“Mọi thứ sẽ ổn mà đúng không?”
Xoẹt xoẹt.
“Chắc vậy.”
Xoẹt xoẹt.
“Cắt nó theo kiểu này đi.”
Xoẹt xoẹt.
“Ê ê, mấy người đừng có cắt tùm bậy nha?”
Xoẹt xoẹt.
“Dù sao cũng chẳng có ai để ý đâu, lo cái giề.”
Mặc dù Tana nói như thể chẳng có chuyện gì to tát, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy khá lo lắng đấy. Đúng là có thể không ai để ý thật, nhưng tôi không muốn bản thân mình nhìn nhếch nhác trong mắt mọi người đâu.
Hiện tại thì Eve và Tana đang cắt tóc giúp cho tôi. Kể từ khi nhập học, tôi chưa từng cắt tóc lần nào nên nó đang khá dài, và giờ tôi cần cắt ngắn lại vì một số thứ.
Sau khi tiếng kéo cắt dừng lại, hai người họ mỉm cười hài lòng và đưa gương cho tôi.
“Hửm? Nhìn cũng được đấy chứ?”
Thật ra từ lúc sống trong rừng, tôi dường như không cắt tóc vì nó không vướng víu mấy, hoặc là lười cắt và chỉ buộc lên cho gọn, nên chưa bao giờ tóc tôi lại ngắn đến vậy, nhưng nói chung thì trông cũng khá ổn.
“Ấn tượng đấy!”
“Không tệ đúng không? Mà tóc cậu dài quá nên thành ra nó hơi lộn xộn tý.”
“Cảm ơn nhé, tôi mãn nguyện rồi.”
“Tụi này không có nhận lời cảm ơn suông đâu đó.”
Nói vậy, Tana mỉm cười tinh nghịch, và tôi cũng bật cười theo cổ.
“Tôi sẽ bao hai người ly cà phê, được chưa?”
“Yeah! Dọn dẹp chỗ này nhanh rồi đi thôi.”
Do phòng học này trống nên chúng tôi mới cắt tóc ở đây. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, tôi bỏ tóc mình vào thùng rác rồi rời đi cùng nhau. Tụi nhóc này còn muốn đòi thêm cả bánh ngọt nữa thay vì chỉ mỗi cà phê, nhưng tôi đã dứt khoát từ chối họ.
Ngay trước khi rẽ qua một góc, tôi chợt thấy có một đứa con trai bước vào phòng học mà chúng tôi vừa mới rời đi.
“Bắt được rồi.”
“Nhanh dữ?”
“Chắc là hắn ta đang vội lắm.”
Thay vì đi đến quán cà phê, chúng tôi dừng lại ở một góc tường và kiên nhẫn chờ đợi như những thợ câu cá vừa mới hạ cần. Không lâu sau, cậu con trai tóc nâu ấy hối hả chạy ra ngoài rồi lại phóng đi đâu đó luôn.
Chúng tôi không cần thiết phải đuổi theo cậu ta mà nhanh chóng quay trở lại phòng học, và phát hiện ra mớ tóc của tôi vứt trong thùng rác đã biến mất.
“Eww, hắn ta thật sự lấy nó kìa.”
Tana lè lưỡi ra, làm vẻ mặt ghê tởm.
“Có vẻ như là đi chế thuốc rồi. Vấn đề là, khi nào nó sẽ xảy ra đây?”
“Nếu mà sớm thì có lẽ trong ngày hôm nay luôn.”
Tôi liền giải đáp thắc mắc của Eve. Dựa vào biểu cảm khuôn mặt cùng với những bước chân vội vã, có vẻ như hắn ta muốn hành động càng sớm càng tốt. Hơn nữa, lần trước ở quán cà phê, tôi đã nói rằng mình sắp bị đuổi học trong khi bảo vệ Eve, nên chắc hẳn hắn ta biết thời gian không còn nhiều nữa rồi.
“Eve, chúng ta không biết khi nào hắn sẽ xuất hiện với gương mặt của tớ, vậy nên hãy nghĩ ra một mật mã trước.”
“Mật mã sao?
“Phải, đơn giản thôi. Nếu cậu nói thời tiết đẹp, tớ sẽ nói Tana là một con ngốc.”
“Khoan đã khoan đã! Sao tự dưng lại chửi xéo tôi vậy?”
