Tôi nhìn vào ánh mắt ngơ ngác của Rin đang nhìn lại mình, không biết phải giải thích làm sao cho cô ấy hiểu. Nếu muốn nói rõ tình hình hiện tại, thì tôi cần phải kể lại chuyện mình bị buộc tội quấy rối tình dục…
Mà từ từ khoan đã.
“Cậu không quan tâm đến vụ tớ là một kẻ quấy rối tình dục sao?”
Nghĩ kỹ lại thì, nếu Rin phản ứng đến thế này chỉ vì hiểu lầm tôi đang hẹn hò với ai đó, vậy thì không thể nào cô ấy lại ngồi yên khi nghe tin đồn về vụ quấy rối tình dục được.
“Cậu sẽ không làm loại chuyện đó bao giờ cả.”
Rin vừa lau nước mắt, vừa nói với tôi bằng một giọng quả quyết.
“Tớ đã nói cho bạn bè mình biết rồi, rằng cậu không phải hạng người như vậy.”
“……”
“Và tớ cũng đã viết thư cho chị Diana rồi.”
“Hả? Cậu cũng nói cho chị tớ biết rồi ư?”
“Ừm.”
Tôi đưa Rin khăn giấy để cô ấy khịt mũi, cố gắng bình tĩnh lại. Ở kiếp trước, tôi chưa từng biện minh cho bản thân một lần nào, và lặng lẽ rời khỏi học viện mà không ai hay, nên tôi không ngờ rằng Rin lại âm thầm giúp đỡ tôi ở sau lưng đến mức này.
‘Chưa kể cậu ấy còn viết thư cho chị mình nữa.’
Diana McClain, chị của tôi, là học sinh năm 5. Hiện tại chị ấy đang ở quốc gia khác để tham gia kỳ huấn luyện, nên tôi chưa từng gặp chị ấy ở học viện lần nào cả.
‘Chắc ít ai biết đến việc mình là em trai của chị ấy.’
Vốn dĩ tôi cũng đâu phải là một học sinh nổi bật.
“Cậu cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Chờ tới khi chị Diana trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay thôi.”
“……”
Vị đắng cay lần nữa lại lan tỏa trên đầu lưỡi tôi. Lúc đó, tôi cứ ngỡ mình là nhân vật chính trong một câu chuyện bi kịch, không thể chia sẻ nỗi đau cho bất kỳ ai, và chỉ biết trốn chạy khỏi sự thật.
“Vụ quấy rối tình dục không cần phải lo nữa đâu.”
“Huh?”
Tôi quyết định kể về tình hình hiện tại cho Rin, cũng như những gì đang xảy ra ở khu ký túc xá nữ. Nghe thấy tiếng ồn ào ở tầng trên, có vẻ như Tana và Eve đã giải quyết ổn thỏa rồi, nên không cần phải gấp gáp nữa.
“Vậy tức là, cậu chỉ giả vờ làm người yêu để bắt thủ phạm thật sự sao?”
“Phải, và có lẽ bây giờ họ đã bắt được rồi.”
Nghe vậy, Rin liền mỉm cười rạng rỡ, cô vỗ hai bên má mình để tỉnh táo trở lại.
“O-Oh, hóa ra tớ đã hiểu lầm rồi. Xin lỗi nhé, nhưng cậu cũng có thể nói cho tớ biết trước được mà.”
Trong quá khứ thì có thể, nhưng hiện tại thì không. Thành thật mà nói, chỉ riêng việc ở chung phòng với cô ấy thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn rồi.
‘Cơ mà mình cũng bắt đầu quen với nó rồi.’
Ít ra thì, tôi không còn cảm thấy đau đầu hay chóng mặt như lúc lần đầu gặp cô ấy.
“Vậy là, chúng ta đã hóa giải hiểu lầm rồi sao?”
“Ờ.”
Vì lý do nào đó, trông Rin có vẻ bất mãn khi cô mân mê ngón tay của mình, nhưng tôi chậm rãi mở cửa ra.
