo là bên cạnh, quả nhiên bà chị Hiyori-san này thì đang run lên thấy rõ luôn kìa. Mặt chị ấy thì đỏ hết cả lên, ánh mắt thì cứ liên tục di chuyển loạn xạ chẳng biết đâu mà lần. Mà vậy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.
“Mà giờ thì… Nên làm gì đây?”
Những gì tôi có thể thốt ra được lúc này chỉ còn là một câu hỏi mơ hồ không có lời giải.
◆
“Trước mắt thì cứ tạm thời xài chung chìa khóa này chứ nhỉ?”
“Hả!? Mắc gì chứ?”
Mafuyu ôm chặt chiếc chìa khóa vào ngực ngay khi nghe thấy lời đề nghị của tôi.
“Vì mất cân bằng quá chứ sao nữa? Với cả em cũng có được nó bằng vũ lực chứ gì?”
“Biết gì mà nói? Chị thậm chí còn chả có mặt lúc đó nữa là! Cái này là do anh ấy tự nguyện cho em đấy chứ.”
“Ờ. Vậy để gọi thử chính chủ xác minh cái xem nào.”
“….Thôi thì tạm thời nghe chị nói cũng chả mất mát gì, nói tiếp đi.”
Mafuyu khẽ nhíu mày lần đầu tiên trong suốt buổi trò chuyện..
Đó đó! Chắc chắn nhỏ này đã giở trò gì đó rồi. Quả nhiên Souma đã muốn tôi là người đầu tiên được nhận lấy cái chìa khóa đó mà!
“….Là vậy à? Vậy ra chuyện cậu ấy không đưa khóa dự phòng cho chị là do cậu ấy vốn đã không còn cái nào nữa à…? Nếu đã vậy thì giờ có lẽ chị cũng có quyền xin thêm cái nữa cho giống em nhỉ?”
Hiyori-san từ nãy giờ vẫn cứ ngẩn ngơ giờ đột nhiên lại vỗ tay reo lên rồi vui vẻ nhìn quanh chúng tôi.
“….Cơ mà việc tự tiện cho nhau mượn chìa khóa của người khác như này có nên không vậy?”
“Nếu vậy thì cứ hỏi thẳng Souma-kun xem nào. Cứ nói là chị em mình sẽ cùng dùng chung là được.”
“Em khó mà nghĩ ra được cảnh anh ấy sẽ cho phép chuyện như vậy đâu…”
“Nhưng nếu cả 3 đều đồng lòng năn nỉ thì sao? Có cơ may đấy chứ?”
Hiyori-san vẫn vui vẻ đập tay với biểu cảm rạng rỡ kia.
Chị này vừa nãy còn trưng ra vẻ mặt bối rối thấy rõ mà giờ đã quay ngoắt 180 độ rồi, cứ như trở thành con người khác hoàn toàn vậy.
“Nhưng mà sao em phải thỏa hiệp chứ? Chuyện cứ tiếp diễn như trước giờ chẳng phải đã tốt lắm rồi sao?”
Mafuyu cẩn thận cất chiếc chìa khóa mà em ấy cứ khăng khăng giữ suốt từ nãy giờ như báu vật vào trong túi. Còn Hiyori-san sau khi thấy ý định không hợp tác của em ấy thì chỉ biết nhíu mày cùng với nét buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt chị ấy.
Hể…
….Vậy ra bé muốn vậy à Mafuyu…?
Mà nếu đã vậy thì, chị đây cũng chả còn lựa chọn nào nữa rồi!
…Chống mắt lên coi đây!!
“L-Làm ơn, Mafuyu!! Suy nghĩ kỹ đi em ơi!!! Chẳng phải chúng ta đều là chiến hữu đã và đang phải lòng cùng một người sao?? Làm ơn hãy cho chị mượn đi!!! Dù chỉ chốc lát thôi cũng được mà!!”
Tôi đặt hai tay xuống đất và cúi đầu thật sâu khấn cầu.
“Cả chị nữa! Xin em đấy Mafuyu-chan, chỉ cần cho chị mượn 1 lúc thôi cũng được. Lần tới chị nhất định sẽ đáp lễ bằng loại rượu em thích mà…”
Hiyori-san di chuyển với động tác nhanh lẹ đến mức mới chỉ chớp mắt cái thôi đã thấy chị này bay thẳng từ sofa xuống mặt đất với tư thế dogaze truyền thống luôn rồi. Giờ thì có tận 2 người đang cúi đầu cầu xin.
“…Chị biết em không uống được rượu mà…?”
Hình như giọng của em ấy hiền dịu hơn so với mọi khi thì phải, thấy tò mò nên tôi khẽ ngẩng đầu lên xem thử…
Và có lẽ cũng cảm thấy giống tôi nên Hiyori-san cũng đang làm điều tương tự.
“…Thôi được, mai em sẽ hỏi thử Onii-chan xem sao. Nhưng hãy chuẩn bị tinh thần bị từ chối đi đấy.”