“Tại tôi sợ cô sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi thôi.”
Tana bắt đầu la lối om sòm mà lảm nhảm cái gì đó ở bên cạnh, trong khi Eve thì tỏ ra thích thú mà gật đầu đồng ý.
“Và để đề phòng thì……”
***
Cốc cốc.
Bây giờ đã là 10 giờ tối. Eve đã tắt đèn và đang nằm ngủ trên giường, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài. Vì tiếng gõ trông như có chuyện gì đó rất khẩn cấp, nên cô vội vã chạy ra mở cửa.
Đứng đằng sau đó là Daniel McClain, người ở trong bộ dạng thấm đẫm mồ hôi lạnh, và đang mỉm cười đầy gượng gạo.
‘Là giả!’
Chẳng cần phải dùng đến mật mã, Eve vẫn nhận ra đây chính là kẻ giả mạo. Chỉ riêng mùi hương thì đã khác hoàn toàn rồi. Nhờ có khứu giác nhạy bén, cô đã phát hiện ra một cách dễ dàng, và cảm thấy niềm tự hào nho nhỏ.
Nghĩ đến Daniel sẽ phản ứng ra sao khi biết mình đã phân biệt được đâu là người thật đâu là kẻ giả mạo, Eve vô thức nở một nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt.
“Daniel? Có chuyện gì vậy?”
“Huh? Không có gì, chỉ là tớ muốn gặp cậu thôi.”
“Thế nên cậu mới đến vào giờ khuya này à?”
“Ừm, không được sao?”
Eve gật đầu.
“Tất nhiên là không rồi. Cậu quay về đi.”
Nhưng hắn ta lại tự ý xông vào phòng cô và đóng cửa đằng sau lại.
“Thôi nào, có sao đâu. Dù gì chúng ta cũng đang hẹn hò với nhau mà.”
“Hả? Hẹn hò gì cơ?”
“……Huh?”
Lúc này, Charlie Kraush cảm thấy có gì đó không đúng. Bọn họ đã tình tứ với nhau cả ngày hôm nay nên ai cũng nghĩ họ đang hẹn hò, nhưng thực tế không phải vậy sao?
‘Ah, hay có lẽ đây là mối quan hệ thân xác chăng?’
“Tớ không biết cậu đang nói cái gì cả, nhưng hãy ra ngoài ngay. Đừng có ép buộc người khác như vậy. Ngày mai chúng ta hẵng nói chuyện.”
“Đừng có đuổi anh đi!”
Lần này, Charlie cố gắng chạm tay vào người cô. Hắn không thể kiềm chế được sự hưng phấn trong tim khi nhớ lại những gì xảy ra ở thư viện, với niềm tin khờ dại cho rằng cô rất thích điều này.
Thế nhưng…
Bốp!
Eve kịch liệt gạt tay hắn đi.
“Đừng có chạm vào tôi!”
Trước đây cô ấy không có như thế này. Lần trước khi hắn chạm vào cơ thể cô, phản ứng duy nhất mà cô ấy có thể làm, đó là co rúm người lại và run rẩy trong sợ hãi giống như một con vật ăn cỏ vô hại.
“E-Em đang nói gì vậy? Là anh mà, là Daniel đây.”
Để cho chắc ăn, hắn ta kiểm tra lại khuôn mặt của mình bằng cách nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Nó vẫn hiện lên ngoại hình của Daniel McClain, thậm chí hắn còn sao chép cả kiểu tóc mới được cắt ngày hôm nay.
Rõ ràng lúc ở học viện, em đã luôn chủ động tỏ ra thân thiết với tên đó, thậm chí còn bám chặt lấy nhau. Thế mà tại sao bây giờ em lại đối xử lạnh lùng với anh như vậy hả?
Đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Charlie ngày càng lớn dần.
Dù sao thì bây giờ hắn đang ở trong thân phận của Daniel. Nghĩa là hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, bởi vì chỉ sau một tuần, mọi tội trạng cũng sẽ đổ hết lên đầu tên quê mùa sắp bị đuổi học kia.
Tự nhủ với bản thân như vậy, Charlie cảm thấy có một thứ gì đó đang trỗi dậy trong người hắn. Một thứ gì đó đã bị cắt lìa khỏi người hắn, như thể hắn vừa mới vứt bỏ đi một phần nhân tính của mình.
Rầm!