“Tầng trên bây giờ đang rất ồn ào, nên cậu có thể quay về phòng mà không ai chú ý đến.”
“……Được rồi.”
Chúng tôi sau đó đi lên cầu thang dẫn đến tầng 4, thì đúng lúc gặp Tana và Eve đang từ tầng trên bước xuống. Ban đầu, cả hai người đều mỉm cười khi thấy tôi, nhưng biểu cảm của họ liền thay đổi khi nhìn thấy Rin ở kế bên.
“Cậu ổn chứ?”
Dù vậy, tôi không bận tâm đến điều đó mà hỏi thẳng Eve. Cô ấy chỉ gật đầu và đáp lại không sao cả.
“Nhưng mà hai người đang đi đâu vậy?”
“Xuống tầng một. Các giáo sư khác cũng được gọi đến để nghe giải thích chi tiết.”
“Thế à?”
“Ừ, phép Biến Hình đã bị giải ngay trước mặt mọi người, nên cậu sẽ được giải oan sớm thôi. Chúc mừng nhé, Daniel.”
“Thật sự tốt quá.”
Tana và Eve đều chúc mừng tôi, nhưng hai người nói nghe có vẻ hơi sượng, không giống như thực sự vui vẻ cho lắm.
Bỗng dưng, Rin nắm chặt lấy tay tôi rồi nói với hai người họ.
“Cảm ơn hai cậu nhiều nhé. Daniel của chúng tôi đã bị gài bẫy nên tôi cũng muốn giúp cậu ấy lắm.”
“Không có gì đâu, chúng tôi đã giải quyết xong rồi.”
“Đi thôi.”
Hai người họ tiếp tục xuống dưới tầng, còn tôi thì đang cố hất cái bàn tay nắm chặt của Rin đi.
“Bỏ tớ ra được không?”
“……Cậu cũng từng nắm tay tớ rất nhiều mà.”
“Chúng ta đang nói chuyện ở dòng thời gian nào vậy?”
Đã gần một thập kỷ kể từ lần cuối chúng tôi nắm tay nhau hồi còn nhỏ rồi. Lúc đó tôi không có nghĩ ngợi gì nhiều, mà chỉ lo chơi đùa vui vẻ với Rin và Ares.
“Cậu nên về ngay bây giờ đi. Càng ở đây lâu thì càng bị hiểu lầm đấy.”
“Tớ biết rồi.”
Sau khi nhìn Rin bước lên cầu thang hẳn rồi, tôi mới quay trở về phòng của mình.
***
“Về việc đuổi học, ta đã hủy bỏ nó rồi.”
Nhìn vị Hiệu trưởng này đang cố tỏ ra lịch sự, nhưng rõ ràng lại đang che giấu sự bực bội trong lòng khiến tôi không thể không mỉm cười hả hê. Ông ta không chịu thừa nhận sai lầm của mình, thay vào đó lại nói rằng đây chỉ là tai nạn và đổ tội cho các giáo sư khác vì đã không điều tra rõ ràng.
Vụ quấy rối tình dục đóng vai trò chủ chốt trong việc quyết định đuổi học, và ông ta chỉ hủy bỏ như một cách để an ủi tôi vì bị oan.
“Thế thì tốt quá.”
Thành thật mà nói, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy, nên tôi vẫn còn đang cảm thấy bối rối.
Tuy nhiên, thái độ của Hiệu trưởng lúc này bỗng dưng thay đổi, ông nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.
“Nhưng Daniel à, cậu có nhận thức rằng bản thân cậu rơi vào những tình trạng này, là vì cậu có vấn đề về đạo đức không? Không tham gia kỳ thi thực hành và sử dụng bạo lực là hai ví dụ điển hình đấy. Từ giờ cậu cần phải nỗ lực hơn nữa……”
“Thầy đang nói cái gì vậy? Hai vụ đó em đều bị oan cả mà. Do đám học sinh đó đã cản trở em nên em mới không tham gia kỳ thi được.”