“Mafuyuu!”
“Mafuyu-channn!”
Cả hai tụi tôi lao đến ôm chầm lấy em ấy.
Cái này đúng là cái mà người ta gọi theo tục ngữ là “ba cây chụm lại nên hòn núi cao” đấy nhỉ.
◆
[Về POV thằng 6 hộp sữa]
“Khóa dự phòng?”
Vừa lúc sáng sớm là cả 3 người đã đồng loạt sang nhà khiến tôi thấy hơi lạ, chưa kể Mafuyu-chan còn đề cập đến vấn đề kỳ lạ hơn nữa chứ.
Mà thôi kệ, dù sao thì cũng đúng lúc tôi đang muốn nói chuyện này cho em ấy biết luôn.
“Về cái chìa khóa đó… Em trả lại cho anh được chứ?”
“Hả?”
“Nè!? Gì vậy chứ?”
“khoan đã….”
Gì vậy? Tôi chỉ nói với mỗi Mafuyu-chan thôi mà sao cả 3 người đều phản ứng 1 lượt luôn vậy?
Mà quan trọng hơn, sao 2 người kia lại biết chuyện tôi đưa khóa nhà mình cho Mafuyu-chan vậy??
“Em hẳn cũng biết chuyện anh bắt đầu livestream rồi phải chứ? Nếu lỡ như trong lúc anh đang làm thì em đột nhiên bước vào thì đúng là không hay tí nào. Còn về việc giới thiệu em cho khán giả thì anh đang tính sẽ làm trong thời gian sớm nhất rồi nên em không phải bận tâm nữa đâu.”
Mafuyu-chan thường vào nhà tôi mà chả có chút gì gọi là ngại ngần cả nên vấn đề này khá đáng lo đấy… Với cả tôi cũng nghĩ rằng khóa nhà nên là thứ chỉ nên được chia sẻ giữa các cặp đôi mới đúng.
“Không nha!!”
Mà thế quái nào người đầu tiên lên tiếng phản đối lại là Shizuka vậy chứ?? Cậu ta cứ thế tiến thẳng đến trước mặt tôi mà gạt Mafuyu-chan sang một bên.
“Sao người phản đối lại là cậu vậy!?”
“Souma-kun này, tên ngốc như cậu quả nhiên chẳng hiểu chút gì về trái tim thiếu nữ cả mà!!”
“……Trái tim thiếu nữ?”
Quả thật thì đó giờ tôi không có mấy kinh nghiệm về việc thấu hiểu cảm xúc của con gái cả, nhưng việc đấy thì có liên quan gì đến việc này chứ?
“Cái việc đòi lại chìa khóa mà mình đã cho đi… Khác gì nói rằng giờ hãy chia tay đâu chứ!? Cậu có thấy mình tồi đến mức nào khi nói ra những lời này không vậy!?”
“Cơ mà… Tụi mình vốn cũng đâu có hẹn hò gì đâu chứ?”
“Hể, vậy ra đang không hẹn hò à. Vậy thì tốt…. Ê mà khoan! Tóm lại thì giờ Hiyori-san và cả mình không đồng ý việc cậu lấy lại chìa khóa đâu đấy!!”
“Đúng đấy, chị không cho đâu Souma-kun.”
Hưởng ứng theo lời tuyên bố hùng hồn của Shizuka thì giờ cả Hiyorin cũng đang lên tiếng phản đối việc này, rốt cuộc chuyện là sao vậy chứ??
“Anh cũng thấy rồi đấy Onii-chan, vậy nên giờ em không thể trả lại chiếc chìa khóa này được đâu, xin lỗi anh nhiều…”
Mafuyu-chan cần thật nắm lấy chiếc chìa khóa trong tay thật chặt cứ như báu vật vậy.
“Quyết định rồi, vì Souma-kun không hiểu được trái tim thiếu nữ, nên coi như hình phạt, bọn tớ sẽ thực hiện những cuộc kiểm tra đột xuất! Trong trường hợp bất khả kháng, bọn tớ có thể sẽ phải dùng đến chìa khóa dự phòng nên mong cậu thông cảm.”
Shizuka giờ lại đột nhiên nói mấy câu khó hiểu kèm theo cả tông giọng trang trọng đến kỳ lạ nữa.
Mà không biết có phải do tưởng tượng của tôi không hay thật sự những lời nói của 3 người họ từ đầu đến giờ toàn là những lời sáo rỗng thôi vậy??
“Gì vậy? Kiểm tra?? Nghĩa là gì vậy chứ?”
Từ nãy giờ chả hiểu gì cả nên tôi chỉ biết hỏi lại, và rồi cả 3 người đều đồng loạt cất tiếng.
“Là từ giờ cả 3 người sẽ dùng chung chiếc chìa khóa này đó!”
…Hể?? Là sao???
Mà sao những lúc như này 3 chị em lại đồng điệu đến bất ngờ vậy kia?