“Em đang làm cái quái gì vậy?”
Đúng lúc đó, giáo sư trực nhật cho khu ký túc xá nữ hôm nay xông vào.
Làm thế nào?! Mình đã khóa cửa rồi mà!
Trong cơn hoảng loạn, Charlie liền chạy ra ngoài và xô ngã vị giáo sư đi, khiến cho cô bất ngờ không kịp phản ứng.
“Tên khốn biến thái rác rưởi này!”
Thế nhưng, Tana, người đã núp sau lưng giáo sư từ trước, liền cho một cú đá thẳng vào mặt Charlie. Tuy cô không phải là người giỏi võ thuật, nhưng cú đá đầy sự phẫn nộ ấy đã khiến cho hắn ta bất tỉnh ngay lập tức.
“Đợi đã, đây chẳng phải là Daniel McClain, kẻ đã quấy rối Eve lần trước sao? Đúng là tên rác rưởi mà.”
Vị giáo sư tỏ vẻ khinh bỉ, và dùng ma pháp trói hắn lại. Cô cho rằng Daniel cần phải bị đuổi học ngay lập tức vì đã phạm tội lần nữa.
Những nữ sinh khác đang ngủ thì bị đánh thức bởi vụ ồn ào này. Sau đó cô kéo hắn ta lê lết trước mặt bọn họ như một hình thức xử tử công khai.
Lúc này, mặt của Daniel bắt đầu biến dạng và làm những người xung quanh bị sốc hoàn toàn.
“Cái quái!”
“Gớm quá!”
“Mặt của hắn ta bị gì vậy?”
Gương mặt của hắn dần trở về hình dạng ban đầu, và cuối cùng, nó đã trở về gương mặt thật của Charlie Kraush, chứ không còn là Daniel McClain nữa.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Vị giáo sư không giấu nổi sự bàng hoàng. Charlie Kraush là học sinh mà cô biết. Tuy cậu là một người trầm tính và ít nói ở lớp A, nhưng lại có tài năng trong lĩnh vực giả kim.
“Không lẽ, đây là phép Polymorph (Biến Hình) sao?”
Đứng ở đằng sau vị giáo sư đang bối rối, Tana nở một nụ cười đắc ý. Cả giáo sư lẫn những nữ sinh khác đều đã chứng kiến tận mắt cảnh tên tội phạm đó sử dụng phép Polymorph và đóng giả làm Daniel.
Nếu bây giờ họ khám xét phòng của Charlie, thì chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng cho thấy sự tương đồng của tội ác và nạn nhân bí ẩn lần trước. Cuối cùng, sự thật Charlie đã gài bẫy đổ tội cho Daniel, người luôn khẳng định mình bị oan, sẽ được phơi bày.
“Cậu có bị thương không?”
“Không sao, tớ đã không để hắn chạm vào người tớ một lần nào cả.”
“Thế thì tốt quá. Xem ra những gì Daniel dạy cho cậu cũng có ích rồi nhỉ?”
Trước đó, Eve đã học một số kỹ năng tự vệ từ Daniel. Tuy khóa học chỉ kéo dài có một tiếng, nhưng vì biết rõ bọn quấy rối thường hay sử dụng tay để tấn công, nên cậu đã tập trung chỉ dạy cho cô cách gạt tay đối phương khi chúng tiến lại gần, và nó thực sự hiệu quả.
“Với cả cái này nữa.”
Tana lấy ra một món đồ chơi trẻ con, thứ mà Daniel đã mua khi xuống phố hôm nay. Khi nhấn nó ở một bên, thì nó sẽ gửi tín hiệu phát sáng cho những bên còn lại.
Eve đã nhấn nó ngay khi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhờ vậy mà Tana đã kịp báo cho giáo sư trực nhật biết rằng có một gã đàn ông đang lẻn vào phòng của Eve.
Tất nhiên, Daniel cũng có một cái tương tự.
“Nhưng mà sao cậu ấy vẫn chưa tới nhỉ? Kế hoạch ban đầu là để cho mọi người thấy có tận hai Daniel giống nhau mà.”
“……Ừ nhỉ?”
Eve cảm thấy chút thất vọng khi nghĩ rằng cậu ấy có lẽ đã ngủ quên. Tuy nhiên, sự việc không hề đơn giản như cô nghĩ.