“Ha, chỉ toàn những lời bào chữa……”
“Ngay từ đầu, lý do Charlie giả dạng thành em là vì cậu ta đã nhặt được móng tay của em trong thùng rác. Cậu ta thậm chí còn chẳng biết em là ai. Lần thứ hai, cậu ta mới lợi dụng em chỉ vì em thân thiết với Eve.”
Tôi bắt đầu trở nên nóng giận, trừng mắt nhìn xuống ông Hiệu trưởng đang ngồi trên ghế.
“Ông nói tôi có vấn đề về đạo đức ư? Đừng có mà đổ lỗi cho nạn nhân bằng mớ logic nhảm nhí đó.”
“Daniel! Cậu không nghĩ mình đang quá lời rồi sao? Dù có xuất thân là dân thường đi chăng nữa, cậu cũng phải biết giữ phép tắc cơ bản chứ.”
“Tôi là dân thường, nhưng ít ra tôi biết nhận sai và xin lỗi. Còn ông, ông lại đổ tội cho tôi vì sai lầm của chính mình. Suýt nữa tôi đã bị đuổi học ở tuổi 18 chỉ vì bị gán tội quấy rối tình dục đấy.”
Hiệu trưởng ho khan, rồi ra hiệu cho tôi rời khỏi phòng bằng cái phất tay. Bàn tay ông tỏa ra một luồng mana, khiến cho cơ thể tôi tự nhiên bị đẩy lùi về sau, nhưng tôi vẫn đứng vững lại, nói rõ ràng và thẳng vô mặt ông ta.
“Tôi sẽ tự tay giải quyết vụ bạo lực học đường, và tôi cũng sẽ cho ông thấy thực lực của tôi trong bài thi sắp tới.”
“Chỉ được mỗi cái mồm lắm chuyện.”
Cánh cửa tự động mở ra, rồi khi tôi đã ra khỏi phòng, nó liền đóng sầm lại mạnh đến nỗi tưởng chừng như sẽ nứt vỡ. Hiệu trưởng rõ ràng đang rất tức giận, nhưng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói lắm.
Tôi định quay về lớp, nhưng lúc này đã sắp hết tiết học thứ nhất rồi. Dù có về lớp thì cũng chỉ kịp đến giờ giải lao, nên tôi quyết định lên sân thượng để hạ nhiệt đầu óc lại.
Sân thượng trống vắng không một bóng người.
Phía sau lan can là toàn cảnh thành phố. Những cơn gió mạnh ở độ cao này đang làm mát cái đầu nóng hừng hực của tôi lại. Và cả những bức tranh phun sơn của học sinh hư hỏng hiện rõ trên các bức tường, thậm chí còn có vài tàn thuốc lá nằm rải rác khắp nơi.
Học viện Aeios có tiếng là ngôi trường danh giá được công nhận trên toàn lục địa, nhưng gần đây, danh tiếng đó đang bị lu mờ dần. Ban đầu, chỉ có quý tộc được đào tạo từ nhỏ mới có thể vào học viện, nên những vụ bê bối mang tai tiếng xấu gần như không bao giờ xảy ra.
Tuy nhiên, vì quá chú trọng vào thành tích học tập, việc giáo dục đạo đức hay lễ nghi dường như bị bỏ qua hết, dẫn đến cuộc sống trong học viện ngày càng trở nên lộn xộn và thiếu kỷ luật.
‘Cũng nhờ đó mà mình mới vào được đây.’
Với nhiều vấn đề khác nhau liên tục nảy sinh, học viện bắt đầu nhận một số học sinh xuất thân là dân thường để làm dịu dư luận lại bằng cách sử dụng họ như một lá chắn.
Tôi không biết học viện Aeios ra sao ở kiếp trước, vì tôi đã cố ý phớt lờ toàn bộ thông tin liên quan đến nó.
“Haiz, còn vụ bạo lực nữa…”
Tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Mặc dù bây giờ quyết định đuổi học đã bị hủy bỏ rồi nên tôi không cần thiết phải giải quyết nó nữa, nhưng tôi cũng không muốn phải sống dưới cái mác kẻ bạo lực đâu.
Ở kiếp trước, tôi đã quá hèn nhát và gánh hết mọi lỗi lầm, nhưng lần này, tôi chắc chắn sẽ không đi theo vết xe đổ đó nữa.
Tôi nhớ lại gương mặt của đám nam sinh đã đi cùng Mei lần trước. Bọn chúng chắc chắn biết điều gì đó liên quan đến vụ bạo lực. Nếu tra hỏi chúng ngay bây giờ, có lẽ tôi sẽ tìm ra được manh mối quan trọng.
“Hửm?”
Lúc này, tôi bỗng cảm nhận được một sự hiện diện ở đằng sau.
Tôi liền quay lại tóm lấy cổ hắn ta, vô hiệu hóa vũ khí của hắn bằng cách giữ cổ tay hắn lại và ném hắn xuống đất.
“Ack!”
“Ah…”
Một cô gái tóc trắng, mặc đồng phục học sinh giống như tôi, đang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Và trên tay cô chỉ là một cây gậy chứ không phải vũ khí.
“Xin lỗi, tự dưng cô tiếp cận đằng sau nên tôi lỡ tay.”
“Kuff kuff! Ugh…”
Có lẽ tôi siết cổ hơi mạnh tay, thành ra cô ta đang bị khó thở, nhưng cô vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ.
“Cậu……!”
Cô cau mày lại, định nói cái gì đó.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra một điều.
‘Cô gái này, chẳng phải là một trong những người theo đuổi Ares sao?’
Trong số những con cá nhỏ bị mắc lưới tình của Ares, cô ta thuộc dạng cá lớn hảo hạng hơn. Bởi vì những con cá lớn đó đều có kỹ năng vượt trội, và đòn tấn công vừa rồi cũng không tầm thường. Nếu là học sinh khác thì có lẽ đã phản ứng không kịp rồi.
‘Nhưng ở Khu Rừng Ma Giới thì những cuộc tấn công bất ngờ như này lại là chuyện thường ngày.’
Ở đó không chỉ có những đòn đánh lén từ đằng sau, mà còn từ dưới lòng đất hay cả trên bầu trời, và còn nhiều hướng khác nữa. Thành ra, việc cảm nhận và phản công lại chúng đã trở thành bản năng tự nhiên của tôi luôn rồi.
“Có thể tôi phản ứng hơi thái quá, nhưng ai bảo cô tự dưng lại đi đánh lén tôi chi?”
“……”
“Thế, có thể nói cho tôi biết lý do tại sao cô lại làm chuyện này được không?”
Tôi khoanh tay lại chờ đợi câu trả lời, nhưng cô ta chỉ biết mím môi lại, gãi gãi cái đầu mà liếc nhìn tôi. Thế là tôi cố tình trừng mắt nhìn cô ta để tạo áp lực, đến cuối cùng thì cô chịu không nổi nữa mà thở dài, đành phải mở miệng trả lời.
“Tại vì cậu là bạn của Ares, nên tôi chỉ muốn kiểm tra năng lực của cậu thôi.”
“Chỉ có vậy thôi hả?”
“Nhưng mà cậu đâu có bị thương đâu, đúng không? Hơn nữa, cậu cũng mạnh phết đấy! Ngay cả Ares cũng không tránh được đòn mai phục của tôi cơ mà.”
Hiểu rồi.
Chỉ cần nhìn qua là tôi biết ngay.
Một cô gái với tóc trắng xóa như tuyết, có tài năng đặc biệt về ám sát.
‘Hóa ra cô ta đến từ Thanh Trừng Đoàn sao?’
Tôi bắt đầu cảm thấy Ares thật đáng thương, khi cậu ta lại dính líu đến người phụ nữ này.