***
Món đồ chơi mà tôi đưa cho Eve đột nhiên phát sáng trong lúc tôi đang tập luyện, nghĩa là có ai đó đã bước vào phòng của cô ấy.
Tôi vội vã mặc áo vào và chạy ra ngoài, thì mới phát hiện ra có một cô gái đang đứng sẵn ở ngay trước cửa.
“Rin?”
Đó là Rin, người vẫn còn đang trong bộ đồ ngủ, cùng với mái tóc được buộc lên. Tôi không biết cô ấy đến đây làm gì, nhưng giờ không phải lúc để mà trò chuyện.
“Xin lỗi, nhưng tớ có việc gấp……!”
Tôi định đẩy Rin qua một bên và chạy ra ngoài. Tuy nhiên, cô ấy lại mạnh tay đẩy ngược tôi vào lại trong phòng, rồi đóng rầm cửa lại.
Cạch!
Tiếng khóa cửa vang lên khiến tôi chưa từng cảm thấy sợ hãi đến mức này. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nhận ra biểu cảm của cô ấy có gì đó rất kỳ lạ.
Một cô gái luôn tươi cười và tốt bụng với mọi người như cô, lại đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không một cảm xúc.
Tuy nhiên, nó không giống với lần khi cô là Chỉ huy của Binh Đoàn Tử Thần. Lúc đó, ánh mắt cô đã chết hoàn toàn, không còn một sự sống nào bên trong đó nữa. Còn bây giờ, tôi có thể cảm nhận một ngọn lửa bừng cháy đang bị kìm hãm lại trong đôi mắt ấy.
“Có chuyện gì vậy Rin?”
Tôi hỏi, trong khi cố kìm nén cơn đau cồn cào trong bụng, nhưng Rin trả lời tôi ngay lập tức.
“Đồ phản bội.”
“Huh?”
“Đồ phản bội.”
Giọng nói lạnh như băng của cô mang đến một cảm giác rợn người. Dù không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng Eve có thể đang gặp nguy hiểm ngay lúc này, nên tôi không có thời gian để mà đứng đây dù chỉ một giây phút nào.
“Cậu đang nghĩ đến một cô gái khác đúng không?”
“……Hả?”
“Tớ đang ở đây! Cô bạn thanh mai mã trúc của cậu đang đứng ở ngay trước mặt đây, trong bộ đồ ngủ, vào giữa đêm khuya thế này!”
Giọng của cô bỗng dưng lại trở nên tha thiết, và những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô.
Rin là một người rất kiên cường và mạnh mẽ, nên xuyên suốt cuộc đời tôi chỉ thấy cô ấy khóc đúng có một lần.
Đó là khi cô đâm kiếm vào tim tôi.
Chính vì vậy, tôi có thể nhận thấy sự nghiêm trọng của tình huống này. Tôi không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, nhưng việc thấy Rin trở nên yếu đuối như thế này là điều chưa từng xảy ra bao giờ.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
“Cậu mới là người phải nói cho tớ biết đấy!”
Rin hét lên, bắt đầu khóc nức nở, đồng thời cô liên tục đấm vào ngực tôi. Mặc dù những cú đấm không hề mạnh, nhưng nỗi oán hận và căm hờn ẩn chứa đằng sau đó đã làm trái tim tôi cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Tại sao chứ? Tại sao cậu lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy rồi lại quen cô gái khác chứ? Tại sao? Chúng ta đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau mà! Lẽ ra điều đó không bao giờ thay đổi mới đúng!”
Đến lúc này, tôi không thể không nhận ra một điều rằng.
‘Ah……’
Hóa ra, chúng tôi đều chia sẻ chung một cảm xúc cho nhau.
Một cảm giác hoài niệm đến kỳ lạ ùa về, kèm theo đó là vị đắng cay đang lan tỏa trong miệng mình. Tôi đắn đo không biết phải nói gì để an ủi cô ấy, nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian để mà lo chuyện đó nữa rồi, nên tôi liền nói ra sự thật.
“Tớ không có hẹn hò với ai cả.”
Vừa dứt lời, căn phòng bỗng chốc chìm trong sự im lặng, như thể thời gian đã bị ngưng đọng lại. Giọng của Rin, khi nãy vẫn còn đang nghẹn ngào nức nở, đã dừng lại chỉ trong tức khắc. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt hoang mang đến tột cùng.
“……Huh?”